Cuối mùa xuân năm ngoái, Lê Hành từ Đức trở về Hồ thành. Ngay sau khi máy bay hạ cánh, hắn liền đi thẳng đến trường Đại học Z. Giáo khu vùng ngoại ô của thành phố này đã ngừng hoạt động năm, sáu năm. Lần trước tới đây, hắn còn là một tân sinh viên cứng đầu cứng cổ mà trong nháy mắt đã trở thành cựu sinh viên. Luc đi bộ qua khuôn viên trường, có vài sinh viên đạp xe lướt ngang qua Lê Hành. Trường học là một nơi kỳ diệu, thời gian ở đây dường như bất động, vĩnh viễn sẽ luôn có những sinh mệnh tươi mới tương tự nhau nối tiếp nhau gia nhập, thoáng chốc, những sinh mệnh đó đã tự động bị loại bỏ, thậm chí là không còn chỗ cho những người đa sầu đa cảm. Đi ra từ cửa hông phía sau ký túc xá sinh viên là có thể nhìn thấy những căn hộ liền kề, tuy không cao cấp nhưng là nơi ở hỗ trợ cho "sinh viên nghèo", điều kiện cũng xem như là đầy đủ. Hơn nửa năm trước, Giản Thư đã trở thành tiến sĩ, từ đó hai người đã rất ít khi liên hệ. Thứ nhất, Lê Hành nhận thấy mình khó vượt qua rào cản trong lòng nên…
Chương 5
Tự BạchTác giả: Hoàn Nhan Thanh TiêuTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuối mùa xuân năm ngoái, Lê Hành từ Đức trở về Hồ thành. Ngay sau khi máy bay hạ cánh, hắn liền đi thẳng đến trường Đại học Z. Giáo khu vùng ngoại ô của thành phố này đã ngừng hoạt động năm, sáu năm. Lần trước tới đây, hắn còn là một tân sinh viên cứng đầu cứng cổ mà trong nháy mắt đã trở thành cựu sinh viên. Luc đi bộ qua khuôn viên trường, có vài sinh viên đạp xe lướt ngang qua Lê Hành. Trường học là một nơi kỳ diệu, thời gian ở đây dường như bất động, vĩnh viễn sẽ luôn có những sinh mệnh tươi mới tương tự nhau nối tiếp nhau gia nhập, thoáng chốc, những sinh mệnh đó đã tự động bị loại bỏ, thậm chí là không còn chỗ cho những người đa sầu đa cảm. Đi ra từ cửa hông phía sau ký túc xá sinh viên là có thể nhìn thấy những căn hộ liền kề, tuy không cao cấp nhưng là nơi ở hỗ trợ cho "sinh viên nghèo", điều kiện cũng xem như là đầy đủ. Hơn nửa năm trước, Giản Thư đã trở thành tiến sĩ, từ đó hai người đã rất ít khi liên hệ. Thứ nhất, Lê Hành nhận thấy mình khó vượt qua rào cản trong lòng nên… Tết đang đến gần, công việc ở công ty vẫn còn quá bận rộn, chưa thể nhìn thấy điểm kết thúc. Đối với những nhà tư bản độc ác người Đức không chú ý đến lễ tết Trung Quốc mà nói, Lê Hành không còn cách nào khác phải biểu thị rằng mặc dù trong lòng rất muốn từ chối, nhưng cho dù quỳ gối cũng phải hoàn thành công việc. Nhân lực cho dự án xây dựng đô thị không đủ, lại đang ở giai đoạn gần cuối, thời hạn deadline ngày càng đến gần, nhưng bản vẽ vẫn còn rất nhiều vấn đề đang chờ điều chỉnh. Lê Hành dù là giám đốc kỹ thuật cũng phải xắn tay áo và đích thân đảm nhận rất nhiều việc.Đương nhiên, bên chỗ ba mẹ là không thể quay về. Khoảng một tuần trước khi giao thừa, Lê Hành bất an gọi điện cho ba, ôm tâm lý dù cho có bị mắng đến máu chó đầy đầu cũng tuyệt đối không thể xin nghỉ, biểu thị sau đó nhất định sẽ tìm cơ hội về nhà. Không ngờ, ba Lê im lặng một lúc, đột nhiên hỏi:"Con định về nhà hả?"Một câu nói trực tiếp khiến cho Lê Hành nghẹn họng."Ba...tết đến rồi, về nhà không phải là lẽ thường sao?" Lê Hành cơ hồ nghĩ rằng mình đã gọi nhầm cho một người bố giả."Không phải tháng chín mẹ vừa mới đến thăm con sao?" Ba Lê cũng mê man.Lê Hành: "..." Dĩ nhiên không còn gì để nói."Con đó, con bao nhiêu tuổi rồi, nên học cách tự lập hơn đi, đừng có hở một tí là chạy đến chỗ của ba mẹ, biết không?" Ba Lê ý vị sâu xa nói."Ồ...con hiểu, hiểu rồi." Lê Hành bối rối tiếp nhận lời phê bình của ba mình, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa đúng lắm. Ngôn Tình Xuyên KhôngNgay lập tức, ba Lê lại nói: "Vừa lúc, ba và mẹ con muốn đi Nhật Bản du lịch, con tự chăm sóc bản thân cho tốt đi."Hóa ra ngay từ đầu đã đồng lòng bày mưu không cho mình về nhà ăn tết sao? Lê Hành không nhịn được mà oán thầm.Hai cha con không có nhiều chuyện để nói, chỉ tán gẫu thêm vài câu về công việc rồi cúp điện thoại. Sau khi nhận được sự ân xá từ ba mình, hổ thẹn trong lòng Lê Hành giảm đi rất nhiều, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh không biết trong nhà ở thủ đô, ba Lê vừa cúp điện thoại, ánh mắt lưu luyến trên điện thoại một lúc lâu, sau đó mới xoay người nói với mẹ Lê đang ngồi nghiên cứu thực đơn cho bữa tiệc đêm giao thừa trong phòng khách: "Năm nay A Hành bận rộn công việc không về được. Chúng ta ăn đơn giản chút đi."
Tết đang đến gần, công việc ở công ty vẫn còn quá bận rộn, chưa thể nhìn thấy điểm kết thúc. Đối với những nhà tư bản độc ác người Đức không chú ý đến lễ tết Trung Quốc mà nói, Lê Hành không còn cách nào khác phải biểu thị rằng mặc dù trong lòng rất muốn từ chối, nhưng cho dù quỳ gối cũng phải hoàn thành công việc. Nhân lực cho dự án xây dựng đô thị không đủ, lại đang ở giai đoạn gần cuối, thời hạn deadline ngày càng đến gần, nhưng bản vẽ vẫn còn rất nhiều vấn đề đang chờ điều chỉnh. Lê Hành dù là giám đốc kỹ thuật cũng phải xắn tay áo và đích thân đảm nhận rất nhiều việc.
Đương nhiên, bên chỗ ba mẹ là không thể quay về. Khoảng một tuần trước khi giao thừa, Lê Hành bất an gọi điện cho ba, ôm tâm lý dù cho có bị mắng đến máu chó đầy đầu cũng tuyệt đối không thể xin nghỉ, biểu thị sau đó nhất định sẽ tìm cơ hội về nhà. Không ngờ, ba Lê im lặng một lúc, đột nhiên hỏi:
"Con định về nhà hả?"
Một câu nói trực tiếp khiến cho Lê Hành nghẹn họng.
"Ba...tết đến rồi, về nhà không phải là lẽ thường sao?" Lê Hành cơ hồ nghĩ rằng mình đã gọi nhầm cho một người bố giả.
"Không phải tháng chín mẹ vừa mới đến thăm con sao?" Ba Lê cũng mê man.
Lê Hành: "..." Dĩ nhiên không còn gì để nói.
"Con đó, con bao nhiêu tuổi rồi, nên học cách tự lập hơn đi, đừng có hở một tí là chạy đến chỗ của ba mẹ, biết không?" Ba Lê ý vị sâu xa nói.
"Ồ...con hiểu, hiểu rồi." Lê Hành bối rối tiếp nhận lời phê bình của ba mình, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa đúng lắm. Ngôn Tình Xuyên Không
Ngay lập tức, ba Lê lại nói: "Vừa lúc, ba và mẹ con muốn đi Nhật Bản du lịch, con tự chăm sóc bản thân cho tốt đi."
Hóa ra ngay từ đầu đã đồng lòng bày mưu không cho mình về nhà ăn tết sao? Lê Hành không nhịn được mà oán thầm.
Hai cha con không có nhiều chuyện để nói, chỉ tán gẫu thêm vài câu về công việc rồi cúp điện thoại. Sau khi nhận được sự ân xá từ ba mình, hổ thẹn trong lòng Lê Hành giảm đi rất nhiều, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh không biết trong nhà ở thủ đô, ba Lê vừa cúp điện thoại, ánh mắt lưu luyến trên điện thoại một lúc lâu, sau đó mới xoay người nói với mẹ Lê đang ngồi nghiên cứu thực đơn cho bữa tiệc đêm giao thừa trong phòng khách: "Năm nay A Hành bận rộn công việc không về được. Chúng ta ăn đơn giản chút đi."
Tự BạchTác giả: Hoàn Nhan Thanh TiêuTruyện Đam Mỹ, Truyện SủngCuối mùa xuân năm ngoái, Lê Hành từ Đức trở về Hồ thành. Ngay sau khi máy bay hạ cánh, hắn liền đi thẳng đến trường Đại học Z. Giáo khu vùng ngoại ô của thành phố này đã ngừng hoạt động năm, sáu năm. Lần trước tới đây, hắn còn là một tân sinh viên cứng đầu cứng cổ mà trong nháy mắt đã trở thành cựu sinh viên. Luc đi bộ qua khuôn viên trường, có vài sinh viên đạp xe lướt ngang qua Lê Hành. Trường học là một nơi kỳ diệu, thời gian ở đây dường như bất động, vĩnh viễn sẽ luôn có những sinh mệnh tươi mới tương tự nhau nối tiếp nhau gia nhập, thoáng chốc, những sinh mệnh đó đã tự động bị loại bỏ, thậm chí là không còn chỗ cho những người đa sầu đa cảm. Đi ra từ cửa hông phía sau ký túc xá sinh viên là có thể nhìn thấy những căn hộ liền kề, tuy không cao cấp nhưng là nơi ở hỗ trợ cho "sinh viên nghèo", điều kiện cũng xem như là đầy đủ. Hơn nửa năm trước, Giản Thư đã trở thành tiến sĩ, từ đó hai người đã rất ít khi liên hệ. Thứ nhất, Lê Hành nhận thấy mình khó vượt qua rào cản trong lòng nên… Tết đang đến gần, công việc ở công ty vẫn còn quá bận rộn, chưa thể nhìn thấy điểm kết thúc. Đối với những nhà tư bản độc ác người Đức không chú ý đến lễ tết Trung Quốc mà nói, Lê Hành không còn cách nào khác phải biểu thị rằng mặc dù trong lòng rất muốn từ chối, nhưng cho dù quỳ gối cũng phải hoàn thành công việc. Nhân lực cho dự án xây dựng đô thị không đủ, lại đang ở giai đoạn gần cuối, thời hạn deadline ngày càng đến gần, nhưng bản vẽ vẫn còn rất nhiều vấn đề đang chờ điều chỉnh. Lê Hành dù là giám đốc kỹ thuật cũng phải xắn tay áo và đích thân đảm nhận rất nhiều việc.Đương nhiên, bên chỗ ba mẹ là không thể quay về. Khoảng một tuần trước khi giao thừa, Lê Hành bất an gọi điện cho ba, ôm tâm lý dù cho có bị mắng đến máu chó đầy đầu cũng tuyệt đối không thể xin nghỉ, biểu thị sau đó nhất định sẽ tìm cơ hội về nhà. Không ngờ, ba Lê im lặng một lúc, đột nhiên hỏi:"Con định về nhà hả?"Một câu nói trực tiếp khiến cho Lê Hành nghẹn họng."Ba...tết đến rồi, về nhà không phải là lẽ thường sao?" Lê Hành cơ hồ nghĩ rằng mình đã gọi nhầm cho một người bố giả."Không phải tháng chín mẹ vừa mới đến thăm con sao?" Ba Lê cũng mê man.Lê Hành: "..." Dĩ nhiên không còn gì để nói."Con đó, con bao nhiêu tuổi rồi, nên học cách tự lập hơn đi, đừng có hở một tí là chạy đến chỗ của ba mẹ, biết không?" Ba Lê ý vị sâu xa nói."Ồ...con hiểu, hiểu rồi." Lê Hành bối rối tiếp nhận lời phê bình của ba mình, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó chưa đúng lắm. Ngôn Tình Xuyên KhôngNgay lập tức, ba Lê lại nói: "Vừa lúc, ba và mẹ con muốn đi Nhật Bản du lịch, con tự chăm sóc bản thân cho tốt đi."Hóa ra ngay từ đầu đã đồng lòng bày mưu không cho mình về nhà ăn tết sao? Lê Hành không nhịn được mà oán thầm.Hai cha con không có nhiều chuyện để nói, chỉ tán gẫu thêm vài câu về công việc rồi cúp điện thoại. Sau khi nhận được sự ân xá từ ba mình, hổ thẹn trong lòng Lê Hành giảm đi rất nhiều, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng anh không biết trong nhà ở thủ đô, ba Lê vừa cúp điện thoại, ánh mắt lưu luyến trên điện thoại một lúc lâu, sau đó mới xoay người nói với mẹ Lê đang ngồi nghiên cứu thực đơn cho bữa tiệc đêm giao thừa trong phòng khách: "Năm nay A Hành bận rộn công việc không về được. Chúng ta ăn đơn giản chút đi."