1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa…

Chương 15

Nhất Niệm Sinh Bồ ĐềTác giả: Phong Nguyệt Sát NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa… Về sau sách sử cũng ghi chép tỉ mỉ lại thảm kịch này.Tứ hoàng tử Cửu Tân bất trung bất hiếu, cùng nhà ngoại mưu phản, lệnh cấm quân vây thành, ý đồ bức vua thoái vị.May mà Ngũ hoàng tử Cửu Uyên từ Tây Bắc mời về bộ hạ cũ của Trung Dũng hầu, thần binh trên trời rơi xuống, Bảo vệ hoàng đô. Sau trận chiến này, Cố Cửu Uyên được sắc phong Thái tử.Du phi cùng Tứ hoàng tử đều bị xử tử, cả Du thị bị xử trảm.Về sau lại tra ra, Bùi gia cùng Cửu công chúa đã ch trong chiến loạn đi lại thân mật, cũng có tâm mưu phản.Niệm tình Bùi gia chỉ mới có ý định chứ chưa dám làm gì tổn hại, Bệ hạ khai ân, Cả nhà lưu vong.Bùi Thù trên đường lưu vong, Phải đi qua Trung Dũng Hầu phủ.Ngày đó, ta cùng ông bà đang ngồi uống trà ngắm hoa.Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thê lương.Hắn nói: "Nhược Từ, vô luận nàng tin hay không, ta là thật lòng yêu nàng."Thị nữ nói, Nhị Lang Bùi gia lúc này liền bị trượng phạt mấy chục lần, vô thanh vô tức bị kéo đi.Ta không lên tiếng, Chỉ là vân vê chuỗi tràng hạt bồ đề trên tay.Kia là quà mừng sinh nhật mười sáu tuổi Cố Cửu Uyên đưa cho ta. Hắn công vụ bề bộn, vẫn muốn tự tay tạo hình.Bồ Đề lướt qua, minh đài thanh tịnh. (Câu này mang ý nghĩa ẩn dụ, ám chỉ sự thanh tịnh trong tâm hồn sau khi trải qua biến cố)Hắn nói: "Nhược Từ, đời này có ta ở đây, nàng cứ ngồi ở Phật đường, không cần phải lo lắng nữa."Năm nay ta mười sáu tuổi, chưa từng c.h.ế.t tại trời tuyết lớn.Ông bà cũng đều ở bên cạnh ta.Nội thị mang đến ý chỉ của Thái hậu nương nương.Nói Tống cô nương Trung Dũng Hầu phủ, bên trong biến cố khẳng khái đại nghĩa, tình nguyện chịu chết, cũng muốn giữ vững Thiên gia chính thống. Đến trung chí hiếu, xứng đáng là lương phối của Thái tử, Vì vậy, Tứ hôn cho Thái tử.Đây là lễ mừng sinh nhật mười sáu tuổi Thái hậu đưa ta.Nội thị sau lưng, có người đi tới trước người ta, trân trọng, Cầm tay của ta.Một đôi mắt đen nhánh, ngưng lại tầng tầng lớp lớp như nhìn thấu luân hồi.Thế gian nhân quả trăm ngàn loại, duyên lành như một sợi chỉ kết nối chúng ta.Chúng ta từng trong gió tuyết tuyệt vọng, nhưng cũng trong gió tuyết được cứu rỗiGió tuyết tan hết, ngày ấm áp hoa nở rộ.Quan Âm cúi đầu, nhìn thấu hồng trần.( Hoàn)

Nhất Niệm Sinh Bồ ĐềTác giả: Phong Nguyệt Sát NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa… Về sau sách sử cũng ghi chép tỉ mỉ lại thảm kịch này.Tứ hoàng tử Cửu Tân bất trung bất hiếu, cùng nhà ngoại mưu phản, lệnh cấm quân vây thành, ý đồ bức vua thoái vị.May mà Ngũ hoàng tử Cửu Uyên từ Tây Bắc mời về bộ hạ cũ của Trung Dũng hầu, thần binh trên trời rơi xuống, Bảo vệ hoàng đô. Sau trận chiến này, Cố Cửu Uyên được sắc phong Thái tử.Du phi cùng Tứ hoàng tử đều bị xử tử, cả Du thị bị xử trảm.Về sau lại tra ra, Bùi gia cùng Cửu công chúa đã ch trong chiến loạn đi lại thân mật, cũng có tâm mưu phản.Niệm tình Bùi gia chỉ mới có ý định chứ chưa dám làm gì tổn hại, Bệ hạ khai ân, Cả nhà lưu vong.Bùi Thù trên đường lưu vong, Phải đi qua Trung Dũng Hầu phủ.Ngày đó, ta cùng ông bà đang ngồi uống trà ngắm hoa.Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thê lương.Hắn nói: "Nhược Từ, vô luận nàng tin hay không, ta là thật lòng yêu nàng."Thị nữ nói, Nhị Lang Bùi gia lúc này liền bị trượng phạt mấy chục lần, vô thanh vô tức bị kéo đi.Ta không lên tiếng, Chỉ là vân vê chuỗi tràng hạt bồ đề trên tay.Kia là quà mừng sinh nhật mười sáu tuổi Cố Cửu Uyên đưa cho ta. Hắn công vụ bề bộn, vẫn muốn tự tay tạo hình.Bồ Đề lướt qua, minh đài thanh tịnh. (Câu này mang ý nghĩa ẩn dụ, ám chỉ sự thanh tịnh trong tâm hồn sau khi trải qua biến cố)Hắn nói: "Nhược Từ, đời này có ta ở đây, nàng cứ ngồi ở Phật đường, không cần phải lo lắng nữa."Năm nay ta mười sáu tuổi, chưa từng c.h.ế.t tại trời tuyết lớn.Ông bà cũng đều ở bên cạnh ta.Nội thị mang đến ý chỉ của Thái hậu nương nương.Nói Tống cô nương Trung Dũng Hầu phủ, bên trong biến cố khẳng khái đại nghĩa, tình nguyện chịu chết, cũng muốn giữ vững Thiên gia chính thống. Đến trung chí hiếu, xứng đáng là lương phối của Thái tử, Vì vậy, Tứ hôn cho Thái tử.Đây là lễ mừng sinh nhật mười sáu tuổi Thái hậu đưa ta.Nội thị sau lưng, có người đi tới trước người ta, trân trọng, Cầm tay của ta.Một đôi mắt đen nhánh, ngưng lại tầng tầng lớp lớp như nhìn thấu luân hồi.Thế gian nhân quả trăm ngàn loại, duyên lành như một sợi chỉ kết nối chúng ta.Chúng ta từng trong gió tuyết tuyệt vọng, nhưng cũng trong gió tuyết được cứu rỗiGió tuyết tan hết, ngày ấm áp hoa nở rộ.Quan Âm cúi đầu, nhìn thấu hồng trần.( Hoàn)

Nhất Niệm Sinh Bồ ĐềTác giả: Phong Nguyệt Sát NgãTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Trọng Sinh1 Sáu tuổi năm đó, ta theo tổ mẫu lễ Phật. Khi đó ta còn tuổi nhỏ, mới vào phật môn, không hề biết thế nào là kính cẩn.. Nhìn thấy Kim Đại tượng phật khổng lồ, không quỳ không bái, mà nghiêng đầu cười. Giống như gặp lại cố nhân. Lão trụ trì nhìn ta hồi lâu, nói ta kiếp trước là một ánh nến nho nhỏ trước phật tiền Trần duyên cạn, phật duyên sâu, thanh quý vô cùng. Khi đó ta quá mức ngây thơ, không biết được một câu như vậy chính là báo trước một kiếp người đau khổ, chia ly. Sinh ly, tử biệt, đều trước tượng Quan Âm, c.h.ế.t trong tòa miếu hoang đổ nát. Tính ra, mười năm như một giấc chiêm bao, tất cả mọi chuyện, đều như ứng nghiệm với lời tiên tri năm sáu tuổi ấy. Trần duyên cạn, phật duyên sâu. Chỉ có hai chữ “thanh quý”, ước chừng là lão trụ trì tính sai mất rồi. Một cô nương c.h.ế.t trong vũng bùn như thế, đến tột cùng thanh quý ở nơi nào đây? Nhưng khi ta lần nữa mở mắt ra. Bên người không thấy gió tuyết buốt lạnh, trước mặt cũng không phải Quan Âm. Thời gian đã quay ngược về mùa… Về sau sách sử cũng ghi chép tỉ mỉ lại thảm kịch này.Tứ hoàng tử Cửu Tân bất trung bất hiếu, cùng nhà ngoại mưu phản, lệnh cấm quân vây thành, ý đồ bức vua thoái vị.May mà Ngũ hoàng tử Cửu Uyên từ Tây Bắc mời về bộ hạ cũ của Trung Dũng hầu, thần binh trên trời rơi xuống, Bảo vệ hoàng đô. Sau trận chiến này, Cố Cửu Uyên được sắc phong Thái tử.Du phi cùng Tứ hoàng tử đều bị xử tử, cả Du thị bị xử trảm.Về sau lại tra ra, Bùi gia cùng Cửu công chúa đã ch trong chiến loạn đi lại thân mật, cũng có tâm mưu phản.Niệm tình Bùi gia chỉ mới có ý định chứ chưa dám làm gì tổn hại, Bệ hạ khai ân, Cả nhà lưu vong.Bùi Thù trên đường lưu vong, Phải đi qua Trung Dũng Hầu phủ.Ngày đó, ta cùng ông bà đang ngồi uống trà ngắm hoa.Ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu thê lương.Hắn nói: "Nhược Từ, vô luận nàng tin hay không, ta là thật lòng yêu nàng."Thị nữ nói, Nhị Lang Bùi gia lúc này liền bị trượng phạt mấy chục lần, vô thanh vô tức bị kéo đi.Ta không lên tiếng, Chỉ là vân vê chuỗi tràng hạt bồ đề trên tay.Kia là quà mừng sinh nhật mười sáu tuổi Cố Cửu Uyên đưa cho ta. Hắn công vụ bề bộn, vẫn muốn tự tay tạo hình.Bồ Đề lướt qua, minh đài thanh tịnh. (Câu này mang ý nghĩa ẩn dụ, ám chỉ sự thanh tịnh trong tâm hồn sau khi trải qua biến cố)Hắn nói: "Nhược Từ, đời này có ta ở đây, nàng cứ ngồi ở Phật đường, không cần phải lo lắng nữa."Năm nay ta mười sáu tuổi, chưa từng c.h.ế.t tại trời tuyết lớn.Ông bà cũng đều ở bên cạnh ta.Nội thị mang đến ý chỉ của Thái hậu nương nương.Nói Tống cô nương Trung Dũng Hầu phủ, bên trong biến cố khẳng khái đại nghĩa, tình nguyện chịu chết, cũng muốn giữ vững Thiên gia chính thống. Đến trung chí hiếu, xứng đáng là lương phối của Thái tử, Vì vậy, Tứ hôn cho Thái tử.Đây là lễ mừng sinh nhật mười sáu tuổi Thái hậu đưa ta.Nội thị sau lưng, có người đi tới trước người ta, trân trọng, Cầm tay của ta.Một đôi mắt đen nhánh, ngưng lại tầng tầng lớp lớp như nhìn thấu luân hồi.Thế gian nhân quả trăm ngàn loại, duyên lành như một sợi chỉ kết nối chúng ta.Chúng ta từng trong gió tuyết tuyệt vọng, nhưng cũng trong gió tuyết được cứu rỗiGió tuyết tan hết, ngày ấm áp hoa nở rộ.Quan Âm cúi đầu, nhìn thấu hồng trần.( Hoàn)

Chương 15