Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 177
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Ngưu Đại Hùng ủy khuất xoa xoa tay, nhất định trở về tay chân đều bầm tím!Chính cậu ta cũng ủy khuất, không phải sao, “Em đã học bốn năm tiểu học, sao có khả năng không biết làm đề cho trẻ bảy tám tuổi được. Khẳng định đề kia có vấn đề!”Đề gì mà nhìn qua thì không có gì, chữ nào xem cũng hiểu, nhưng hợp lại với nhau thì không hiểu là nói gì, như vậy thì làm sao mà biết đáp án!“Bài thì bị làm sao, cho tôi xem.” Kiều Hoa hỏi.Bài thi bị Ngưu Xảo Lệ cầm về, tức giận vò thành một cục, chị ta nhanh chóng đưa qua cho Kiều Hoa.Kiều Hoa cầm đề trên tay, lật qua lật lại, càng nhìn càng buồn cười.Đề này làm gì là đề tiểu học, độ khó không khác lắm so với đề của học sinh trung học.Câu 1: Viết một đoạn văn ít nhất hai trăm chữ về cái nhìn của anh/chị đối với ngành thực phẩm.Câu 2: Anh/ chị cho rằng, lực lượng nào là lực lượng chủ yếu để phát triển xã hội?Câu 3: Anh/ chị cảm thấy chính sách hiện này có lợi và hại gì đối với ngành sản xuất thực phẩm?Một số câu hỏi khác................Viết văn xong thì lại thi toán, phía dưới là một số đề toán học. Một ít câu tính nhân chia, còn lại đều là phép cộng trừ đơn giản.Kiều Hoa đưa bài thi qua cho Kiều Minh, “Kiều Minh, con nhìn xem, đề này còn làm được không?”Cậu nhóc nhận lấy bài thi, nhưng mà nhìn nửa ngày, Kiều Minh phát hiện mình không hiểu gì cả, mấy chữ này quá phức tạp rồi, rất khó hiểu nha!Sau đó, lại lật sang trang thứ hai, Kiều Minh kích động như nhìn thấy bảo bối gì đó, cậu nhóc nhảy dựng lên, “Mẹ, con biết làm! Con biết làm đó mẹ!”Vì để chứng minh, Kiều Minh lấy tay chỉ vào mấy bài toán, mềm mềm mại mại nói: “Mẹ, con biết cái này, cái này là năm cộng sáu bằng mười một! Cái này là ba cộng ba bằng sáu! Cái này là mười trừ bốn, thì bằng….sáu! Rất dễ nha!”Kiều Hoa cười tán thưởng, “ Ân, Kiều Minh nhà chúng ta giỏi quá, tất cả đều đúng hết!”Gì? Đề này mà Kiều Minh cũng làm được? Trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu, quả thực rất khó chịu, Ngưu Xảo Lệ tức giận đến dậm chân, thọc một cái vào eo của Ngưu Đại Hùng, “Ai nha! Cái thằng này! Em! Chị còn tưởng là đề kiểm tra kia bị làm sao, thì ra là, em đến cả Kiều Minh cũng không bằng!”Sao chị ta lại có đứa em trai ngu xuẩn như vậy! Sống hai mươi năm cuộc đời, còn không bằng đứa nhỏ bốn tuổi! Có đứa em trai như vậy, không bằng để cha mẹ đẻ cục xá xíu thì hơn. Đúng là tức c.h.ế.t mà!Không nói hai lời, Ngưu Xảo Lệ liền xách em trai mình đi về. Kiều Hoa nghẹn cười, đứng dựa cửa, “Chị dâu, chị đâu vậy?”“Về nhà!” Về nhà đem thằng em trai ngu xuẩn này tẩn cho một trận!“Chị không ở lại ăn cơm sao?”Ăn cơm? Chị ta hiện tại chỉ muốn cho Ngưu Đại Hùng ăn đ.ấ.m mà thôi!“Không ăn!”Phốc ~ Đúng là không có kiến thức thật sự là dễ lừa ghê a.Hai chị em lôi xềnh xệch ra khỏi đại tạp viện, càng đi càng xa, cho đến khi không thấy bóng dáng. Cuối cùng, Kiều Hoa có thể cười lớn được rồi.“Sơn Tùng, chiêu này của anh thật cao tay! Thật sự rất cao tay! Anh thật sự đúng là thâm mà!”Kiều Hoa quấn lấy Từ Sơn Tùng, đòi anh đem chuyện kể lại từ đầu đến đuôi. Thì ra là anh đã sớm nhờ Lệ Ngọc cùng anh diễn một vở kịch để đáp ứng yêu cầu của Ngưu Xảo Lệ, để chị ta biết khó mà lui. Cho dù sau này chị ta có nhắc lại thì cũng có cái cớ để mà từ chối.Một chữ bẻ đôi cũng không biết, có thể nói, Từ Sơn Tùng như vậy cũng quá cáo rồi!Đương nhiên là anh có một bụng đen tối.===================Cuộc sống hằng ngày vẫn trôi qua, cũng không ai nhắc lại chuyện của Ngưu Xảo Lệ. Tóm lại, thì giặc tới mình đánh, nước lên thì nâng nền!Túi của Kiều Hoa so với tất của Lý Hồng Quân thì dễ bán hơn rất nhiều. Lý Hồng Quân sau một hồi suy nghĩ, quyết định bán hết đợt tất này thì sẽ chuyên tâm bán túi với vợ chồng Từ Sơn Tùng.Sau khi hỏi qua ý kiến của hai vợ chồng Kiều Hoa, tiền lương chia theo lao động. Kiều Hoa 4, Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân 3, nói ngắn gọn chính là: Hai vợ chồng Kiều Hoa gộp lại là 7, Lý Hồng Quân một người là 3.Không ai có ý kiến gì, rốt cuộc, ý tưởng cũng là của Kiều Hoa, phí tổn là Từ Sơn Tùng ra, Lý Hồng Quân phụ trách đẩy mạnh tiêu thụ và canh tuần tra. Cho dù chỉ lấy 3 phần, tiền lời vẫn rất khả quan.
Ngưu Đại Hùng ủy khuất xoa xoa tay, nhất định trở về tay chân đều bầm tím!
Chính cậu ta cũng ủy khuất, không phải sao, “Em đã học bốn năm tiểu học, sao có khả năng không biết làm đề cho trẻ bảy tám tuổi được. Khẳng định đề kia có vấn đề!”
Đề gì mà nhìn qua thì không có gì, chữ nào xem cũng hiểu, nhưng hợp lại với nhau thì không hiểu là nói gì, như vậy thì làm sao mà biết đáp án!
“Bài thì bị làm sao, cho tôi xem.” Kiều Hoa hỏi.
Bài thi bị Ngưu Xảo Lệ cầm về, tức giận vò thành một cục, chị ta nhanh chóng đưa qua cho Kiều Hoa.
Kiều Hoa cầm đề trên tay, lật qua lật lại, càng nhìn càng buồn cười.
Đề này làm gì là đề tiểu học, độ khó không khác lắm so với đề của học sinh trung học.
Câu 1: Viết một đoạn văn ít nhất hai trăm chữ về cái nhìn của anh/chị đối với ngành thực phẩm.
Câu 2: Anh/ chị cho rằng, lực lượng nào là lực lượng chủ yếu để phát triển xã hội?
Câu 3: Anh/ chị cảm thấy chính sách hiện này có lợi và hại gì đối với ngành sản xuất thực phẩm?
Một số câu hỏi khác................
Viết văn xong thì lại thi toán, phía dưới là một số đề toán học. Một ít câu tính nhân chia, còn lại đều là phép cộng trừ đơn giản.
Kiều Hoa đưa bài thi qua cho Kiều Minh, “Kiều Minh, con nhìn xem, đề này còn làm được không?”
Cậu nhóc nhận lấy bài thi, nhưng mà nhìn nửa ngày, Kiều Minh phát hiện mình không hiểu gì cả, mấy chữ này quá phức tạp rồi, rất khó hiểu nha!
Sau đó, lại lật sang trang thứ hai, Kiều Minh kích động như nhìn thấy bảo bối gì đó, cậu nhóc nhảy dựng lên, “Mẹ, con biết làm! Con biết làm đó mẹ!”
Vì để chứng minh, Kiều Minh lấy tay chỉ vào mấy bài toán, mềm mềm mại mại nói: “Mẹ, con biết cái này, cái này là năm cộng sáu bằng mười một! Cái này là ba cộng ba bằng sáu! Cái này là mười trừ bốn, thì bằng….sáu! Rất dễ nha!”
Kiều Hoa cười tán thưởng, “ Ân, Kiều Minh nhà chúng ta giỏi quá, tất cả đều đúng hết!”
Gì? Đề này mà Kiều Minh cũng làm được? Trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu, quả thực rất khó chịu, Ngưu Xảo Lệ tức giận đến dậm chân, thọc một cái vào eo của Ngưu Đại Hùng, “Ai nha! Cái thằng này! Em! Chị còn tưởng là đề kiểm tra kia bị làm sao, thì ra là, em đến cả Kiều Minh cũng không bằng!”
Sao chị ta lại có đứa em trai ngu xuẩn như vậy! Sống hai mươi năm cuộc đời, còn không bằng đứa nhỏ bốn tuổi! Có đứa em trai như vậy, không bằng để cha mẹ đẻ cục xá xíu thì hơn. Đúng là tức c.h.ế.t mà!
Không nói hai lời, Ngưu Xảo Lệ liền xách em trai mình đi về. Kiều Hoa nghẹn cười, đứng dựa cửa, “Chị dâu, chị đâu vậy?”
“Về nhà!” Về nhà đem thằng em trai ngu xuẩn này tẩn cho một trận!
“Chị không ở lại ăn cơm sao?”
Ăn cơm? Chị ta hiện tại chỉ muốn cho Ngưu Đại Hùng ăn đ.ấ.m mà thôi!
“Không ăn!”
Phốc ~ Đúng là không có kiến thức thật sự là dễ lừa ghê a.
Hai chị em lôi xềnh xệch ra khỏi đại tạp viện, càng đi càng xa, cho đến khi không thấy bóng dáng. Cuối cùng, Kiều Hoa có thể cười lớn được rồi.
“Sơn Tùng, chiêu này của anh thật cao tay! Thật sự rất cao tay! Anh thật sự đúng là thâm mà!”
Kiều Hoa quấn lấy Từ Sơn Tùng, đòi anh đem chuyện kể lại từ đầu đến đuôi. Thì ra là anh đã sớm nhờ Lệ Ngọc cùng anh diễn một vở kịch để đáp ứng yêu cầu của Ngưu Xảo Lệ, để chị ta biết khó mà lui. Cho dù sau này chị ta có nhắc lại thì cũng có cái cớ để mà từ chối.
Một chữ bẻ đôi cũng không biết, có thể nói, Từ Sơn Tùng như vậy cũng quá cáo rồi!
Đương nhiên là anh có một bụng đen tối.
===================
Cuộc sống hằng ngày vẫn trôi qua, cũng không ai nhắc lại chuyện của Ngưu Xảo Lệ. Tóm lại, thì giặc tới mình đánh, nước lên thì nâng nền!
Túi của Kiều Hoa so với tất của Lý Hồng Quân thì dễ bán hơn rất nhiều. Lý Hồng Quân sau một hồi suy nghĩ, quyết định bán hết đợt tất này thì sẽ chuyên tâm bán túi với vợ chồng Từ Sơn Tùng.
Sau khi hỏi qua ý kiến của hai vợ chồng Kiều Hoa, tiền lương chia theo lao động. Kiều Hoa 4, Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân 3, nói ngắn gọn chính là: Hai vợ chồng Kiều Hoa gộp lại là 7, Lý Hồng Quân một người là 3.
Không ai có ý kiến gì, rốt cuộc, ý tưởng cũng là của Kiều Hoa, phí tổn là Từ Sơn Tùng ra, Lý Hồng Quân phụ trách đẩy mạnh tiêu thụ và canh tuần tra. Cho dù chỉ lấy 3 phần, tiền lời vẫn rất khả quan.
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Ngưu Đại Hùng ủy khuất xoa xoa tay, nhất định trở về tay chân đều bầm tím!Chính cậu ta cũng ủy khuất, không phải sao, “Em đã học bốn năm tiểu học, sao có khả năng không biết làm đề cho trẻ bảy tám tuổi được. Khẳng định đề kia có vấn đề!”Đề gì mà nhìn qua thì không có gì, chữ nào xem cũng hiểu, nhưng hợp lại với nhau thì không hiểu là nói gì, như vậy thì làm sao mà biết đáp án!“Bài thì bị làm sao, cho tôi xem.” Kiều Hoa hỏi.Bài thi bị Ngưu Xảo Lệ cầm về, tức giận vò thành một cục, chị ta nhanh chóng đưa qua cho Kiều Hoa.Kiều Hoa cầm đề trên tay, lật qua lật lại, càng nhìn càng buồn cười.Đề này làm gì là đề tiểu học, độ khó không khác lắm so với đề của học sinh trung học.Câu 1: Viết một đoạn văn ít nhất hai trăm chữ về cái nhìn của anh/chị đối với ngành thực phẩm.Câu 2: Anh/ chị cho rằng, lực lượng nào là lực lượng chủ yếu để phát triển xã hội?Câu 3: Anh/ chị cảm thấy chính sách hiện này có lợi và hại gì đối với ngành sản xuất thực phẩm?Một số câu hỏi khác................Viết văn xong thì lại thi toán, phía dưới là một số đề toán học. Một ít câu tính nhân chia, còn lại đều là phép cộng trừ đơn giản.Kiều Hoa đưa bài thi qua cho Kiều Minh, “Kiều Minh, con nhìn xem, đề này còn làm được không?”Cậu nhóc nhận lấy bài thi, nhưng mà nhìn nửa ngày, Kiều Minh phát hiện mình không hiểu gì cả, mấy chữ này quá phức tạp rồi, rất khó hiểu nha!Sau đó, lại lật sang trang thứ hai, Kiều Minh kích động như nhìn thấy bảo bối gì đó, cậu nhóc nhảy dựng lên, “Mẹ, con biết làm! Con biết làm đó mẹ!”Vì để chứng minh, Kiều Minh lấy tay chỉ vào mấy bài toán, mềm mềm mại mại nói: “Mẹ, con biết cái này, cái này là năm cộng sáu bằng mười một! Cái này là ba cộng ba bằng sáu! Cái này là mười trừ bốn, thì bằng….sáu! Rất dễ nha!”Kiều Hoa cười tán thưởng, “ Ân, Kiều Minh nhà chúng ta giỏi quá, tất cả đều đúng hết!”Gì? Đề này mà Kiều Minh cũng làm được? Trong lòng dâng lên một cỗ khó chịu, quả thực rất khó chịu, Ngưu Xảo Lệ tức giận đến dậm chân, thọc một cái vào eo của Ngưu Đại Hùng, “Ai nha! Cái thằng này! Em! Chị còn tưởng là đề kiểm tra kia bị làm sao, thì ra là, em đến cả Kiều Minh cũng không bằng!”Sao chị ta lại có đứa em trai ngu xuẩn như vậy! Sống hai mươi năm cuộc đời, còn không bằng đứa nhỏ bốn tuổi! Có đứa em trai như vậy, không bằng để cha mẹ đẻ cục xá xíu thì hơn. Đúng là tức c.h.ế.t mà!Không nói hai lời, Ngưu Xảo Lệ liền xách em trai mình đi về. Kiều Hoa nghẹn cười, đứng dựa cửa, “Chị dâu, chị đâu vậy?”“Về nhà!” Về nhà đem thằng em trai ngu xuẩn này tẩn cho một trận!“Chị không ở lại ăn cơm sao?”Ăn cơm? Chị ta hiện tại chỉ muốn cho Ngưu Đại Hùng ăn đ.ấ.m mà thôi!“Không ăn!”Phốc ~ Đúng là không có kiến thức thật sự là dễ lừa ghê a.Hai chị em lôi xềnh xệch ra khỏi đại tạp viện, càng đi càng xa, cho đến khi không thấy bóng dáng. Cuối cùng, Kiều Hoa có thể cười lớn được rồi.“Sơn Tùng, chiêu này của anh thật cao tay! Thật sự rất cao tay! Anh thật sự đúng là thâm mà!”Kiều Hoa quấn lấy Từ Sơn Tùng, đòi anh đem chuyện kể lại từ đầu đến đuôi. Thì ra là anh đã sớm nhờ Lệ Ngọc cùng anh diễn một vở kịch để đáp ứng yêu cầu của Ngưu Xảo Lệ, để chị ta biết khó mà lui. Cho dù sau này chị ta có nhắc lại thì cũng có cái cớ để mà từ chối.Một chữ bẻ đôi cũng không biết, có thể nói, Từ Sơn Tùng như vậy cũng quá cáo rồi!Đương nhiên là anh có một bụng đen tối.===================Cuộc sống hằng ngày vẫn trôi qua, cũng không ai nhắc lại chuyện của Ngưu Xảo Lệ. Tóm lại, thì giặc tới mình đánh, nước lên thì nâng nền!Túi của Kiều Hoa so với tất của Lý Hồng Quân thì dễ bán hơn rất nhiều. Lý Hồng Quân sau một hồi suy nghĩ, quyết định bán hết đợt tất này thì sẽ chuyên tâm bán túi với vợ chồng Từ Sơn Tùng.Sau khi hỏi qua ý kiến của hai vợ chồng Kiều Hoa, tiền lương chia theo lao động. Kiều Hoa 4, Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân 3, nói ngắn gọn chính là: Hai vợ chồng Kiều Hoa gộp lại là 7, Lý Hồng Quân một người là 3.Không ai có ý kiến gì, rốt cuộc, ý tưởng cũng là của Kiều Hoa, phí tổn là Từ Sơn Tùng ra, Lý Hồng Quân phụ trách đẩy mạnh tiêu thụ và canh tuần tra. Cho dù chỉ lấy 3 phần, tiền lời vẫn rất khả quan.