Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 37
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Nhiều sao?” Từ Sơn Tùng cúi đầu, buồn cười nhìn cô.Đa phần người phương nam không cao to giống người phương bắc, cho dù là đang cúi đầu thì Từ Sơn Tùng vẫn cao hơn người khác rất nhiều. Hơn nữa, tướng mạo anh lại xuất sắc, đừng nói là đồng chí nữ, đến đồng chí nam cũng bị anh thu hút.Ai nha, trước mặt mọi người, anh lại dùng ánh mắt này trêu chọc cô!Gương mặt bị anh nhìn chằm chằm thì nóng lên, Kiều Hoa cào cào mũi. Cô hoảng loạn đem sữa mạch nha đẩy về cho người bán hàng.“Đủ rồi đủ rồi! Sữa mạch nha này với bánh đậu xanh đừng lấy. Sữa mạch nha thật ra cũng không dinh dưỡng, toàn là nước đường. Bánh đậu xanh cũng không cần, cái này vừa mắc vừa lớn, chị tôi ở nhà ăn một cái cũng không hết, mua về để lâu sẽ mất mùi.”Kỳ thật bỏ hai cái này ra thì vẫn còn nhiều, anh ra tay hào phóng đến mức Kiều Hoa cũng không biết phải làm sao.Từ Sơn Tùng là lần đầu tiên nghe có người nói sữa mạch nha không tốt, thấp giọng cười. Tiếng cười làm lỗ tai cô như đang được rót mật.Cuối cùng, anh cũng không phản bác, tôn trọng ý kiến của cô, “Được!”Người bán hàng yên lặng đánh giá Kiều Hoa, nghĩ thầm, đúng là cái đồ quê mùa. Sữa mạch nha mà còn chê không tốt thì cái gì mới tốt. Lại quay qua nhìn Từ Sơn Tùng ra tay thoải mái, không khỏi cảm thán, đúng là thời buổi này, cái tổ hợp gì cũng có.Đống quà này đương nhiên là một mình Từ Sơn Tùng xách không nổi, anh đưa Kiều Hoa cầm giùm một ít, nào ngờ bạn nhỏ Kiều Minh cũng muốn tham gia náo nhiệt, la hét đòi cầm phụ chú Từ và mẹ. Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười mà đưa cho cậu cầm hộp trà, xem ra chỉ có cái này là nhẹ nhất.“Cảm ơn chú.” Cậu nhóc này nhận hộp trà xong còn cảm ơn Từ Sơn Tùng, làm cho anh với Kiều Hoa cười muốn đau quai hàm. Ở đối diện bách hóa có một cửa hàng bán túi để đựng đồ. Từ Sơn Tùng đi qua đó mua một cái túi để bỏ đồ vào. Bởi vì yên sau còn muốn chở người, chỉ có thể để đồ lên phía trước, rượu trắng dễ vỡ thì anh nhờ Kiều Hoa ôm.Ba người đồng tâm hiệp lực đem bao lớn bao nhỏ ra xe đạp. Chuẩn bị đi thì bỗng nhiên Kiều Hoa thấy cái gì nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Sơn Tùng lôi kéo. Anh theo phản xạ có tự nhiên mà đứng chắn trước Kiều Hoa.“Làm sao vậy?”Từ Sơn Tùng không rõ nguyên nhân, anh một tay kéo Kiều Minh lại gần mình, một tay đem Kiều Hoa kéo vào n.g.ự.c mình, biểu tình trở nên nghiêm túc.Hình ảnh “một nhà ba người” ôm nhau thành một đoàn vô cùng quỷ dị.Anh đang muốn hỏi lại, Kiều Hoa lấy tay anh ôm mình còn nắm chặt vạt áo của anh, thấp giọng nói, “Nhìn kẻ địch một cái!”Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, “Cái gì địch?”Kiều Hoa nghiêm túc nói: “Tình địch!”Anh nhìn bốn phương tám hướng, ở đâu cũng có người, cả trai lẫn gái, Từ Sơn Tùng không biết là cô nói ai.Trong khi, Từ Sơn Tùng đang nghiêm túc tìm kiếm “tình địch” của mình, thì mùi hương dễ chịu trong n.g.ự.c bỗng nhiên biến mất. Kiều Minh và Kiều Hoa rời khỏi phạm vi bảo hộ của anh. Chờ đến khi người xung quanh tản tản bớt, cô mới vỗ n.g.ự.c nói: “Cùng anh nói giỡn thôi.”Từ Sơn Tùng buồn cười, đương nhiên anh nhìn ra, hai mẹ con không phải là nói giỡn, nhưng anh cũng không hỏi tiếp, anh lên xe trước rồi chờ hai mẹ con trèo lên xe.
“Nhiều sao?” Từ Sơn Tùng cúi đầu, buồn cười nhìn cô.
Đa phần người phương nam không cao to giống người phương bắc, cho dù là đang cúi đầu thì Từ Sơn Tùng vẫn cao hơn người khác rất nhiều. Hơn nữa, tướng mạo anh lại xuất sắc, đừng nói là đồng chí nữ, đến đồng chí nam cũng bị anh thu hút.
Ai nha, trước mặt mọi người, anh lại dùng ánh mắt này trêu chọc cô!
Gương mặt bị anh nhìn chằm chằm thì nóng lên, Kiều Hoa cào cào mũi. Cô hoảng loạn đem sữa mạch nha đẩy về cho người bán hàng.
“Đủ rồi đủ rồi! Sữa mạch nha này với bánh đậu xanh đừng lấy. Sữa mạch nha thật ra cũng không dinh dưỡng, toàn là nước đường. Bánh đậu xanh cũng không cần, cái này vừa mắc vừa lớn, chị tôi ở nhà ăn một cái cũng không hết, mua về để lâu sẽ mất mùi.”
Kỳ thật bỏ hai cái này ra thì vẫn còn nhiều, anh ra tay hào phóng đến mức Kiều Hoa cũng không biết phải làm sao.
Từ Sơn Tùng là lần đầu tiên nghe có người nói sữa mạch nha không tốt, thấp giọng cười. Tiếng cười làm lỗ tai cô như đang được rót mật.
Cuối cùng, anh cũng không phản bác, tôn trọng ý kiến của cô, “Được!”
Người bán hàng yên lặng đánh giá Kiều Hoa, nghĩ thầm, đúng là cái đồ quê mùa. Sữa mạch nha mà còn chê không tốt thì cái gì mới tốt. Lại quay qua nhìn Từ Sơn Tùng ra tay thoải mái, không khỏi cảm thán, đúng là thời buổi này, cái tổ hợp gì cũng có.
Đống quà này đương nhiên là một mình Từ Sơn Tùng xách không nổi, anh đưa Kiều Hoa cầm giùm một ít, nào ngờ bạn nhỏ Kiều Minh cũng muốn tham gia náo nhiệt, la hét đòi cầm phụ chú Từ và mẹ. Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười mà đưa cho cậu cầm hộp trà, xem ra chỉ có cái này là nhẹ nhất.
“Cảm ơn chú.” Cậu nhóc này nhận hộp trà xong còn cảm ơn Từ Sơn Tùng, làm cho anh với Kiều Hoa cười muốn đau quai hàm. Ở đối diện bách hóa có một cửa hàng bán túi để đựng đồ. Từ Sơn Tùng đi qua đó mua một cái túi để bỏ đồ vào. Bởi vì yên sau còn muốn chở người, chỉ có thể để đồ lên phía trước, rượu trắng dễ vỡ thì anh nhờ Kiều Hoa ôm.
Ba người đồng tâm hiệp lực đem bao lớn bao nhỏ ra xe đạp. Chuẩn bị đi thì bỗng nhiên Kiều Hoa thấy cái gì nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Sơn Tùng lôi kéo. Anh theo phản xạ có tự nhiên mà đứng chắn trước Kiều Hoa.
“Làm sao vậy?”
Từ Sơn Tùng không rõ nguyên nhân, anh một tay kéo Kiều Minh lại gần mình, một tay đem Kiều Hoa kéo vào n.g.ự.c mình, biểu tình trở nên nghiêm túc.
Hình ảnh “một nhà ba người” ôm nhau thành một đoàn vô cùng quỷ dị.
Anh đang muốn hỏi lại, Kiều Hoa lấy tay anh ôm mình còn nắm chặt vạt áo của anh, thấp giọng nói, “Nhìn kẻ địch một cái!”
Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, “Cái gì địch?”
Kiều Hoa nghiêm túc nói: “Tình địch!”
Anh nhìn bốn phương tám hướng, ở đâu cũng có người, cả trai lẫn gái, Từ Sơn Tùng không biết là cô nói ai.
Trong khi, Từ Sơn Tùng đang nghiêm túc tìm kiếm “tình địch” của mình, thì mùi hương dễ chịu trong n.g.ự.c bỗng nhiên biến mất. Kiều Minh và Kiều Hoa rời khỏi phạm vi bảo hộ của anh. Chờ đến khi người xung quanh tản tản bớt, cô mới vỗ n.g.ự.c nói: “Cùng anh nói giỡn thôi.”
Từ Sơn Tùng buồn cười, đương nhiên anh nhìn ra, hai mẹ con không phải là nói giỡn, nhưng anh cũng không hỏi tiếp, anh lên xe trước rồi chờ hai mẹ con trèo lên xe.
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Nhiều sao?” Từ Sơn Tùng cúi đầu, buồn cười nhìn cô.Đa phần người phương nam không cao to giống người phương bắc, cho dù là đang cúi đầu thì Từ Sơn Tùng vẫn cao hơn người khác rất nhiều. Hơn nữa, tướng mạo anh lại xuất sắc, đừng nói là đồng chí nữ, đến đồng chí nam cũng bị anh thu hút.Ai nha, trước mặt mọi người, anh lại dùng ánh mắt này trêu chọc cô!Gương mặt bị anh nhìn chằm chằm thì nóng lên, Kiều Hoa cào cào mũi. Cô hoảng loạn đem sữa mạch nha đẩy về cho người bán hàng.“Đủ rồi đủ rồi! Sữa mạch nha này với bánh đậu xanh đừng lấy. Sữa mạch nha thật ra cũng không dinh dưỡng, toàn là nước đường. Bánh đậu xanh cũng không cần, cái này vừa mắc vừa lớn, chị tôi ở nhà ăn một cái cũng không hết, mua về để lâu sẽ mất mùi.”Kỳ thật bỏ hai cái này ra thì vẫn còn nhiều, anh ra tay hào phóng đến mức Kiều Hoa cũng không biết phải làm sao.Từ Sơn Tùng là lần đầu tiên nghe có người nói sữa mạch nha không tốt, thấp giọng cười. Tiếng cười làm lỗ tai cô như đang được rót mật.Cuối cùng, anh cũng không phản bác, tôn trọng ý kiến của cô, “Được!”Người bán hàng yên lặng đánh giá Kiều Hoa, nghĩ thầm, đúng là cái đồ quê mùa. Sữa mạch nha mà còn chê không tốt thì cái gì mới tốt. Lại quay qua nhìn Từ Sơn Tùng ra tay thoải mái, không khỏi cảm thán, đúng là thời buổi này, cái tổ hợp gì cũng có.Đống quà này đương nhiên là một mình Từ Sơn Tùng xách không nổi, anh đưa Kiều Hoa cầm giùm một ít, nào ngờ bạn nhỏ Kiều Minh cũng muốn tham gia náo nhiệt, la hét đòi cầm phụ chú Từ và mẹ. Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười mà đưa cho cậu cầm hộp trà, xem ra chỉ có cái này là nhẹ nhất.“Cảm ơn chú.” Cậu nhóc này nhận hộp trà xong còn cảm ơn Từ Sơn Tùng, làm cho anh với Kiều Hoa cười muốn đau quai hàm. Ở đối diện bách hóa có một cửa hàng bán túi để đựng đồ. Từ Sơn Tùng đi qua đó mua một cái túi để bỏ đồ vào. Bởi vì yên sau còn muốn chở người, chỉ có thể để đồ lên phía trước, rượu trắng dễ vỡ thì anh nhờ Kiều Hoa ôm.Ba người đồng tâm hiệp lực đem bao lớn bao nhỏ ra xe đạp. Chuẩn bị đi thì bỗng nhiên Kiều Hoa thấy cái gì nắm c.h.ặ.t t.a.y Từ Sơn Tùng lôi kéo. Anh theo phản xạ có tự nhiên mà đứng chắn trước Kiều Hoa.“Làm sao vậy?”Từ Sơn Tùng không rõ nguyên nhân, anh một tay kéo Kiều Minh lại gần mình, một tay đem Kiều Hoa kéo vào n.g.ự.c mình, biểu tình trở nên nghiêm túc.Hình ảnh “một nhà ba người” ôm nhau thành một đoàn vô cùng quỷ dị.Anh đang muốn hỏi lại, Kiều Hoa lấy tay anh ôm mình còn nắm chặt vạt áo của anh, thấp giọng nói, “Nhìn kẻ địch một cái!”Từ Sơn Tùng sửng sốt một chút, “Cái gì địch?”Kiều Hoa nghiêm túc nói: “Tình địch!”Anh nhìn bốn phương tám hướng, ở đâu cũng có người, cả trai lẫn gái, Từ Sơn Tùng không biết là cô nói ai.Trong khi, Từ Sơn Tùng đang nghiêm túc tìm kiếm “tình địch” của mình, thì mùi hương dễ chịu trong n.g.ự.c bỗng nhiên biến mất. Kiều Minh và Kiều Hoa rời khỏi phạm vi bảo hộ của anh. Chờ đến khi người xung quanh tản tản bớt, cô mới vỗ n.g.ự.c nói: “Cùng anh nói giỡn thôi.”Từ Sơn Tùng buồn cười, đương nhiên anh nhìn ra, hai mẹ con không phải là nói giỡn, nhưng anh cũng không hỏi tiếp, anh lên xe trước rồi chờ hai mẹ con trèo lên xe.