Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 44
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kiều Yên lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Đúng rồi, cha mẹ cậu bên kia thì sao? Tình huống của Kiều Hoa như vậy, bọn họ có thể đồng ý sao?”Từ Sơn Tùng gật đầu, “Em sẽ viết thư nói bọn họ, bất quá cuối cùng quyết định nằm ở em. Huống chi cho dù bọn họ phản đối cũng vô dụng, dù sao thì em cũng định cư lâu dài ở Lê An.”Một người ở đầu nam một người ở đầu bắc, cách xa nhan cả ngàn dặm, phản đối cũng không hiệu quả.Vợ chồng Kiều Yên ngồi đối diện, giữa mày nhíu hiện lên nét lo lắng, “Vạn nhất ba mẹ cậu phản đối kịch liệt thì sao? Bọn họ chạy tới Lê An ngăn cản…….”“Sẽ không, việc này em đảm bảo.”Về vấn đề gia đình mình, Từ Sơn Tùng cũng không nói nhiều lắm với hai chị em Kiều Hoa. Anh chỉ nói những thông tin cơ bản như chức vụ, thu nhập hàng tháng,.... Dù sao bọn họ cũng định cư ở phương Bắc, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hằng ngày của hai vợ chồng, cho nên Kiều Yên cũng không hỏi nhiều.“Được, trong lòng cậu hiểu rõ là được.”Đề tài càng nói càng rộng. Sau khi ăn xong, Kiều Hoa đi rửa chén, hai vợ chồng Kiều Yên tiếp tục lôi kéo Từ Sơn Tùng hỏi chuyện. Hai vợ chồng anh chị đối với việc tự mình gây dựng sự nghiệp của Từ Sơn Tùng rất có hứng thú.Sau khi Kiều Hoa rửa xong đi vào nhà, trong nhà đột nhiên có thêm vài người nữa, Tống Ngọc Liên cùng họ hàng của chị ấy, hai người phụ nữ trung niên có quan hệ tốt với Kiều Yên. Một đám người vây quanh Từ Sơn Tùng như đang xem khỉ.“Anh là người phương bắc a? Khó trách lại cao lớn như vậy.” họ hàng của Tống Ngọc Liên cắn hạt dưa cảm thán.Từ Sơn Tùng cười cười, hỏi gì đáp nấy.Họ hàng của Tống Ngọc Liên phun hạt dưa trong miệng ra,tiếp tục nói: “Thì ra anh ở đại viện, chung tòa với chị Lưu a, sao trước đây tôi đi qua không thấy anh?”“Tôi ban ngày cơ bản đều không có ở nhà.” Từ Sơn Tùng vẫn như cũ, hỏi gì trả lời nấy. Kiều Hoa bưng chén sạch đi đến, “Minh Minh, con giúp mẹ mở tủ.”Kiều Minh đang ngồi giường ăn bánh quy, cậu nhóc lui cui bò xuống, lộc cộc chạy đến giúp Kiều Hoa mở cửa.“Con trai giỏi quá.” Kiều Hoa không keo kiệt mà khích lệ con trai.Sau khi cất chén xong, cô khóa cửa lại, thì nghe họ hàng của Tống Ngọc Liên hỏi Từ Sơn Tùng.“Tôi nghe nói anh là lần đầu kết hôn, kia như thế nào lại thấy vừa ý chị Kiều Hoa, chị ấy không phải đã có con rồi sao?” Một câu hỏi đầy ác ý a…….Đề cập đến vấn đề này, mọi người đều nhất trí hướng mắt nhìn chằm chằm Từ Sơn Tùng.Kiều Hoa trong lòng chửi thầm, tôi cùng anh ấy có quan hệ thì liên quan quái gì đến cô, ai mướn cô đặt câu hỏi.Bên kia, ánh mắt Từ Sơn Tùng bỗng nhiên nhìn Kiều Minh, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự ôn nhu.“Minh Minh rất ngoan, thằng bé rất hiểu chuyện, tôi rất thích Minh Minh.”Nói xong, anh quay sang nhìn Kiều Hoa, ánh mắt càng thêm ôn nhu, anh một chút cũng không keo kiệt, để cho mọi người thấy sự yêu thích của anh đối với cô.“Kiều Hoa cũng rất tốt, tôi rất thích cô ấy.”Đáp án thế này ai cũng không thể đoán trước. Trở ngại lớn nhất của Kiều Hoa cư nhiên bị Từ Sơn Tùng coi như bảo bối mà yêu thương!Người họ hàng của Tống Ngọc Liên nghe thế thì nghẹn lại, cô ta phun hạt dưa như máy phun nước, cô ta cư nhiên xem nhà vợ chồng Kiều Yên như chỗ công cộng. Mà cho dù là chỗ công cộng thì cô ta cũng không được phép xả rác bừa bãi như vậy.Trong lòng Kiều Hoa rất vui sướng. Cô nhìn bộ dạng ăn mệt của họ hàng Tống Ngọc Liên thì vô cùng sảng khoái.
Kiều Yên lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Đúng rồi, cha mẹ cậu bên kia thì sao? Tình huống của Kiều Hoa như vậy, bọn họ có thể đồng ý sao?”
Từ Sơn Tùng gật đầu, “Em sẽ viết thư nói bọn họ, bất quá cuối cùng quyết định nằm ở em. Huống chi cho dù bọn họ phản đối cũng vô dụng, dù sao thì em cũng định cư lâu dài ở Lê An.”
Một người ở đầu nam một người ở đầu bắc, cách xa nhan cả ngàn dặm, phản đối cũng không hiệu quả.
Vợ chồng Kiều Yên ngồi đối diện, giữa mày nhíu hiện lên nét lo lắng, “Vạn nhất ba mẹ cậu phản đối kịch liệt thì sao? Bọn họ chạy tới Lê An ngăn cản…….”
“Sẽ không, việc này em đảm bảo.”
Về vấn đề gia đình mình, Từ Sơn Tùng cũng không nói nhiều lắm với hai chị em Kiều Hoa. Anh chỉ nói những thông tin cơ bản như chức vụ, thu nhập hàng tháng,.... Dù sao bọn họ cũng định cư ở phương Bắc, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hằng ngày của hai vợ chồng, cho nên Kiều Yên cũng không hỏi nhiều.
“Được, trong lòng cậu hiểu rõ là được.”
Đề tài càng nói càng rộng. Sau khi ăn xong, Kiều Hoa đi rửa chén, hai vợ chồng Kiều Yên tiếp tục lôi kéo Từ Sơn Tùng hỏi chuyện. Hai vợ chồng anh chị đối với việc tự mình gây dựng sự nghiệp của Từ Sơn Tùng rất có hứng thú.
Sau khi Kiều Hoa rửa xong đi vào nhà, trong nhà đột nhiên có thêm vài người nữa, Tống Ngọc Liên cùng họ hàng của chị ấy, hai người phụ nữ trung niên có quan hệ tốt với Kiều Yên. Một đám người vây quanh Từ Sơn Tùng như đang xem khỉ.
“Anh là người phương bắc a? Khó trách lại cao lớn như vậy.” họ hàng của Tống Ngọc Liên cắn hạt dưa cảm thán.
Từ Sơn Tùng cười cười, hỏi gì đáp nấy.
Họ hàng của Tống Ngọc Liên phun hạt dưa trong miệng ra,tiếp tục nói: “Thì ra anh ở đại viện, chung tòa với chị Lưu a, sao trước đây tôi đi qua không thấy anh?”
“Tôi ban ngày cơ bản đều không có ở nhà.” Từ Sơn Tùng vẫn như cũ, hỏi gì trả lời nấy. Kiều Hoa bưng chén sạch đi đến, “Minh Minh, con giúp mẹ mở tủ.”
Kiều Minh đang ngồi giường ăn bánh quy, cậu nhóc lui cui bò xuống, lộc cộc chạy đến giúp Kiều Hoa mở cửa.
“Con trai giỏi quá.” Kiều Hoa không keo kiệt mà khích lệ con trai.
Sau khi cất chén xong, cô khóa cửa lại, thì nghe họ hàng của Tống Ngọc Liên hỏi Từ Sơn Tùng.
“Tôi nghe nói anh là lần đầu kết hôn, kia như thế nào lại thấy vừa ý chị Kiều Hoa, chị ấy không phải đã có con rồi sao?” Một câu hỏi đầy ác ý a…….
Đề cập đến vấn đề này, mọi người đều nhất trí hướng mắt nhìn chằm chằm Từ Sơn Tùng.
Kiều Hoa trong lòng chửi thầm, tôi cùng anh ấy có quan hệ thì liên quan quái gì đến cô, ai mướn cô đặt câu hỏi.
Bên kia, ánh mắt Từ Sơn Tùng bỗng nhiên nhìn Kiều Minh, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự ôn nhu.
“Minh Minh rất ngoan, thằng bé rất hiểu chuyện, tôi rất thích Minh Minh.”
Nói xong, anh quay sang nhìn Kiều Hoa, ánh mắt càng thêm ôn nhu, anh một chút cũng không keo kiệt, để cho mọi người thấy sự yêu thích của anh đối với cô.
“Kiều Hoa cũng rất tốt, tôi rất thích cô ấy.”
Đáp án thế này ai cũng không thể đoán trước. Trở ngại lớn nhất của Kiều Hoa cư nhiên bị Từ Sơn Tùng coi như bảo bối mà yêu thương!
Người họ hàng của Tống Ngọc Liên nghe thế thì nghẹn lại, cô ta phun hạt dưa như máy phun nước, cô ta cư nhiên xem nhà vợ chồng Kiều Yên như chỗ công cộng. Mà cho dù là chỗ công cộng thì cô ta cũng không được phép xả rác bừa bãi như vậy.
Trong lòng Kiều Hoa rất vui sướng. Cô nhìn bộ dạng ăn mệt của họ hàng Tống Ngọc Liên thì vô cùng sảng khoái.
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kiều Yên lại tiếp tục đặt câu hỏi: “Đúng rồi, cha mẹ cậu bên kia thì sao? Tình huống của Kiều Hoa như vậy, bọn họ có thể đồng ý sao?”Từ Sơn Tùng gật đầu, “Em sẽ viết thư nói bọn họ, bất quá cuối cùng quyết định nằm ở em. Huống chi cho dù bọn họ phản đối cũng vô dụng, dù sao thì em cũng định cư lâu dài ở Lê An.”Một người ở đầu nam một người ở đầu bắc, cách xa nhan cả ngàn dặm, phản đối cũng không hiệu quả.Vợ chồng Kiều Yên ngồi đối diện, giữa mày nhíu hiện lên nét lo lắng, “Vạn nhất ba mẹ cậu phản đối kịch liệt thì sao? Bọn họ chạy tới Lê An ngăn cản…….”“Sẽ không, việc này em đảm bảo.”Về vấn đề gia đình mình, Từ Sơn Tùng cũng không nói nhiều lắm với hai chị em Kiều Hoa. Anh chỉ nói những thông tin cơ bản như chức vụ, thu nhập hàng tháng,.... Dù sao bọn họ cũng định cư ở phương Bắc, không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống hằng ngày của hai vợ chồng, cho nên Kiều Yên cũng không hỏi nhiều.“Được, trong lòng cậu hiểu rõ là được.”Đề tài càng nói càng rộng. Sau khi ăn xong, Kiều Hoa đi rửa chén, hai vợ chồng Kiều Yên tiếp tục lôi kéo Từ Sơn Tùng hỏi chuyện. Hai vợ chồng anh chị đối với việc tự mình gây dựng sự nghiệp của Từ Sơn Tùng rất có hứng thú.Sau khi Kiều Hoa rửa xong đi vào nhà, trong nhà đột nhiên có thêm vài người nữa, Tống Ngọc Liên cùng họ hàng của chị ấy, hai người phụ nữ trung niên có quan hệ tốt với Kiều Yên. Một đám người vây quanh Từ Sơn Tùng như đang xem khỉ.“Anh là người phương bắc a? Khó trách lại cao lớn như vậy.” họ hàng của Tống Ngọc Liên cắn hạt dưa cảm thán.Từ Sơn Tùng cười cười, hỏi gì đáp nấy.Họ hàng của Tống Ngọc Liên phun hạt dưa trong miệng ra,tiếp tục nói: “Thì ra anh ở đại viện, chung tòa với chị Lưu a, sao trước đây tôi đi qua không thấy anh?”“Tôi ban ngày cơ bản đều không có ở nhà.” Từ Sơn Tùng vẫn như cũ, hỏi gì trả lời nấy. Kiều Hoa bưng chén sạch đi đến, “Minh Minh, con giúp mẹ mở tủ.”Kiều Minh đang ngồi giường ăn bánh quy, cậu nhóc lui cui bò xuống, lộc cộc chạy đến giúp Kiều Hoa mở cửa.“Con trai giỏi quá.” Kiều Hoa không keo kiệt mà khích lệ con trai.Sau khi cất chén xong, cô khóa cửa lại, thì nghe họ hàng của Tống Ngọc Liên hỏi Từ Sơn Tùng.“Tôi nghe nói anh là lần đầu kết hôn, kia như thế nào lại thấy vừa ý chị Kiều Hoa, chị ấy không phải đã có con rồi sao?” Một câu hỏi đầy ác ý a…….Đề cập đến vấn đề này, mọi người đều nhất trí hướng mắt nhìn chằm chằm Từ Sơn Tùng.Kiều Hoa trong lòng chửi thầm, tôi cùng anh ấy có quan hệ thì liên quan quái gì đến cô, ai mướn cô đặt câu hỏi.Bên kia, ánh mắt Từ Sơn Tùng bỗng nhiên nhìn Kiều Minh, trong ánh mắt ấy tràn ngập sự ôn nhu.“Minh Minh rất ngoan, thằng bé rất hiểu chuyện, tôi rất thích Minh Minh.”Nói xong, anh quay sang nhìn Kiều Hoa, ánh mắt càng thêm ôn nhu, anh một chút cũng không keo kiệt, để cho mọi người thấy sự yêu thích của anh đối với cô.“Kiều Hoa cũng rất tốt, tôi rất thích cô ấy.”Đáp án thế này ai cũng không thể đoán trước. Trở ngại lớn nhất của Kiều Hoa cư nhiên bị Từ Sơn Tùng coi như bảo bối mà yêu thương!Người họ hàng của Tống Ngọc Liên nghe thế thì nghẹn lại, cô ta phun hạt dưa như máy phun nước, cô ta cư nhiên xem nhà vợ chồng Kiều Yên như chỗ công cộng. Mà cho dù là chỗ công cộng thì cô ta cũng không được phép xả rác bừa bãi như vậy.Trong lòng Kiều Hoa rất vui sướng. Cô nhìn bộ dạng ăn mệt của họ hàng Tống Ngọc Liên thì vô cùng sảng khoái.