1. Kim Chu công tử bệnh nặng đã lâu mà chẳng thấy khá hơn, ở trên núi Thanh Lộc hơn ba tháng nay. Ta biết vì sao hắn không đi. Ba tháng trước mỹ nhân Mẫn Chậm và Đường Phiếm có võ công đệ nhất thiên hạ cùng nhau phá hỏng một vụ làm ăn lớn của Kim gia. Làm ăn chỉ là phụ, điều khiến Kim Chu khổ sở suốt thời gian dài là vì hắn thích Mẫn Chậm. Mẫn mỹ nhân lại không chịu đón nhận tình cảm của hắn, còn hợp sức với tình địch của hắn quay đầu hại hắn. Đây quả là điều rất bi thảm, nếu ta là Kim công tử thì không có bệnh cũng phải uất ức sinh bệnh. Nghĩ vậy ta ngồi xổm quạt lò than, trong lòng không khỏi thương cảm hắn. 2. Mưa bụi rả rích ngoài cửa sổ, thời tiết khá lạnh. Ta nghe lời tiên sinh bưng thuốc vừa sắc cho Kim công tử. Khi ta vào phòng thì hắn đang dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ưu sầu. Hắn đã yếu lại còn hay ra gió, mặt đã trắng càng thêm tái. Nghe tiếng ta vào cửa, hắn ngước mắt nhìn ta cười gượng: "A Hòa." Ta bảo hắn: "Công tử, ngài phải uống thuốc rồi." Hắn nhìn…
Chương 47
Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm TrúngTác giả: W Tòng TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ1. Kim Chu công tử bệnh nặng đã lâu mà chẳng thấy khá hơn, ở trên núi Thanh Lộc hơn ba tháng nay. Ta biết vì sao hắn không đi. Ba tháng trước mỹ nhân Mẫn Chậm và Đường Phiếm có võ công đệ nhất thiên hạ cùng nhau phá hỏng một vụ làm ăn lớn của Kim gia. Làm ăn chỉ là phụ, điều khiến Kim Chu khổ sở suốt thời gian dài là vì hắn thích Mẫn Chậm. Mẫn mỹ nhân lại không chịu đón nhận tình cảm của hắn, còn hợp sức với tình địch của hắn quay đầu hại hắn. Đây quả là điều rất bi thảm, nếu ta là Kim công tử thì không có bệnh cũng phải uất ức sinh bệnh. Nghĩ vậy ta ngồi xổm quạt lò than, trong lòng không khỏi thương cảm hắn. 2. Mưa bụi rả rích ngoài cửa sổ, thời tiết khá lạnh. Ta nghe lời tiên sinh bưng thuốc vừa sắc cho Kim công tử. Khi ta vào phòng thì hắn đang dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ưu sầu. Hắn đã yếu lại còn hay ra gió, mặt đã trắng càng thêm tái. Nghe tiếng ta vào cửa, hắn ngước mắt nhìn ta cười gượng: "A Hòa." Ta bảo hắn: "Công tử, ngài phải uống thuốc rồi." Hắn nhìn… 141.Mẫn Chậm cũng đi chung với ta.Y nói sợ ta ngốc sẽ bị người khác rủ rê vào tà đạo, không yên tâm nên phải đi theo ta.Đương nhiên Mẫn thiếu hiệp nói vậy cũng có ý tốt nhưng thỉnh thoảng y vẫn bị người ta truy nã truy sát, ta đi với y cũng không thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ có thích khách nào đó nhảy ra đâm sau lưng y."Chúng ta vẫn nên kín đáo thì hơn," ta ngồi xếp bằng trên giường khách đi3m lo âu nói với Mẫn Chậm, "Cứ đánh nhau mãi không phải là cách hay."Ta không sợ kết thù oán với người khác vì chuyện này mà chỉ lo tiên sinh sẽ bị liên luỵ.Hơn nữa việc cấp bách là tìm Đường đại hiệp, không thể để mấy chuyện vặt vãnh khác làm vướng chân được.Mẫn Chậm trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế thì vẫn phải dán râu quai nón thôi......" Ta vừa định mở miệng nói thứ đó chỉ vô ích thì thấy Mẫn thiếu hiệp hất cằm lên rồi cau mày nói: "Thật chẳng hiểu sao bọn hắn lại nhận ra ông nữa."Ta cúi đầu mân mê ngón tay y nói khẽ: "Chẳng phải người ngồi đối diện chúng ta lúc uống trà cũng có thể nhìn ra ngay là nữ giả nam sao? Bởi vậy......"Ý ta muốn nói khí chất của một người không thể tuỳ tiện xóa đi, huống chi y dịch dung cũng chẳng giỏi lắm. Y là mỹ nhân nói chuyện th ô tục nhưng không thể đánh đồng với những kẻ phàm tục khác, bị kẻ thù nhận ra cũng là bình thường.Còn chưa nói ra miệng thì đã thấy Mẫn Chậm kinh ngạc hỏi: "Đó là nữ nhân thật sao!? Cô nương nào có thể gọi ba con gà quay và hai ấm rượu trắng một mình chứ......"142.Ây da, nếu y nói ra thành kiến này trước mặt cô nương kia thì hai chúng ta lại chuốc thêm một kẻ thù rồi.143.Ta có một thân nội lực xài mãi không hết, dùng mãi không cạn nhưng mỗi lần dùng bao nhiêu thì ban đêm ta lại phải chịu lạnh bấy nhiêu. Nghĩ cũng đúng, đây không phải thứ thuộc về ta, nếu dùng thì nhất định phải trả giá rất lớn.Mới đầu ta chỉ lén lút nhích tới tìm hơi ấm trên người Mẫn Chậm, khi thật sự lạnh không chịu nổi mới đưa tay sờ vật dưới bụng y.Mẫn Chậm nắm cằm ta hung tợn nói: "Rút tay về."Ta tủi thân "ừm" một tiếng, tưởng y không chịu giúp ta nên quấn chăn nằm xuống.Kết quả chẳng bao lâu sau y bóp m ông ta một cái rồi nói: "Nếu ngươi năn nỉ thì ông sẽ...... suy nghĩ lại."Ta ủ rũ nói: "Vậy ta ngủ đây."Y chỉ suy nghĩ chứ đâu nhất định sẽ đáp ứng.Nằm một hồi quần ta bị y tuột xuống.Mẫn Chậm ngồi dậy xoay mặt ta về phía y rồi tỏ vẻ tức giận hôn lên. Môi y nhìn như hoa đào, lúc hôn cũng có vị ngọt của bánh hoa đào, ta nuốt nước miếng một cái, nhịn không được ôm cổ y rồi thè lưỡi li3m môi y."Ngươi đúng là đồ háo s@c mà." Mẫn Chậm trừng mắt véo môi dưới của ta.Ta bĩu môi nhìn y, lại thè lưỡi ra li3m ngón tay y đang bóp miệng ta.Mát lạnh. Li3m lên giống như kem vậy.Lúc này Mẫn Chậm không mắng ta, y chỉ nhìn ta li3m một hồi, không nói ghét cũng chẳng nói thích.Ta ỉu xìu nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi không thích thì ta không li3m nữa."Thế là quyết định kéo quần lên ngủ.Đi ngủ sớm một chút nói không chừng sẽ hết lạnh thôi.Mẫn Chậm kéo tay ta sang bắt ta sờ chỗ phía dưới của y, đôi mắt mỹ nhân ra sức trừng ta.Ta: "......"Ơ, y cứng rồi.
141.
Mẫn Chậm cũng đi chung với ta.
Y nói sợ ta ngốc sẽ bị người khác rủ rê vào tà đạo, không yên tâm nên phải đi theo ta.
Đương nhiên Mẫn thiếu hiệp nói vậy cũng có ý tốt nhưng thỉnh thoảng y vẫn bị người ta truy nã truy sát, ta đi với y cũng không thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ có thích khách nào đó nhảy ra đâm sau lưng y.
"Chúng ta vẫn nên kín đáo thì hơn," ta ngồi xếp bằng trên giường khách đi3m lo âu nói với Mẫn Chậm, "Cứ đánh nhau mãi không phải là cách hay."
Ta không sợ kết thù oán với người khác vì chuyện này mà chỉ lo tiên sinh sẽ bị liên luỵ.
Hơn nữa việc cấp bách là tìm Đường đại hiệp, không thể để mấy chuyện vặt vãnh khác làm vướng chân được.
Mẫn Chậm trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế thì vẫn phải dán râu quai nón thôi......" Ta vừa định mở miệng nói thứ đó chỉ vô ích thì thấy Mẫn thiếu hiệp hất cằm lên rồi cau mày nói: "Thật chẳng hiểu sao bọn hắn lại nhận ra ông nữa."
Ta cúi đầu mân mê ngón tay y nói khẽ: "Chẳng phải người ngồi đối diện chúng ta lúc uống trà cũng có thể nhìn ra ngay là nữ giả nam sao? Bởi vậy......"
Ý ta muốn nói khí chất của một người không thể tuỳ tiện xóa đi, huống chi y dịch dung cũng chẳng giỏi lắm. Y là mỹ nhân nói chuyện th ô tục nhưng không thể đánh đồng với những kẻ phàm tục khác, bị kẻ thù nhận ra cũng là bình thường.
Còn chưa nói ra miệng thì đã thấy Mẫn Chậm kinh ngạc hỏi: "Đó là nữ nhân thật sao!? Cô nương nào có thể gọi ba con gà quay và hai ấm rượu trắng một mình chứ......"
142.
Ây da, nếu y nói ra thành kiến này trước mặt cô nương kia thì hai chúng ta lại chuốc thêm một kẻ thù rồi.
143.
Ta có một thân nội lực xài mãi không hết, dùng mãi không cạn nhưng mỗi lần dùng bao nhiêu thì ban đêm ta lại phải chịu lạnh bấy nhiêu. Nghĩ cũng đúng, đây không phải thứ thuộc về ta, nếu dùng thì nhất định phải trả giá rất lớn.
Mới đầu ta chỉ lén lút nhích tới tìm hơi ấm trên người Mẫn Chậm, khi thật sự lạnh không chịu nổi mới đưa tay sờ vật dưới bụng y.
Mẫn Chậm nắm cằm ta hung tợn nói: "Rút tay về."
Ta tủi thân "ừm" một tiếng, tưởng y không chịu giúp ta nên quấn chăn nằm xuống.
Kết quả chẳng bao lâu sau y bóp m ông ta một cái rồi nói: "Nếu ngươi năn nỉ thì ông sẽ...... suy nghĩ lại."
Ta ủ rũ nói: "Vậy ta ngủ đây."
Y chỉ suy nghĩ chứ đâu nhất định sẽ đáp ứng.
Nằm một hồi quần ta bị y tuột xuống.
Mẫn Chậm ngồi dậy xoay mặt ta về phía y rồi tỏ vẻ tức giận hôn lên. Môi y nhìn như hoa đào, lúc hôn cũng có vị ngọt của bánh hoa đào, ta nuốt nước miếng một cái, nhịn không được ôm cổ y rồi thè lưỡi li3m môi y.
"Ngươi đúng là đồ háo s@c mà." Mẫn Chậm trừng mắt véo môi dưới của ta.
Ta bĩu môi nhìn y, lại thè lưỡi ra li3m ngón tay y đang bóp miệng ta.
Mát lạnh. Li3m lên giống như kem vậy.
Lúc này Mẫn Chậm không mắng ta, y chỉ nhìn ta li3m một hồi, không nói ghét cũng chẳng nói thích.
Ta ỉu xìu nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi không thích thì ta không li3m nữa."
Thế là quyết định kéo quần lên ngủ.
Đi ngủ sớm một chút nói không chừng sẽ hết lạnh thôi.
Mẫn Chậm kéo tay ta sang bắt ta sờ chỗ phía dưới của y, đôi mắt mỹ nhân ra sức trừng ta.
Ta: "......"
Ơ, y cứng rồi.
Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm TrúngTác giả: W Tòng TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ1. Kim Chu công tử bệnh nặng đã lâu mà chẳng thấy khá hơn, ở trên núi Thanh Lộc hơn ba tháng nay. Ta biết vì sao hắn không đi. Ba tháng trước mỹ nhân Mẫn Chậm và Đường Phiếm có võ công đệ nhất thiên hạ cùng nhau phá hỏng một vụ làm ăn lớn của Kim gia. Làm ăn chỉ là phụ, điều khiến Kim Chu khổ sở suốt thời gian dài là vì hắn thích Mẫn Chậm. Mẫn mỹ nhân lại không chịu đón nhận tình cảm của hắn, còn hợp sức với tình địch của hắn quay đầu hại hắn. Đây quả là điều rất bi thảm, nếu ta là Kim công tử thì không có bệnh cũng phải uất ức sinh bệnh. Nghĩ vậy ta ngồi xổm quạt lò than, trong lòng không khỏi thương cảm hắn. 2. Mưa bụi rả rích ngoài cửa sổ, thời tiết khá lạnh. Ta nghe lời tiên sinh bưng thuốc vừa sắc cho Kim công tử. Khi ta vào phòng thì hắn đang dựa vào cửa sổ, trên khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ ưu sầu. Hắn đã yếu lại còn hay ra gió, mặt đã trắng càng thêm tái. Nghe tiếng ta vào cửa, hắn ngước mắt nhìn ta cười gượng: "A Hòa." Ta bảo hắn: "Công tử, ngài phải uống thuốc rồi." Hắn nhìn… 141.Mẫn Chậm cũng đi chung với ta.Y nói sợ ta ngốc sẽ bị người khác rủ rê vào tà đạo, không yên tâm nên phải đi theo ta.Đương nhiên Mẫn thiếu hiệp nói vậy cũng có ý tốt nhưng thỉnh thoảng y vẫn bị người ta truy nã truy sát, ta đi với y cũng không thể lơ là cảnh giác, chỉ sợ có thích khách nào đó nhảy ra đâm sau lưng y."Chúng ta vẫn nên kín đáo thì hơn," ta ngồi xếp bằng trên giường khách đi3m lo âu nói với Mẫn Chậm, "Cứ đánh nhau mãi không phải là cách hay."Ta không sợ kết thù oán với người khác vì chuyện này mà chỉ lo tiên sinh sẽ bị liên luỵ.Hơn nữa việc cấp bách là tìm Đường đại hiệp, không thể để mấy chuyện vặt vãnh khác làm vướng chân được.Mẫn Chậm trầm ngâm giây lát rồi nói: "Thế thì vẫn phải dán râu quai nón thôi......" Ta vừa định mở miệng nói thứ đó chỉ vô ích thì thấy Mẫn thiếu hiệp hất cằm lên rồi cau mày nói: "Thật chẳng hiểu sao bọn hắn lại nhận ra ông nữa."Ta cúi đầu mân mê ngón tay y nói khẽ: "Chẳng phải người ngồi đối diện chúng ta lúc uống trà cũng có thể nhìn ra ngay là nữ giả nam sao? Bởi vậy......"Ý ta muốn nói khí chất của một người không thể tuỳ tiện xóa đi, huống chi y dịch dung cũng chẳng giỏi lắm. Y là mỹ nhân nói chuyện th ô tục nhưng không thể đánh đồng với những kẻ phàm tục khác, bị kẻ thù nhận ra cũng là bình thường.Còn chưa nói ra miệng thì đã thấy Mẫn Chậm kinh ngạc hỏi: "Đó là nữ nhân thật sao!? Cô nương nào có thể gọi ba con gà quay và hai ấm rượu trắng một mình chứ......"142.Ây da, nếu y nói ra thành kiến này trước mặt cô nương kia thì hai chúng ta lại chuốc thêm một kẻ thù rồi.143.Ta có một thân nội lực xài mãi không hết, dùng mãi không cạn nhưng mỗi lần dùng bao nhiêu thì ban đêm ta lại phải chịu lạnh bấy nhiêu. Nghĩ cũng đúng, đây không phải thứ thuộc về ta, nếu dùng thì nhất định phải trả giá rất lớn.Mới đầu ta chỉ lén lút nhích tới tìm hơi ấm trên người Mẫn Chậm, khi thật sự lạnh không chịu nổi mới đưa tay sờ vật dưới bụng y.Mẫn Chậm nắm cằm ta hung tợn nói: "Rút tay về."Ta tủi thân "ừm" một tiếng, tưởng y không chịu giúp ta nên quấn chăn nằm xuống.Kết quả chẳng bao lâu sau y bóp m ông ta một cái rồi nói: "Nếu ngươi năn nỉ thì ông sẽ...... suy nghĩ lại."Ta ủ rũ nói: "Vậy ta ngủ đây."Y chỉ suy nghĩ chứ đâu nhất định sẽ đáp ứng.Nằm một hồi quần ta bị y tuột xuống.Mẫn Chậm ngồi dậy xoay mặt ta về phía y rồi tỏ vẻ tức giận hôn lên. Môi y nhìn như hoa đào, lúc hôn cũng có vị ngọt của bánh hoa đào, ta nuốt nước miếng một cái, nhịn không được ôm cổ y rồi thè lưỡi li3m môi y."Ngươi đúng là đồ háo s@c mà." Mẫn Chậm trừng mắt véo môi dưới của ta.Ta bĩu môi nhìn y, lại thè lưỡi ra li3m ngón tay y đang bóp miệng ta.Mát lạnh. Li3m lên giống như kem vậy.Lúc này Mẫn Chậm không mắng ta, y chỉ nhìn ta li3m một hồi, không nói ghét cũng chẳng nói thích.Ta ỉu xìu nói: "Mẫn thiếu hiệp, ngươi không thích thì ta không li3m nữa."Thế là quyết định kéo quần lên ngủ.Đi ngủ sớm một chút nói không chừng sẽ hết lạnh thôi.Mẫn Chậm kéo tay ta sang bắt ta sờ chỗ phía dưới của y, đôi mắt mỹ nhân ra sức trừng ta.Ta: "......"Ơ, y cứng rồi.