*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư…

Chương 392

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương pháp tổ truyền bị rất nhiều người thèm thuồng.Suýt chút bị người ta cướp đi, sau đó dần không làm nữa, dạo này chuyện cho phép cá nhân mở tiệm truyền ra, mấy ngày gần đây liên tục có rất nhiều người muốn mua phương pháp, có người muốn bái sư học nghệ.Lục Ngọc nói: “Vậy chị biết làm cá viên này không?”Người phụ nữ trầm mặc.Lục Ngọc biết chị ấy cũng biết làm, nhưng không tiện nói với người ngoài.Lục Ngọc lại hỏi: “Vậy bây giờ nhà các chị còn có bao nhiêu người?”Người phụ nữ này nói: “Chồng tôi còn có hai anh em!” Ba anh em bọn họ đều ở bên ngoài làm một số công việc nặng nhọc, nhân số không nhiều, tiểu bối chỉ có một đứa con gái là con gái của chị ấy.Hai anh em còn lại vẫn chưa cưới vợ, năm nay chú hai đã hai mươi tư, người trong huyện kết hôn khá sớm, tuổi này đã coi là lớn rồi.Nhưng Lục Ngọc cũng rõ, bà mai vừa nhìn thấy căn nhà nhỏ họ sống này liền không muốn làm mai.Nhà họ có anh em không nói, ngay cả một gian phòng riêng cũng không có, tới bây giờ cả nhà còn sống trong một phòng, bất tiện cỡ nào.Lục Ngọc ở bên ngoài nói chuyện với người phụ nữ này. Cô từng làm cán bộ thôn, lại giỏi làm thân, người phụ nữ này cảm thấy Lục Ngọc tốt, chuyện gì cũng nói với cô.Chẳng mấy chốc, cha chồng trong nhà tức giận đùng đùng đi ra: “Sao cô còn chưa đi?”Lục Ngọc nói: “Cháu nói chuyện với chị dâu một chút.”Ông cụ nói: “Phương pháp cá viên tôi sẽ không bán đâu.”Lục Ngọc nói: “Không phải chỉ là cá viên sao? Cháu cũng biết làm!” Cô nói vậy, người phụ nữ và Từ sư phụ đều ngơ ra.Nhiều năm như vậy, có người muốn mua phương pháp này, có người muốn bái sư học nghệ, thật sự không có ai nói mình biết làm.Ông cụ này nghe vậy lập tức nói: “Được, vậy cô làm cho tôi xem?”Ông ấy không tin.Lục Ngọc nghe vậy cũng làm thật, đối phó với nghệ nhân lâu đời này, nếu không thể hiện chút bản lĩnh thật, ông ấy thật sự sẽ không ngó ngàng tới: “Vậy chú đợi chút.” Cô lập tức ra ngoài mua cá.Lục Ngọc vừa đi, con dâu lập tức khuyên cha chồng: “Sao cha còn tức giận như vậy?” Tề sư phụ nói: “Lừa đảo bây giờ ngày càng cao minh rồi!” Tuy nói như vậy nhưng vẫn ngóng cổ nhìn, không biết liệu Lục Ngọc có quay lại không.Con dâu nói: “Con cảm thấy em ấy rất tốt, cũng không có nói gì.”Cha chồng ở một bên im lặng, có người đã ra giá, muốn bỏ hai trăm tệ học thủ nghệ này của ông ấy.Hai trăm tệ đối với nhà nghèo như ông ấy mà nói, như muối bỏ biển, hơn nữa đây là phương pháp do tổ tông truyền lại.Thời gian qua, chính vì chuyện này mà phiền não, lại thêm một người tới, ông ấy liền tự động coi Lục Ngọc giống như những người trước đó.Đang nói chuyện, thấy Lục Ngọc xách hai con cá to tới, cô nói: “Mượn nhà bếp của chú dùng một chút.”Từ sư phụ cũng ngơ ngác, vừa nãy ông ấy cảm thấy sau khi Lục Ngọc bị ê mặt sẽ không quay lại nữa.Sao lại khác với trong tưởng tượng của ông ấy vậy.Ông ấy đã làm cái này mấy chục năm rồi, thật sự chưa có ai khiêu chiến ông ấy ở phương diện này, vừa mới mẻ vừa tò mò, lửa giận trước đó liền tiêu tan.Chỉ muốn biết rốt cuộc Lục Ngọc có thể làm thành cái dạng gì?Lục Ngọc lập tức xử lý cá.Từ sư phụ nhìn một cái, thầm khen giỏi!Nhìn tay nghề này liền biết Lục Ngọc biết nấu ăn.Bây giờ Lục Ngọc chỉ nấu ăn ở nhà. Rất ít phô tay nghề ở bên ngoài.Cô nhanh chóng loại bỏ xương cá, chỉ còn lại thịt cá, cá cô chọn khá ít xương, không có xương mảnh, chỉ cần bỏ đi xương giữa là được.Sau đó giã nhuyễn thịt cá, rồi thêm trứng, tinh bột và gia vị khác.Nhanh chóng trộn lên, đợi sau khi thấm gia vị, lại nấu một nồi nước, dùng muỗng nhỏ làm thành dạng viên.Từ sư phụ nhìn xong im lặng một lúc lâu.Cá viên Lục Ngọc làm khác với thủ pháp của ông ấy, nhưng đều có chung kết quả, hơn nữa ngửi mùi tươi ngọt xa lạ trong phòng, cho dù không ăn cũng biết mùi vị không dở được.Dù sao Lục Ngọc cũng từng làm bà chủ nhà hàng ở thế kỷ sau, những phương pháp nấu ăn mà ông ấy coi là bảo bối, sau này đều được công bố ra.Khác biệt ở chỗ phương pháp sử dụng gia vị. Lục Ngọc múc hai bát cho Từ sư phụ và con dâu ông ấy, nói: “Mời nếm thử!”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phương pháp tổ truyền bị rất nhiều người thèm thuồng.

Suýt chút bị người ta cướp đi, sau đó dần không làm nữa, dạo này chuyện cho phép cá nhân mở tiệm truyền ra, mấy ngày gần đây liên tục có rất nhiều người muốn mua phương pháp, có người muốn bái sư học nghệ.

Lục Ngọc nói: “Vậy chị biết làm cá viên này không?”

Người phụ nữ trầm mặc.

Lục Ngọc biết chị ấy cũng biết làm, nhưng không tiện nói với người ngoài.

Lục Ngọc lại hỏi: “Vậy bây giờ nhà các chị còn có bao nhiêu người?”

Người phụ nữ này nói: “Chồng tôi còn có hai anh em!” Ba anh em bọn họ đều ở bên ngoài làm một số công việc nặng nhọc, nhân số không nhiều, tiểu bối chỉ có một đứa con gái là con gái của chị ấy.

Hai anh em còn lại vẫn chưa cưới vợ, năm nay chú hai đã hai mươi tư, người trong huyện kết hôn khá sớm, tuổi này đã coi là lớn rồi.

Nhưng Lục Ngọc cũng rõ, bà mai vừa nhìn thấy căn nhà nhỏ họ sống này liền không muốn làm mai.

Nhà họ có anh em không nói, ngay cả một gian phòng riêng cũng không có, tới bây giờ cả nhà còn sống trong một phòng, bất tiện cỡ nào.

Lục Ngọc ở bên ngoài nói chuyện với người phụ nữ này. Cô từng làm cán bộ thôn, lại giỏi làm thân, người phụ nữ này cảm thấy Lục Ngọc tốt, chuyện gì cũng nói với cô.

Chẳng mấy chốc, cha chồng trong nhà tức giận đùng đùng đi ra: “Sao cô còn chưa đi?”

Lục Ngọc nói: “Cháu nói chuyện với chị dâu một chút.”

Ông cụ nói: “Phương pháp cá viên tôi sẽ không bán đâu.”

Lục Ngọc nói: “Không phải chỉ là cá viên sao? Cháu cũng biết làm!” Cô nói vậy, người phụ nữ và Từ sư phụ đều ngơ ra.

Nhiều năm như vậy, có người muốn mua phương pháp này, có người muốn bái sư học nghệ, thật sự không có ai nói mình biết làm.

Ông cụ này nghe vậy lập tức nói: “Được, vậy cô làm cho tôi xem?”

Ông ấy không tin.

Lục Ngọc nghe vậy cũng làm thật, đối phó với nghệ nhân lâu đời này, nếu không thể hiện chút bản lĩnh thật, ông ấy thật sự sẽ không ngó ngàng tới: “Vậy chú đợi chút.” Cô lập tức ra ngoài mua cá.

Lục Ngọc vừa đi, con dâu lập tức khuyên cha chồng: “Sao cha còn tức giận như vậy?” Tề sư phụ nói: “Lừa đảo bây giờ ngày càng cao minh rồi!” Tuy nói như vậy nhưng vẫn ngóng cổ nhìn, không biết liệu Lục Ngọc có quay lại không.

Con dâu nói: “Con cảm thấy em ấy rất tốt, cũng không có nói gì.”

Cha chồng ở một bên im lặng, có người đã ra giá, muốn bỏ hai trăm tệ học thủ nghệ này của ông ấy.

Hai trăm tệ đối với nhà nghèo như ông ấy mà nói, như muối bỏ biển, hơn nữa đây là phương pháp do tổ tông truyền lại.

Thời gian qua, chính vì chuyện này mà phiền não, lại thêm một người tới, ông ấy liền tự động coi Lục Ngọc giống như những người trước đó.

Đang nói chuyện, thấy Lục Ngọc xách hai con cá to tới, cô nói: “Mượn nhà bếp của chú dùng một chút.”

Từ sư phụ cũng ngơ ngác, vừa nãy ông ấy cảm thấy sau khi Lục Ngọc bị ê mặt sẽ không quay lại nữa.

Sao lại khác với trong tưởng tượng của ông ấy vậy.

Ông ấy đã làm cái này mấy chục năm rồi, thật sự chưa có ai khiêu chiến ông ấy ở phương diện này, vừa mới mẻ vừa tò mò, lửa giận trước đó liền tiêu tan.

Chỉ muốn biết rốt cuộc Lục Ngọc có thể làm thành cái dạng gì?

Lục Ngọc lập tức xử lý cá.

Từ sư phụ nhìn một cái, thầm khen giỏi!

Nhìn tay nghề này liền biết Lục Ngọc biết nấu ăn.

Bây giờ Lục Ngọc chỉ nấu ăn ở nhà. Rất ít phô tay nghề ở bên ngoài.

Cô nhanh chóng loại bỏ xương cá, chỉ còn lại thịt cá, cá cô chọn khá ít xương, không có xương mảnh, chỉ cần bỏ đi xương giữa là được.

Sau đó giã nhuyễn thịt cá, rồi thêm trứng, tinh bột và gia vị khác.

Nhanh chóng trộn lên, đợi sau khi thấm gia vị, lại nấu một nồi nước, dùng muỗng nhỏ làm thành dạng viên.

Từ sư phụ nhìn xong im lặng một lúc lâu.

Cá viên Lục Ngọc làm khác với thủ pháp của ông ấy, nhưng đều có chung kết quả, hơn nữa ngửi mùi tươi ngọt xa lạ trong phòng, cho dù không ăn cũng biết mùi vị không dở được.

Dù sao Lục Ngọc cũng từng làm bà chủ nhà hàng ở thế kỷ sau, những phương pháp nấu ăn mà ông ấy coi là bảo bối, sau này đều được công bố ra.

Khác biệt ở chỗ phương pháp sử dụng gia vị. Lục Ngọc múc hai bát cho Từ sư phụ và con dâu ông ấy, nói: “Mời nếm thử!”

Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phương pháp tổ truyền bị rất nhiều người thèm thuồng.Suýt chút bị người ta cướp đi, sau đó dần không làm nữa, dạo này chuyện cho phép cá nhân mở tiệm truyền ra, mấy ngày gần đây liên tục có rất nhiều người muốn mua phương pháp, có người muốn bái sư học nghệ.Lục Ngọc nói: “Vậy chị biết làm cá viên này không?”Người phụ nữ trầm mặc.Lục Ngọc biết chị ấy cũng biết làm, nhưng không tiện nói với người ngoài.Lục Ngọc lại hỏi: “Vậy bây giờ nhà các chị còn có bao nhiêu người?”Người phụ nữ này nói: “Chồng tôi còn có hai anh em!” Ba anh em bọn họ đều ở bên ngoài làm một số công việc nặng nhọc, nhân số không nhiều, tiểu bối chỉ có một đứa con gái là con gái của chị ấy.Hai anh em còn lại vẫn chưa cưới vợ, năm nay chú hai đã hai mươi tư, người trong huyện kết hôn khá sớm, tuổi này đã coi là lớn rồi.Nhưng Lục Ngọc cũng rõ, bà mai vừa nhìn thấy căn nhà nhỏ họ sống này liền không muốn làm mai.Nhà họ có anh em không nói, ngay cả một gian phòng riêng cũng không có, tới bây giờ cả nhà còn sống trong một phòng, bất tiện cỡ nào.Lục Ngọc ở bên ngoài nói chuyện với người phụ nữ này. Cô từng làm cán bộ thôn, lại giỏi làm thân, người phụ nữ này cảm thấy Lục Ngọc tốt, chuyện gì cũng nói với cô.Chẳng mấy chốc, cha chồng trong nhà tức giận đùng đùng đi ra: “Sao cô còn chưa đi?”Lục Ngọc nói: “Cháu nói chuyện với chị dâu một chút.”Ông cụ nói: “Phương pháp cá viên tôi sẽ không bán đâu.”Lục Ngọc nói: “Không phải chỉ là cá viên sao? Cháu cũng biết làm!” Cô nói vậy, người phụ nữ và Từ sư phụ đều ngơ ra.Nhiều năm như vậy, có người muốn mua phương pháp này, có người muốn bái sư học nghệ, thật sự không có ai nói mình biết làm.Ông cụ này nghe vậy lập tức nói: “Được, vậy cô làm cho tôi xem?”Ông ấy không tin.Lục Ngọc nghe vậy cũng làm thật, đối phó với nghệ nhân lâu đời này, nếu không thể hiện chút bản lĩnh thật, ông ấy thật sự sẽ không ngó ngàng tới: “Vậy chú đợi chút.” Cô lập tức ra ngoài mua cá.Lục Ngọc vừa đi, con dâu lập tức khuyên cha chồng: “Sao cha còn tức giận như vậy?” Tề sư phụ nói: “Lừa đảo bây giờ ngày càng cao minh rồi!” Tuy nói như vậy nhưng vẫn ngóng cổ nhìn, không biết liệu Lục Ngọc có quay lại không.Con dâu nói: “Con cảm thấy em ấy rất tốt, cũng không có nói gì.”Cha chồng ở một bên im lặng, có người đã ra giá, muốn bỏ hai trăm tệ học thủ nghệ này của ông ấy.Hai trăm tệ đối với nhà nghèo như ông ấy mà nói, như muối bỏ biển, hơn nữa đây là phương pháp do tổ tông truyền lại.Thời gian qua, chính vì chuyện này mà phiền não, lại thêm một người tới, ông ấy liền tự động coi Lục Ngọc giống như những người trước đó.Đang nói chuyện, thấy Lục Ngọc xách hai con cá to tới, cô nói: “Mượn nhà bếp của chú dùng một chút.”Từ sư phụ cũng ngơ ngác, vừa nãy ông ấy cảm thấy sau khi Lục Ngọc bị ê mặt sẽ không quay lại nữa.Sao lại khác với trong tưởng tượng của ông ấy vậy.Ông ấy đã làm cái này mấy chục năm rồi, thật sự chưa có ai khiêu chiến ông ấy ở phương diện này, vừa mới mẻ vừa tò mò, lửa giận trước đó liền tiêu tan.Chỉ muốn biết rốt cuộc Lục Ngọc có thể làm thành cái dạng gì?Lục Ngọc lập tức xử lý cá.Từ sư phụ nhìn một cái, thầm khen giỏi!Nhìn tay nghề này liền biết Lục Ngọc biết nấu ăn.Bây giờ Lục Ngọc chỉ nấu ăn ở nhà. Rất ít phô tay nghề ở bên ngoài.Cô nhanh chóng loại bỏ xương cá, chỉ còn lại thịt cá, cá cô chọn khá ít xương, không có xương mảnh, chỉ cần bỏ đi xương giữa là được.Sau đó giã nhuyễn thịt cá, rồi thêm trứng, tinh bột và gia vị khác.Nhanh chóng trộn lên, đợi sau khi thấm gia vị, lại nấu một nồi nước, dùng muỗng nhỏ làm thành dạng viên.Từ sư phụ nhìn xong im lặng một lúc lâu.Cá viên Lục Ngọc làm khác với thủ pháp của ông ấy, nhưng đều có chung kết quả, hơn nữa ngửi mùi tươi ngọt xa lạ trong phòng, cho dù không ăn cũng biết mùi vị không dở được.Dù sao Lục Ngọc cũng từng làm bà chủ nhà hàng ở thế kỷ sau, những phương pháp nấu ăn mà ông ấy coi là bảo bối, sau này đều được công bố ra.Khác biệt ở chỗ phương pháp sử dụng gia vị. Lục Ngọc múc hai bát cho Từ sư phụ và con dâu ông ấy, nói: “Mời nếm thử!”

Chương 392