Đích tỷ của ta bắt ta gả vào Đông cung, gả cho vị thái tử đã bị phế đôi chân. Còn nàng, vào ngày thái tử Chu Diễm ngã ngựa, đã cùng tam hoàng tử Chu Lâm hoan lạc sau gốc cây. "Làm thứ nữ mà có thể làm thái tử phi, đó là phúc khí của muội." Doãn Trinh không tự chủ mà đặt tay lên bụng, ánh mắt dời sang bộ hỷ phục đỏ thẫm bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch lên. "Bộ hỷ phục này vốn là được may cho ta, thân hình muội gầy yếu, trước ngày xuất giá cần phải dưỡng cho đầy đặn mới có thể mặc đẹp bộ y phục này." Ta đối diện ánh mắt của nàng, chỉ cười không nói. Ngày xuất giá, khi bước qua ngưỡng cửa Đông cung, ta bị trượt chân, tiện thể kéo Doãn Trinh ngã theo. Hai người cùng ngã lăn ra đất, khách khứa và cung nhân xung quanh lập tức náo loạn. Ta nằm trên người Doãn Trinh, nhìn thấy đuôi váy nàng dính vài giọt m.á.u đỏ tươi. "Ngươi thật là hồ đồ, sao lại quên ngày của chính mình." Đích mẫu của ta - Trịnh Dung Sương, vội vàng tiến lên đẩy ta ra, chắn trước mặt Doãn Trinh. Qua lưng của Trịnh Dung…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...