Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 205
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Nếu không được, thì đến phố Bạch Vân đi.” Từ Sơn Tùng đưa ra kiến nghị.Phố Bạch Vân là một con đường nhỏ, kỳ thật ở năm 81, con đường này cũng không có gì nổi bật. Con đường nằm ở vùng hẻo lánh của thành phố Lê An, bên cạnh giáp với thị trấn Long Cửu, lượng người đi lại qua đây…. Dù sao trước đây, Từ Sơn Tùng khảo sát khu vực này mấy lần, cảm thấy lượng tiêu thụ không cao, thậm chí còn không bằng bày bán vỉa hè.Năm nay nhà nước làm gắt gao, đội tuần tra đi lùng khắp nơi, làm cho mấy tiểu thương chạy tán loạn, cho nên làm thị trường chỗ này bỗng nhiên bán chạy hơn.Chủ cửa hàng cũng kiến nghị Lý Hồng Quân mở cửa hàng ở phố Bạch Vân, còn nói hiện tại nhiều tiểu thương chạy đến chỗ này. Khu vực này là mảnh đất, “Không ai quản lí”, đây là khu mà chính phủ dự định biến nó thành “đặc khu kinh tế”, biến nơi đây thành “chợ trung tâm” lớn nhất Lê An. Kỳ thật nói như vậy là để cho tiểu thương đến chỗ này, không bày bán khắp nơi ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nữa.Nếu như siết chặt quá, sẽ ảnh hưởng đến trình độ phát triển của xã hội. Rốt cuộc nếu không làm thì lấy tiền đâu mà ăn. Chính phủ liền nghĩ ra cách này, để cho nhóm tiểu thương đến đây làm ăn, như vậy là vừa có thể ổn định xã hội vừa tạo ra việc làm cho người dân sao?“À! Anh cũng qua chỗ đó một lần rồi, hiện tại khu này náo nhiệt hơn trước nhiều, cũng có thể kiếm được không ít.”Kiều Hoa, “Qua bên đó, vẫn phải bán vỉa hè hay là…?”Từ Sơn Tùng: “Là cửa hàng, nhưng là dùng tấm bạt đắp thành cái lều. Mỗi người được một gian, một gian chính tương đương với một cửa hàng.”Tuy gọi là cửa hàng, trên thực tế không thể nào so sánh với cửa hàng được, cùng lắm thì giống mấy cái sạp trong chợ mà thôi.“Có lều để che nắng che mưa cũng tốt rồi.” Kiều Hoa gật đầu.“Nhưng cách nơi này hơi xa, đạp xe phải mất một giờ.” Lý Hồng Quân nói.“Kia, vậy vòng đi vòng về mất hơn hai giờ sao?” Nói như vậy, buổi trưa không thể về nhà ăn cơm….Bất quá, khu Bạch Vân cách khu nhà ở Nam Hồ rất gần, đạp xe cũng chỉ mất nửa giờ. Nếu mua được một căn nhà bên đó, có thể tiết kiếm được một nửa thời gian.Bất luận là thời gian hay là nhà vệ sinh đều rất được, nếu có được một căn nhà ở khu Nam Hồ mọi thứ đều được giải quyết a!Đáng tiếc, hiện tại bọn họ vẫn chưa có đủ tiền. Nhưng ngẫm lại, giống như có thêm một chút động lực để cho bọn họ kiếm tiền.Xốc lại tinh thần, đi kiếm tiền thôi!“Được, phố Bạch Vân thì phố Bách Vân đi….” Lúc này, Kiều Hoa lại nghĩ đến một vấn đề khác.“Nhưng mà hàng thì lấy ở chỗ nào?”Xưởng quần áo ở Lê An chỉ cung ứng cho những khách hàng lớn, hoặc là cửa hàng của nhà nước, căn bản bọn họ khinh thường những tiểu thương.Từ Sơn Tùng: “Vấn đề nguồn hàng không cần lo, anh đi tìm Dương Lập Đông.”Anh ta bày bán được bốn năm, bất quá không bày ở Lê An, mà là ở một huyện nhỏ, nơi đó nhu cầu không cao như Lê An nhưng cũng không cạnh tranh khốc liệt giống ở đây, kiếm được cũng không ít.“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, trước mắt anh đến chỗ Bạch Vân ngồi thử mấy ngày, xem lượng khách như thế nào. Nếu lượng khách cao thì chúng ta cố định ở chỗ này, còn nếu không thì chúng ta lại đánh du kích tiếp vậy.”Từ Sơn Tùng đang muốn tiếp lời, nhưng bỗng nhiên Kiều Minh ở ngoài sân vừa khóc vừa chạy vào.“Ô ô ô ~ Mẹ ơi, mẹ, con không muốn kể chuyện xưa nữa đâu ~”Ba người lớn nhìn nhau, mặt ai cũng đầy ngơ ngác, vừa rồi không phải còn đang tốt sao.“Làm sao vậy, vừa rồi không phải còn đang vui vẻ sao, sao con lại khóc?” Ai lại chọc con trai nhà bọn họ vậy!Kiều Minh khóc đến đỏ ửng mặt, ngũ quan trên mặt tràn ngập ủy khuất, “Mẹ, con kể cho mấy bạn nghe chuyện người nông dân và con rắn, Tiểu Mạch nói, rắn xấu, không biết cảm ơn. Con nói với bạn ấy, rắn vốn xấu, là do người nông dân bỏ rắn vào bụng cho nên người nông dân cũng sai. Tiểu Mạch nói con là ngu ngốc, còn bảo con kể sai rồi.”Tiểu Mạch là con gái của anh trai Điền Kiến Trung, năm nay cô bé năm tuổi, đang sống với người nhà ở khu nhà cho công nhân. Đôi lúc cô bé sẽ qua đây chơi với bọn trẻ trong đại tạp viện, chơi cùng với đám trẻ Kiều Minh, là một cô bé tương đối hoạt bát.Nhìn con trai khóc đến thương tâm như vậy, Kiều Hoa thật sự có chút bất đắc dĩ cười ra tiếng.
“Nếu không được, thì đến phố Bạch Vân đi.” Từ Sơn Tùng đưa ra kiến nghị.
Phố Bạch Vân là một con đường nhỏ, kỳ thật ở năm 81, con đường này cũng không có gì nổi bật. Con đường nằm ở vùng hẻo lánh của thành phố Lê An, bên cạnh giáp với thị trấn Long Cửu, lượng người đi lại qua đây…. Dù sao trước đây, Từ Sơn Tùng khảo sát khu vực này mấy lần, cảm thấy lượng tiêu thụ không cao, thậm chí còn không bằng bày bán vỉa hè.
Năm nay nhà nước làm gắt gao, đội tuần tra đi lùng khắp nơi, làm cho mấy tiểu thương chạy tán loạn, cho nên làm thị trường chỗ này bỗng nhiên bán chạy hơn.
Chủ cửa hàng cũng kiến nghị Lý Hồng Quân mở cửa hàng ở phố Bạch Vân, còn nói hiện tại nhiều tiểu thương chạy đến chỗ này. Khu vực này là mảnh đất, “Không ai quản lí”, đây là khu mà chính phủ dự định biến nó thành “đặc khu kinh tế”, biến nơi đây thành “chợ trung tâm” lớn nhất Lê An. Kỳ thật nói như vậy là để cho tiểu thương đến chỗ này, không bày bán khắp nơi ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nữa.
Nếu như siết chặt quá, sẽ ảnh hưởng đến trình độ phát triển của xã hội. Rốt cuộc nếu không làm thì lấy tiền đâu mà ăn. Chính phủ liền nghĩ ra cách này, để cho nhóm tiểu thương đến đây làm ăn, như vậy là vừa có thể ổn định xã hội vừa tạo ra việc làm cho người dân sao?
“À! Anh cũng qua chỗ đó một lần rồi, hiện tại khu này náo nhiệt hơn trước nhiều, cũng có thể kiếm được không ít.”
Kiều Hoa, “Qua bên đó, vẫn phải bán vỉa hè hay là…?”
Từ Sơn Tùng: “Là cửa hàng, nhưng là dùng tấm bạt đắp thành cái lều. Mỗi người được một gian, một gian chính tương đương với một cửa hàng.”
Tuy gọi là cửa hàng, trên thực tế không thể nào so sánh với cửa hàng được, cùng lắm thì giống mấy cái sạp trong chợ mà thôi.
“Có lều để che nắng che mưa cũng tốt rồi.” Kiều Hoa gật đầu.
“Nhưng cách nơi này hơi xa, đạp xe phải mất một giờ.” Lý Hồng Quân nói.
“Kia, vậy vòng đi vòng về mất hơn hai giờ sao?” Nói như vậy, buổi trưa không thể về nhà ăn cơm….
Bất quá, khu Bạch Vân cách khu nhà ở Nam Hồ rất gần, đạp xe cũng chỉ mất nửa giờ. Nếu mua được một căn nhà bên đó, có thể tiết kiếm được một nửa thời gian.
Bất luận là thời gian hay là nhà vệ sinh đều rất được, nếu có được một căn nhà ở khu Nam Hồ mọi thứ đều được giải quyết a!
Đáng tiếc, hiện tại bọn họ vẫn chưa có đủ tiền. Nhưng ngẫm lại, giống như có thêm một chút động lực để cho bọn họ kiếm tiền.
Xốc lại tinh thần, đi kiếm tiền thôi!
“Được, phố Bạch Vân thì phố Bách Vân đi….” Lúc này, Kiều Hoa lại nghĩ đến một vấn đề khác.
“Nhưng mà hàng thì lấy ở chỗ nào?”
Xưởng quần áo ở Lê An chỉ cung ứng cho những khách hàng lớn, hoặc là cửa hàng của nhà nước, căn bản bọn họ khinh thường những tiểu thương.
Từ Sơn Tùng: “Vấn đề nguồn hàng không cần lo, anh đi tìm Dương Lập Đông.”
Anh ta bày bán được bốn năm, bất quá không bày ở Lê An, mà là ở một huyện nhỏ, nơi đó nhu cầu không cao như Lê An nhưng cũng không cạnh tranh khốc liệt giống ở đây, kiếm được cũng không ít.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, trước mắt anh đến chỗ Bạch Vân ngồi thử mấy ngày, xem lượng khách như thế nào. Nếu lượng khách cao thì chúng ta cố định ở chỗ này, còn nếu không thì chúng ta lại đánh du kích tiếp vậy.”
Từ Sơn Tùng đang muốn tiếp lời, nhưng bỗng nhiên Kiều Minh ở ngoài sân vừa khóc vừa chạy vào.
“Ô ô ô ~ Mẹ ơi, mẹ, con không muốn kể chuyện xưa nữa đâu ~”
Ba người lớn nhìn nhau, mặt ai cũng đầy ngơ ngác, vừa rồi không phải còn đang tốt sao.
“Làm sao vậy, vừa rồi không phải còn đang vui vẻ sao, sao con lại khóc?” Ai lại chọc con trai nhà bọn họ vậy!
Kiều Minh khóc đến đỏ ửng mặt, ngũ quan trên mặt tràn ngập ủy khuất, “Mẹ, con kể cho mấy bạn nghe chuyện người nông dân và con rắn, Tiểu Mạch nói, rắn xấu, không biết cảm ơn. Con nói với bạn ấy, rắn vốn xấu, là do người nông dân bỏ rắn vào bụng cho nên người nông dân cũng sai. Tiểu Mạch nói con là ngu ngốc, còn bảo con kể sai rồi.”
Tiểu Mạch là con gái của anh trai Điền Kiến Trung, năm nay cô bé năm tuổi, đang sống với người nhà ở khu nhà cho công nhân. Đôi lúc cô bé sẽ qua đây chơi với bọn trẻ trong đại tạp viện, chơi cùng với đám trẻ Kiều Minh, là một cô bé tương đối hoạt bát.
Nhìn con trai khóc đến thương tâm như vậy, Kiều Hoa thật sự có chút bất đắc dĩ cười ra tiếng.
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Nếu không được, thì đến phố Bạch Vân đi.” Từ Sơn Tùng đưa ra kiến nghị.Phố Bạch Vân là một con đường nhỏ, kỳ thật ở năm 81, con đường này cũng không có gì nổi bật. Con đường nằm ở vùng hẻo lánh của thành phố Lê An, bên cạnh giáp với thị trấn Long Cửu, lượng người đi lại qua đây…. Dù sao trước đây, Từ Sơn Tùng khảo sát khu vực này mấy lần, cảm thấy lượng tiêu thụ không cao, thậm chí còn không bằng bày bán vỉa hè.Năm nay nhà nước làm gắt gao, đội tuần tra đi lùng khắp nơi, làm cho mấy tiểu thương chạy tán loạn, cho nên làm thị trường chỗ này bỗng nhiên bán chạy hơn.Chủ cửa hàng cũng kiến nghị Lý Hồng Quân mở cửa hàng ở phố Bạch Vân, còn nói hiện tại nhiều tiểu thương chạy đến chỗ này. Khu vực này là mảnh đất, “Không ai quản lí”, đây là khu mà chính phủ dự định biến nó thành “đặc khu kinh tế”, biến nơi đây thành “chợ trung tâm” lớn nhất Lê An. Kỳ thật nói như vậy là để cho tiểu thương đến chỗ này, không bày bán khắp nơi ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nữa.Nếu như siết chặt quá, sẽ ảnh hưởng đến trình độ phát triển của xã hội. Rốt cuộc nếu không làm thì lấy tiền đâu mà ăn. Chính phủ liền nghĩ ra cách này, để cho nhóm tiểu thương đến đây làm ăn, như vậy là vừa có thể ổn định xã hội vừa tạo ra việc làm cho người dân sao?“À! Anh cũng qua chỗ đó một lần rồi, hiện tại khu này náo nhiệt hơn trước nhiều, cũng có thể kiếm được không ít.”Kiều Hoa, “Qua bên đó, vẫn phải bán vỉa hè hay là…?”Từ Sơn Tùng: “Là cửa hàng, nhưng là dùng tấm bạt đắp thành cái lều. Mỗi người được một gian, một gian chính tương đương với một cửa hàng.”Tuy gọi là cửa hàng, trên thực tế không thể nào so sánh với cửa hàng được, cùng lắm thì giống mấy cái sạp trong chợ mà thôi.“Có lều để che nắng che mưa cũng tốt rồi.” Kiều Hoa gật đầu.“Nhưng cách nơi này hơi xa, đạp xe phải mất một giờ.” Lý Hồng Quân nói.“Kia, vậy vòng đi vòng về mất hơn hai giờ sao?” Nói như vậy, buổi trưa không thể về nhà ăn cơm….Bất quá, khu Bạch Vân cách khu nhà ở Nam Hồ rất gần, đạp xe cũng chỉ mất nửa giờ. Nếu mua được một căn nhà bên đó, có thể tiết kiếm được một nửa thời gian.Bất luận là thời gian hay là nhà vệ sinh đều rất được, nếu có được một căn nhà ở khu Nam Hồ mọi thứ đều được giải quyết a!Đáng tiếc, hiện tại bọn họ vẫn chưa có đủ tiền. Nhưng ngẫm lại, giống như có thêm một chút động lực để cho bọn họ kiếm tiền.Xốc lại tinh thần, đi kiếm tiền thôi!“Được, phố Bạch Vân thì phố Bách Vân đi….” Lúc này, Kiều Hoa lại nghĩ đến một vấn đề khác.“Nhưng mà hàng thì lấy ở chỗ nào?”Xưởng quần áo ở Lê An chỉ cung ứng cho những khách hàng lớn, hoặc là cửa hàng của nhà nước, căn bản bọn họ khinh thường những tiểu thương.Từ Sơn Tùng: “Vấn đề nguồn hàng không cần lo, anh đi tìm Dương Lập Đông.”Anh ta bày bán được bốn năm, bất quá không bày ở Lê An, mà là ở một huyện nhỏ, nơi đó nhu cầu không cao như Lê An nhưng cũng không cạnh tranh khốc liệt giống ở đây, kiếm được cũng không ít.“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi, trước mắt anh đến chỗ Bạch Vân ngồi thử mấy ngày, xem lượng khách như thế nào. Nếu lượng khách cao thì chúng ta cố định ở chỗ này, còn nếu không thì chúng ta lại đánh du kích tiếp vậy.”Từ Sơn Tùng đang muốn tiếp lời, nhưng bỗng nhiên Kiều Minh ở ngoài sân vừa khóc vừa chạy vào.“Ô ô ô ~ Mẹ ơi, mẹ, con không muốn kể chuyện xưa nữa đâu ~”Ba người lớn nhìn nhau, mặt ai cũng đầy ngơ ngác, vừa rồi không phải còn đang tốt sao.“Làm sao vậy, vừa rồi không phải còn đang vui vẻ sao, sao con lại khóc?” Ai lại chọc con trai nhà bọn họ vậy!Kiều Minh khóc đến đỏ ửng mặt, ngũ quan trên mặt tràn ngập ủy khuất, “Mẹ, con kể cho mấy bạn nghe chuyện người nông dân và con rắn, Tiểu Mạch nói, rắn xấu, không biết cảm ơn. Con nói với bạn ấy, rắn vốn xấu, là do người nông dân bỏ rắn vào bụng cho nên người nông dân cũng sai. Tiểu Mạch nói con là ngu ngốc, còn bảo con kể sai rồi.”Tiểu Mạch là con gái của anh trai Điền Kiến Trung, năm nay cô bé năm tuổi, đang sống với người nhà ở khu nhà cho công nhân. Đôi lúc cô bé sẽ qua đây chơi với bọn trẻ trong đại tạp viện, chơi cùng với đám trẻ Kiều Minh, là một cô bé tương đối hoạt bát.Nhìn con trai khóc đến thương tâm như vậy, Kiều Hoa thật sự có chút bất đắc dĩ cười ra tiếng.