Tác giả:

Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…

Chương 257

Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Tết Tây qua đi, lại một năm nữa lại đến.Một nhà ba người bắt đầu chuẩn bị hành lý để về bắc ăn tết. Kiều Hoa cũng đã chuẩn bị quà tặng để biếu cho người nhà Từ Sơn Tùng.Tặng cho anh trai Từ Sơn Tùng chiếc đồng hồ, chị dâu cái áo khoác, mẹ chồng là nhân sâm….Nghe nói anh trai của anh anh có đứa con gái ba tuổi, vậy….cô tự thiết kế cho cô bé một chiếc váy, chờ qua tháng ba là có thể mặc, đảm bảo bận vào sẽ xinh hệt như một cô công chúa.Cách thời điểm khởi hành còn nửa tháng, Kiều Hoa có đủ thời gian để chuẩn bị đồ đạc. Cô giành ra một ít thời gian để làm cho chồng và con trai mỗi người một balo bằng loại vải hay dùng để may đồ lao đồng, rất chắc còn bền nữa.Tuy rằng, balo này không quá đẹp mắt nhưng về tính ứng dụng rất cao. Hai bên balo có thêm một ngăn nhỏ để đựng bình nước, bên trong có ba ngăn nhỏ và có một ngăn bí mật để đựng đồ vật quý giá. Mấy ngăn còn lại, ngăn nào cũng có thể đựng đồ.Nhận được balo nhỏ của mình, cậu nhóc Kiều Minh kích động đến nổi nhảy cẩn tại chỗ. Cậu nhóc đi vào phòng lấy hộp đựng bí mật của mình ra, bỏ toàn bộ đồ vào trong.Kiều Minh còn nói rất hùng hồn: “Ba ba nói chúng ta phải ngồi xe lửa hết ba ngày, cho nên chúng ta mang theo nhiều đồ ăn một chút bằng không sẽ đói bụng.”Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Trên xe lửa có bán đồ ăn hộp chúng ta có thể mua trên đó. Hơn nữa, không phải còn có ba ba với mẹ ở đây sao? Con đừng lo lắng nữa, ba mẹ không để con bụng đâu?”Đôi mắt màu hổ phách đảo một vòng, cười hỏi: “Kia, vậy trên xe lửa có bán bánh không mẹ? Có đường không ạ? Còn có bánh quy nữa? Có….”“Có, tất cả đều có nhưng mà đều phải bỏ tiền ra mua.” Kiều Hoa xoa loạn tóc của con trai.“Mẹ, vậy con tự mang đi được không? Như vậy thì chúng ta sẽ không phải tốn tiền để mua.” Nhóc phải tiết kiệm tiền cho ba mẹ.“Có thể nha, nhưng mà balo của con thì con phải tự mình đeo, nếu nặng con cũng không thể đưa cho ba ba, bởi vì ba ba còn phải mang rất nhiều hành lý.”“ n, con sẽ tự mình mang, không đưa qua cho ba ba!” Kiều Minh kiên định gật đầu, đeo balo trên lưng chạy ra ngoài sân, “Mẹ, mẹ nhìn nè, con đeo balo nè! Con có thể vừa đeo balo vừa chạy! Còn chạy rất nhanh nữa đó.”Trần Cảnh Khang bưng bát cơm từ trong nhà đi ra, kinh ngạc, “Kiều Minh, mẹ mua cho em cặp sách mới sao?”Kiều Minh dừng chân lại, đứng bất động, để cho Trần Cảnh Khang sờ balo mới của mình, “ Ân, là mẹ làm cho em, mẹ còn làm cho ba ba một cái giống hệt như vậy.”“Oa, ba ba em cũng có?” Trần Cảnh Khang vừa nhai cơm vừa mơ hồ nói.Kiều Minh kiêu ngạo mà ngẩng đầu, “Đúng vậy a. Bởi vì nhà em sẽ đi về bắc, chính là ở một chỗ rất xa chỗ này, là quê của ba ba. Ông bà nội em cũng ở chỗ đó.”Trần Cảnh Khang kinh ngạc há hốc mồm, “Thì ra là em có ông bà nội a, anh còn tưởng rằng em chỉ có ba mẹ và dì hai thôi.” Trần Giai Mỹ bưng chậu gỗ từ trong nhà đi ra, cô ấy định đi tới giếng bỗng nhiên bị thu hút bởi thân ảnh nhỏ của Kiều Minh.Dừng một chút, đột nhiên bỏ chậu gỗ xuống, chạy vào phòng, không đến nửa phút sau lại chạy ra, chạy thẳng về phía nhà Kiều Hoa.Lúc này, Kiều Hoa đang ở nhà may balo cho Từ Sơn Tùng, nhìn thấy người tới, ngẩng đầu lên nhìn nhưng tay vẫn tiếp tục làm, “Giai Mỹ, có chuyện gì sao?”Nhìn nhìn một vòng quanh nhà, cô ấy có chút ngại ngùng, gãi gãi mặt hỏi: “Cái kia….Nhà chị có bán đồ nào rẻ mà phụ nữ yêu thích không?”Cách nói chuyện không giống với người, hình như là cẩn thận hơn. Kiều Hoa nhìn cô ấy, có vẻ như cô đã biết mục đích đến đây của Trần Giai Mỹ.“Là áo khoác đó, có rất nhiều nữ đồng chí thích.”“Không phải, chị nghe không rõ sao, tôi nói món rẻ.” Trần Giai Mỹ không biết phải tả như thế nào.Kiều Hoa gãi gãi lỗ tai, “Nga, xin lỗi, món rẻ sao…..”Cô chỉ vào túi da trên bàn ăn cơm, cô đang chuẩn bị đưa qua cho Ngô Quế Phương làm số lượng lớn, “Cái này rẻ hơn so với quần áo, mười lăm đồng một túi.”“A? Cái túi này sao?” Cầm lên đánh giá một chút, “Cái túi này không lớn hơn tay tôi là bao nhiêu a….Cô bán mười lăm đồng? Gian thương a!”Trần Giai Mỹ thừa nhận, túi này đẹp thì có đẹp thiệt. Chính là, túi nhỏ như vậy, có thể đựng được cái gì a! Bỏ một ít tiền, một hai sợi dây cột tóc liền đầy túi đi?“Không phải vậy. Cô sờ túi thử đi, túi này làm từ da không phải từ vải bố. Cô biết vải da mặt hơn vải bố bao nhiêu không?”“Nhiều ít?” Vuốt vuốt bề mặt da, hỏi.“Mắc hơn gấp ba lần.”“A…..Thiệt hay giả vậy, mắc như vậy sao?”Kiều Hoa hơi hơi cong môi, chỉ vào giày da trên chân Trần Giai Mỹ, “Tôi hỏi cô một chút, giày da trên cô đi bao nhiêu tiền một đôi?”“Ách….” Nếu hỏi giá của đôi giày da heo này thì nó thật sự cũng mắc, một đôi 27 đồng!Ngẫm nghĩ lại, túi da này bán 15 đồng cũng là hợp lý rồi!

Tết Tây qua đi, lại một năm nữa lại đến.

Một nhà ba người bắt đầu chuẩn bị hành lý để về bắc ăn tết. Kiều Hoa cũng đã chuẩn bị quà tặng để biếu cho người nhà Từ Sơn Tùng.

Tặng cho anh trai Từ Sơn Tùng chiếc đồng hồ, chị dâu cái áo khoác, mẹ chồng là nhân sâm….Nghe nói anh trai của anh anh có đứa con gái ba tuổi, vậy….cô tự thiết kế cho cô bé một chiếc váy, chờ qua tháng ba là có thể mặc, đảm bảo bận vào sẽ xinh hệt như một cô công chúa.

Cách thời điểm khởi hành còn nửa tháng, Kiều Hoa có đủ thời gian để chuẩn bị đồ đạc. Cô giành ra một ít thời gian để làm cho chồng và con trai mỗi người một balo bằng loại vải hay dùng để may đồ lao đồng, rất chắc còn bền nữa.

Tuy rằng, balo này không quá đẹp mắt nhưng về tính ứng dụng rất cao. Hai bên balo có thêm một ngăn nhỏ để đựng bình nước, bên trong có ba ngăn nhỏ và có một ngăn bí mật để đựng đồ vật quý giá. Mấy ngăn còn lại, ngăn nào cũng có thể đựng đồ.

Nhận được balo nhỏ của mình, cậu nhóc Kiều Minh kích động đến nổi nhảy cẩn tại chỗ. Cậu nhóc đi vào phòng lấy hộp đựng bí mật của mình ra, bỏ toàn bộ đồ vào trong.

Kiều Minh còn nói rất hùng hồn: “Ba ba nói chúng ta phải ngồi xe lửa hết ba ngày, cho nên chúng ta mang theo nhiều đồ ăn một chút bằng không sẽ đói bụng.”

Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Trên xe lửa có bán đồ ăn hộp chúng ta có thể mua trên đó. Hơn nữa, không phải còn có ba ba với mẹ ở đây sao? Con đừng lo lắng nữa, ba mẹ không để con bụng đâu?”

Đôi mắt màu hổ phách đảo một vòng, cười hỏi: “Kia, vậy trên xe lửa có bán bánh không mẹ? Có đường không ạ? Còn có bánh quy nữa? Có….”

“Có, tất cả đều có nhưng mà đều phải bỏ tiền ra mua.” Kiều Hoa xoa loạn tóc của con trai.

“Mẹ, vậy con tự mang đi được không? Như vậy thì chúng ta sẽ không phải tốn tiền để mua.” Nhóc phải tiết kiệm tiền cho ba mẹ.

“Có thể nha, nhưng mà balo của con thì con phải tự mình đeo, nếu nặng con cũng không thể đưa cho ba ba, bởi vì ba ba còn phải mang rất nhiều hành lý.”

“ n, con sẽ tự mình mang, không đưa qua cho ba ba!” Kiều Minh kiên định gật đầu, đeo balo trên lưng chạy ra ngoài sân, “Mẹ, mẹ nhìn nè, con đeo balo nè! Con có thể vừa đeo balo vừa chạy! Còn chạy rất nhanh nữa đó.”

Trần Cảnh Khang bưng bát cơm từ trong nhà đi ra, kinh ngạc, “Kiều Minh, mẹ mua cho em cặp sách mới sao?”

Kiều Minh dừng chân lại, đứng bất động, để cho Trần Cảnh Khang sờ balo mới của mình, “ Ân, là mẹ làm cho em, mẹ còn làm cho ba ba một cái giống hệt như vậy.”

“Oa, ba ba em cũng có?” Trần Cảnh Khang vừa nhai cơm vừa mơ hồ nói.

Kiều Minh kiêu ngạo mà ngẩng đầu, “Đúng vậy a. Bởi vì nhà em sẽ đi về bắc, chính là ở một chỗ rất xa chỗ này, là quê của ba ba. Ông bà nội em cũng ở chỗ đó.”

Trần Cảnh Khang kinh ngạc há hốc mồm, “Thì ra là em có ông bà nội a, anh còn tưởng rằng em chỉ có ba mẹ và dì hai thôi.” Trần Giai Mỹ bưng chậu gỗ từ trong nhà đi ra, cô ấy định đi tới giếng bỗng nhiên bị thu hút bởi thân ảnh nhỏ của Kiều Minh.

Dừng một chút, đột nhiên bỏ chậu gỗ xuống, chạy vào phòng, không đến nửa phút sau lại chạy ra, chạy thẳng về phía nhà Kiều Hoa.

Lúc này, Kiều Hoa đang ở nhà may balo cho Từ Sơn Tùng, nhìn thấy người tới, ngẩng đầu lên nhìn nhưng tay vẫn tiếp tục làm, “Giai Mỹ, có chuyện gì sao?”

Nhìn nhìn một vòng quanh nhà, cô ấy có chút ngại ngùng, gãi gãi mặt hỏi: “Cái kia….Nhà chị có bán đồ nào rẻ mà phụ nữ yêu thích không?”

Cách nói chuyện không giống với người, hình như là cẩn thận hơn. Kiều Hoa nhìn cô ấy, có vẻ như cô đã biết mục đích đến đây của Trần Giai Mỹ.

“Là áo khoác đó, có rất nhiều nữ đồng chí thích.”

“Không phải, chị nghe không rõ sao, tôi nói món rẻ.” Trần Giai Mỹ không biết phải tả như thế nào.

Kiều Hoa gãi gãi lỗ tai, “Nga, xin lỗi, món rẻ sao…..”

Cô chỉ vào túi da trên bàn ăn cơm, cô đang chuẩn bị đưa qua cho Ngô Quế Phương làm số lượng lớn, “Cái này rẻ hơn so với quần áo, mười lăm đồng một túi.”

“A? Cái túi này sao?” Cầm lên đánh giá một chút, “Cái túi này không lớn hơn tay tôi là bao nhiêu a….Cô bán mười lăm đồng? Gian thương a!”

Trần Giai Mỹ thừa nhận, túi này đẹp thì có đẹp thiệt. Chính là, túi nhỏ như vậy, có thể đựng được cái gì a! Bỏ một ít tiền, một hai sợi dây cột tóc liền đầy túi đi?

“Không phải vậy. Cô sờ túi thử đi, túi này làm từ da không phải từ vải bố. Cô biết vải da mặt hơn vải bố bao nhiêu không?”

“Nhiều ít?” Vuốt vuốt bề mặt da, hỏi.

“Mắc hơn gấp ba lần.”

“A…..Thiệt hay giả vậy, mắc như vậy sao?”

Kiều Hoa hơi hơi cong môi, chỉ vào giày da trên chân Trần Giai Mỹ, “Tôi hỏi cô một chút, giày da trên cô đi bao nhiêu tiền một đôi?”

“Ách….” Nếu hỏi giá của đôi giày da heo này thì nó thật sự cũng mắc, một đôi 27 đồng!

Ngẫm nghĩ lại, túi da này bán 15 đồng cũng là hợp lý rồi!

Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Tết Tây qua đi, lại một năm nữa lại đến.Một nhà ba người bắt đầu chuẩn bị hành lý để về bắc ăn tết. Kiều Hoa cũng đã chuẩn bị quà tặng để biếu cho người nhà Từ Sơn Tùng.Tặng cho anh trai Từ Sơn Tùng chiếc đồng hồ, chị dâu cái áo khoác, mẹ chồng là nhân sâm….Nghe nói anh trai của anh anh có đứa con gái ba tuổi, vậy….cô tự thiết kế cho cô bé một chiếc váy, chờ qua tháng ba là có thể mặc, đảm bảo bận vào sẽ xinh hệt như một cô công chúa.Cách thời điểm khởi hành còn nửa tháng, Kiều Hoa có đủ thời gian để chuẩn bị đồ đạc. Cô giành ra một ít thời gian để làm cho chồng và con trai mỗi người một balo bằng loại vải hay dùng để may đồ lao đồng, rất chắc còn bền nữa.Tuy rằng, balo này không quá đẹp mắt nhưng về tính ứng dụng rất cao. Hai bên balo có thêm một ngăn nhỏ để đựng bình nước, bên trong có ba ngăn nhỏ và có một ngăn bí mật để đựng đồ vật quý giá. Mấy ngăn còn lại, ngăn nào cũng có thể đựng đồ.Nhận được balo nhỏ của mình, cậu nhóc Kiều Minh kích động đến nổi nhảy cẩn tại chỗ. Cậu nhóc đi vào phòng lấy hộp đựng bí mật của mình ra, bỏ toàn bộ đồ vào trong.Kiều Minh còn nói rất hùng hồn: “Ba ba nói chúng ta phải ngồi xe lửa hết ba ngày, cho nên chúng ta mang theo nhiều đồ ăn một chút bằng không sẽ đói bụng.”Kiều Hoa dở khóc dở cười, “Trên xe lửa có bán đồ ăn hộp chúng ta có thể mua trên đó. Hơn nữa, không phải còn có ba ba với mẹ ở đây sao? Con đừng lo lắng nữa, ba mẹ không để con bụng đâu?”Đôi mắt màu hổ phách đảo một vòng, cười hỏi: “Kia, vậy trên xe lửa có bán bánh không mẹ? Có đường không ạ? Còn có bánh quy nữa? Có….”“Có, tất cả đều có nhưng mà đều phải bỏ tiền ra mua.” Kiều Hoa xoa loạn tóc của con trai.“Mẹ, vậy con tự mang đi được không? Như vậy thì chúng ta sẽ không phải tốn tiền để mua.” Nhóc phải tiết kiệm tiền cho ba mẹ.“Có thể nha, nhưng mà balo của con thì con phải tự mình đeo, nếu nặng con cũng không thể đưa cho ba ba, bởi vì ba ba còn phải mang rất nhiều hành lý.”“ n, con sẽ tự mình mang, không đưa qua cho ba ba!” Kiều Minh kiên định gật đầu, đeo balo trên lưng chạy ra ngoài sân, “Mẹ, mẹ nhìn nè, con đeo balo nè! Con có thể vừa đeo balo vừa chạy! Còn chạy rất nhanh nữa đó.”Trần Cảnh Khang bưng bát cơm từ trong nhà đi ra, kinh ngạc, “Kiều Minh, mẹ mua cho em cặp sách mới sao?”Kiều Minh dừng chân lại, đứng bất động, để cho Trần Cảnh Khang sờ balo mới của mình, “ Ân, là mẹ làm cho em, mẹ còn làm cho ba ba một cái giống hệt như vậy.”“Oa, ba ba em cũng có?” Trần Cảnh Khang vừa nhai cơm vừa mơ hồ nói.Kiều Minh kiêu ngạo mà ngẩng đầu, “Đúng vậy a. Bởi vì nhà em sẽ đi về bắc, chính là ở một chỗ rất xa chỗ này, là quê của ba ba. Ông bà nội em cũng ở chỗ đó.”Trần Cảnh Khang kinh ngạc há hốc mồm, “Thì ra là em có ông bà nội a, anh còn tưởng rằng em chỉ có ba mẹ và dì hai thôi.” Trần Giai Mỹ bưng chậu gỗ từ trong nhà đi ra, cô ấy định đi tới giếng bỗng nhiên bị thu hút bởi thân ảnh nhỏ của Kiều Minh.Dừng một chút, đột nhiên bỏ chậu gỗ xuống, chạy vào phòng, không đến nửa phút sau lại chạy ra, chạy thẳng về phía nhà Kiều Hoa.Lúc này, Kiều Hoa đang ở nhà may balo cho Từ Sơn Tùng, nhìn thấy người tới, ngẩng đầu lên nhìn nhưng tay vẫn tiếp tục làm, “Giai Mỹ, có chuyện gì sao?”Nhìn nhìn một vòng quanh nhà, cô ấy có chút ngại ngùng, gãi gãi mặt hỏi: “Cái kia….Nhà chị có bán đồ nào rẻ mà phụ nữ yêu thích không?”Cách nói chuyện không giống với người, hình như là cẩn thận hơn. Kiều Hoa nhìn cô ấy, có vẻ như cô đã biết mục đích đến đây của Trần Giai Mỹ.“Là áo khoác đó, có rất nhiều nữ đồng chí thích.”“Không phải, chị nghe không rõ sao, tôi nói món rẻ.” Trần Giai Mỹ không biết phải tả như thế nào.Kiều Hoa gãi gãi lỗ tai, “Nga, xin lỗi, món rẻ sao…..”Cô chỉ vào túi da trên bàn ăn cơm, cô đang chuẩn bị đưa qua cho Ngô Quế Phương làm số lượng lớn, “Cái này rẻ hơn so với quần áo, mười lăm đồng một túi.”“A? Cái túi này sao?” Cầm lên đánh giá một chút, “Cái túi này không lớn hơn tay tôi là bao nhiêu a….Cô bán mười lăm đồng? Gian thương a!”Trần Giai Mỹ thừa nhận, túi này đẹp thì có đẹp thiệt. Chính là, túi nhỏ như vậy, có thể đựng được cái gì a! Bỏ một ít tiền, một hai sợi dây cột tóc liền đầy túi đi?“Không phải vậy. Cô sờ túi thử đi, túi này làm từ da không phải từ vải bố. Cô biết vải da mặt hơn vải bố bao nhiêu không?”“Nhiều ít?” Vuốt vuốt bề mặt da, hỏi.“Mắc hơn gấp ba lần.”“A…..Thiệt hay giả vậy, mắc như vậy sao?”Kiều Hoa hơi hơi cong môi, chỉ vào giày da trên chân Trần Giai Mỹ, “Tôi hỏi cô một chút, giày da trên cô đi bao nhiêu tiền một đôi?”“Ách….” Nếu hỏi giá của đôi giày da heo này thì nó thật sự cũng mắc, một đôi 27 đồng!Ngẫm nghĩ lại, túi da này bán 15 đồng cũng là hợp lý rồi!

Chương 257