Bây giờ đã là bảy giờ bốn mươi phút. Trời đã dần tối, mọi người đều rảo bước, không ai để ý tới Bảo Đậu đã đứng gần một tiếng đồng hồ dưới tán cây đa ven đường. Cậu nắm một xấp lá đa trong tay, đôi mắt tròn căng thẳng dán chặt vào cửa tàu điện. Cậu đã thủ ở đây mấy ngày rồi, tuy sáu giờ là giờ tan làm, nhưng mục tiêu của cậu thường hay tăng ca. Thành phố S độ giữa thu đã bắt đầu lạnh, Bảo Đậu nhịn cơn hắt xì, không hề chớp mắt lấy một lần, lá cây trong tay bị nắm hơi biến dạng. Cậu vẫn luôn có lòng kiên nhẫn, cậu biết sớm muộn rồi đối phương cũng sẽ xuất hiện. Lại một đợt khách bước ra từ cửa tàu, Bảo Đậu mở to mắt, nhắm chuẩn vào một người đàn ông đang có vẻ mệt mỏi. * Bách Tử Nhân sờ nhẹ sống mũi, cảm nhận được mắt anh đang hoa lên. Bỏ bữa trưa rồi lại gấp rút tiến hành ca phẫu thuật, tới bây giờ mới bị hạ đường huyết, Bách Tử Nhân cảm thấy mình khá là may mắn. Anh gắng nhịn cơn quay cuồng, bước nhanh ra khỏi tàu điện ngầm. Về nhà rồi nấu cơm có vẻ không thực tế cho lắm, giờ anh vừa…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...