Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 247
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kỳ thật, ngày công bố kết quả, Phương Hữu Vi đã có ý định đi học lại nhưng Lưu Hiểu Hồng không đồng ý, còn tìm cho cậu ấy một công việc ở nhà máy, nói rằng cậu ấy nên gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.Phương Hữu Vi là một đứa trẻ hiểu chuyện từ nhỏ, cậu ấy luôn biết rằng mẹ mình khổ cực, cậu ấy không đành lòng để cho mẹ mình vất vả mãi.Đương nhiên là Phương Hữu Vi muốn kiếm tiền nuôi mẹ, để cho mẹ mình có cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu ấy cũng không thể nào từ bỏ giấc mơ học đại học của mình.Cậu ấy không thể từ bỏ cũng không thể cãi lại mẹ. Hai việc đều muốn làm….Cho nên mới bịa đặt ra lời nói dối thiện ý này. Nào biết được, mẹ cậu ấy lại theo dõi, sau đó liền….“Bán vỉa hè chỗ nào, nói không chừng là chị đã gặp rồi đây.” Đột nhiên Kiều Hoa hỏi.Phương Hữu Vi nhìn cô, c ắn môi dưới nói: “Phố Bạch Vân.”Phố Bạch Vân? Trùng hợp như vậy sao? Nói không chừng cô thật sự quen đấy!“Chị Lưu, có thể bày bán ở phố Bạch Vân nhất định là người có thể kiếm tiền. Tiền thuê một tháng ở đó không rẻ đâu.” Kiều Hoa thử khuyên chị ấy.Hiện tại quan trọng nhất là làm cho cảm xúc của Lưu Hiểu Hồng bình phục, tức giận cũng không thể giải quyết được gì, ngược lại còn làm hỏng việc.“Là, là có thể kiếm tiền. Nhưng con trai chị có tay có chân, chị còn chưa chết! Dựa vào cái gì mà phải nhờ con bé nuôi?” Nghĩ đến đây Lưu Hiểu Hồng càng thêm tức, giọng nói khẽ run, “Em nói xem, thân con gái, xuất đầu lộ diện làm ăn buôn bán, kia sao có thể là người đứng đắn được? Hữu Vi mới mười tám a! Sao con bé có thể quen được!”Nếu bình thường, Lưu Hiểu Hồng nghe được chuyện này sẽ khen người kia là nữ trung hào kiệt gì đó. Lúc này, con tức giận đang lấn át, hơn nữa nữ đồng chí kia còn “bắt cóc” con trai của chị ấy, Lưu Hiểu Hồng cái gì cũng mặc kệ, nhất định phải làm um chuyện này lên, cũng không thèm quan tâm là có thỏa đáng hay không.Hơn nữa, sinh nhật mười tám tuổi của Phương Hữu Vi mới được hai tháng, nói cách khác, hiện tại cậu ấy vừa mới thành niên được hai tháng, nhưng việc học đã bắt đầu từ tháng chín.Nói một cách chính xác, tức là, thời điểm Phương Hữu Vi còn chưa thành niên đã hẹn hò với nữ đồng chí kia!“Ai nha, vậy mau chia tay đi! Muốn đi học lại thì đi, đừng lãng phí tiền, dù sao cũng đã học được nửa năm! Nửa năm sau nếu thi không đậu thì chia tay với cô gái đó!” Hai mươi tuổi đi bán vỉa hè, Trương Hồng Yến cảm thấy người này không thích hợp.“Không, hiện tại chia tay liền! Nhà mình nghèo nhưng không nghèo đến mức để cho một cô gái hai mươi tuổi nuôi. Mẹ không thể để cho người ta nói cái mặt già này!” “Mẹ…..”Lưu Hiểu Hồng đẩy tay cậu ấy ra, “Hiện tại đi tìm con bé chia tay, bằng không đừng gọi mẹ là mẹ!”Phương Hữu Vi đương nhiên là sẽ không chia tay.Về lý, cô ấy giúp cậu ấy 90 đồng tiền học phí, về tình, thì cậu ấy thật sự thích cô ấy. Cho nên, sẽ không có khả năng chỉ vì lời của mẹ mà cùng người mình thích chia tay…Chuyện này nhất định không thể đồng ý. Từ trước đến nay, Phương Hữu Vi khó có khi mà làm trái ý của mẹ.Vốn dĩ chuyện này chỉ thảo luận một hai câu, hàng xóm về nhà làm cơm trưa, nhưng Lưu Hiểu Hồng nói chuyện với con trai mãi chưa có kết quả.Buổi chiều, Từ Sơn Tùng thu dọn quán chở hàng đi về nhà.Quả bóng cao su bị Kiều Minh đá lăn, vừa lúc đến trước mặt anh. Cậu nhóc hưng phấn chạy tới ôm chặt lấy đùi Từ Sơn Tùng.“Ba ba!”Từ Sơn Tùng xuống xe, một tay vịn xe, một tay nhéo nhéo hai má nộn nộn của con trai.“Con trai ngoan, con lại chơi bóng sao?”Cậu nhóc Kiều Minh ngoan ngoãn gật đầu, giơ quả bóng lên, nhìn anh không chớp mắt, “ n! Quả bóng ba ba mua cho con chơi rất vui! Vừa nãy, anh Khang Khang nói con khi nào anh ấy tan học sẽ dẫn con đi tới quảng trường chơi ném bóng vào rổ! Nhưng mà cái rổ cao quá, con không ném trúng.”Từ Sơn Tùng bật cười, xoa xoa mũi Kiều Minh, “Lấy bóng cao su chơi sao?”“ Ân, chơi bằng bóng cao su. Bóng đập xuống đất rồi nảy lên, sau đó lại đập xuống đất. Ha ha ~”Nói rồi, nhịn không được mà cười rộ lên, đôi mắt to tròn cũng cong lại như vầng trăng khuyết, gương mặt phúng phí, thật sự rất đáng yêu.“Lần sau ba ba dẫn con đi ra quảng trường chơi.”
Kỳ thật, ngày công bố kết quả, Phương Hữu Vi đã có ý định đi học lại nhưng Lưu Hiểu Hồng không đồng ý, còn tìm cho cậu ấy một công việc ở nhà máy, nói rằng cậu ấy nên gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.
Phương Hữu Vi là một đứa trẻ hiểu chuyện từ nhỏ, cậu ấy luôn biết rằng mẹ mình khổ cực, cậu ấy không đành lòng để cho mẹ mình vất vả mãi.
Đương nhiên là Phương Hữu Vi muốn kiếm tiền nuôi mẹ, để cho mẹ mình có cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu ấy cũng không thể nào từ bỏ giấc mơ học đại học của mình.
Cậu ấy không thể từ bỏ cũng không thể cãi lại mẹ. Hai việc đều muốn làm….Cho nên mới bịa đặt ra lời nói dối thiện ý này. Nào biết được, mẹ cậu ấy lại theo dõi, sau đó liền….
“Bán vỉa hè chỗ nào, nói không chừng là chị đã gặp rồi đây.” Đột nhiên Kiều Hoa hỏi.
Phương Hữu Vi nhìn cô, c ắn môi dưới nói: “Phố Bạch Vân.”
Phố Bạch Vân? Trùng hợp như vậy sao? Nói không chừng cô thật sự quen đấy!
“Chị Lưu, có thể bày bán ở phố Bạch Vân nhất định là người có thể kiếm tiền. Tiền thuê một tháng ở đó không rẻ đâu.” Kiều Hoa thử khuyên chị ấy.
Hiện tại quan trọng nhất là làm cho cảm xúc của Lưu Hiểu Hồng bình phục, tức giận cũng không thể giải quyết được gì, ngược lại còn làm hỏng việc.
“Là, là có thể kiếm tiền. Nhưng con trai chị có tay có chân, chị còn chưa chết! Dựa vào cái gì mà phải nhờ con bé nuôi?” Nghĩ đến đây Lưu Hiểu Hồng càng thêm tức, giọng nói khẽ run, “Em nói xem, thân con gái, xuất đầu lộ diện làm ăn buôn bán, kia sao có thể là người đứng đắn được? Hữu Vi mới mười tám a! Sao con bé có thể quen được!”
Nếu bình thường, Lưu Hiểu Hồng nghe được chuyện này sẽ khen người kia là nữ trung hào kiệt gì đó. Lúc này, con tức giận đang lấn át, hơn nữa nữ đồng chí kia còn “bắt cóc” con trai của chị ấy, Lưu Hiểu Hồng cái gì cũng mặc kệ, nhất định phải làm um chuyện này lên, cũng không thèm quan tâm là có thỏa đáng hay không.
Hơn nữa, sinh nhật mười tám tuổi của Phương Hữu Vi mới được hai tháng, nói cách khác, hiện tại cậu ấy vừa mới thành niên được hai tháng, nhưng việc học đã bắt đầu từ tháng chín.
Nói một cách chính xác, tức là, thời điểm Phương Hữu Vi còn chưa thành niên đã hẹn hò với nữ đồng chí kia!
“Ai nha, vậy mau chia tay đi! Muốn đi học lại thì đi, đừng lãng phí tiền, dù sao cũng đã học được nửa năm! Nửa năm sau nếu thi không đậu thì chia tay với cô gái đó!” Hai mươi tuổi đi bán vỉa hè, Trương Hồng Yến cảm thấy người này không thích hợp.
“Không, hiện tại chia tay liền! Nhà mình nghèo nhưng không nghèo đến mức để cho một cô gái hai mươi tuổi nuôi. Mẹ không thể để cho người ta nói cái mặt già này!” “Mẹ…..”
Lưu Hiểu Hồng đẩy tay cậu ấy ra, “Hiện tại đi tìm con bé chia tay, bằng không đừng gọi mẹ là mẹ!”
Phương Hữu Vi đương nhiên là sẽ không chia tay.
Về lý, cô ấy giúp cậu ấy 90 đồng tiền học phí, về tình, thì cậu ấy thật sự thích cô ấy. Cho nên, sẽ không có khả năng chỉ vì lời của mẹ mà cùng người mình thích chia tay…
Chuyện này nhất định không thể đồng ý. Từ trước đến nay, Phương Hữu Vi khó có khi mà làm trái ý của mẹ.
Vốn dĩ chuyện này chỉ thảo luận một hai câu, hàng xóm về nhà làm cơm trưa, nhưng Lưu Hiểu Hồng nói chuyện với con trai mãi chưa có kết quả.
Buổi chiều, Từ Sơn Tùng thu dọn quán chở hàng đi về nhà.
Quả bóng cao su bị Kiều Minh đá lăn, vừa lúc đến trước mặt anh. Cậu nhóc hưng phấn chạy tới ôm chặt lấy đùi Từ Sơn Tùng.
“Ba ba!”
Từ Sơn Tùng xuống xe, một tay vịn xe, một tay nhéo nhéo hai má nộn nộn của con trai.
“Con trai ngoan, con lại chơi bóng sao?”
Cậu nhóc Kiều Minh ngoan ngoãn gật đầu, giơ quả bóng lên, nhìn anh không chớp mắt, “ n! Quả bóng ba ba mua cho con chơi rất vui! Vừa nãy, anh Khang Khang nói con khi nào anh ấy tan học sẽ dẫn con đi tới quảng trường chơi ném bóng vào rổ! Nhưng mà cái rổ cao quá, con không ném trúng.”
Từ Sơn Tùng bật cười, xoa xoa mũi Kiều Minh, “Lấy bóng cao su chơi sao?”
“ Ân, chơi bằng bóng cao su. Bóng đập xuống đất rồi nảy lên, sau đó lại đập xuống đất. Ha ha ~”
Nói rồi, nhịn không được mà cười rộ lên, đôi mắt to tròn cũng cong lại như vầng trăng khuyết, gương mặt phúng phí, thật sự rất đáng yêu.
“Lần sau ba ba dẫn con đi ra quảng trường chơi.”
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kỳ thật, ngày công bố kết quả, Phương Hữu Vi đã có ý định đi học lại nhưng Lưu Hiểu Hồng không đồng ý, còn tìm cho cậu ấy một công việc ở nhà máy, nói rằng cậu ấy nên gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình.Phương Hữu Vi là một đứa trẻ hiểu chuyện từ nhỏ, cậu ấy luôn biết rằng mẹ mình khổ cực, cậu ấy không đành lòng để cho mẹ mình vất vả mãi.Đương nhiên là Phương Hữu Vi muốn kiếm tiền nuôi mẹ, để cho mẹ mình có cuộc sống tốt hơn, nhưng cậu ấy cũng không thể nào từ bỏ giấc mơ học đại học của mình.Cậu ấy không thể từ bỏ cũng không thể cãi lại mẹ. Hai việc đều muốn làm….Cho nên mới bịa đặt ra lời nói dối thiện ý này. Nào biết được, mẹ cậu ấy lại theo dõi, sau đó liền….“Bán vỉa hè chỗ nào, nói không chừng là chị đã gặp rồi đây.” Đột nhiên Kiều Hoa hỏi.Phương Hữu Vi nhìn cô, c ắn môi dưới nói: “Phố Bạch Vân.”Phố Bạch Vân? Trùng hợp như vậy sao? Nói không chừng cô thật sự quen đấy!“Chị Lưu, có thể bày bán ở phố Bạch Vân nhất định là người có thể kiếm tiền. Tiền thuê một tháng ở đó không rẻ đâu.” Kiều Hoa thử khuyên chị ấy.Hiện tại quan trọng nhất là làm cho cảm xúc của Lưu Hiểu Hồng bình phục, tức giận cũng không thể giải quyết được gì, ngược lại còn làm hỏng việc.“Là, là có thể kiếm tiền. Nhưng con trai chị có tay có chân, chị còn chưa chết! Dựa vào cái gì mà phải nhờ con bé nuôi?” Nghĩ đến đây Lưu Hiểu Hồng càng thêm tức, giọng nói khẽ run, “Em nói xem, thân con gái, xuất đầu lộ diện làm ăn buôn bán, kia sao có thể là người đứng đắn được? Hữu Vi mới mười tám a! Sao con bé có thể quen được!”Nếu bình thường, Lưu Hiểu Hồng nghe được chuyện này sẽ khen người kia là nữ trung hào kiệt gì đó. Lúc này, con tức giận đang lấn át, hơn nữa nữ đồng chí kia còn “bắt cóc” con trai của chị ấy, Lưu Hiểu Hồng cái gì cũng mặc kệ, nhất định phải làm um chuyện này lên, cũng không thèm quan tâm là có thỏa đáng hay không.Hơn nữa, sinh nhật mười tám tuổi của Phương Hữu Vi mới được hai tháng, nói cách khác, hiện tại cậu ấy vừa mới thành niên được hai tháng, nhưng việc học đã bắt đầu từ tháng chín.Nói một cách chính xác, tức là, thời điểm Phương Hữu Vi còn chưa thành niên đã hẹn hò với nữ đồng chí kia!“Ai nha, vậy mau chia tay đi! Muốn đi học lại thì đi, đừng lãng phí tiền, dù sao cũng đã học được nửa năm! Nửa năm sau nếu thi không đậu thì chia tay với cô gái đó!” Hai mươi tuổi đi bán vỉa hè, Trương Hồng Yến cảm thấy người này không thích hợp.“Không, hiện tại chia tay liền! Nhà mình nghèo nhưng không nghèo đến mức để cho một cô gái hai mươi tuổi nuôi. Mẹ không thể để cho người ta nói cái mặt già này!” “Mẹ…..”Lưu Hiểu Hồng đẩy tay cậu ấy ra, “Hiện tại đi tìm con bé chia tay, bằng không đừng gọi mẹ là mẹ!”Phương Hữu Vi đương nhiên là sẽ không chia tay.Về lý, cô ấy giúp cậu ấy 90 đồng tiền học phí, về tình, thì cậu ấy thật sự thích cô ấy. Cho nên, sẽ không có khả năng chỉ vì lời của mẹ mà cùng người mình thích chia tay…Chuyện này nhất định không thể đồng ý. Từ trước đến nay, Phương Hữu Vi khó có khi mà làm trái ý của mẹ.Vốn dĩ chuyện này chỉ thảo luận một hai câu, hàng xóm về nhà làm cơm trưa, nhưng Lưu Hiểu Hồng nói chuyện với con trai mãi chưa có kết quả.Buổi chiều, Từ Sơn Tùng thu dọn quán chở hàng đi về nhà.Quả bóng cao su bị Kiều Minh đá lăn, vừa lúc đến trước mặt anh. Cậu nhóc hưng phấn chạy tới ôm chặt lấy đùi Từ Sơn Tùng.“Ba ba!”Từ Sơn Tùng xuống xe, một tay vịn xe, một tay nhéo nhéo hai má nộn nộn của con trai.“Con trai ngoan, con lại chơi bóng sao?”Cậu nhóc Kiều Minh ngoan ngoãn gật đầu, giơ quả bóng lên, nhìn anh không chớp mắt, “ n! Quả bóng ba ba mua cho con chơi rất vui! Vừa nãy, anh Khang Khang nói con khi nào anh ấy tan học sẽ dẫn con đi tới quảng trường chơi ném bóng vào rổ! Nhưng mà cái rổ cao quá, con không ném trúng.”Từ Sơn Tùng bật cười, xoa xoa mũi Kiều Minh, “Lấy bóng cao su chơi sao?”“ Ân, chơi bằng bóng cao su. Bóng đập xuống đất rồi nảy lên, sau đó lại đập xuống đất. Ha ha ~”Nói rồi, nhịn không được mà cười rộ lên, đôi mắt to tròn cũng cong lại như vầng trăng khuyết, gương mặt phúng phí, thật sự rất đáng yêu.“Lần sau ba ba dẫn con đi ra quảng trường chơi.”