Tô Hà Y mất vào một ngày mùa thu, mưa như trút nước. Trong biệt viện nhỏ có không ít người tập trung, sắc mặt bọn họ đều trắng bệch, thỉnh thoảng lại có tiếng nức nở bật ra trong không gian đang im ắng. Tiếng nức nở bị tên thái giám nghe được, hắn lập tức đe dọa, quát: “Tay chân nhanh nhẹn lên, vừa lúc hôm nay trời mưa, sạch sẽ” Lão thái giám ra lệnh xong, được đồ đệ đỡ đến ngồi trên ghế thái sư. Tiếng gào khóc lại nổi lên, xung quanh lại náo loạn lần nữa. Thị vệ bên cạnh thấy vậy lập tức túm lấy một cung nữ đẩy đến chỗ trống trên mặt đất rồi giơ tay chém xuống, máu tươi từ cổ cung nữ b ắn ra, khiến cho mặt đất bị nhuộm một màu đỏ tươi. Tô Hà Y chỉ cảm thấy cả người rét lạnh như bị đẩy vào một hầm băng. Hoàng đế đương triều, Độc Cô Đình, là một bạo quân coi mạng người như cỏ rác, cai trị khắc nghiệt, chưa bao giờ nhân từ nhẹ tay. Nhưng từ lúc nàng nhập cung đã luôn cẩn trọng trong mọi chuyện, lo sợ nếu chọc giận Thánh Thượng sẽ liên lụy đến gia tộc, trong lòng luôn luôn mong chờ thời…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...