Tác giả: Trương Đại Cát Nhân vật chính: Hoa Hiểu Tư (công) x Dư Dục (thụ) Tag: Cổ đại, ngọt sủng, 1v1, HE Số chương: 32 ❃゜・。. ・°゜✼ ゜°・. 。・゜❃ Tháng Bảy thời tiết trở lạnh, ban đêm biên cương cũng dần lạnh xuống. Nhưng trong lều của đại tướng quân Hoa Hiểu Tư đóng quân ở biên cương vẫn còn điên loan đảo phượng, binh sĩ canh gác bên ngoài cũng nhịn không được đỏ mặt. "Đã ba canh giờ rồi, e là tiểu mỹ nhân trong kia chịu không nổi giày vò đâu ha ha." Mới đây tân hoàng lên ngôi, thiên hạ thái bình. Chiến sự lắng lại, biên cương yên ổn, thần kinh các binh sĩ cũng không còn căng thẳng như mấy ngày trước mà cả gan trêu chọc tướng lĩnh. "Coi chừng miệng chó của ngươi đấy, ai cho ngươi gọi tiểu mỹ nhân hả?" Một người khác thì thầm trách móc, "Tướng quân của chúng ta luôn giữ mình trong sạch, đã chiếm thân thể người ta thì nhất định sau này sẽ rước về phủ làm phu nhân. Ngươi không cần mạng chó của mình nhưng ta còn muốn về nhà cưới vợ đấy nhé." "Cũng đúng cũng đúng. Không biết ca nhi mà Dư phó…

Chương 17

Người Tình Hai Mặt Của Tướng Quân Sát ThầnTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngTác giả: Trương Đại Cát Nhân vật chính: Hoa Hiểu Tư (công) x Dư Dục (thụ) Tag: Cổ đại, ngọt sủng, 1v1, HE Số chương: 32 ❃゜・。. ・°゜✼ ゜°・. 。・゜❃ Tháng Bảy thời tiết trở lạnh, ban đêm biên cương cũng dần lạnh xuống. Nhưng trong lều của đại tướng quân Hoa Hiểu Tư đóng quân ở biên cương vẫn còn điên loan đảo phượng, binh sĩ canh gác bên ngoài cũng nhịn không được đỏ mặt. "Đã ba canh giờ rồi, e là tiểu mỹ nhân trong kia chịu không nổi giày vò đâu ha ha." Mới đây tân hoàng lên ngôi, thiên hạ thái bình. Chiến sự lắng lại, biên cương yên ổn, thần kinh các binh sĩ cũng không còn căng thẳng như mấy ngày trước mà cả gan trêu chọc tướng lĩnh. "Coi chừng miệng chó của ngươi đấy, ai cho ngươi gọi tiểu mỹ nhân hả?" Một người khác thì thầm trách móc, "Tướng quân của chúng ta luôn giữ mình trong sạch, đã chiếm thân thể người ta thì nhất định sau này sẽ rước về phủ làm phu nhân. Ngươi không cần mạng chó của mình nhưng ta còn muốn về nhà cưới vợ đấy nhé." "Cũng đúng cũng đúng. Không biết ca nhi mà Dư phó… Chưa cưới mà đã tằng tịu với nhau! Chưa cưới mà đã tằng tịu với nhau!Dư gia của y bảy đời thanh bạch, đời nào cũng là người trí thức, sao có thể làm ra chuyện trái với khí khái văn nhân thế chứ.Khi buộc lại dây lưng, Dư Dục chỉ cảm thấy mình không có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Dư gia nữa."Sao vẻ mặt ngươi lại như vậy?"Kẻ gây họa không hề hay biết mà còn đưa tay ôm y."Bị dính cỏ dại à, hay là không thoải mái?""Đừng có đụng vào ta!"Dư Dục muốn rống lên nhưng lại sợ rống to quá làm người khác kéo tới xem."Ngươi...... Ngươi ngươi!" Cá nhỏ của chúng ta đã sắp sụp đổ, "Ngươi cũng biết đây là chỗ nào mà còn có gan làm ra...... chuyện này nữa!"Hoa Hiểu Tư như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, còn gãi đầu một cái."Lúc chúng ta ở biên cương, tuy không phải đêm nào cũng là đêm xuân nhưng thỉnh thoảng vẫn có, chẳng phải lúc đó càng phóng túng hơn sao?"Dư Dục ỷ Hoa Hiểu Tư không thấy mình nên mỗi lần đều chẳng kiêng nể gì, hoàn toàn không có chút đoan trang nào, kích thích hoàng hoa đại tướng quân của chúng ta nổi đầy gân xanh, máu suýt chảy ngược."Xin ngươi ngậm miệng đi mà!"Dư Dục chỉ thấy trong lòng mệt mỏi, khổ không thể tả.Y thề lúc đó mình chỉ kích động vì được sống lại, một lòng muốn bù đắp tiếc nuối kiếp trước nên mới bỏ hết quân tử đoan chính, hệt như tiểu nhân hèn hạ viện cớ giải độc để làm tròn tâm nguyện của mình."Cái miệng này của ta đâu thể ngậm được." Hoa Hiểu Tư tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Ngươi là con rùa đen chỉ biết rụt đầu. Nếu ta nghe lời ngươi ngậm miệng thì làm sao chúng ta nói chuyện rõ ràng được chứ."Dư Dục vừa thẹn vừa tức."Ngươi muốn nói gì hả?"Hoa Hiểu Tư giống như oán nam đắc ý, lại ôm chặt người không chịu buông tay."Đương nhiên là bàn chuyện thành thân rồi." Hoa Hiểu Tư hết sức ai oán, "Thân thể trong trắng của bản tướng quân đã bị Dư phó tướng vô tình cướp đi, nếu ngươi không cho ta danh phận đàng hoàng thì ta còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa."Thân thể trong trắng?Vô tình cướp đi?Không còn mặt mũi?Dư Dục cạn lời.

Chưa cưới mà đã tằng tịu với nhau! Chưa cưới mà đã tằng tịu với nhau!

Dư gia của y bảy đời thanh bạch, đời nào cũng là người trí thức, sao có thể làm ra chuyện trái với khí khái văn nhân thế chứ.

Khi buộc lại dây lưng, Dư Dục chỉ cảm thấy mình không có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Dư gia nữa.

"Sao vẻ mặt ngươi lại như vậy?"

Kẻ gây họa không hề hay biết mà còn đưa tay ôm y.

"Bị dính cỏ dại à, hay là không thoải mái?"

"Đừng có đụng vào ta!"

Dư Dục muốn rống lên nhưng lại sợ rống to quá làm người khác kéo tới xem.

"Ngươi...... Ngươi ngươi!" Cá nhỏ của chúng ta đã sắp sụp đổ, "Ngươi cũng biết đây là chỗ nào mà còn có gan làm ra...... chuyện này nữa!"

Hoa Hiểu Tư như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, còn gãi đầu một cái.

"Lúc chúng ta ở biên cương, tuy không phải đêm nào cũng là đêm xuân nhưng thỉnh thoảng vẫn có, chẳng phải lúc đó càng phóng túng hơn sao?"

Dư Dục ỷ Hoa Hiểu Tư không thấy mình nên mỗi lần đều chẳng kiêng nể gì, hoàn toàn không có chút đoan trang nào, kích thích hoàng hoa đại tướng quân của chúng ta nổi đầy gân xanh, máu suýt chảy ngược.

"Xin ngươi ngậm miệng đi mà!"

Dư Dục chỉ thấy trong lòng mệt mỏi, khổ không thể tả.

Y thề lúc đó mình chỉ kích động vì được sống lại, một lòng muốn bù đắp tiếc nuối kiếp trước nên mới bỏ hết quân tử đoan chính, hệt như tiểu nhân hèn hạ viện cớ giải độc để làm tròn tâm nguyện của mình.

"Cái miệng này của ta đâu thể ngậm được." Hoa Hiểu Tư tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Ngươi là con rùa đen chỉ biết rụt đầu. Nếu ta nghe lời ngươi ngậm miệng thì làm sao chúng ta nói chuyện rõ ràng được chứ."

Dư Dục vừa thẹn vừa tức.

"Ngươi muốn nói gì hả?"

Hoa Hiểu Tư giống như oán nam đắc ý, lại ôm chặt người không chịu buông tay.

"Đương nhiên là bàn chuyện thành thân rồi." Hoa Hiểu Tư hết sức ai oán, "Thân thể trong trắng của bản tướng quân đã bị Dư phó tướng vô tình cướp đi, nếu ngươi không cho ta danh phận đàng hoàng thì ta còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa."

Thân thể trong trắng?

Vô tình cướp đi?

Không còn mặt mũi?

Dư Dục cạn lời.

Người Tình Hai Mặt Của Tướng Quân Sát ThầnTác giả: Trương Đại CátTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện SủngTác giả: Trương Đại Cát Nhân vật chính: Hoa Hiểu Tư (công) x Dư Dục (thụ) Tag: Cổ đại, ngọt sủng, 1v1, HE Số chương: 32 ❃゜・。. ・°゜✼ ゜°・. 。・゜❃ Tháng Bảy thời tiết trở lạnh, ban đêm biên cương cũng dần lạnh xuống. Nhưng trong lều của đại tướng quân Hoa Hiểu Tư đóng quân ở biên cương vẫn còn điên loan đảo phượng, binh sĩ canh gác bên ngoài cũng nhịn không được đỏ mặt. "Đã ba canh giờ rồi, e là tiểu mỹ nhân trong kia chịu không nổi giày vò đâu ha ha." Mới đây tân hoàng lên ngôi, thiên hạ thái bình. Chiến sự lắng lại, biên cương yên ổn, thần kinh các binh sĩ cũng không còn căng thẳng như mấy ngày trước mà cả gan trêu chọc tướng lĩnh. "Coi chừng miệng chó của ngươi đấy, ai cho ngươi gọi tiểu mỹ nhân hả?" Một người khác thì thầm trách móc, "Tướng quân của chúng ta luôn giữ mình trong sạch, đã chiếm thân thể người ta thì nhất định sau này sẽ rước về phủ làm phu nhân. Ngươi không cần mạng chó của mình nhưng ta còn muốn về nhà cưới vợ đấy nhé." "Cũng đúng cũng đúng. Không biết ca nhi mà Dư phó… Chưa cưới mà đã tằng tịu với nhau! Chưa cưới mà đã tằng tịu với nhau!Dư gia của y bảy đời thanh bạch, đời nào cũng là người trí thức, sao có thể làm ra chuyện trái với khí khái văn nhân thế chứ.Khi buộc lại dây lưng, Dư Dục chỉ cảm thấy mình không có mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông Dư gia nữa."Sao vẻ mặt ngươi lại như vậy?"Kẻ gây họa không hề hay biết mà còn đưa tay ôm y."Bị dính cỏ dại à, hay là không thoải mái?""Đừng có đụng vào ta!"Dư Dục muốn rống lên nhưng lại sợ rống to quá làm người khác kéo tới xem."Ngươi...... Ngươi ngươi!" Cá nhỏ của chúng ta đã sắp sụp đổ, "Ngươi cũng biết đây là chỗ nào mà còn có gan làm ra...... chuyện này nữa!"Hoa Hiểu Tư như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, còn gãi đầu một cái."Lúc chúng ta ở biên cương, tuy không phải đêm nào cũng là đêm xuân nhưng thỉnh thoảng vẫn có, chẳng phải lúc đó càng phóng túng hơn sao?"Dư Dục ỷ Hoa Hiểu Tư không thấy mình nên mỗi lần đều chẳng kiêng nể gì, hoàn toàn không có chút đoan trang nào, kích thích hoàng hoa đại tướng quân của chúng ta nổi đầy gân xanh, máu suýt chảy ngược."Xin ngươi ngậm miệng đi mà!"Dư Dục chỉ thấy trong lòng mệt mỏi, khổ không thể tả.Y thề lúc đó mình chỉ kích động vì được sống lại, một lòng muốn bù đắp tiếc nuối kiếp trước nên mới bỏ hết quân tử đoan chính, hệt như tiểu nhân hèn hạ viện cớ giải độc để làm tròn tâm nguyện của mình."Cái miệng này của ta đâu thể ngậm được." Hoa Hiểu Tư tỏ vẻ bất đắc dĩ, "Ngươi là con rùa đen chỉ biết rụt đầu. Nếu ta nghe lời ngươi ngậm miệng thì làm sao chúng ta nói chuyện rõ ràng được chứ."Dư Dục vừa thẹn vừa tức."Ngươi muốn nói gì hả?"Hoa Hiểu Tư giống như oán nam đắc ý, lại ôm chặt người không chịu buông tay."Đương nhiên là bàn chuyện thành thân rồi." Hoa Hiểu Tư hết sức ai oán, "Thân thể trong trắng của bản tướng quân đã bị Dư phó tướng vô tình cướp đi, nếu ngươi không cho ta danh phận đàng hoàng thì ta còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa."Thân thể trong trắng?Vô tình cướp đi?Không còn mặt mũi?Dư Dục cạn lời.

Chương 17