Bầu trời tối dần, khiến ngọn lửa trong lòng chảo càng sáng hơn mà thứ đang cháy bên trong, là giá y mà ta tự may từng mũi một. Ngọn lửa bùng lên cao, ta giấu mình trong bóng tối, ánh lửa thướt tha chiếu vào khuôn mặt ta, khiến ta trông giống hệt một bóng ma. Trước kia ta không hiểu, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn tự mình may giá y, rõ ràng có nhiều tiệm may như vậy, nhiều tú nương như vậy. Cho đến khi sắp được gả cho người mình thích. Ta mới hiểu được, thì ra mỗi một mũi kim sợi chỉ ta làm khi đó, đều tràn ngập sự vui vẻ. Đáng tiếc...người trong lòng của ta, còn chưa kịp lấy ta, liền biến thành t.h.i t.h.ể tàn khuyết không trọn vẹn. Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng chiêng trống, vui đùa ầm ĩ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn. Bởi vì tân Hoàng đế lập Hậu nên lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ vài ngày. Bách tính đều đang cảm thán sự nhân từ của tân Hoàng. Tân Hoàng chính là hoàng huynh của ta, Chu Lan. Đúng vậy, dù sao cũng coi như là hắn đã có được tình yêu chân…

Chương 2

Mộng Xưa Mây KhóiTác giả: Nhất Dạ Kinh Đình/一夜惊亭Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngBầu trời tối dần, khiến ngọn lửa trong lòng chảo càng sáng hơn mà thứ đang cháy bên trong, là giá y mà ta tự may từng mũi một. Ngọn lửa bùng lên cao, ta giấu mình trong bóng tối, ánh lửa thướt tha chiếu vào khuôn mặt ta, khiến ta trông giống hệt một bóng ma. Trước kia ta không hiểu, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn tự mình may giá y, rõ ràng có nhiều tiệm may như vậy, nhiều tú nương như vậy. Cho đến khi sắp được gả cho người mình thích. Ta mới hiểu được, thì ra mỗi một mũi kim sợi chỉ ta làm khi đó, đều tràn ngập sự vui vẻ. Đáng tiếc...người trong lòng của ta, còn chưa kịp lấy ta, liền biến thành t.h.i t.h.ể tàn khuyết không trọn vẹn. Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng chiêng trống, vui đùa ầm ĩ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn. Bởi vì tân Hoàng đế lập Hậu nên lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ vài ngày. Bách tính đều đang cảm thán sự nhân từ của tân Hoàng. Tân Hoàng chính là hoàng huynh của ta, Chu Lan. Đúng vậy, dù sao cũng coi như là hắn đã có được tình yêu chân… Nắng ấm, ánh mặt trời hắt lên nền tuyết trắng.Ta đã bị cấm túc ba tháng, nhờ ơn tân hậu Cố Ngọc nên ta mới được phép ra ngoài đi dạo.Hai ta trở nên thật xa lạ, ta quỳ xuống trong khi nàng ta ngồi trên bục cao.Rét đông lạnh thấu xương, nàng ta chẳng tha cho ta đứng dậy, chỉ trêu ghẹo với Chu Lan bên cạnh. Mãi đến khi ta sắp không chịu được nữa, Cố Ngọc mới làm như vừa trông thấy ta."A, sao Lục công chúa còn ở đây? Nếu muội hành lễ xong, thì trở về đi."Ta chẳng nhúc nhích, chỉ im lặng cúi đầu.Chu Lan đang nhìn thẳng vào ta, ta chẳng thể tỏ ra chút yếu đuối hay oán giận. Ta không cho phép hắn chỉ trích ta.Một lúc lâu sau, hắn mới lười biếng cất tiếng:"Không nghe thấy hoàng hậu nói gì sao? Đi đi."Ta bừng bừng hận ý trong lòng, dập đầu xuống.“Tạ bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương.”Giờ đây, thân phận hắn cao quý như thế sao có thể là ca ca của ta như trước đây....

Mộng Xưa Mây KhóiTác giả: Nhất Dạ Kinh Đình/一夜惊亭Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngBầu trời tối dần, khiến ngọn lửa trong lòng chảo càng sáng hơn mà thứ đang cháy bên trong, là giá y mà ta tự may từng mũi một. Ngọn lửa bùng lên cao, ta giấu mình trong bóng tối, ánh lửa thướt tha chiếu vào khuôn mặt ta, khiến ta trông giống hệt một bóng ma. Trước kia ta không hiểu, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn tự mình may giá y, rõ ràng có nhiều tiệm may như vậy, nhiều tú nương như vậy. Cho đến khi sắp được gả cho người mình thích. Ta mới hiểu được, thì ra mỗi một mũi kim sợi chỉ ta làm khi đó, đều tràn ngập sự vui vẻ. Đáng tiếc...người trong lòng của ta, còn chưa kịp lấy ta, liền biến thành t.h.i t.h.ể tàn khuyết không trọn vẹn. Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng chiêng trống, vui đùa ầm ĩ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn. Bởi vì tân Hoàng đế lập Hậu nên lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ vài ngày. Bách tính đều đang cảm thán sự nhân từ của tân Hoàng. Tân Hoàng chính là hoàng huynh của ta, Chu Lan. Đúng vậy, dù sao cũng coi như là hắn đã có được tình yêu chân… Nắng ấm, ánh mặt trời hắt lên nền tuyết trắng.Ta đã bị cấm túc ba tháng, nhờ ơn tân hậu Cố Ngọc nên ta mới được phép ra ngoài đi dạo.Hai ta trở nên thật xa lạ, ta quỳ xuống trong khi nàng ta ngồi trên bục cao.Rét đông lạnh thấu xương, nàng ta chẳng tha cho ta đứng dậy, chỉ trêu ghẹo với Chu Lan bên cạnh. Mãi đến khi ta sắp không chịu được nữa, Cố Ngọc mới làm như vừa trông thấy ta."A, sao Lục công chúa còn ở đây? Nếu muội hành lễ xong, thì trở về đi."Ta chẳng nhúc nhích, chỉ im lặng cúi đầu.Chu Lan đang nhìn thẳng vào ta, ta chẳng thể tỏ ra chút yếu đuối hay oán giận. Ta không cho phép hắn chỉ trích ta.Một lúc lâu sau, hắn mới lười biếng cất tiếng:"Không nghe thấy hoàng hậu nói gì sao? Đi đi."Ta bừng bừng hận ý trong lòng, dập đầu xuống.“Tạ bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương.”Giờ đây, thân phận hắn cao quý như thế sao có thể là ca ca của ta như trước đây....

Mộng Xưa Mây KhóiTác giả: Nhất Dạ Kinh Đình/一夜惊亭Truyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Đông Phương, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Xuyên KhôngBầu trời tối dần, khiến ngọn lửa trong lòng chảo càng sáng hơn mà thứ đang cháy bên trong, là giá y mà ta tự may từng mũi một. Ngọn lửa bùng lên cao, ta giấu mình trong bóng tối, ánh lửa thướt tha chiếu vào khuôn mặt ta, khiến ta trông giống hệt một bóng ma. Trước kia ta không hiểu, tại sao nữ chính trong tiểu thuyết đều luôn muốn tự mình may giá y, rõ ràng có nhiều tiệm may như vậy, nhiều tú nương như vậy. Cho đến khi sắp được gả cho người mình thích. Ta mới hiểu được, thì ra mỗi một mũi kim sợi chỉ ta làm khi đó, đều tràn ngập sự vui vẻ. Đáng tiếc...người trong lòng của ta, còn chưa kịp lấy ta, liền biến thành t.h.i t.h.ể tàn khuyết không trọn vẹn. Hôm nay bên ngoài rất náo nhiệt, tiếng chiêng trống, vui đùa ầm ĩ kéo dài cho đến khi mặt trời lặn. Bởi vì tân Hoàng đế lập Hậu nên lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ vài ngày. Bách tính đều đang cảm thán sự nhân từ của tân Hoàng. Tân Hoàng chính là hoàng huynh của ta, Chu Lan. Đúng vậy, dù sao cũng coi như là hắn đã có được tình yêu chân… Nắng ấm, ánh mặt trời hắt lên nền tuyết trắng.Ta đã bị cấm túc ba tháng, nhờ ơn tân hậu Cố Ngọc nên ta mới được phép ra ngoài đi dạo.Hai ta trở nên thật xa lạ, ta quỳ xuống trong khi nàng ta ngồi trên bục cao.Rét đông lạnh thấu xương, nàng ta chẳng tha cho ta đứng dậy, chỉ trêu ghẹo với Chu Lan bên cạnh. Mãi đến khi ta sắp không chịu được nữa, Cố Ngọc mới làm như vừa trông thấy ta."A, sao Lục công chúa còn ở đây? Nếu muội hành lễ xong, thì trở về đi."Ta chẳng nhúc nhích, chỉ im lặng cúi đầu.Chu Lan đang nhìn thẳng vào ta, ta chẳng thể tỏ ra chút yếu đuối hay oán giận. Ta không cho phép hắn chỉ trích ta.Một lúc lâu sau, hắn mới lười biếng cất tiếng:"Không nghe thấy hoàng hậu nói gì sao? Đi đi."Ta bừng bừng hận ý trong lòng, dập đầu xuống.“Tạ bệ hạ, tạ Hoàng hậu nương nương.”Giờ đây, thân phận hắn cao quý như thế sao có thể là ca ca của ta như trước đây....

Chương 2