Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 95
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Miệng nhỏ dẩu lên, cậu nhóc ôm lấy cổ Từ Sơn Tùng, đem mặt vùi vào hõm vai của anh. Chỉ để cho mọi người thấy cái ót của mình. Ngay cả như vậy, mọi người cũng rất yêu thích đầu tóc mượt mà của cậu nhóc.Thím Điền có hai người con trai, đứa lớn cao gần một mét tám, cao to khỏe mạnh; đứa nhỏ học lớp năm cũng cao xấp xỉ một mét sáu. Ở niên đại này, hiếm có con cái nhà ai được nuôi tốt như con nhà thím, tìm đâu ra?Vì thế, thím Điền rất kiêu ngạo, thím ấy cảm thấy phương pháp nuôi con của mình rất tốt. Thím Điền đặc biệt thích đi truyền thụ kinh nghiệm cho mấy cặp ba mẹ trẻ.Vô luận là chú, thím đối với anh có kiến nghị gì, Từ Sơn Tùng đều nhất nhất đáp. Gương mặt anh đầy chân thành, lại còn tha thiết, làm cho người đối diện nghĩ anh nghe chăm chú lắm.Sau đó, mọi người lại bị bao tay của hai ba con hấp dẫn.“Bao tay này nhìn rất hiếm lạ, có thể cho tôi xem thử không?” Người vừa đặt câu hỏi là Ngô Quế Phương.Hai ba con nhìn nhau, Kiều Minh cọ tới cọ lui trong lòng Từ Sơn Tùng, cậu nhóc không quá vui vẻ. Từ Sơn Tùng cười một chút, đem bao tay mình gỡ xuống, đưa cho Ngô Quế Phương.Mấy nữ đồng chí khác cũng xong tới, cầm bao tay nhìn qua nhìn lại.Thật là đồ tốt, bao tay này không giống kiểu dáng bao tay ngoài thị trường, cư nhiên còn là bao tay nắp gập. Nắp gập ở ngón tay, có thể linh động sử dụng ngón tay, khống giống với bao tay bọn họ mua, đeo bao tay vào là mấy việc tỉ mỉ không thể làm được.Thiết kế thật đặc biệt a, thoạt nhìn không khó làm, sao các cô không nghĩ ra được nhỉ.“Bao tay này thật tốt, cư nhiên còn là nắp gập, cậu mua ở chỗ nào vậy?” Chị Lưu hỏi.“Là mẹ làm.” Cậu nhóc Kiều Minh ban nãy còn luống cuống, vừa nghe có người hỏi đến bao tay, cậu nhóc liền tự hào trả lời, biểu tình cực kỳ đắc ý.Từ Sơn Tùng sờ sờ khuôn mặt cậu, cười rộ lên, “Là vợ em làm.”Mọi người không khỏi kinh ngạc, “Nha! Tay nghề của em dâu Kiều Hoa tốt như vậy, đầu óc cũng linh hoạt, sao chúng ta không nghĩ ra cách này nhỉ?”Bên ngoài là lớp len, bên trong dùng tấm nhung mỏng, vừa đẹp lại dễ dùng, mấu chốt là mấy nguyên liệu này, bọn họ đều có thể mua được.“Vợ của cậu đâu?” Ngô Quế Phương hỏi.Từ Sơn Tùng chỉ chỉ vào nhà, “Ở bên trong.”“Được, tôi đi tìm cô ấy tâm sự.” Ngô Quế Phương đem bao tay trả cho Từ Sơn Tùng. Thím Trần, thím Điền, cũng đi theo chị ấy.“Ta cũng đi.” “Chờ tôi đi với.”Bao tay của Kiều Hoa khiến cho mọi người hứng thú. Không nghĩ đến, các nàng vừa tiến vào nhà, đã thấy cô nghiêm túc ngồi trước máy may, trong tay đang cầm đồ vật mà bọn họ hứng thú.Lại gần nhìn thử, trên bàn có ba đôi bao tay, trên tay còn một đôi bán thành phẩm. Nhưng trong nhà có ba người, chẳng lẽ là làm cho anh chị hai của cô?“Kiều Hoa, đã trễ như thế này rồi mà cô còn làm việc?”“ Ân, gần đây phải đẩy nhanh tiến độ lên một chút.”Thấy nhóm người đi vào, Kiều Hoa nhìn ra ngoài. Cô thấy Từ Sơn Tùng còn đang ôm con trai ngồi dưới gốc cây sơn trà nói chuyện phiếm. Đám trẻ nhỏ hưng phấn vây quanh Kiều Minh, líu ra líu ríu nói gì đó, nhưng cậu nhóc Kiều Minh vẫn không nhúc nhích, nằm im trong lòng ba ba, không nói lời nào.“Đẩy nhanh tốc độ? Làm cho ai mà vội vã vậy?”Kiều Hoa quay đầu, nhìn mấy chị, mấy thím trong nội viện cười cười, lắc đầu nói: “Làm chuẩn bị bán.”“Nha, không bán vật phẩm trang sức nữa sao?” Chị Lưu ngạc nhiên hỏi.Kiều Hoa lắc đầu, dẫm bàn đạp máy may, “Không phải, vẫn bán đồ trang sức. Bao tay này là bán thử xem có người mua không, bán không được coi như là sản phẩm thí nghiệm.”“Thì ra là như thế.”Vốn dĩ Ngô Quế Phương còn muốn mượn một đôi bao tay về so làm. Nhưng Kiều Hoa nói là làm bán, bọn họ mượn về làm theo có vẻ không hay lắm?“Làm sao vậy?” Kiều Hoa nghi hoặc. Mọi người đều vây quanh cô làm gì, nửa ngày rồi cũng không thấy ai nói lời nào.Đám người nhìn nhau khó xử.Lúc này, Trần Giai Mỹ không biết từ nơi nào xong tới, hừ một tiếng, “Mẹ tôi cùng mấy thím muốn hỏi mượn chị, chị có thể cho mượn một đôi bao tay về để làm theo không?”Mấy người đều giật mình, mẹ Giai Mỹ tức giận đánh cô ấy một cái, “Cái con bé này, bọn ta chỉ tới nhìn một cái, con nói bậy bạ cái gì!”Tống Thanh Bình, chị dâu thứ của cô ấy cũng ghét bỏ, đem em chồng đẩy đi, “Trở về làm bài tập của em đi, đừng có đi lung tung!”Đám người dối trá! Trần Giai Mỹ thầm chửi trong lòng. Cuối cùng, cô ấy nhìn bao tay một cái, không cao hứng quay người rời đi.Lại nói, cho dù cô ấy có hứng thú với bao tay đó, nhưng đó là do Kiều Hoa làm. Cô ấy mới không mở miệng nói muốn đâu. Không phải chỉ là bao tay nắp gập thôi sao, không có vật mẫu, cô ấy cũng có thể làm ra một cái y như đúc.
Miệng nhỏ dẩu lên, cậu nhóc ôm lấy cổ Từ Sơn Tùng, đem mặt vùi vào hõm vai của anh. Chỉ để cho mọi người thấy cái ót của mình. Ngay cả như vậy, mọi người cũng rất yêu thích đầu tóc mượt mà của cậu nhóc.
Thím Điền có hai người con trai, đứa lớn cao gần một mét tám, cao to khỏe mạnh; đứa nhỏ học lớp năm cũng cao xấp xỉ một mét sáu. Ở niên đại này, hiếm có con cái nhà ai được nuôi tốt như con nhà thím, tìm đâu ra?
Vì thế, thím Điền rất kiêu ngạo, thím ấy cảm thấy phương pháp nuôi con của mình rất tốt. Thím Điền đặc biệt thích đi truyền thụ kinh nghiệm cho mấy cặp ba mẹ trẻ.
Vô luận là chú, thím đối với anh có kiến nghị gì, Từ Sơn Tùng đều nhất nhất đáp. Gương mặt anh đầy chân thành, lại còn tha thiết, làm cho người đối diện nghĩ anh nghe chăm chú lắm.
Sau đó, mọi người lại bị bao tay của hai ba con hấp dẫn.
“Bao tay này nhìn rất hiếm lạ, có thể cho tôi xem thử không?” Người vừa đặt câu hỏi là Ngô Quế Phương.
Hai ba con nhìn nhau, Kiều Minh cọ tới cọ lui trong lòng Từ Sơn Tùng, cậu nhóc không quá vui vẻ. Từ Sơn Tùng cười một chút, đem bao tay mình gỡ xuống, đưa cho Ngô Quế Phương.
Mấy nữ đồng chí khác cũng xong tới, cầm bao tay nhìn qua nhìn lại.
Thật là đồ tốt, bao tay này không giống kiểu dáng bao tay ngoài thị trường, cư nhiên còn là bao tay nắp gập. Nắp gập ở ngón tay, có thể linh động sử dụng ngón tay, khống giống với bao tay bọn họ mua, đeo bao tay vào là mấy việc tỉ mỉ không thể làm được.
Thiết kế thật đặc biệt a, thoạt nhìn không khó làm, sao các cô không nghĩ ra được nhỉ.
“Bao tay này thật tốt, cư nhiên còn là nắp gập, cậu mua ở chỗ nào vậy?” Chị Lưu hỏi.
“Là mẹ làm.” Cậu nhóc Kiều Minh ban nãy còn luống cuống, vừa nghe có người hỏi đến bao tay, cậu nhóc liền tự hào trả lời, biểu tình cực kỳ đắc ý.
Từ Sơn Tùng sờ sờ khuôn mặt cậu, cười rộ lên, “Là vợ em làm.”
Mọi người không khỏi kinh ngạc, “Nha! Tay nghề của em dâu Kiều Hoa tốt như vậy, đầu óc cũng linh hoạt, sao chúng ta không nghĩ ra cách này nhỉ?”
Bên ngoài là lớp len, bên trong dùng tấm nhung mỏng, vừa đẹp lại dễ dùng, mấu chốt là mấy nguyên liệu này, bọn họ đều có thể mua được.
“Vợ của cậu đâu?” Ngô Quế Phương hỏi.
Từ Sơn Tùng chỉ chỉ vào nhà, “Ở bên trong.”
“Được, tôi đi tìm cô ấy tâm sự.” Ngô Quế Phương đem bao tay trả cho Từ Sơn Tùng. Thím Trần, thím Điền, cũng đi theo chị ấy.
“Ta cũng đi.” “Chờ tôi đi với.”
Bao tay của Kiều Hoa khiến cho mọi người hứng thú. Không nghĩ đến, các nàng vừa tiến vào nhà, đã thấy cô nghiêm túc ngồi trước máy may, trong tay đang cầm đồ vật mà bọn họ hứng thú.
Lại gần nhìn thử, trên bàn có ba đôi bao tay, trên tay còn một đôi bán thành phẩm. Nhưng trong nhà có ba người, chẳng lẽ là làm cho anh chị hai của cô?
“Kiều Hoa, đã trễ như thế này rồi mà cô còn làm việc?”
“ Ân, gần đây phải đẩy nhanh tiến độ lên một chút.”
Thấy nhóm người đi vào, Kiều Hoa nhìn ra ngoài. Cô thấy Từ Sơn Tùng còn đang ôm con trai ngồi dưới gốc cây sơn trà nói chuyện phiếm. Đám trẻ nhỏ hưng phấn vây quanh Kiều Minh, líu ra líu ríu nói gì đó, nhưng cậu nhóc Kiều Minh vẫn không nhúc nhích, nằm im trong lòng ba ba, không nói lời nào.
“Đẩy nhanh tốc độ? Làm cho ai mà vội vã vậy?”
Kiều Hoa quay đầu, nhìn mấy chị, mấy thím trong nội viện cười cười, lắc đầu nói: “Làm chuẩn bị bán.”
“Nha, không bán vật phẩm trang sức nữa sao?” Chị Lưu ngạc nhiên hỏi.
Kiều Hoa lắc đầu, dẫm bàn đạp máy may, “Không phải, vẫn bán đồ trang sức. Bao tay này là bán thử xem có người mua không, bán không được coi như là sản phẩm thí nghiệm.”
“Thì ra là như thế.”
Vốn dĩ Ngô Quế Phương còn muốn mượn một đôi bao tay về so làm. Nhưng Kiều Hoa nói là làm bán, bọn họ mượn về làm theo có vẻ không hay lắm?
“Làm sao vậy?” Kiều Hoa nghi hoặc. Mọi người đều vây quanh cô làm gì, nửa ngày rồi cũng không thấy ai nói lời nào.
Đám người nhìn nhau khó xử.
Lúc này, Trần Giai Mỹ không biết từ nơi nào xong tới, hừ một tiếng, “Mẹ tôi cùng mấy thím muốn hỏi mượn chị, chị có thể cho mượn một đôi bao tay về để làm theo không?”
Mấy người đều giật mình, mẹ Giai Mỹ tức giận đánh cô ấy một cái, “Cái con bé này, bọn ta chỉ tới nhìn một cái, con nói bậy bạ cái gì!”
Tống Thanh Bình, chị dâu thứ của cô ấy cũng ghét bỏ, đem em chồng đẩy đi, “Trở về làm bài tập của em đi, đừng có đi lung tung!”
Đám người dối trá! Trần Giai Mỹ thầm chửi trong lòng. Cuối cùng, cô ấy nhìn bao tay một cái, không cao hứng quay người rời đi.
Lại nói, cho dù cô ấy có hứng thú với bao tay đó, nhưng đó là do Kiều Hoa làm. Cô ấy mới không mở miệng nói muốn đâu. Không phải chỉ là bao tay nắp gập thôi sao, không có vật mẫu, cô ấy cũng có thể làm ra một cái y như đúc.
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Miệng nhỏ dẩu lên, cậu nhóc ôm lấy cổ Từ Sơn Tùng, đem mặt vùi vào hõm vai của anh. Chỉ để cho mọi người thấy cái ót của mình. Ngay cả như vậy, mọi người cũng rất yêu thích đầu tóc mượt mà của cậu nhóc.Thím Điền có hai người con trai, đứa lớn cao gần một mét tám, cao to khỏe mạnh; đứa nhỏ học lớp năm cũng cao xấp xỉ một mét sáu. Ở niên đại này, hiếm có con cái nhà ai được nuôi tốt như con nhà thím, tìm đâu ra?Vì thế, thím Điền rất kiêu ngạo, thím ấy cảm thấy phương pháp nuôi con của mình rất tốt. Thím Điền đặc biệt thích đi truyền thụ kinh nghiệm cho mấy cặp ba mẹ trẻ.Vô luận là chú, thím đối với anh có kiến nghị gì, Từ Sơn Tùng đều nhất nhất đáp. Gương mặt anh đầy chân thành, lại còn tha thiết, làm cho người đối diện nghĩ anh nghe chăm chú lắm.Sau đó, mọi người lại bị bao tay của hai ba con hấp dẫn.“Bao tay này nhìn rất hiếm lạ, có thể cho tôi xem thử không?” Người vừa đặt câu hỏi là Ngô Quế Phương.Hai ba con nhìn nhau, Kiều Minh cọ tới cọ lui trong lòng Từ Sơn Tùng, cậu nhóc không quá vui vẻ. Từ Sơn Tùng cười một chút, đem bao tay mình gỡ xuống, đưa cho Ngô Quế Phương.Mấy nữ đồng chí khác cũng xong tới, cầm bao tay nhìn qua nhìn lại.Thật là đồ tốt, bao tay này không giống kiểu dáng bao tay ngoài thị trường, cư nhiên còn là bao tay nắp gập. Nắp gập ở ngón tay, có thể linh động sử dụng ngón tay, khống giống với bao tay bọn họ mua, đeo bao tay vào là mấy việc tỉ mỉ không thể làm được.Thiết kế thật đặc biệt a, thoạt nhìn không khó làm, sao các cô không nghĩ ra được nhỉ.“Bao tay này thật tốt, cư nhiên còn là nắp gập, cậu mua ở chỗ nào vậy?” Chị Lưu hỏi.“Là mẹ làm.” Cậu nhóc Kiều Minh ban nãy còn luống cuống, vừa nghe có người hỏi đến bao tay, cậu nhóc liền tự hào trả lời, biểu tình cực kỳ đắc ý.Từ Sơn Tùng sờ sờ khuôn mặt cậu, cười rộ lên, “Là vợ em làm.”Mọi người không khỏi kinh ngạc, “Nha! Tay nghề của em dâu Kiều Hoa tốt như vậy, đầu óc cũng linh hoạt, sao chúng ta không nghĩ ra cách này nhỉ?”Bên ngoài là lớp len, bên trong dùng tấm nhung mỏng, vừa đẹp lại dễ dùng, mấu chốt là mấy nguyên liệu này, bọn họ đều có thể mua được.“Vợ của cậu đâu?” Ngô Quế Phương hỏi.Từ Sơn Tùng chỉ chỉ vào nhà, “Ở bên trong.”“Được, tôi đi tìm cô ấy tâm sự.” Ngô Quế Phương đem bao tay trả cho Từ Sơn Tùng. Thím Trần, thím Điền, cũng đi theo chị ấy.“Ta cũng đi.” “Chờ tôi đi với.”Bao tay của Kiều Hoa khiến cho mọi người hứng thú. Không nghĩ đến, các nàng vừa tiến vào nhà, đã thấy cô nghiêm túc ngồi trước máy may, trong tay đang cầm đồ vật mà bọn họ hứng thú.Lại gần nhìn thử, trên bàn có ba đôi bao tay, trên tay còn một đôi bán thành phẩm. Nhưng trong nhà có ba người, chẳng lẽ là làm cho anh chị hai của cô?“Kiều Hoa, đã trễ như thế này rồi mà cô còn làm việc?”“ Ân, gần đây phải đẩy nhanh tiến độ lên một chút.”Thấy nhóm người đi vào, Kiều Hoa nhìn ra ngoài. Cô thấy Từ Sơn Tùng còn đang ôm con trai ngồi dưới gốc cây sơn trà nói chuyện phiếm. Đám trẻ nhỏ hưng phấn vây quanh Kiều Minh, líu ra líu ríu nói gì đó, nhưng cậu nhóc Kiều Minh vẫn không nhúc nhích, nằm im trong lòng ba ba, không nói lời nào.“Đẩy nhanh tốc độ? Làm cho ai mà vội vã vậy?”Kiều Hoa quay đầu, nhìn mấy chị, mấy thím trong nội viện cười cười, lắc đầu nói: “Làm chuẩn bị bán.”“Nha, không bán vật phẩm trang sức nữa sao?” Chị Lưu ngạc nhiên hỏi.Kiều Hoa lắc đầu, dẫm bàn đạp máy may, “Không phải, vẫn bán đồ trang sức. Bao tay này là bán thử xem có người mua không, bán không được coi như là sản phẩm thí nghiệm.”“Thì ra là như thế.”Vốn dĩ Ngô Quế Phương còn muốn mượn một đôi bao tay về so làm. Nhưng Kiều Hoa nói là làm bán, bọn họ mượn về làm theo có vẻ không hay lắm?“Làm sao vậy?” Kiều Hoa nghi hoặc. Mọi người đều vây quanh cô làm gì, nửa ngày rồi cũng không thấy ai nói lời nào.Đám người nhìn nhau khó xử.Lúc này, Trần Giai Mỹ không biết từ nơi nào xong tới, hừ một tiếng, “Mẹ tôi cùng mấy thím muốn hỏi mượn chị, chị có thể cho mượn một đôi bao tay về để làm theo không?”Mấy người đều giật mình, mẹ Giai Mỹ tức giận đánh cô ấy một cái, “Cái con bé này, bọn ta chỉ tới nhìn một cái, con nói bậy bạ cái gì!”Tống Thanh Bình, chị dâu thứ của cô ấy cũng ghét bỏ, đem em chồng đẩy đi, “Trở về làm bài tập của em đi, đừng có đi lung tung!”Đám người dối trá! Trần Giai Mỹ thầm chửi trong lòng. Cuối cùng, cô ấy nhìn bao tay một cái, không cao hứng quay người rời đi.Lại nói, cho dù cô ấy có hứng thú với bao tay đó, nhưng đó là do Kiều Hoa làm. Cô ấy mới không mở miệng nói muốn đâu. Không phải chỉ là bao tay nắp gập thôi sao, không có vật mẫu, cô ấy cũng có thể làm ra một cái y như đúc.