1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa…
Chương 5
Nhất Niệm Sinh Bồ ĐềTác giả: Phong Nguyệt Sát NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa… 8Đông đi xuân tới.Tống cô nương ở Bồ Đề sơn trang, gặp rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện.Trời đông giá rét, Tống cô nương thuận lý thành chương mắc phong hàn.Ngự y viện lập tức phái nữ y tốt nhất để trị bệnh cho nàng.Nhưng đến lúc đó, người được xem bệnh lại là Lâm phi thất sủng nhiều năm.Muốn trị bệnh cho Lâm phi, cần dược liệu thượng hạng.Tống cô nương liền đem ra tiền riêng của mình, mời nữ y cứ việc phối dược.Lộc nhung, nhân sâm, Tuyết Liên...... Chỉ cần nữ y mở miệng, Tống cô nương liền đáp ứng ngay không do dự.Tống cô nương biết lấy lòng người, đưa nữ y y phục đồ trang sức, lại phái người đi quê hương Vô Tích thăm viếng phụ mẫu ấu đệ nữ y, đưa thêm tiền mừng tuổi.Như thế ân uy tịnh thi, nữ y đi ra đi vào, chỉ nói Tống cô nương bệnh, chưa từng mở miệng đề cập qua nửa câu về Lâm phi. Một bên khác, người phía Trung Dũng Hầu phủ, lại chọn mua cổ tịch, rèn luyện binh khí.Bọn hắn tận trung vì nước, cuối cùng chỉ còn lại vợ chồng lão Hầu gia cùng một tiểu tôn nữ.Tiểu tôn nữ lúc trước chỉ thích niệm Phật, gần nhất ước chừng là đã thức tỉnh chút huyết mạch võ tướng.Thích xem văn thao vũ lược, cũng yêu vũ đao lộng thương.Trung Dũng hầu cùng phu nhân nhắc đến chỉ là cười cười, nói Nhược Từ nhà bọn họ, từ nhỏ đã hồ nháo đã quen, không có cách nào, chỉ có thể thuận theo ý nàng.Mà trong hậu viện Trung Dũng Hầu phủ, chấp quyền hoặc cầm kiếm, cũng không phải là Tống cô nương, thật ra là một thiếu niên.Thiếu niên lâu năm không ra ngoài, bị lãng quên nhiều năm.Thế là khi hắn ra vào, tất cả mọi người cho là hắn là bà con xa Tống gia, chưa từng nghĩ tới, hắn cùng bạch hồng quán nhật trong thâm cung có liên quan gì.......Những chuyện này, người bên ngoài không biết, nhưng tổ phụ tổ mẫu lại cực kì rõ ràng.Ta một mực chờ đợi đợi bọn họ gọi ta đến hỏi chuyện đầu đuôi.Nhưng chờ đến, chỉ là tổ mẫu thay ta đóng gói dược liệu trân quý nhất một cách gọn gàng. Còn có tổ phụ không hiểu sao chuyển tới hậu viện, tự mình chỉ dạy Cố Cửu Uyên võ nghệ.Tâm tư của ta, tổ phụ tổ mẫu đều nhìn thấu.Một chạng vạng tối đầu xuân, bọn họ cùng ta nói chuyện phiếm, nói đến chuyện xưa.Cố Cửu Uyên sinh trưởng ở thâm cung nhiều năm, không người quan tâm, cũng ít người biết.Đại khái rất nhiều người đều đã quên đi, mẹ của hắn cũng xuất thân từ võ tướng thế gia.Trước khi tiến cung, Lâm phi nương nương là nữ tướng quân hiếm thấy trong đô thànhTrước khi sự kiện “ bạch hồng quán nhật” xảy ra, trong Tê Hà cung có rất nhiều binh gia bí mật bất truyền ——Là của phụ thân Lâm phi nương nương, đã chuẩn bị xong lễ vật cho ngoại tôn của mình.Hi vọng tương lai tiểu ngoại tôn cũng có thể làm một đại tướng quân, chiến trường g.i.ế.c địch, giục ngựa rong ruổi.Nhưng mà Khâm Thiên Giám một câu khẳng định, hoàn toàn hủy đi tất cả mọi thứ.Tổ mẫu nhàn nhạt nói: "Bạch hồng quán nhật, đoạt đi vận may của đế vương, nhưng cũng là điềm anh hào xuất thế. Con cũng đã biết, Khâm Thiên Giám vì sao muốn lấy điềm dữ không nói điềm lành phải không?"Cố Cửu Uyên xuất sinh, hậu cung tranh đấu quyết liệt.Phụ thân Lâm phi bên ngoài chinh chiến, công trạng vô kể.Lâm phi cũng được hoàng thượng yêu chiều, sủng ái ngàn vạn.Năm đó nàng cùng Du phi lần lượt có thai.Tất cả mọi người nói, nếu như Lâm phi mang thai là hoàng tử, tương lai cái ghế Thái tử chính là của nàng, hài tử trong bụng nàng chính là Hoàng đế tương lai.Mà ngoại tổ phụ của Du phi, chính là Khâm Thiên Giám.Về sau Du phi có thai, sinh hạ Tứ hoàng tử.Mà Khâm Thiên Giám liền khẳng định, Ngũ hoàng tử là điềm xui xẻoNữ nhi Du phi sinh, chính là Cửu công chúa.Mẫu nữ bọn họ, rất thích dùng những chiêu bài số mệnh như thế này.Tổ mẫu thấy ta nghĩ thông suốt, cười cười sờ lên đầu của ta."Ngũ hoàng tử là người trọng tình trọng nghĩa, con giúp hắn, hắn sẽ nhớ ân. Như thế, ta liền yên tâm."
Nhất Niệm Sinh Bồ ĐềTác giả: Phong Nguyệt Sát NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa… 8Đông đi xuân tới.Tống cô nương ở Bồ Đề sơn trang, gặp rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện.Trời đông giá rét, Tống cô nương thuận lý thành chương mắc phong hàn.Ngự y viện lập tức phái nữ y tốt nhất để trị bệnh cho nàng.Nhưng đến lúc đó, người được xem bệnh lại là Lâm phi thất sủng nhiều năm.Muốn trị bệnh cho Lâm phi, cần dược liệu thượng hạng.Tống cô nương liền đem ra tiền riêng của mình, mời nữ y cứ việc phối dược.Lộc nhung, nhân sâm, Tuyết Liên...... Chỉ cần nữ y mở miệng, Tống cô nương liền đáp ứng ngay không do dự.Tống cô nương biết lấy lòng người, đưa nữ y y phục đồ trang sức, lại phái người đi quê hương Vô Tích thăm viếng phụ mẫu ấu đệ nữ y, đưa thêm tiền mừng tuổi.Như thế ân uy tịnh thi, nữ y đi ra đi vào, chỉ nói Tống cô nương bệnh, chưa từng mở miệng đề cập qua nửa câu về Lâm phi. Một bên khác, người phía Trung Dũng Hầu phủ, lại chọn mua cổ tịch, rèn luyện binh khí.Bọn hắn tận trung vì nước, cuối cùng chỉ còn lại vợ chồng lão Hầu gia cùng một tiểu tôn nữ.Tiểu tôn nữ lúc trước chỉ thích niệm Phật, gần nhất ước chừng là đã thức tỉnh chút huyết mạch võ tướng.Thích xem văn thao vũ lược, cũng yêu vũ đao lộng thương.Trung Dũng hầu cùng phu nhân nhắc đến chỉ là cười cười, nói Nhược Từ nhà bọn họ, từ nhỏ đã hồ nháo đã quen, không có cách nào, chỉ có thể thuận theo ý nàng.Mà trong hậu viện Trung Dũng Hầu phủ, chấp quyền hoặc cầm kiếm, cũng không phải là Tống cô nương, thật ra là một thiếu niên.Thiếu niên lâu năm không ra ngoài, bị lãng quên nhiều năm.Thế là khi hắn ra vào, tất cả mọi người cho là hắn là bà con xa Tống gia, chưa từng nghĩ tới, hắn cùng bạch hồng quán nhật trong thâm cung có liên quan gì.......Những chuyện này, người bên ngoài không biết, nhưng tổ phụ tổ mẫu lại cực kì rõ ràng.Ta một mực chờ đợi đợi bọn họ gọi ta đến hỏi chuyện đầu đuôi.Nhưng chờ đến, chỉ là tổ mẫu thay ta đóng gói dược liệu trân quý nhất một cách gọn gàng. Còn có tổ phụ không hiểu sao chuyển tới hậu viện, tự mình chỉ dạy Cố Cửu Uyên võ nghệ.Tâm tư của ta, tổ phụ tổ mẫu đều nhìn thấu.Một chạng vạng tối đầu xuân, bọn họ cùng ta nói chuyện phiếm, nói đến chuyện xưa.Cố Cửu Uyên sinh trưởng ở thâm cung nhiều năm, không người quan tâm, cũng ít người biết.Đại khái rất nhiều người đều đã quên đi, mẹ của hắn cũng xuất thân từ võ tướng thế gia.Trước khi tiến cung, Lâm phi nương nương là nữ tướng quân hiếm thấy trong đô thànhTrước khi sự kiện “ bạch hồng quán nhật” xảy ra, trong Tê Hà cung có rất nhiều binh gia bí mật bất truyền ——Là của phụ thân Lâm phi nương nương, đã chuẩn bị xong lễ vật cho ngoại tôn của mình.Hi vọng tương lai tiểu ngoại tôn cũng có thể làm một đại tướng quân, chiến trường g.i.ế.c địch, giục ngựa rong ruổi.Nhưng mà Khâm Thiên Giám một câu khẳng định, hoàn toàn hủy đi tất cả mọi thứ.Tổ mẫu nhàn nhạt nói: "Bạch hồng quán nhật, đoạt đi vận may của đế vương, nhưng cũng là điềm anh hào xuất thế. Con cũng đã biết, Khâm Thiên Giám vì sao muốn lấy điềm dữ không nói điềm lành phải không?"Cố Cửu Uyên xuất sinh, hậu cung tranh đấu quyết liệt.Phụ thân Lâm phi bên ngoài chinh chiến, công trạng vô kể.Lâm phi cũng được hoàng thượng yêu chiều, sủng ái ngàn vạn.Năm đó nàng cùng Du phi lần lượt có thai.Tất cả mọi người nói, nếu như Lâm phi mang thai là hoàng tử, tương lai cái ghế Thái tử chính là của nàng, hài tử trong bụng nàng chính là Hoàng đế tương lai.Mà ngoại tổ phụ của Du phi, chính là Khâm Thiên Giám.Về sau Du phi có thai, sinh hạ Tứ hoàng tử.Mà Khâm Thiên Giám liền khẳng định, Ngũ hoàng tử là điềm xui xẻoNữ nhi Du phi sinh, chính là Cửu công chúa.Mẫu nữ bọn họ, rất thích dùng những chiêu bài số mệnh như thế này.Tổ mẫu thấy ta nghĩ thông suốt, cười cười sờ lên đầu của ta."Ngũ hoàng tử là người trọng tình trọng nghĩa, con giúp hắn, hắn sẽ nhớ ân. Như thế, ta liền yên tâm."
Nhất Niệm Sinh Bồ ĐềTác giả: Phong Nguyệt Sát NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa… 8Đông đi xuân tới.Tống cô nương ở Bồ Đề sơn trang, gặp rất nhiều người, làm rất nhiều chuyện.Trời đông giá rét, Tống cô nương thuận lý thành chương mắc phong hàn.Ngự y viện lập tức phái nữ y tốt nhất để trị bệnh cho nàng.Nhưng đến lúc đó, người được xem bệnh lại là Lâm phi thất sủng nhiều năm.Muốn trị bệnh cho Lâm phi, cần dược liệu thượng hạng.Tống cô nương liền đem ra tiền riêng của mình, mời nữ y cứ việc phối dược.Lộc nhung, nhân sâm, Tuyết Liên...... Chỉ cần nữ y mở miệng, Tống cô nương liền đáp ứng ngay không do dự.Tống cô nương biết lấy lòng người, đưa nữ y y phục đồ trang sức, lại phái người đi quê hương Vô Tích thăm viếng phụ mẫu ấu đệ nữ y, đưa thêm tiền mừng tuổi.Như thế ân uy tịnh thi, nữ y đi ra đi vào, chỉ nói Tống cô nương bệnh, chưa từng mở miệng đề cập qua nửa câu về Lâm phi. Một bên khác, người phía Trung Dũng Hầu phủ, lại chọn mua cổ tịch, rèn luyện binh khí.Bọn hắn tận trung vì nước, cuối cùng chỉ còn lại vợ chồng lão Hầu gia cùng một tiểu tôn nữ.Tiểu tôn nữ lúc trước chỉ thích niệm Phật, gần nhất ước chừng là đã thức tỉnh chút huyết mạch võ tướng.Thích xem văn thao vũ lược, cũng yêu vũ đao lộng thương.Trung Dũng hầu cùng phu nhân nhắc đến chỉ là cười cười, nói Nhược Từ nhà bọn họ, từ nhỏ đã hồ nháo đã quen, không có cách nào, chỉ có thể thuận theo ý nàng.Mà trong hậu viện Trung Dũng Hầu phủ, chấp quyền hoặc cầm kiếm, cũng không phải là Tống cô nương, thật ra là một thiếu niên.Thiếu niên lâu năm không ra ngoài, bị lãng quên nhiều năm.Thế là khi hắn ra vào, tất cả mọi người cho là hắn là bà con xa Tống gia, chưa từng nghĩ tới, hắn cùng bạch hồng quán nhật trong thâm cung có liên quan gì.......Những chuyện này, người bên ngoài không biết, nhưng tổ phụ tổ mẫu lại cực kì rõ ràng.Ta một mực chờ đợi đợi bọn họ gọi ta đến hỏi chuyện đầu đuôi.Nhưng chờ đến, chỉ là tổ mẫu thay ta đóng gói dược liệu trân quý nhất một cách gọn gàng. Còn có tổ phụ không hiểu sao chuyển tới hậu viện, tự mình chỉ dạy Cố Cửu Uyên võ nghệ.Tâm tư của ta, tổ phụ tổ mẫu đều nhìn thấu.Một chạng vạng tối đầu xuân, bọn họ cùng ta nói chuyện phiếm, nói đến chuyện xưa.Cố Cửu Uyên sinh trưởng ở thâm cung nhiều năm, không người quan tâm, cũng ít người biết.Đại khái rất nhiều người đều đã quên đi, mẹ của hắn cũng xuất thân từ võ tướng thế gia.Trước khi tiến cung, Lâm phi nương nương là nữ tướng quân hiếm thấy trong đô thànhTrước khi sự kiện “ bạch hồng quán nhật” xảy ra, trong Tê Hà cung có rất nhiều binh gia bí mật bất truyền ——Là của phụ thân Lâm phi nương nương, đã chuẩn bị xong lễ vật cho ngoại tôn của mình.Hi vọng tương lai tiểu ngoại tôn cũng có thể làm một đại tướng quân, chiến trường g.i.ế.c địch, giục ngựa rong ruổi.Nhưng mà Khâm Thiên Giám một câu khẳng định, hoàn toàn hủy đi tất cả mọi thứ.Tổ mẫu nhàn nhạt nói: "Bạch hồng quán nhật, đoạt đi vận may của đế vương, nhưng cũng là điềm anh hào xuất thế. Con cũng đã biết, Khâm Thiên Giám vì sao muốn lấy điềm dữ không nói điềm lành phải không?"Cố Cửu Uyên xuất sinh, hậu cung tranh đấu quyết liệt.Phụ thân Lâm phi bên ngoài chinh chiến, công trạng vô kể.Lâm phi cũng được hoàng thượng yêu chiều, sủng ái ngàn vạn.Năm đó nàng cùng Du phi lần lượt có thai.Tất cả mọi người nói, nếu như Lâm phi mang thai là hoàng tử, tương lai cái ghế Thái tử chính là của nàng, hài tử trong bụng nàng chính là Hoàng đế tương lai.Mà ngoại tổ phụ của Du phi, chính là Khâm Thiên Giám.Về sau Du phi có thai, sinh hạ Tứ hoàng tử.Mà Khâm Thiên Giám liền khẳng định, Ngũ hoàng tử là điềm xui xẻoNữ nhi Du phi sinh, chính là Cửu công chúa.Mẫu nữ bọn họ, rất thích dùng những chiêu bài số mệnh như thế này.Tổ mẫu thấy ta nghĩ thông suốt, cười cười sờ lên đầu của ta."Ngũ hoàng tử là người trọng tình trọng nghĩa, con giúp hắn, hắn sẽ nhớ ân. Như thế, ta liền yên tâm."