Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 56
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kiều Quốc Bân sửng sốt, tuy trên mắt anh ấy không biểu lộ ra điều gì nhưng trong lòng đã sớm sông cuộn biển gầm.Anh ấy trầm tư thật lâu, thật lâu sau đó, Kiều Quốc Bân mới mở miệng giúp Từ Sơn Tùng nói chuyện.“Xảo Lệ, vậy….Liền nghe Sơn Tùng đi, đưa tiền cho mẹ đi chợ.”Kiều Quốc Bân xem như đã minh bạch, sau này muốn nhờ vả Từ Sơn Tùng thì điều kiện tiên quyết là phải chăm sóc ba mẹ Kiều thật tốt. Hai vợ chồng anh đương nhiên biết cái nào lợi cái nào thiệt hơn rồi.Ngưu Xảo Lệ cố nín nhịn trong lòng, chị ta cười nịnh nọt, “Không phải là do chị sợ mẹ đi đường xa vất vả sao. Việc gì cũng đến tay đương nhiên là mệt mỏi rồi, vậy tiền này đưa cho mẹ, vừa lúc chị có thêm thời gian để nghỉ ngơi.”Nói xong, chị ta lấy trong túi ra một chồng tiền, giao cho Lữ Tú Hoa, “Mẹ, tiền dư tháng này đều đưa cho mẹ hết.”Thời khắc đưa tiền cho Lữ Tú Hoa, nó còn đau hơn cảm giác trên n.g.ự.c bị xẻo một miếng thịt!Lữ Tú Hoa nhanh chóng tiếp nhận, tay bà không khỏi run rẩy.Ngưu Xảo Lệ tự nhiên không phải là kẻ ngốc, đương nhiên là chị ta hiểu ý của Từ Sơn Tùng. Tuy rằng, chị ta cảm thấy ba mẹ chồng của mình không cần dùng nhiều tiền để mua lương thực như vậy, nhưng mà sau này muốn dựa vào Từ Sơn Tùng thì chỉ có thể theo yêu cầu của anh để làm việc.Nhờ người quan trọng nhất là thái độ, phải hoàn thành “nhiệm vụ” mà người ta đưa ra.Chỉ cần chịu đựng chút việc này, tương lai sẽ sáng lạn. Ngưu Xảo Lệ cũng không quên nhắc nhở Từ Sơn Tùng một câu, “Về sau chúng ta đã là người một nhà, Sơn Tùng nhớ về quê nhiều hơn, đừng cảm thấy ngượng ngùng!”Từ Sơn Tùng cười cười không trả lời.Mặt nóng dán m.ô.n.g lại, Ngưu Xảo Lệ không khỏi hụt hẫng trong lòng. Nhưng nhớ lại đến mối quan hệ của Từ Sơn Tùng…Người ta như vậy, đương nhiên là có thể vênh váo, cao ngạo, không phải sao?Nhất định về sau chị ta sẽ đem ba mẹ chồng hầu hạ cho thật thỏa đáng!Sau khi ăn xong, Ngưu Xảo Lệ chủ động nhận việc rửa chén, Kiều Hoa kéo Từ Sơn Tùng ra một gốc.“Aizzz, lỡ sau này chị ta mang thân thích đến tìm anh thì sao?”Từ Sơn Tùng cười, có vẻ anh đã định liệu trước, “Yên tâm, nhất định sẽ không để chị ta chiếm tiện nghi.”Nghe được lời này, Kiều Hoa mới an tâm, cô giơ ngón cái lên, “Vậy dựa hết vào anh.”Trước khi, một nhà ba người rời đi, hai mắt Lữ Tú Hoa phiếm hồng, bà không ngừng rơi nước mắt.Nghĩ đến hai đứa con gái đều lấy chồng xa, tâm bà liền đau như cắt, đau lòng không thôi….“Lên thành phố nhớ cùng Sơn Tùng sống cho tốt, chăm sóc Minh Minh cho thật tốt. Đời này, mẹ không có nguyện vọng gì lớn, chỉ cần hai chị em con bình bình Minh Minh, khỏe mạnh là mẹ thấy mãn nguyện rồi.”“Còn có.” Lữ Tú Hoa gạt lệ nói: “ Khi nào con gặp chị con, thì nhớ nói với con bé, ba mẹ đều quan tâm đến con bé, để cho con bé đừng….đừng nghĩ nhiều….”Tâm tình Kiều Hoa đầy phức tạp mà đồng ý, “Được, con sẽ truyền lời giúp mẹ.”Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ đều nhìn thấy mâu thuẫn giữa ba mẹ và chị hai, ba mẹ thiên vị anh cả, làm cho Kiều Yên căm hận mỗi người trong nhà họ Kiều. Tuy Kiều Hoa là ngoại lệ, nhưng cũng không phải là không bị chị chán ghét, nhưng Kiều Yên hận nhất vẫn là ba mẹ.Kiều Yên thi đại học là vì muốn chứng minh cho ba mẹ Kiều thấy, cả đời bọn họ chỉ có thể ở trong thôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời; đến người con gái bọn họ yêu thương nhất, cũng chỉ có thể giãy giụa tìm đường c.h.ế.t ở nông thôn.Chỉ có Kiều Yên, chỉ có chị mới là người có tiền đồ nhất trong nhà. Chính là dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bọn họ bỏ qua chị….Chị không can tâm, không thể sống cuộc sống như thế mãi được….
Kiều Quốc Bân sửng sốt, tuy trên mắt anh ấy không biểu lộ ra điều gì nhưng trong lòng đã sớm sông cuộn biển gầm.
Anh ấy trầm tư thật lâu, thật lâu sau đó, Kiều Quốc Bân mới mở miệng giúp Từ Sơn Tùng nói chuyện.
“Xảo Lệ, vậy….Liền nghe Sơn Tùng đi, đưa tiền cho mẹ đi chợ.”
Kiều Quốc Bân xem như đã minh bạch, sau này muốn nhờ vả Từ Sơn Tùng thì điều kiện tiên quyết là phải chăm sóc ba mẹ Kiều thật tốt. Hai vợ chồng anh đương nhiên biết cái nào lợi cái nào thiệt hơn rồi.
Ngưu Xảo Lệ cố nín nhịn trong lòng, chị ta cười nịnh nọt, “Không phải là do chị sợ mẹ đi đường xa vất vả sao. Việc gì cũng đến tay đương nhiên là mệt mỏi rồi, vậy tiền này đưa cho mẹ, vừa lúc chị có thêm thời gian để nghỉ ngơi.”
Nói xong, chị ta lấy trong túi ra một chồng tiền, giao cho Lữ Tú Hoa, “Mẹ, tiền dư tháng này đều đưa cho mẹ hết.”
Thời khắc đưa tiền cho Lữ Tú Hoa, nó còn đau hơn cảm giác trên n.g.ự.c bị xẻo một miếng thịt!
Lữ Tú Hoa nhanh chóng tiếp nhận, tay bà không khỏi run rẩy.
Ngưu Xảo Lệ tự nhiên không phải là kẻ ngốc, đương nhiên là chị ta hiểu ý của Từ Sơn Tùng. Tuy rằng, chị ta cảm thấy ba mẹ chồng của mình không cần dùng nhiều tiền để mua lương thực như vậy, nhưng mà sau này muốn dựa vào Từ Sơn Tùng thì chỉ có thể theo yêu cầu của anh để làm việc.
Nhờ người quan trọng nhất là thái độ, phải hoàn thành “nhiệm vụ” mà người ta đưa ra.
Chỉ cần chịu đựng chút việc này, tương lai sẽ sáng lạn. Ngưu Xảo Lệ cũng không quên nhắc nhở Từ Sơn Tùng một câu, “Về sau chúng ta đã là người một nhà, Sơn Tùng nhớ về quê nhiều hơn, đừng cảm thấy ngượng ngùng!”
Từ Sơn Tùng cười cười không trả lời.
Mặt nóng dán m.ô.n.g lại, Ngưu Xảo Lệ không khỏi hụt hẫng trong lòng. Nhưng nhớ lại đến mối quan hệ của Từ Sơn Tùng…Người ta như vậy, đương nhiên là có thể vênh váo, cao ngạo, không phải sao?
Nhất định về sau chị ta sẽ đem ba mẹ chồng hầu hạ cho thật thỏa đáng!
Sau khi ăn xong, Ngưu Xảo Lệ chủ động nhận việc rửa chén, Kiều Hoa kéo Từ Sơn Tùng ra một gốc.
“Aizzz, lỡ sau này chị ta mang thân thích đến tìm anh thì sao?”
Từ Sơn Tùng cười, có vẻ anh đã định liệu trước, “Yên tâm, nhất định sẽ không để chị ta chiếm tiện nghi.”
Nghe được lời này, Kiều Hoa mới an tâm, cô giơ ngón cái lên, “Vậy dựa hết vào anh.”
Trước khi, một nhà ba người rời đi, hai mắt Lữ Tú Hoa phiếm hồng, bà không ngừng rơi nước mắt.
Nghĩ đến hai đứa con gái đều lấy chồng xa, tâm bà liền đau như cắt, đau lòng không thôi….
“Lên thành phố nhớ cùng Sơn Tùng sống cho tốt, chăm sóc Minh Minh cho thật tốt. Đời này, mẹ không có nguyện vọng gì lớn, chỉ cần hai chị em con bình bình Minh Minh, khỏe mạnh là mẹ thấy mãn nguyện rồi.”
“Còn có.” Lữ Tú Hoa gạt lệ nói: “ Khi nào con gặp chị con, thì nhớ nói với con bé, ba mẹ đều quan tâm đến con bé, để cho con bé đừng….đừng nghĩ nhiều….”
Tâm tình Kiều Hoa đầy phức tạp mà đồng ý, “Được, con sẽ truyền lời giúp mẹ.”
Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ đều nhìn thấy mâu thuẫn giữa ba mẹ và chị hai, ba mẹ thiên vị anh cả, làm cho Kiều Yên căm hận mỗi người trong nhà họ Kiều. Tuy Kiều Hoa là ngoại lệ, nhưng cũng không phải là không bị chị chán ghét, nhưng Kiều Yên hận nhất vẫn là ba mẹ.
Kiều Yên thi đại học là vì muốn chứng minh cho ba mẹ Kiều thấy, cả đời bọn họ chỉ có thể ở trong thôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời; đến người con gái bọn họ yêu thương nhất, cũng chỉ có thể giãy giụa tìm đường c.h.ế.t ở nông thôn.
Chỉ có Kiều Yên, chỉ có chị mới là người có tiền đồ nhất trong nhà. Chính là dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bọn họ bỏ qua chị….Chị không can tâm, không thể sống cuộc sống như thế mãi được….
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kiều Quốc Bân sửng sốt, tuy trên mắt anh ấy không biểu lộ ra điều gì nhưng trong lòng đã sớm sông cuộn biển gầm.Anh ấy trầm tư thật lâu, thật lâu sau đó, Kiều Quốc Bân mới mở miệng giúp Từ Sơn Tùng nói chuyện.“Xảo Lệ, vậy….Liền nghe Sơn Tùng đi, đưa tiền cho mẹ đi chợ.”Kiều Quốc Bân xem như đã minh bạch, sau này muốn nhờ vả Từ Sơn Tùng thì điều kiện tiên quyết là phải chăm sóc ba mẹ Kiều thật tốt. Hai vợ chồng anh đương nhiên biết cái nào lợi cái nào thiệt hơn rồi.Ngưu Xảo Lệ cố nín nhịn trong lòng, chị ta cười nịnh nọt, “Không phải là do chị sợ mẹ đi đường xa vất vả sao. Việc gì cũng đến tay đương nhiên là mệt mỏi rồi, vậy tiền này đưa cho mẹ, vừa lúc chị có thêm thời gian để nghỉ ngơi.”Nói xong, chị ta lấy trong túi ra một chồng tiền, giao cho Lữ Tú Hoa, “Mẹ, tiền dư tháng này đều đưa cho mẹ hết.”Thời khắc đưa tiền cho Lữ Tú Hoa, nó còn đau hơn cảm giác trên n.g.ự.c bị xẻo một miếng thịt!Lữ Tú Hoa nhanh chóng tiếp nhận, tay bà không khỏi run rẩy.Ngưu Xảo Lệ tự nhiên không phải là kẻ ngốc, đương nhiên là chị ta hiểu ý của Từ Sơn Tùng. Tuy rằng, chị ta cảm thấy ba mẹ chồng của mình không cần dùng nhiều tiền để mua lương thực như vậy, nhưng mà sau này muốn dựa vào Từ Sơn Tùng thì chỉ có thể theo yêu cầu của anh để làm việc.Nhờ người quan trọng nhất là thái độ, phải hoàn thành “nhiệm vụ” mà người ta đưa ra.Chỉ cần chịu đựng chút việc này, tương lai sẽ sáng lạn. Ngưu Xảo Lệ cũng không quên nhắc nhở Từ Sơn Tùng một câu, “Về sau chúng ta đã là người một nhà, Sơn Tùng nhớ về quê nhiều hơn, đừng cảm thấy ngượng ngùng!”Từ Sơn Tùng cười cười không trả lời.Mặt nóng dán m.ô.n.g lại, Ngưu Xảo Lệ không khỏi hụt hẫng trong lòng. Nhưng nhớ lại đến mối quan hệ của Từ Sơn Tùng…Người ta như vậy, đương nhiên là có thể vênh váo, cao ngạo, không phải sao?Nhất định về sau chị ta sẽ đem ba mẹ chồng hầu hạ cho thật thỏa đáng!Sau khi ăn xong, Ngưu Xảo Lệ chủ động nhận việc rửa chén, Kiều Hoa kéo Từ Sơn Tùng ra một gốc.“Aizzz, lỡ sau này chị ta mang thân thích đến tìm anh thì sao?”Từ Sơn Tùng cười, có vẻ anh đã định liệu trước, “Yên tâm, nhất định sẽ không để chị ta chiếm tiện nghi.”Nghe được lời này, Kiều Hoa mới an tâm, cô giơ ngón cái lên, “Vậy dựa hết vào anh.”Trước khi, một nhà ba người rời đi, hai mắt Lữ Tú Hoa phiếm hồng, bà không ngừng rơi nước mắt.Nghĩ đến hai đứa con gái đều lấy chồng xa, tâm bà liền đau như cắt, đau lòng không thôi….“Lên thành phố nhớ cùng Sơn Tùng sống cho tốt, chăm sóc Minh Minh cho thật tốt. Đời này, mẹ không có nguyện vọng gì lớn, chỉ cần hai chị em con bình bình Minh Minh, khỏe mạnh là mẹ thấy mãn nguyện rồi.”“Còn có.” Lữ Tú Hoa gạt lệ nói: “ Khi nào con gặp chị con, thì nhớ nói với con bé, ba mẹ đều quan tâm đến con bé, để cho con bé đừng….đừng nghĩ nhiều….”Tâm tình Kiều Hoa đầy phức tạp mà đồng ý, “Được, con sẽ truyền lời giúp mẹ.”Từ nhỏ đến lớn nguyên chủ đều nhìn thấy mâu thuẫn giữa ba mẹ và chị hai, ba mẹ thiên vị anh cả, làm cho Kiều Yên căm hận mỗi người trong nhà họ Kiều. Tuy Kiều Hoa là ngoại lệ, nhưng cũng không phải là không bị chị chán ghét, nhưng Kiều Yên hận nhất vẫn là ba mẹ.Kiều Yên thi đại học là vì muốn chứng minh cho ba mẹ Kiều thấy, cả đời bọn họ chỉ có thể ở trong thôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời; đến người con gái bọn họ yêu thương nhất, cũng chỉ có thể giãy giụa tìm đường c.h.ế.t ở nông thôn.Chỉ có Kiều Yên, chỉ có chị mới là người có tiền đồ nhất trong nhà. Chính là dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà bọn họ bỏ qua chị….Chị không can tâm, không thể sống cuộc sống như thế mãi được….