Tác giả:

1. Lớp 12, trong lớp có một học sinh chuyển trường tới, cậu ta vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, học hành thì luôn đứng top, trong kỳ thi tháng đầu tiên đã ẵm luôn hạng nhất toàn khối. Chỉ tiếc rằng cậu ta tính tình u ám, trên người có một loại khí chất người sống chớ lại gần, chẳng ai dám tiếp cận. Còn tôi đóng vai không khí cả ngàn năm nay, đương nhiên cũng sẽ chẳng có tiếp xúc gì với cậu ta cả. Nhưng gần đây tôi phát hiện, chỉ cần xảy ra đụng chạm cơ thể với cậu ta, ngay lập tức sẽ có chuyện tốt xảy đến. Lần đầu tiên, lúc đi ngang qua tôi vô tình đụng trúng cậu ta, đêm hôm ấy tôi liền nhặt được 10 tệ. Lần khác, lúc nghỉ giữa giờ tôi chạy dữ quá nên bị ngã, cậu ta đỡ tôi đứng dậy, cơm trưa hôm ấy liền được miễn phí. Những cái ấy cũng không đáng kể lắm, dù sao mười tệ tám tệ chẳng phải vận may lớn lao gì. Cho đến tận lần thi thử thứ hai. Hôm ấy, tôi cầm theo hộp bút đi ra khỏi phòng học. Cổng chen chúc rất đông người, không biết là ai đẩy tôi một cái, tôi hơi lảo đảo rồi đ.â.m mạnh vào…

Chương 2

Giáo Thảo Lạnh Lùng Vì Tôi Mà Ghen RồiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Lớp 12, trong lớp có một học sinh chuyển trường tới, cậu ta vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, học hành thì luôn đứng top, trong kỳ thi tháng đầu tiên đã ẵm luôn hạng nhất toàn khối. Chỉ tiếc rằng cậu ta tính tình u ám, trên người có một loại khí chất người sống chớ lại gần, chẳng ai dám tiếp cận. Còn tôi đóng vai không khí cả ngàn năm nay, đương nhiên cũng sẽ chẳng có tiếp xúc gì với cậu ta cả. Nhưng gần đây tôi phát hiện, chỉ cần xảy ra đụng chạm cơ thể với cậu ta, ngay lập tức sẽ có chuyện tốt xảy đến. Lần đầu tiên, lúc đi ngang qua tôi vô tình đụng trúng cậu ta, đêm hôm ấy tôi liền nhặt được 10 tệ. Lần khác, lúc nghỉ giữa giờ tôi chạy dữ quá nên bị ngã, cậu ta đỡ tôi đứng dậy, cơm trưa hôm ấy liền được miễn phí. Những cái ấy cũng không đáng kể lắm, dù sao mười tệ tám tệ chẳng phải vận may lớn lao gì. Cho đến tận lần thi thử thứ hai. Hôm ấy, tôi cầm theo hộp bút đi ra khỏi phòng học. Cổng chen chúc rất đông người, không biết là ai đẩy tôi một cái, tôi hơi lảo đảo rồi đ.â.m mạnh vào… 3.Âu Dương Tự té sấp mặt.Trên mặt rách mấy chỗ, dán đầy băng cá nhân, xanh xanh đỏ đỏ trông vô cùng đẹp mắt.Ngày tiếp theo đi học, tôi đi ngang phòng học của Âu Dương Tự, nhìn Âu Dương Tự sắc mặt khó coi ngồi bên cửa sổ mà lòng tôi thấy rất thoải mái.Giang Bạc Tự quả đúng là cá koi* của tôi, chỉ cần xảy ra tiếp xúc cơ thể với cậu ta thì sẽ lập tức có chuyện tốt đến gõ cửa.*Cá koi: cá mang lại may mắn.Tôi phải nắm chặt lấy cơ hội này.Tiếp xúc cơ thể với cậu ta không chỉ gặp may trong cuộc sống hằng ngày, mà ngay cả thành tích thi cũng sẽ tăng lên!Trở lại phòng học, tôi bắt đầu nghĩ cách để tiếp cận Giang Bạc Tự.Cũng không thể cứ dựa mãi vào mấy lần gặp tình cờ chứ? Vẫn nên gây dựng mối quan hệ tốt với cậu ta mới được.Nghỉ giữa giờ, Giang Bạc Tự ngồi tại chỗ đọc sách.Trùng hợp là bạn cùng bàn của cậu ta không có mặt, tôi lượn lờ đi ngang liếc một cái.Edgar Allan Poe*?*Là nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình, nhà thơ Mỹ.Cái này tôi biết à nha, vậy không phải là có chủ đề chung rồi sao!Tôi đặt m.ô.n.g xuống ngồi cạnh cậu.“Bạn học Giang, cậu cũng thích Edgar Allan Poe à? Có phẩm chất, mỗi một tác phẩm của ông ấy mình đều rất thích, nhất là cuốn “My uncle Jules”, mình đọc nó cũng mấy lần rồi á!”Giang Bạc Tự khó hiểu nhìn tôi, không nói gì.“Sao thế?” Tôi nhỏ giọng hỏi.Giang Bạc Tự khép sách lại, thản nhiên nói: “Còn chuyện gì nữa không?”“Không có chuyện gì hết, chỉ là… tìm cậu nói chuyện thôi.”“Ngại quá, giờ tôi hơi bận chút.”Cậu ta nhìn tôi, trong con ngươi đen nhánh gần như chẳng đọng lại bất kì cảm xúc gì.Tôi thấy cậu ta còn đang rảnh rỗi đọc sách mà, bận bịu cái quái gì.Chỉ là, Giang Bạc Tự là cá koi của tôi, tôi nào dám mắng cậu ta chứ.Tôi thầm oán hai câu, biết điều cười cười quay về chỗ ngồi.Ngồi một lúc, bỗng tôi cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.Cậu ta không thích “My Uncle Jules”? Tại sao chứ?Tôi lấy điện thoại di động ra tra thử, chợt nhìn thấy mấy chữ lớn: Tác giả, Maupassant*.*Là nhà văn, nhà viết kịch người Pháp

3.

Âu Dương Tự té sấp mặt.

Trên mặt rách mấy chỗ, dán đầy băng cá nhân, xanh xanh đỏ đỏ trông vô cùng đẹp mắt.

Ngày tiếp theo đi học, tôi đi ngang phòng học của Âu Dương Tự, nhìn Âu Dương Tự sắc mặt khó coi ngồi bên cửa sổ mà lòng tôi thấy rất thoải mái.

Giang Bạc Tự quả đúng là cá koi* của tôi, chỉ cần xảy ra tiếp xúc cơ thể với cậu ta thì sẽ lập tức có chuyện tốt đến gõ cửa.

*Cá koi: cá mang lại may mắn.

Tôi phải nắm chặt lấy cơ hội này.

Tiếp xúc cơ thể với cậu ta không chỉ gặp may trong cuộc sống hằng ngày, mà ngay cả thành tích thi cũng sẽ tăng lên!

Trở lại phòng học, tôi bắt đầu nghĩ cách để tiếp cận Giang Bạc Tự.

Cũng không thể cứ dựa mãi vào mấy lần gặp tình cờ chứ? Vẫn nên gây dựng mối quan hệ tốt với cậu ta mới được.

Nghỉ giữa giờ, Giang Bạc Tự ngồi tại chỗ đọc sách.

Trùng hợp là bạn cùng bàn của cậu ta không có mặt, tôi lượn lờ đi ngang liếc một cái.

Edgar Allan Poe*?

*Là nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình, nhà thơ Mỹ.

Cái này tôi biết à nha, vậy không phải là có chủ đề chung rồi sao!

Tôi đặt m.ô.n.g xuống ngồi cạnh cậu.

“Bạn học Giang, cậu cũng thích Edgar Allan Poe à? Có phẩm chất, mỗi một tác phẩm của ông ấy mình đều rất thích, nhất là cuốn “My uncle Jules”, mình đọc nó cũng mấy lần rồi á!”

Giang Bạc Tự khó hiểu nhìn tôi, không nói gì.

“Sao thế?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Giang Bạc Tự khép sách lại, thản nhiên nói: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không có chuyện gì hết, chỉ là… tìm cậu nói chuyện thôi.”

“Ngại quá, giờ tôi hơi bận chút.”

Cậu ta nhìn tôi, trong con ngươi đen nhánh gần như chẳng đọng lại bất kì cảm xúc gì.

Tôi thấy cậu ta còn đang rảnh rỗi đọc sách mà, bận bịu cái quái gì.

Chỉ là, Giang Bạc Tự là cá koi của tôi, tôi nào dám mắng cậu ta chứ.

Tôi thầm oán hai câu, biết điều cười cười quay về chỗ ngồi.

Ngồi một lúc, bỗng tôi cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Cậu ta không thích “My Uncle Jules”? Tại sao chứ?

Tôi lấy điện thoại di động ra tra thử, chợt nhìn thấy mấy chữ lớn: Tác giả, Maupassant*.

*Là nhà văn, nhà viết kịch người Pháp

Giáo Thảo Lạnh Lùng Vì Tôi Mà Ghen RồiTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng1. Lớp 12, trong lớp có một học sinh chuyển trường tới, cậu ta vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, học hành thì luôn đứng top, trong kỳ thi tháng đầu tiên đã ẵm luôn hạng nhất toàn khối. Chỉ tiếc rằng cậu ta tính tình u ám, trên người có một loại khí chất người sống chớ lại gần, chẳng ai dám tiếp cận. Còn tôi đóng vai không khí cả ngàn năm nay, đương nhiên cũng sẽ chẳng có tiếp xúc gì với cậu ta cả. Nhưng gần đây tôi phát hiện, chỉ cần xảy ra đụng chạm cơ thể với cậu ta, ngay lập tức sẽ có chuyện tốt xảy đến. Lần đầu tiên, lúc đi ngang qua tôi vô tình đụng trúng cậu ta, đêm hôm ấy tôi liền nhặt được 10 tệ. Lần khác, lúc nghỉ giữa giờ tôi chạy dữ quá nên bị ngã, cậu ta đỡ tôi đứng dậy, cơm trưa hôm ấy liền được miễn phí. Những cái ấy cũng không đáng kể lắm, dù sao mười tệ tám tệ chẳng phải vận may lớn lao gì. Cho đến tận lần thi thử thứ hai. Hôm ấy, tôi cầm theo hộp bút đi ra khỏi phòng học. Cổng chen chúc rất đông người, không biết là ai đẩy tôi một cái, tôi hơi lảo đảo rồi đ.â.m mạnh vào… 3.Âu Dương Tự té sấp mặt.Trên mặt rách mấy chỗ, dán đầy băng cá nhân, xanh xanh đỏ đỏ trông vô cùng đẹp mắt.Ngày tiếp theo đi học, tôi đi ngang phòng học của Âu Dương Tự, nhìn Âu Dương Tự sắc mặt khó coi ngồi bên cửa sổ mà lòng tôi thấy rất thoải mái.Giang Bạc Tự quả đúng là cá koi* của tôi, chỉ cần xảy ra tiếp xúc cơ thể với cậu ta thì sẽ lập tức có chuyện tốt đến gõ cửa.*Cá koi: cá mang lại may mắn.Tôi phải nắm chặt lấy cơ hội này.Tiếp xúc cơ thể với cậu ta không chỉ gặp may trong cuộc sống hằng ngày, mà ngay cả thành tích thi cũng sẽ tăng lên!Trở lại phòng học, tôi bắt đầu nghĩ cách để tiếp cận Giang Bạc Tự.Cũng không thể cứ dựa mãi vào mấy lần gặp tình cờ chứ? Vẫn nên gây dựng mối quan hệ tốt với cậu ta mới được.Nghỉ giữa giờ, Giang Bạc Tự ngồi tại chỗ đọc sách.Trùng hợp là bạn cùng bàn của cậu ta không có mặt, tôi lượn lờ đi ngang liếc một cái.Edgar Allan Poe*?*Là nhà văn, nhà viết kịch, nhà phê bình, nhà thơ Mỹ.Cái này tôi biết à nha, vậy không phải là có chủ đề chung rồi sao!Tôi đặt m.ô.n.g xuống ngồi cạnh cậu.“Bạn học Giang, cậu cũng thích Edgar Allan Poe à? Có phẩm chất, mỗi một tác phẩm của ông ấy mình đều rất thích, nhất là cuốn “My uncle Jules”, mình đọc nó cũng mấy lần rồi á!”Giang Bạc Tự khó hiểu nhìn tôi, không nói gì.“Sao thế?” Tôi nhỏ giọng hỏi.Giang Bạc Tự khép sách lại, thản nhiên nói: “Còn chuyện gì nữa không?”“Không có chuyện gì hết, chỉ là… tìm cậu nói chuyện thôi.”“Ngại quá, giờ tôi hơi bận chút.”Cậu ta nhìn tôi, trong con ngươi đen nhánh gần như chẳng đọng lại bất kì cảm xúc gì.Tôi thấy cậu ta còn đang rảnh rỗi đọc sách mà, bận bịu cái quái gì.Chỉ là, Giang Bạc Tự là cá koi của tôi, tôi nào dám mắng cậu ta chứ.Tôi thầm oán hai câu, biết điều cười cười quay về chỗ ngồi.Ngồi một lúc, bỗng tôi cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.Cậu ta không thích “My Uncle Jules”? Tại sao chứ?Tôi lấy điện thoại di động ra tra thử, chợt nhìn thấy mấy chữ lớn: Tác giả, Maupassant*.*Là nhà văn, nhà viết kịch người Pháp

Chương 2