*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư…
Chương 414
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bác gái Lục nói rất nặng lời, từ khi bà ta làm cái này, rất có uy vọng trong thôn, dù sao thì mỗi tháng bà ta đều phát tiền lãi cho mọi người.Mọi người đều không biết khi nào có thể nhờ vả tới bà ta, không dám trở mặt với bà ta.Chị dâu Lý thấy đã nói tới mức này rồi, nói: “Bà mau lấy tiền cho tôi đi!”Nếu chị ta không lấy về, há không phải là ăn chửi oan một trận sao? Sau đó về nhà, mẹ chị ta còn mắng chị ta nữa.Mặc kệ bác gái Lục nói gì, chị dâu Lý chỉ muốn lấy tiền.Bác gái mắng một trận te tua.Chị dâu Lý bình thản nói một câu: “Không đưa tiền cho tôi, có phải là bởi vì tiền bị bà làm mất hết rồi không?”Lời này là một đại hung khí, tất cả mọi người đều cả kinh hoảng hốt, đó là tích lũy nửa đời của rất nhiều người.Bác gái Lục thấy bà ta nói những thứ này đều vô dụng, lập tức móc hai trăm tệ ra nói: “Cút cho tôi, sau này coi như không quen biết cô! Chúng tôi đeo vàng đeo bạc cũng không có phần của cô!” . truyện kiếm hiệp hayThực ra tiền đã sớm cầm đi cho thân thích rồi, đây đều là tiền móc từ túi của bà ta ra.Chị dâu Lý bị xỉa xói, lúc nãy không dám đáp trả, sợ không lấy lại được hai trăm tệ của mình.Bây giờ tiền đã tới tay, cũng không chiều theo bà ta nữa, nói: “Tôi là nông dân, chỉ tin chính mình! Tin tiền hai tay mình kiếm!”Chị ta dứt lời, những người khác cũng trăn trở, dù sao tiền tới quá nhanh, trong lòng không an ổn.Nhưng vừa nãy bác gái Lục nổi giận một trận, khiến những người khác không dám chọc vào mũi hổ lúc này.Tối đó Lục Ngọc gọi điện thoại cho trưởng thôn hỏi: “Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký?”Trưởng thôn nói: “Tổng cộng ba mươi người, đều trở mặt với bà ta rồi!”Một buổi chiều, ủy ban thôn đều có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bác gái Lục.Thực ra ba mươi người tới kinh doanh chân vịt này cũng không ít.Nhưng Lục Ngọc vẫn chê không đủ: “Nếu nhiều người hơn tới làm thì tốt.”Trưởng thôn nói: “Cô cũng phí tâm rồi, nhưng mọi người đều không chịu!” Trong đó có bà cụ Hàn, nhà bà ta đông người nhất, gửi hơn hai nghìn tệ ở chỗ bác gái Lục.Gia đình bà cụ Hàn có ba bốn chục người, bà ta làm chủ gia đình, tính khí rất ghê gớm. Nhà họ đông nhân khẩu, gánh nặng lớn, muốn cược một vố lớn.Trưởng thôn nói nhưng đối phương đều không nghe.Lục Ngọc nói: “Hay là chú giúp cháu nói với mọi người, lần đầu tiên cháu có thể nhập gia vị giúp họ!”Mỗi lần Lục Ngọc đều vào tỉnh nhập hàng. Gia vị này tràn lan, người không hiểu hàng, tuyệt đối không mua tốt được.Đây đã là sự giúp đỡ vô cùng lớn rồi.Mỗi ngày tiệm của Lục Ngọc đều rất bận, nếu không phải lo cho bà con trong thôn, căn bản sẽ không ôm đồm chuyện này.Họ xuất thân ở nông thôn, biết người nông thôn muốn góp chút tiền không dễ dàng, đều là kiệm ăn kiệm mặt mà ra.Ngay cả tiền này cũng lừa, đúng là vô lương tâm.Trưởng thôn đồng ý ngay, nói sẽ làm giúp họ.Trưởng thôn ở trong thôn vẫn có chút uy tín, dốc hết sức, tổng cộng hơn bảy mươi người đăng ký.Còn bà cụ Hàn mà trưởng thôn vẫn luôn muốn kéo về lại rất cố chấp, nói gì cũng không chịu lấy tiền về.Ở sau lưng, bà cụ Hàn nói với con trai cả, cho dù không làm, cũng phải lấy tiền lãi tháng này về.Hai ngàn tệ thu về không ít lãi.Chỗ bác gái Lục, chị họ bà ta lại tới lấy tiền.Việc cho vay này chính là tới từ chỗ chị họ bà ta.Bác gái nói Lục Ngọc phá chuyện của bà ta, càng nói càng tức giận.Lần này chẳng những không có ai gửi tiền, còn có người đòi tiền về.Chị họ bà ta nghe vậy, tức giận nói: “Bọn họ đòi thì em đưa à. Đồ nhát gan! Em ngay cả một con nhóc cũng không làm lại, chị coi thường em!”Đừng thấy bác gái Lục ở trong thôn càn rỡ huênh hoang, cho dù nói lời khó nghe, người khác cũng nhịn bà ta.Nhưng ở trước mặt chị họ, vẫn thấp hơn một cái đầu, dù sao bà ta làm cái này là do chị họ cho.Hơn nữa chị họ còn là người ở trong tỉnh.Người trong tỉnh đều rất có cảm giác ưu việt.
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bác gái Lục nói rất nặng lời, từ khi bà ta làm cái này, rất có uy vọng trong thôn, dù sao thì mỗi tháng bà ta đều phát tiền lãi cho mọi người.Mọi người đều không biết khi nào có thể nhờ vả tới bà ta, không dám trở mặt với bà ta.Chị dâu Lý thấy đã nói tới mức này rồi, nói: “Bà mau lấy tiền cho tôi đi!”Nếu chị ta không lấy về, há không phải là ăn chửi oan một trận sao? Sau đó về nhà, mẹ chị ta còn mắng chị ta nữa.Mặc kệ bác gái Lục nói gì, chị dâu Lý chỉ muốn lấy tiền.Bác gái mắng một trận te tua.Chị dâu Lý bình thản nói một câu: “Không đưa tiền cho tôi, có phải là bởi vì tiền bị bà làm mất hết rồi không?”Lời này là một đại hung khí, tất cả mọi người đều cả kinh hoảng hốt, đó là tích lũy nửa đời của rất nhiều người.Bác gái Lục thấy bà ta nói những thứ này đều vô dụng, lập tức móc hai trăm tệ ra nói: “Cút cho tôi, sau này coi như không quen biết cô! Chúng tôi đeo vàng đeo bạc cũng không có phần của cô!” . truyện kiếm hiệp hayThực ra tiền đã sớm cầm đi cho thân thích rồi, đây đều là tiền móc từ túi của bà ta ra.Chị dâu Lý bị xỉa xói, lúc nãy không dám đáp trả, sợ không lấy lại được hai trăm tệ của mình.Bây giờ tiền đã tới tay, cũng không chiều theo bà ta nữa, nói: “Tôi là nông dân, chỉ tin chính mình! Tin tiền hai tay mình kiếm!”Chị ta dứt lời, những người khác cũng trăn trở, dù sao tiền tới quá nhanh, trong lòng không an ổn.Nhưng vừa nãy bác gái Lục nổi giận một trận, khiến những người khác không dám chọc vào mũi hổ lúc này.Tối đó Lục Ngọc gọi điện thoại cho trưởng thôn hỏi: “Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký?”Trưởng thôn nói: “Tổng cộng ba mươi người, đều trở mặt với bà ta rồi!”Một buổi chiều, ủy ban thôn đều có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bác gái Lục.Thực ra ba mươi người tới kinh doanh chân vịt này cũng không ít.Nhưng Lục Ngọc vẫn chê không đủ: “Nếu nhiều người hơn tới làm thì tốt.”Trưởng thôn nói: “Cô cũng phí tâm rồi, nhưng mọi người đều không chịu!” Trong đó có bà cụ Hàn, nhà bà ta đông người nhất, gửi hơn hai nghìn tệ ở chỗ bác gái Lục.Gia đình bà cụ Hàn có ba bốn chục người, bà ta làm chủ gia đình, tính khí rất ghê gớm. Nhà họ đông nhân khẩu, gánh nặng lớn, muốn cược một vố lớn.Trưởng thôn nói nhưng đối phương đều không nghe.Lục Ngọc nói: “Hay là chú giúp cháu nói với mọi người, lần đầu tiên cháu có thể nhập gia vị giúp họ!”Mỗi lần Lục Ngọc đều vào tỉnh nhập hàng. Gia vị này tràn lan, người không hiểu hàng, tuyệt đối không mua tốt được.Đây đã là sự giúp đỡ vô cùng lớn rồi.Mỗi ngày tiệm của Lục Ngọc đều rất bận, nếu không phải lo cho bà con trong thôn, căn bản sẽ không ôm đồm chuyện này.Họ xuất thân ở nông thôn, biết người nông thôn muốn góp chút tiền không dễ dàng, đều là kiệm ăn kiệm mặt mà ra.Ngay cả tiền này cũng lừa, đúng là vô lương tâm.Trưởng thôn đồng ý ngay, nói sẽ làm giúp họ.Trưởng thôn ở trong thôn vẫn có chút uy tín, dốc hết sức, tổng cộng hơn bảy mươi người đăng ký.Còn bà cụ Hàn mà trưởng thôn vẫn luôn muốn kéo về lại rất cố chấp, nói gì cũng không chịu lấy tiền về.Ở sau lưng, bà cụ Hàn nói với con trai cả, cho dù không làm, cũng phải lấy tiền lãi tháng này về.Hai ngàn tệ thu về không ít lãi.Chỗ bác gái Lục, chị họ bà ta lại tới lấy tiền.Việc cho vay này chính là tới từ chỗ chị họ bà ta.Bác gái nói Lục Ngọc phá chuyện của bà ta, càng nói càng tức giận.Lần này chẳng những không có ai gửi tiền, còn có người đòi tiền về.Chị họ bà ta nghe vậy, tức giận nói: “Bọn họ đòi thì em đưa à. Đồ nhát gan! Em ngay cả một con nhóc cũng không làm lại, chị coi thường em!”Đừng thấy bác gái Lục ở trong thôn càn rỡ huênh hoang, cho dù nói lời khó nghe, người khác cũng nhịn bà ta.Nhưng ở trước mặt chị họ, vẫn thấp hơn một cái đầu, dù sao bà ta làm cái này là do chị họ cho.Hơn nữa chị họ còn là người ở trong tỉnh.Người trong tỉnh đều rất có cảm giác ưu việt.
Nam Nữ Phụ Sao Phải Bồi Nam Nữ Chính? Chi Bằng Ta Về Với NhauTác giả: Điền Trí Cẩm Lê/田智锦黎Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Lục Ngọc đờ người cả buổi mới không thể không thừa nhận sự thật mình xuyên sách. Nhìn thấy người đàn ông anh tuấn lạ lẫm đang nằm trên giường, khá k1ch thích. Hồi ức lại tình tiết trong sách, hôm qua có lẽ là đêm tân hôn của cô, hai người họ lại không có viên phòng, mặc quần áo ngủ một đêm. Mối hôn sự này được coi là cô trèo cao. Phó Cầm Duy là sinh viên trong thôn. Sinh viên ở thập niên 70 quý như vàng, năm đó khi thi đỗ đại học, cả thôn đều oanh động, không hề kém gì ghi tên lên bảng vàng thời cổ đại. Phó Cầm Duy là con út trong nhà, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, hầu hết các cô gái trong thôn đều muốn gả cho anh. Nhưng Lục Ngọc là người gả thay. Nhìn thấy trời đã sáng, chuyện hoang đường này sẽ bị bóc trần. Trong thôn bảo thủ, chuyện này có thể gọi là oanh động bởi vốn dĩ người Phó Cầm Duy muốn cưới là Lục Kiều, chị họ của Lục Ngọc. Cha của Lục Kiều là văn thư… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bác gái Lục nói rất nặng lời, từ khi bà ta làm cái này, rất có uy vọng trong thôn, dù sao thì mỗi tháng bà ta đều phát tiền lãi cho mọi người.Mọi người đều không biết khi nào có thể nhờ vả tới bà ta, không dám trở mặt với bà ta.Chị dâu Lý thấy đã nói tới mức này rồi, nói: “Bà mau lấy tiền cho tôi đi!”Nếu chị ta không lấy về, há không phải là ăn chửi oan một trận sao? Sau đó về nhà, mẹ chị ta còn mắng chị ta nữa.Mặc kệ bác gái Lục nói gì, chị dâu Lý chỉ muốn lấy tiền.Bác gái mắng một trận te tua.Chị dâu Lý bình thản nói một câu: “Không đưa tiền cho tôi, có phải là bởi vì tiền bị bà làm mất hết rồi không?”Lời này là một đại hung khí, tất cả mọi người đều cả kinh hoảng hốt, đó là tích lũy nửa đời của rất nhiều người.Bác gái Lục thấy bà ta nói những thứ này đều vô dụng, lập tức móc hai trăm tệ ra nói: “Cút cho tôi, sau này coi như không quen biết cô! Chúng tôi đeo vàng đeo bạc cũng không có phần của cô!” . truyện kiếm hiệp hayThực ra tiền đã sớm cầm đi cho thân thích rồi, đây đều là tiền móc từ túi của bà ta ra.Chị dâu Lý bị xỉa xói, lúc nãy không dám đáp trả, sợ không lấy lại được hai trăm tệ của mình.Bây giờ tiền đã tới tay, cũng không chiều theo bà ta nữa, nói: “Tôi là nông dân, chỉ tin chính mình! Tin tiền hai tay mình kiếm!”Chị ta dứt lời, những người khác cũng trăn trở, dù sao tiền tới quá nhanh, trong lòng không an ổn.Nhưng vừa nãy bác gái Lục nổi giận một trận, khiến những người khác không dám chọc vào mũi hổ lúc này.Tối đó Lục Ngọc gọi điện thoại cho trưởng thôn hỏi: “Bây giờ tổng cộng có bao nhiêu người đăng ký?”Trưởng thôn nói: “Tổng cộng ba mươi người, đều trở mặt với bà ta rồi!”Một buổi chiều, ủy ban thôn đều có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của bác gái Lục.Thực ra ba mươi người tới kinh doanh chân vịt này cũng không ít.Nhưng Lục Ngọc vẫn chê không đủ: “Nếu nhiều người hơn tới làm thì tốt.”Trưởng thôn nói: “Cô cũng phí tâm rồi, nhưng mọi người đều không chịu!” Trong đó có bà cụ Hàn, nhà bà ta đông người nhất, gửi hơn hai nghìn tệ ở chỗ bác gái Lục.Gia đình bà cụ Hàn có ba bốn chục người, bà ta làm chủ gia đình, tính khí rất ghê gớm. Nhà họ đông nhân khẩu, gánh nặng lớn, muốn cược một vố lớn.Trưởng thôn nói nhưng đối phương đều không nghe.Lục Ngọc nói: “Hay là chú giúp cháu nói với mọi người, lần đầu tiên cháu có thể nhập gia vị giúp họ!”Mỗi lần Lục Ngọc đều vào tỉnh nhập hàng. Gia vị này tràn lan, người không hiểu hàng, tuyệt đối không mua tốt được.Đây đã là sự giúp đỡ vô cùng lớn rồi.Mỗi ngày tiệm của Lục Ngọc đều rất bận, nếu không phải lo cho bà con trong thôn, căn bản sẽ không ôm đồm chuyện này.Họ xuất thân ở nông thôn, biết người nông thôn muốn góp chút tiền không dễ dàng, đều là kiệm ăn kiệm mặt mà ra.Ngay cả tiền này cũng lừa, đúng là vô lương tâm.Trưởng thôn đồng ý ngay, nói sẽ làm giúp họ.Trưởng thôn ở trong thôn vẫn có chút uy tín, dốc hết sức, tổng cộng hơn bảy mươi người đăng ký.Còn bà cụ Hàn mà trưởng thôn vẫn luôn muốn kéo về lại rất cố chấp, nói gì cũng không chịu lấy tiền về.Ở sau lưng, bà cụ Hàn nói với con trai cả, cho dù không làm, cũng phải lấy tiền lãi tháng này về.Hai ngàn tệ thu về không ít lãi.Chỗ bác gái Lục, chị họ bà ta lại tới lấy tiền.Việc cho vay này chính là tới từ chỗ chị họ bà ta.Bác gái nói Lục Ngọc phá chuyện của bà ta, càng nói càng tức giận.Lần này chẳng những không có ai gửi tiền, còn có người đòi tiền về.Chị họ bà ta nghe vậy, tức giận nói: “Bọn họ đòi thì em đưa à. Đồ nhát gan! Em ngay cả một con nhóc cũng không làm lại, chị coi thường em!”Đừng thấy bác gái Lục ở trong thôn càn rỡ huênh hoang, cho dù nói lời khó nghe, người khác cũng nhịn bà ta.Nhưng ở trước mặt chị họ, vẫn thấp hơn một cái đầu, dù sao bà ta làm cái này là do chị họ cho.Hơn nữa chị họ còn là người ở trong tỉnh.Người trong tỉnh đều rất có cảm giác ưu việt.