Mùa hè năm 2010. Một vùng nông thôn ở tỉnh Giang. —————— "A Anh, lần này về em nhất định phải nhắc chuyện của chúng ta với bố mẹ." "Em biết rồi." "Vốn là anh muốn cùng em quay về, nhưng công ty tạm thời phái anh đi công tác. Khi nào xong việc anh sẽ xuống đón em." "Không cần đâu, cũng không phải là về luôn. Em trở về xem tình hình của cha em, sắp xếp ổn thoả rồi sẽ quay lại." "Được rồi. Nhớ kỹ, em nhất định phải nói tốt về anh trước mặt bố mẹ vợ đấy, cũng phải giải thích lý do tại sao lần này anh không về cùng em." "Nói nhảm, ai là bố mẹ vợ anh vậy?" "Chờ em làm vợ anh thì chẳng phải sẽ thành sự thật rồi?" Nhiễm Anh suy nghĩ những lời của Kỷ Dịch Vân. Cô và Kỷ Dịch Vân gặp nhau vào năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của họ được xác nhận vào năm cuối, hai người làm việc trong cùng một khu công nghệ cho đến khi tốt nghiệp. Mặc dù làm việc ở hai công ty nước ngoài khác nhau, nhưng chỗ làm lại rất gần nhau, ngày nào họ cũng cùng ăn trưa và cùng nhau về nhà. Ở bên nhau gần ba năm, hai người…
Chương 112: Dỗ dành
Khi Rừng Cam Nở RộTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Điền Văn, Truyện Nữ CườngMùa hè năm 2010. Một vùng nông thôn ở tỉnh Giang. —————— "A Anh, lần này về em nhất định phải nhắc chuyện của chúng ta với bố mẹ." "Em biết rồi." "Vốn là anh muốn cùng em quay về, nhưng công ty tạm thời phái anh đi công tác. Khi nào xong việc anh sẽ xuống đón em." "Không cần đâu, cũng không phải là về luôn. Em trở về xem tình hình của cha em, sắp xếp ổn thoả rồi sẽ quay lại." "Được rồi. Nhớ kỹ, em nhất định phải nói tốt về anh trước mặt bố mẹ vợ đấy, cũng phải giải thích lý do tại sao lần này anh không về cùng em." "Nói nhảm, ai là bố mẹ vợ anh vậy?" "Chờ em làm vợ anh thì chẳng phải sẽ thành sự thật rồi?" Nhiễm Anh suy nghĩ những lời của Kỷ Dịch Vân. Cô và Kỷ Dịch Vân gặp nhau vào năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của họ được xác nhận vào năm cuối, hai người làm việc trong cùng một khu công nghệ cho đến khi tốt nghiệp. Mặc dù làm việc ở hai công ty nước ngoài khác nhau, nhưng chỗ làm lại rất gần nhau, ngày nào họ cũng cùng ăn trưa và cùng nhau về nhà. Ở bên nhau gần ba năm, hai người… "Thật sự không tệ."Video do Nhiễm Anh được kể dưới ngôi thứ nhất. Cô sử dụng giọng của chính mình kể về lịch sử và những điểm đặc sắc của huyện Cầm, cô lồ ng ghép một bản nhạc êm dịu vào video, tăng hiệu quả thị giác. Nhạc nền rất nhỏ, làm nền cho giọng kể của Nhiễm Anh, toàn bộ video giống như một MV.Theo quan điểm của Thương Diễn Chi thì quả thực chất lượng không kém nhà sản xuất chuyên nghiệp là mấy."Thật sự rất tốt, em phải tin tưởng vào chính mình chứ. Nếu không tin, em có thể thử đăng cái này lên mạng."“Em định thế, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của anh trước.""Vậy thì không cần hỏi, anh cho em điểm tối đa."Nhiễm Anh: không còn gì để nói"Được, em tin anh."Giọng Thương Diễn Chi tràn đầy ý cười: “Mấy ngày nay anh không xuống dưới đó, em có nhớ anh không?”"Em bận làm video, làm gì có thời gian mà nhớ anh?"Nhiễm Anh tự tin trả lời, nhưng Thương Diễn Chi không hề tức giận: “Nhưng anh nhớ em lắm, ngày nào cũng nghĩ về em”."Được rồi, em nghe thấy mấy lời sến súa của anh rồi, giờ em đi hoàn thiện video rồi đăng lên mạng xã hội đây."“Thật là một cô bạn gái vô tâm.” Thương Diễn Chi tỏ ra bất đắc dĩ: “Em không thể nói mấy lời ngọt ngào dỗ anh à?"“Vậy anh yêu cần em dỗ thật hả?"Giọng điệu của Nhiễm Anh làm Thương Diễn Chi bật cười."Ừ, nếu em không dỗ dành anh đàng hoàng, anh sẽ không cúp máy cho em đi làm việc đâu."“Thương Diễn Chi, em nói dối đấy, em rất rất nhớ anh.”Lời nói rất nghiêm túc, có thể cảm nhận được sự mãnh liệt. Hai người dù sao cũng có quá ít thời gian ở bên nhau.Cô rất yêu Thương Diễn Chi, nhưng cô cũng có việc riêng phải làm. Đối với họ, mối quan hệ tốt nhất chính là ở bên nhau, ủng hộ nhau theo đuổi mơ ước.Cô tin rằng Thương Diễn Chi cũng nghĩ như vậy."Mặc dù nghe có vẻ hơi chiếu lệ, nhưng không sao, coi như anh chấp nhận."Thương Diễn Chi hài lòng nói sang chuyện khác: “Nói mới nhớ, bố mẹ em quyết định thứ sáu tuần sau sẽ đến thăm chú dì, em nói với bố mẹ nhé."Nhiễm Anh sửng sốt một lúc, choáng váng trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của Thương Diễn Chi."Thứ sáu tới?"Còn không đến một tuần.“Ừ, mấy ngày này em cứ bận việc của mình đi, khi nào họ tới thì em dành chút thời gian đưa bố mẹ anh đi thăm huyện Cầm nhé.”Từ lúc Thương Diễn Chi cầu hôn đến nay, Nhiễm Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, biết sớm muộn gì bố mẹ Thương Diễn Chi cũng sẽ đến. Mặc dù Thương Diễn Chi nhiều lần nói bố mẹ anh rất dễ tính nhưng Nhiễm Anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Khi Rừng Cam Nở RộTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Điền Văn, Truyện Nữ CườngMùa hè năm 2010. Một vùng nông thôn ở tỉnh Giang. —————— "A Anh, lần này về em nhất định phải nhắc chuyện của chúng ta với bố mẹ." "Em biết rồi." "Vốn là anh muốn cùng em quay về, nhưng công ty tạm thời phái anh đi công tác. Khi nào xong việc anh sẽ xuống đón em." "Không cần đâu, cũng không phải là về luôn. Em trở về xem tình hình của cha em, sắp xếp ổn thoả rồi sẽ quay lại." "Được rồi. Nhớ kỹ, em nhất định phải nói tốt về anh trước mặt bố mẹ vợ đấy, cũng phải giải thích lý do tại sao lần này anh không về cùng em." "Nói nhảm, ai là bố mẹ vợ anh vậy?" "Chờ em làm vợ anh thì chẳng phải sẽ thành sự thật rồi?" Nhiễm Anh suy nghĩ những lời của Kỷ Dịch Vân. Cô và Kỷ Dịch Vân gặp nhau vào năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của họ được xác nhận vào năm cuối, hai người làm việc trong cùng một khu công nghệ cho đến khi tốt nghiệp. Mặc dù làm việc ở hai công ty nước ngoài khác nhau, nhưng chỗ làm lại rất gần nhau, ngày nào họ cũng cùng ăn trưa và cùng nhau về nhà. Ở bên nhau gần ba năm, hai người… "Thật sự không tệ."Video do Nhiễm Anh được kể dưới ngôi thứ nhất. Cô sử dụng giọng của chính mình kể về lịch sử và những điểm đặc sắc của huyện Cầm, cô lồ ng ghép một bản nhạc êm dịu vào video, tăng hiệu quả thị giác. Nhạc nền rất nhỏ, làm nền cho giọng kể của Nhiễm Anh, toàn bộ video giống như một MV.Theo quan điểm của Thương Diễn Chi thì quả thực chất lượng không kém nhà sản xuất chuyên nghiệp là mấy."Thật sự rất tốt, em phải tin tưởng vào chính mình chứ. Nếu không tin, em có thể thử đăng cái này lên mạng."“Em định thế, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của anh trước.""Vậy thì không cần hỏi, anh cho em điểm tối đa."Nhiễm Anh: không còn gì để nói"Được, em tin anh."Giọng Thương Diễn Chi tràn đầy ý cười: “Mấy ngày nay anh không xuống dưới đó, em có nhớ anh không?”"Em bận làm video, làm gì có thời gian mà nhớ anh?"Nhiễm Anh tự tin trả lời, nhưng Thương Diễn Chi không hề tức giận: “Nhưng anh nhớ em lắm, ngày nào cũng nghĩ về em”."Được rồi, em nghe thấy mấy lời sến súa của anh rồi, giờ em đi hoàn thiện video rồi đăng lên mạng xã hội đây."“Thật là một cô bạn gái vô tâm.” Thương Diễn Chi tỏ ra bất đắc dĩ: “Em không thể nói mấy lời ngọt ngào dỗ anh à?"“Vậy anh yêu cần em dỗ thật hả?"Giọng điệu của Nhiễm Anh làm Thương Diễn Chi bật cười."Ừ, nếu em không dỗ dành anh đàng hoàng, anh sẽ không cúp máy cho em đi làm việc đâu."“Thương Diễn Chi, em nói dối đấy, em rất rất nhớ anh.”Lời nói rất nghiêm túc, có thể cảm nhận được sự mãnh liệt. Hai người dù sao cũng có quá ít thời gian ở bên nhau.Cô rất yêu Thương Diễn Chi, nhưng cô cũng có việc riêng phải làm. Đối với họ, mối quan hệ tốt nhất chính là ở bên nhau, ủng hộ nhau theo đuổi mơ ước.Cô tin rằng Thương Diễn Chi cũng nghĩ như vậy."Mặc dù nghe có vẻ hơi chiếu lệ, nhưng không sao, coi như anh chấp nhận."Thương Diễn Chi hài lòng nói sang chuyện khác: “Nói mới nhớ, bố mẹ em quyết định thứ sáu tuần sau sẽ đến thăm chú dì, em nói với bố mẹ nhé."Nhiễm Anh sửng sốt một lúc, choáng váng trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của Thương Diễn Chi."Thứ sáu tới?"Còn không đến một tuần.“Ừ, mấy ngày này em cứ bận việc của mình đi, khi nào họ tới thì em dành chút thời gian đưa bố mẹ anh đi thăm huyện Cầm nhé.”Từ lúc Thương Diễn Chi cầu hôn đến nay, Nhiễm Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, biết sớm muộn gì bố mẹ Thương Diễn Chi cũng sẽ đến. Mặc dù Thương Diễn Chi nhiều lần nói bố mẹ anh rất dễ tính nhưng Nhiễm Anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng.
Khi Rừng Cam Nở RộTác giả: Thiền Tâm NguyệtTruyện Điền Văn, Truyện Nữ CườngMùa hè năm 2010. Một vùng nông thôn ở tỉnh Giang. —————— "A Anh, lần này về em nhất định phải nhắc chuyện của chúng ta với bố mẹ." "Em biết rồi." "Vốn là anh muốn cùng em quay về, nhưng công ty tạm thời phái anh đi công tác. Khi nào xong việc anh sẽ xuống đón em." "Không cần đâu, cũng không phải là về luôn. Em trở về xem tình hình của cha em, sắp xếp ổn thoả rồi sẽ quay lại." "Được rồi. Nhớ kỹ, em nhất định phải nói tốt về anh trước mặt bố mẹ vợ đấy, cũng phải giải thích lý do tại sao lần này anh không về cùng em." "Nói nhảm, ai là bố mẹ vợ anh vậy?" "Chờ em làm vợ anh thì chẳng phải sẽ thành sự thật rồi?" Nhiễm Anh suy nghĩ những lời của Kỷ Dịch Vân. Cô và Kỷ Dịch Vân gặp nhau vào năm thứ nhất đại học, mối quan hệ của họ được xác nhận vào năm cuối, hai người làm việc trong cùng một khu công nghệ cho đến khi tốt nghiệp. Mặc dù làm việc ở hai công ty nước ngoài khác nhau, nhưng chỗ làm lại rất gần nhau, ngày nào họ cũng cùng ăn trưa và cùng nhau về nhà. Ở bên nhau gần ba năm, hai người… "Thật sự không tệ."Video do Nhiễm Anh được kể dưới ngôi thứ nhất. Cô sử dụng giọng của chính mình kể về lịch sử và những điểm đặc sắc của huyện Cầm, cô lồ ng ghép một bản nhạc êm dịu vào video, tăng hiệu quả thị giác. Nhạc nền rất nhỏ, làm nền cho giọng kể của Nhiễm Anh, toàn bộ video giống như một MV.Theo quan điểm của Thương Diễn Chi thì quả thực chất lượng không kém nhà sản xuất chuyên nghiệp là mấy."Thật sự rất tốt, em phải tin tưởng vào chính mình chứ. Nếu không tin, em có thể thử đăng cái này lên mạng."“Em định thế, nhưng vẫn muốn nghe ý kiến của anh trước.""Vậy thì không cần hỏi, anh cho em điểm tối đa."Nhiễm Anh: không còn gì để nói"Được, em tin anh."Giọng Thương Diễn Chi tràn đầy ý cười: “Mấy ngày nay anh không xuống dưới đó, em có nhớ anh không?”"Em bận làm video, làm gì có thời gian mà nhớ anh?"Nhiễm Anh tự tin trả lời, nhưng Thương Diễn Chi không hề tức giận: “Nhưng anh nhớ em lắm, ngày nào cũng nghĩ về em”."Được rồi, em nghe thấy mấy lời sến súa của anh rồi, giờ em đi hoàn thiện video rồi đăng lên mạng xã hội đây."“Thật là một cô bạn gái vô tâm.” Thương Diễn Chi tỏ ra bất đắc dĩ: “Em không thể nói mấy lời ngọt ngào dỗ anh à?"“Vậy anh yêu cần em dỗ thật hả?"Giọng điệu của Nhiễm Anh làm Thương Diễn Chi bật cười."Ừ, nếu em không dỗ dành anh đàng hoàng, anh sẽ không cúp máy cho em đi làm việc đâu."“Thương Diễn Chi, em nói dối đấy, em rất rất nhớ anh.”Lời nói rất nghiêm túc, có thể cảm nhận được sự mãnh liệt. Hai người dù sao cũng có quá ít thời gian ở bên nhau.Cô rất yêu Thương Diễn Chi, nhưng cô cũng có việc riêng phải làm. Đối với họ, mối quan hệ tốt nhất chính là ở bên nhau, ủng hộ nhau theo đuổi mơ ước.Cô tin rằng Thương Diễn Chi cũng nghĩ như vậy."Mặc dù nghe có vẻ hơi chiếu lệ, nhưng không sao, coi như anh chấp nhận."Thương Diễn Chi hài lòng nói sang chuyện khác: “Nói mới nhớ, bố mẹ em quyết định thứ sáu tuần sau sẽ đến thăm chú dì, em nói với bố mẹ nhé."Nhiễm Anh sửng sốt một lúc, choáng váng trước sự thay đổi chủ đề đột ngột của Thương Diễn Chi."Thứ sáu tới?"Còn không đến một tuần.“Ừ, mấy ngày này em cứ bận việc của mình đi, khi nào họ tới thì em dành chút thời gian đưa bố mẹ anh đi thăm huyện Cầm nhé.”Từ lúc Thương Diễn Chi cầu hôn đến nay, Nhiễm Anh đã chuẩn bị sẵn sàng, biết sớm muộn gì bố mẹ Thương Diễn Chi cũng sẽ đến. Mặc dù Thương Diễn Chi nhiều lần nói bố mẹ anh rất dễ tính nhưng Nhiễm Anh vẫn cảm thấy hơi lo lắng.