Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 243
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Sáng sớm hôm sau, Kiều Hoa đi tìm Ngô Quế Phương ở cách vách, hỏi chuyện tối hôm qua.Ngô Quế Phương chính là người nhiều chuyện nhất nội viện, hỏi chị ấy, nhất định chị ấy sẽ biết!“Tối qua có chuyện gì vậy? Đêm hôm qua em nghe thấy tiếng thím Trần. Lúc đó em đã ngủ rồi, cũng không chạy ra xem.”Ngô Quế Phương nhìn bốn phía xung quanh, nhanh chóng kéo cô chạy vào nhà, “Mẹ chồng cãi nhau với con dâu! Thanh Bình tức giận chạy về nhà mẹ đẻ rồi!”“A? Đây là có chuyện gì vậy?”Thì ra đầu sỏ gây ra trận chiến này là do áo khoác Tân Niên a.Sau khi Tống Thanh Bình đem áo khoác Tân Niên mới mua về nhà thì ngày nào cũng bị mẹ chồng càm ràm. Mẹ chồng nàng dâu ở chung, cãi nhau cũng là bình thường.Nhưng buổi tối hôm qua, Tống Thanh Bình đi nhà tắm công cộng về, phát hiện cô em chồng Trần Giai Mỹ không có ở nhà, hơn nữa còn dám trộm chìa khóa tủ, lấy áo khoác Tân Niên của cô ấy!Tống Thanh Bình nổi trận lôi đình, đuổi theo Trần Giai Mỹ lôi về nhà. Tống Thanh Bình mắng Trần Giai Mỹ một trận, chị dâu em chồng liền cãi nhau túi bụi.Lần này, Tống Thanh Bình thật sự tức giận. Áo khoác này cô ấy mua, bận nửa tiếng liền luyến tiếc cởi ra. Kết quá, cô em chồng trực tiếp lấy đi mà không xin phép, tự ý lấy mặc còn không tính cư nhiên còn bận ra bên ngoài làm cho áo bị bẩn, trên áo có dính một nước tương. Tống Thanh Bình thật sự muốn đánh người!Một khi tức giận lên thì cái gì cũng có thể nói, cô ấy mắng Trần Giai Mỹ là ăn trộm, là đồ không biết xấu hổ!Thím Trần nghe vậy thì cho cô ấy một cái tát.“Em chồng cô bận một chút thì làm sao? Thiếu cô miếng thịt nào a! Sao lại nói em chồng cô là ăn trộm? Cô tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cái áo khoác tôi còn chưa nói gì. Cho dù em chồng cô có sai đi nữa cũng không đến lượt cô dạy bảo!”Thím Trần là bị tức giận đến hồ đồ, tuy rằng ngày thường Trần Giai Mỹ cũng chọc bà ấy nổi nóng, nhưng dù sao vẫn là con gái ruột. Còn Tống Thanh Bình cho dù tốt đến đâu cũng là chỉ là con dâu, là “người ngoài”. Thấy con gái mình bị mắng như vậy, thím Trần theo bản năng liền che chở cho con gái ruột.Tống Thanh Bình cũng không phải là người dễ ức hiếp. Ngày thường cho dù mẹ chồng có chèn ép thì cũng chưa đến mức ra tay đánh cô ấy như hôm nay. Tống Thanh Bình ủy khuất mà rơi lệ, dưới cơn tức giận liền dọn đồ đi về nhà mẹ đẻ, ai khuyên cũng không được!Lột áo khoác Tân Niên trên người Trần Giai Mỹ xuống, trước khi đi, còn hung hăng liếc Trần Giai Mỹ một cái.Tự biết mình có lỗi nên toàn bộ quá trình Trần Giai Mỹ không dám nói một tiếng.Thời điểm ra đến cửa thì gặp Trần Nhị Thuận mang con trai đi dạo quay về, trên đường đi anh ấy còn không quên mua bánh hạch đào về cho vợ.“Ăn ăn ăn! Cả ngày chỉ biết ăn! Không làm được trò trống gì cả!”Đẩy tay chồng ra, làm cho bánh hạch đào rơi đầy đất.“Hắc! Em làm sao vậy, không phải em nói anh đi dạo tiện đường mua bánh này về cho em sao, anh có làm gì sai à?”Biết được vợ mình muốn về nhà mẹ đẻ, Trần Nhị Thuận nhanh chóng mang con trai đuổi theo, nhưng kết quả là bị mắng cho quay về.Không chỉ bị Tống Thanh Bình mắng mà cả mẹ vợ cũng mắng anh ấy.Ba mẹ của Tống Thanh Bình không tệ lắm, đều là người ăn cơm nhà nước. Nếu không phải lúc trước Tống Thanh Bình liếc mắt nhìn trúng Trần Nhị Thuận thì ba mẹ cô ấy đã giới thiệu cho cô ấy một đồng chí nam có điều kiện tốt hơn rồi. Bất quá, Trần Nhị Thuận cũng là người thành thật, hai người xem như lưỡng tình tương duyệt cho nên ba mẹ của Tống Thanh Bình cũng không phản đối, mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.Vốn dĩ cho rằng đem con gả cho người mình muốn lấy thì sẽ hai vợ chồng sẽ chăm sóc nhau thật tốt, sẽ bảo vệ con gái mình. Nào biết được, chẳng những không bảo vệ mà còn làm cho con gái mình bị ủy khuất. Ba mẹ Tống Thanh Bình lập tức đuổi Trần Nhị Thuận về Tống gia.Kiều Hoa âm thầm cảm thấy may mắn, cô may mắn vì không cần phải sống chung với ba mẹ chồng.Bất quá, cuối cùng, không thể không cảm thán một câu, “Nói trắng ra là có tiền vẫn tốt nhất. Nếu có tiền, mỗi người mua một áo, như vậy sẽ không vì mấy chuyện này mà cãi nhau to đến vậy, có đúng không?”“Cũng không phải như thế…..Nhà họ Trần không có nghèo đến nổi như vậy, trừ bỏ hai vợ chồng chú Trần cùng Trần Giai Mỹ đang đi học, những người còn lại đều là đi làm, hơn nữa tiền lương không hề thấp a. Nhiều người đi làm như vậy, chắc chắn là điều kiện gia đình không thể kém. Chính là, Tống Thanh Bình từ khi đẻ con ra, nhiều năm như vậy chưa từng mua cái gì tốt cho bản thân, lúc này bỏ tiền ra mua một cái áo khoác, tuy rằng nó mắc, nhưng cũng không đáng để nháo thành như vậy.”“Đúng vậy a, ai nói không phải đâu.”
Sáng sớm hôm sau, Kiều Hoa đi tìm Ngô Quế Phương ở cách vách, hỏi chuyện tối hôm qua.
Ngô Quế Phương chính là người nhiều chuyện nhất nội viện, hỏi chị ấy, nhất định chị ấy sẽ biết!
“Tối qua có chuyện gì vậy? Đêm hôm qua em nghe thấy tiếng thím Trần. Lúc đó em đã ngủ rồi, cũng không chạy ra xem.”
Ngô Quế Phương nhìn bốn phía xung quanh, nhanh chóng kéo cô chạy vào nhà, “Mẹ chồng cãi nhau với con dâu! Thanh Bình tức giận chạy về nhà mẹ đẻ rồi!”
“A? Đây là có chuyện gì vậy?”
Thì ra đầu sỏ gây ra trận chiến này là do áo khoác Tân Niên a.
Sau khi Tống Thanh Bình đem áo khoác Tân Niên mới mua về nhà thì ngày nào cũng bị mẹ chồng càm ràm. Mẹ chồng nàng dâu ở chung, cãi nhau cũng là bình thường.
Nhưng buổi tối hôm qua, Tống Thanh Bình đi nhà tắm công cộng về, phát hiện cô em chồng Trần Giai Mỹ không có ở nhà, hơn nữa còn dám trộm chìa khóa tủ, lấy áo khoác Tân Niên của cô ấy!
Tống Thanh Bình nổi trận lôi đình, đuổi theo Trần Giai Mỹ lôi về nhà. Tống Thanh Bình mắng Trần Giai Mỹ một trận, chị dâu em chồng liền cãi nhau túi bụi.
Lần này, Tống Thanh Bình thật sự tức giận. Áo khoác này cô ấy mua, bận nửa tiếng liền luyến tiếc cởi ra. Kết quá, cô em chồng trực tiếp lấy đi mà không xin phép, tự ý lấy mặc còn không tính cư nhiên còn bận ra bên ngoài làm cho áo bị bẩn, trên áo có dính một nước tương. Tống Thanh Bình thật sự muốn đánh người!
Một khi tức giận lên thì cái gì cũng có thể nói, cô ấy mắng Trần Giai Mỹ là ăn trộm, là đồ không biết xấu hổ!
Thím Trần nghe vậy thì cho cô ấy một cái tát.
“Em chồng cô bận một chút thì làm sao? Thiếu cô miếng thịt nào a! Sao lại nói em chồng cô là ăn trộm? Cô tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cái áo khoác tôi còn chưa nói gì. Cho dù em chồng cô có sai đi nữa cũng không đến lượt cô dạy bảo!”
Thím Trần là bị tức giận đến hồ đồ, tuy rằng ngày thường Trần Giai Mỹ cũng chọc bà ấy nổi nóng, nhưng dù sao vẫn là con gái ruột. Còn Tống Thanh Bình cho dù tốt đến đâu cũng là chỉ là con dâu, là “người ngoài”. Thấy con gái mình bị mắng như vậy, thím Trần theo bản năng liền che chở cho con gái ruột.
Tống Thanh Bình cũng không phải là người dễ ức hiếp. Ngày thường cho dù mẹ chồng có chèn ép thì cũng chưa đến mức ra tay đánh cô ấy như hôm nay. Tống Thanh Bình ủy khuất mà rơi lệ, dưới cơn tức giận liền dọn đồ đi về nhà mẹ đẻ, ai khuyên cũng không được!
Lột áo khoác Tân Niên trên người Trần Giai Mỹ xuống, trước khi đi, còn hung hăng liếc Trần Giai Mỹ một cái.
Tự biết mình có lỗi nên toàn bộ quá trình Trần Giai Mỹ không dám nói một tiếng.
Thời điểm ra đến cửa thì gặp Trần Nhị Thuận mang con trai đi dạo quay về, trên đường đi anh ấy còn không quên mua bánh hạch đào về cho vợ.
“Ăn ăn ăn! Cả ngày chỉ biết ăn! Không làm được trò trống gì cả!”
Đẩy tay chồng ra, làm cho bánh hạch đào rơi đầy đất.
“Hắc! Em làm sao vậy, không phải em nói anh đi dạo tiện đường mua bánh này về cho em sao, anh có làm gì sai à?”
Biết được vợ mình muốn về nhà mẹ đẻ, Trần Nhị Thuận nhanh chóng mang con trai đuổi theo, nhưng kết quả là bị mắng cho quay về.
Không chỉ bị Tống Thanh Bình mắng mà cả mẹ vợ cũng mắng anh ấy.
Ba mẹ của Tống Thanh Bình không tệ lắm, đều là người ăn cơm nhà nước. Nếu không phải lúc trước Tống Thanh Bình liếc mắt nhìn trúng Trần Nhị Thuận thì ba mẹ cô ấy đã giới thiệu cho cô ấy một đồng chí nam có điều kiện tốt hơn rồi. Bất quá, Trần Nhị Thuận cũng là người thành thật, hai người xem như lưỡng tình tương duyệt cho nên ba mẹ của Tống Thanh Bình cũng không phản đối, mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.
Vốn dĩ cho rằng đem con gả cho người mình muốn lấy thì sẽ hai vợ chồng sẽ chăm sóc nhau thật tốt, sẽ bảo vệ con gái mình. Nào biết được, chẳng những không bảo vệ mà còn làm cho con gái mình bị ủy khuất. Ba mẹ Tống Thanh Bình lập tức đuổi Trần Nhị Thuận về Tống gia.
Kiều Hoa âm thầm cảm thấy may mắn, cô may mắn vì không cần phải sống chung với ba mẹ chồng.
Bất quá, cuối cùng, không thể không cảm thán một câu, “Nói trắng ra là có tiền vẫn tốt nhất. Nếu có tiền, mỗi người mua một áo, như vậy sẽ không vì mấy chuyện này mà cãi nhau to đến vậy, có đúng không?”
“Cũng không phải như thế…..Nhà họ Trần không có nghèo đến nổi như vậy, trừ bỏ hai vợ chồng chú Trần cùng Trần Giai Mỹ đang đi học, những người còn lại đều là đi làm, hơn nữa tiền lương không hề thấp a. Nhiều người đi làm như vậy, chắc chắn là điều kiện gia đình không thể kém. Chính là, Tống Thanh Bình từ khi đẻ con ra, nhiều năm như vậy chưa từng mua cái gì tốt cho bản thân, lúc này bỏ tiền ra mua một cái áo khoác, tuy rằng nó mắc, nhưng cũng không đáng để nháo thành như vậy.”
“Đúng vậy a, ai nói không phải đâu.”
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Sáng sớm hôm sau, Kiều Hoa đi tìm Ngô Quế Phương ở cách vách, hỏi chuyện tối hôm qua.Ngô Quế Phương chính là người nhiều chuyện nhất nội viện, hỏi chị ấy, nhất định chị ấy sẽ biết!“Tối qua có chuyện gì vậy? Đêm hôm qua em nghe thấy tiếng thím Trần. Lúc đó em đã ngủ rồi, cũng không chạy ra xem.”Ngô Quế Phương nhìn bốn phía xung quanh, nhanh chóng kéo cô chạy vào nhà, “Mẹ chồng cãi nhau với con dâu! Thanh Bình tức giận chạy về nhà mẹ đẻ rồi!”“A? Đây là có chuyện gì vậy?”Thì ra đầu sỏ gây ra trận chiến này là do áo khoác Tân Niên a.Sau khi Tống Thanh Bình đem áo khoác Tân Niên mới mua về nhà thì ngày nào cũng bị mẹ chồng càm ràm. Mẹ chồng nàng dâu ở chung, cãi nhau cũng là bình thường.Nhưng buổi tối hôm qua, Tống Thanh Bình đi nhà tắm công cộng về, phát hiện cô em chồng Trần Giai Mỹ không có ở nhà, hơn nữa còn dám trộm chìa khóa tủ, lấy áo khoác Tân Niên của cô ấy!Tống Thanh Bình nổi trận lôi đình, đuổi theo Trần Giai Mỹ lôi về nhà. Tống Thanh Bình mắng Trần Giai Mỹ một trận, chị dâu em chồng liền cãi nhau túi bụi.Lần này, Tống Thanh Bình thật sự tức giận. Áo khoác này cô ấy mua, bận nửa tiếng liền luyến tiếc cởi ra. Kết quá, cô em chồng trực tiếp lấy đi mà không xin phép, tự ý lấy mặc còn không tính cư nhiên còn bận ra bên ngoài làm cho áo bị bẩn, trên áo có dính một nước tương. Tống Thanh Bình thật sự muốn đánh người!Một khi tức giận lên thì cái gì cũng có thể nói, cô ấy mắng Trần Giai Mỹ là ăn trộm, là đồ không biết xấu hổ!Thím Trần nghe vậy thì cho cô ấy một cái tát.“Em chồng cô bận một chút thì làm sao? Thiếu cô miếng thịt nào a! Sao lại nói em chồng cô là ăn trộm? Cô tiêu nhiều tiền như vậy chỉ để mua một cái áo khoác tôi còn chưa nói gì. Cho dù em chồng cô có sai đi nữa cũng không đến lượt cô dạy bảo!”Thím Trần là bị tức giận đến hồ đồ, tuy rằng ngày thường Trần Giai Mỹ cũng chọc bà ấy nổi nóng, nhưng dù sao vẫn là con gái ruột. Còn Tống Thanh Bình cho dù tốt đến đâu cũng là chỉ là con dâu, là “người ngoài”. Thấy con gái mình bị mắng như vậy, thím Trần theo bản năng liền che chở cho con gái ruột.Tống Thanh Bình cũng không phải là người dễ ức hiếp. Ngày thường cho dù mẹ chồng có chèn ép thì cũng chưa đến mức ra tay đánh cô ấy như hôm nay. Tống Thanh Bình ủy khuất mà rơi lệ, dưới cơn tức giận liền dọn đồ đi về nhà mẹ đẻ, ai khuyên cũng không được!Lột áo khoác Tân Niên trên người Trần Giai Mỹ xuống, trước khi đi, còn hung hăng liếc Trần Giai Mỹ một cái.Tự biết mình có lỗi nên toàn bộ quá trình Trần Giai Mỹ không dám nói một tiếng.Thời điểm ra đến cửa thì gặp Trần Nhị Thuận mang con trai đi dạo quay về, trên đường đi anh ấy còn không quên mua bánh hạch đào về cho vợ.“Ăn ăn ăn! Cả ngày chỉ biết ăn! Không làm được trò trống gì cả!”Đẩy tay chồng ra, làm cho bánh hạch đào rơi đầy đất.“Hắc! Em làm sao vậy, không phải em nói anh đi dạo tiện đường mua bánh này về cho em sao, anh có làm gì sai à?”Biết được vợ mình muốn về nhà mẹ đẻ, Trần Nhị Thuận nhanh chóng mang con trai đuổi theo, nhưng kết quả là bị mắng cho quay về.Không chỉ bị Tống Thanh Bình mắng mà cả mẹ vợ cũng mắng anh ấy.Ba mẹ của Tống Thanh Bình không tệ lắm, đều là người ăn cơm nhà nước. Nếu không phải lúc trước Tống Thanh Bình liếc mắt nhìn trúng Trần Nhị Thuận thì ba mẹ cô ấy đã giới thiệu cho cô ấy một đồng chí nam có điều kiện tốt hơn rồi. Bất quá, Trần Nhị Thuận cũng là người thành thật, hai người xem như lưỡng tình tương duyệt cho nên ba mẹ của Tống Thanh Bình cũng không phản đối, mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.Vốn dĩ cho rằng đem con gả cho người mình muốn lấy thì sẽ hai vợ chồng sẽ chăm sóc nhau thật tốt, sẽ bảo vệ con gái mình. Nào biết được, chẳng những không bảo vệ mà còn làm cho con gái mình bị ủy khuất. Ba mẹ Tống Thanh Bình lập tức đuổi Trần Nhị Thuận về Tống gia.Kiều Hoa âm thầm cảm thấy may mắn, cô may mắn vì không cần phải sống chung với ba mẹ chồng.Bất quá, cuối cùng, không thể không cảm thán một câu, “Nói trắng ra là có tiền vẫn tốt nhất. Nếu có tiền, mỗi người mua một áo, như vậy sẽ không vì mấy chuyện này mà cãi nhau to đến vậy, có đúng không?”“Cũng không phải như thế…..Nhà họ Trần không có nghèo đến nổi như vậy, trừ bỏ hai vợ chồng chú Trần cùng Trần Giai Mỹ đang đi học, những người còn lại đều là đi làm, hơn nữa tiền lương không hề thấp a. Nhiều người đi làm như vậy, chắc chắn là điều kiện gia đình không thể kém. Chính là, Tống Thanh Bình từ khi đẻ con ra, nhiều năm như vậy chưa từng mua cái gì tốt cho bản thân, lúc này bỏ tiền ra mua một cái áo khoác, tuy rằng nó mắc, nhưng cũng không đáng để nháo thành như vậy.”“Đúng vậy a, ai nói không phải đâu.”