Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 271
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Hai vợ chồng già đi rồi, trong phòng an tĩnh hơn, cuối cùng Kiều Hoa cũng có thể thở một hơi, không còn căng thẳng nữa.“Thế nào, có được không?” Tìm ly rót cho hai mẹ con ly nước ấm, hỏi.“Cái gì được hay không?” Nhận lấy ly nước, cái nhỏ chúm lại rồi giãn ra.“Em cảm thấy thế nào khi thấy ba mẹ anh?”Kiều Hoa liếc nhìn anh một cái, hơi mỉm cười, “Trước mắt vẫn ổn, mẹ anh giống như người tốt, bà cười rộ lên cảm thấy rất thân thiết, không làm cho người khác sợ hãi. Còn ba anh, ân…..vẫn luôn xụ mặt, cũng không nói lời nào, em cảm thấy ông không thích em.”“Mẹ ơi, con thích mẹ.” Kiều Minh gấp gáp biểu đạt tình cảm của mình với mẹ, còn không quên hôn cô.Hai vợ chồng nhìn nhau bật cười, mỗi người bên nhéo nhéo má của cậu con trai.“Tính cách ba anh chính là như vậy, chỉ cần không quá đáng thì là không có việc gì cả. Theo anh thì vẫn còn có thể, nếu thật sự không thích em, phỏng chừng ông ấy đã không cho em vào cửa rồi.”“A…..” Nghe anh nói như vậy, Kiều Hoa còn lo lắng hơn nữa.Cúi người hôn lên trán của cô, xem như một lời trấn an.“Đừng sợ, còn có anh.”Hôn thì có tác dụng sao, Kiều Hoa vẫn cảm thấy bất an, “Vậy anh hai anh đâu? Em cũng sợ, lá thư đó là do anh ấy viết. Ngữ khí trong thư….tổng thể thì trong nhà có lẽ người không thích em nhất là anh ấy.”“Không có việc gì, tới rồi tính. Bọn họ chỉ không thể chấp nhận việc anh cưới một người mẹ đơn thân, đối với em và Minh Minh, kỳ thật cũng không quá ác cảm.”Người của nhà họ Từ không phải là những người không nói lý lẻ, hết thảy đều chờ sau này ở chung sẽ cảm nhận được.“ Ân, chỉ mong là như vậy.”Sau khi hai vợ chồng già đi ra cửa, người về trước là Từ Dũng Hạ, ông còn dẫn theo một nhà ba người Từ Hải Bình.Không thấy người nhưng đã nghe tiếng, từ xa đã nghe thấy giọng nói rất vang, “Sơn Tùng đã về rồi sao? Em dâu cũng tới?”“Chị dâu.” Từ Sơn Tùng đừng dậy nghênh đón, “Anh hai.”Chị dâu Tống Văn Mẫn so với Từ Sơn Tùng thì lớn hơn 6 tuổi, so với Từ Sơn Tùng còn lớn hơn một tuổi. Ngũ quan của chị đậm nét phương bắc, chị mặc một thân áo bông màu lam, tóc đen được cột gọn ra sau đầu. Tuy là mắt một mí, nhưng con ngươi lại rất trong, có thể thấy là một người hay cười.Ấn tượng ban đầu không giống với Từ Dũng Hạ vừa nhìn liền cảm thấy áp bách, Tống Văn Mẫn cho người ta cảm giác thân thiết hơn nhiều. Kiều Hoa cũng nhanh chóng đứng dậy, đi qua, cười nói: “Anh hai, chị dâu.”Dứt lời, nhéo nhéo bàn tay Kiều Minh, “Minh Minh, chào đi con.”Cậu nhóc Kiều Minh cũng phản ứng lại, mở miệng, “Con chào bác trai. Con chào bác gái.”Chú ý tới một bé gái nhút nhát đứng bên chân hai vợ chồng, Kiều Minh vẫy vẫy tay, “Chào em gái ~”Tống Văn Mẫn cũng thúc giục con gái, “Mau, Miên Miên, chào anh đi nào.”Từ Nghệ Miên là một cô bé hay thẹn thùng, đột nhiên thấy người lạ, cô bé liền trốn ra sau lưng mẹ.Kiều Hoa nhìn cô bé, phảng phất thấy được Kiều Minh một năm trước. Con trai cô cũng từng sợ người lạ như thế, thời gian quả thật trôi mau a.Thấy cô bé không có động tác, Kiều Minh hào phóng chào hỏi em gái lần nữa, “Chào em nha ~”“Nhanh lên, anh trai đang chào con kìa.” Tống Văn Mẫn thúc giục nói.Cô bé lớn lên thì giống mẹ nhưng tính cách lại giống ba là một người hướng nội.Cô bé thật sự không dám cất lời, thấy mẹ thúc giục, bất đắc dĩ liền lộc cộc chạy đến chỗ Từ Hải Bình để trốn.“Đứa bé này sợ người lạ.” Tống Văn Mẫn cười cười, trừng mắt nhìn con gái một cái.“Không có việc gì ạ.”Từ khi chị dâu tới, bầu không khí trong nhà thân thiện hẳn lên. Đó cũng là lý do mà người hướng ngoại đi đến đâu cũng được người khác yêu thích, không phải là rất rõ ràng rồi sao.Thừa dịp mọi người đều đến khá đông đủ, Kiều Hoa mở hành lý ra, bên trong vừa vặn là váy nhỏ cho Từ Nghệ Miên.Cầm váy ra, bung ra giữa không trung tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, phần dưới của váy bồng ra nhìn rất hút mắt.Cười cười, đưa tới trước mặt Tống Văn Mẫn, “Chị dâu, lần đầu gặp mặt không biết nên đưa quà gì, đây là váy cho Miên Miên, đến khi trời ấm hơn một chút là có thể mặc.”Tống Văn Mẫn thụ sủng nhược kinh, thật không nghĩ tới cô em dâu này còn mang theo quà cho con gái mình.“Cảm ơn, cảm ơn, thật là đẹp, tốn tiền của em dâu rồi.”Vén tóc ra sau tai, Kiều Hoa thẹn thùng cười, “Lần đầu gặp mặt vẫn nên như vậy.”
Hai vợ chồng già đi rồi, trong phòng an tĩnh hơn, cuối cùng Kiều Hoa cũng có thể thở một hơi, không còn căng thẳng nữa.
“Thế nào, có được không?” Tìm ly rót cho hai mẹ con ly nước ấm, hỏi.
“Cái gì được hay không?” Nhận lấy ly nước, cái nhỏ chúm lại rồi giãn ra.
“Em cảm thấy thế nào khi thấy ba mẹ anh?”
Kiều Hoa liếc nhìn anh một cái, hơi mỉm cười, “Trước mắt vẫn ổn, mẹ anh giống như người tốt, bà cười rộ lên cảm thấy rất thân thiết, không làm cho người khác sợ hãi. Còn ba anh, ân…..vẫn luôn xụ mặt, cũng không nói lời nào, em cảm thấy ông không thích em.”
“Mẹ ơi, con thích mẹ.” Kiều Minh gấp gáp biểu đạt tình cảm của mình với mẹ, còn không quên hôn cô.
Hai vợ chồng nhìn nhau bật cười, mỗi người bên nhéo nhéo má của cậu con trai.
“Tính cách ba anh chính là như vậy, chỉ cần không quá đáng thì là không có việc gì cả. Theo anh thì vẫn còn có thể, nếu thật sự không thích em, phỏng chừng ông ấy đã không cho em vào cửa rồi.”
“A…..” Nghe anh nói như vậy, Kiều Hoa còn lo lắng hơn nữa.
Cúi người hôn lên trán của cô, xem như một lời trấn an.
“Đừng sợ, còn có anh.”
Hôn thì có tác dụng sao, Kiều Hoa vẫn cảm thấy bất an, “Vậy anh hai anh đâu? Em cũng sợ, lá thư đó là do anh ấy viết. Ngữ khí trong thư….tổng thể thì trong nhà có lẽ người không thích em nhất là anh ấy.”
“Không có việc gì, tới rồi tính. Bọn họ chỉ không thể chấp nhận việc anh cưới một người mẹ đơn thân, đối với em và Minh Minh, kỳ thật cũng không quá ác cảm.”
Người của nhà họ Từ không phải là những người không nói lý lẻ, hết thảy đều chờ sau này ở chung sẽ cảm nhận được.
“ Ân, chỉ mong là như vậy.”
Sau khi hai vợ chồng già đi ra cửa, người về trước là Từ Dũng Hạ, ông còn dẫn theo một nhà ba người Từ Hải Bình.
Không thấy người nhưng đã nghe tiếng, từ xa đã nghe thấy giọng nói rất vang, “Sơn Tùng đã về rồi sao? Em dâu cũng tới?”
“Chị dâu.” Từ Sơn Tùng đừng dậy nghênh đón, “Anh hai.”
Chị dâu Tống Văn Mẫn so với Từ Sơn Tùng thì lớn hơn 6 tuổi, so với Từ Sơn Tùng còn lớn hơn một tuổi. Ngũ quan của chị đậm nét phương bắc, chị mặc một thân áo bông màu lam, tóc đen được cột gọn ra sau đầu. Tuy là mắt một mí, nhưng con ngươi lại rất trong, có thể thấy là một người hay cười.
Ấn tượng ban đầu không giống với Từ Dũng Hạ vừa nhìn liền cảm thấy áp bách, Tống Văn Mẫn cho người ta cảm giác thân thiết hơn nhiều. Kiều Hoa cũng nhanh chóng đứng dậy, đi qua, cười nói: “Anh hai, chị dâu.”
Dứt lời, nhéo nhéo bàn tay Kiều Minh, “Minh Minh, chào đi con.”
Cậu nhóc Kiều Minh cũng phản ứng lại, mở miệng, “Con chào bác trai. Con chào bác gái.”
Chú ý tới một bé gái nhút nhát đứng bên chân hai vợ chồng, Kiều Minh vẫy vẫy tay, “Chào em gái ~”
Tống Văn Mẫn cũng thúc giục con gái, “Mau, Miên Miên, chào anh đi nào.”
Từ Nghệ Miên là một cô bé hay thẹn thùng, đột nhiên thấy người lạ, cô bé liền trốn ra sau lưng mẹ.
Kiều Hoa nhìn cô bé, phảng phất thấy được Kiều Minh một năm trước. Con trai cô cũng từng sợ người lạ như thế, thời gian quả thật trôi mau a.
Thấy cô bé không có động tác, Kiều Minh hào phóng chào hỏi em gái lần nữa, “Chào em nha ~”
“Nhanh lên, anh trai đang chào con kìa.” Tống Văn Mẫn thúc giục nói.
Cô bé lớn lên thì giống mẹ nhưng tính cách lại giống ba là một người hướng nội.
Cô bé thật sự không dám cất lời, thấy mẹ thúc giục, bất đắc dĩ liền lộc cộc chạy đến chỗ Từ Hải Bình để trốn.
“Đứa bé này sợ người lạ.” Tống Văn Mẫn cười cười, trừng mắt nhìn con gái một cái.
“Không có việc gì ạ.”
Từ khi chị dâu tới, bầu không khí trong nhà thân thiện hẳn lên. Đó cũng là lý do mà người hướng ngoại đi đến đâu cũng được người khác yêu thích, không phải là rất rõ ràng rồi sao.
Thừa dịp mọi người đều đến khá đông đủ, Kiều Hoa mở hành lý ra, bên trong vừa vặn là váy nhỏ cho Từ Nghệ Miên.
Cầm váy ra, bung ra giữa không trung tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, phần dưới của váy bồng ra nhìn rất hút mắt.
Cười cười, đưa tới trước mặt Tống Văn Mẫn, “Chị dâu, lần đầu gặp mặt không biết nên đưa quà gì, đây là váy cho Miên Miên, đến khi trời ấm hơn một chút là có thể mặc.”
Tống Văn Mẫn thụ sủng nhược kinh, thật không nghĩ tới cô em dâu này còn mang theo quà cho con gái mình.
“Cảm ơn, cảm ơn, thật là đẹp, tốn tiền của em dâu rồi.”
Vén tóc ra sau tai, Kiều Hoa thẹn thùng cười, “Lần đầu gặp mặt vẫn nên như vậy.”
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Hai vợ chồng già đi rồi, trong phòng an tĩnh hơn, cuối cùng Kiều Hoa cũng có thể thở một hơi, không còn căng thẳng nữa.“Thế nào, có được không?” Tìm ly rót cho hai mẹ con ly nước ấm, hỏi.“Cái gì được hay không?” Nhận lấy ly nước, cái nhỏ chúm lại rồi giãn ra.“Em cảm thấy thế nào khi thấy ba mẹ anh?”Kiều Hoa liếc nhìn anh một cái, hơi mỉm cười, “Trước mắt vẫn ổn, mẹ anh giống như người tốt, bà cười rộ lên cảm thấy rất thân thiết, không làm cho người khác sợ hãi. Còn ba anh, ân…..vẫn luôn xụ mặt, cũng không nói lời nào, em cảm thấy ông không thích em.”“Mẹ ơi, con thích mẹ.” Kiều Minh gấp gáp biểu đạt tình cảm của mình với mẹ, còn không quên hôn cô.Hai vợ chồng nhìn nhau bật cười, mỗi người bên nhéo nhéo má của cậu con trai.“Tính cách ba anh chính là như vậy, chỉ cần không quá đáng thì là không có việc gì cả. Theo anh thì vẫn còn có thể, nếu thật sự không thích em, phỏng chừng ông ấy đã không cho em vào cửa rồi.”“A…..” Nghe anh nói như vậy, Kiều Hoa còn lo lắng hơn nữa.Cúi người hôn lên trán của cô, xem như một lời trấn an.“Đừng sợ, còn có anh.”Hôn thì có tác dụng sao, Kiều Hoa vẫn cảm thấy bất an, “Vậy anh hai anh đâu? Em cũng sợ, lá thư đó là do anh ấy viết. Ngữ khí trong thư….tổng thể thì trong nhà có lẽ người không thích em nhất là anh ấy.”“Không có việc gì, tới rồi tính. Bọn họ chỉ không thể chấp nhận việc anh cưới một người mẹ đơn thân, đối với em và Minh Minh, kỳ thật cũng không quá ác cảm.”Người của nhà họ Từ không phải là những người không nói lý lẻ, hết thảy đều chờ sau này ở chung sẽ cảm nhận được.“ Ân, chỉ mong là như vậy.”Sau khi hai vợ chồng già đi ra cửa, người về trước là Từ Dũng Hạ, ông còn dẫn theo một nhà ba người Từ Hải Bình.Không thấy người nhưng đã nghe tiếng, từ xa đã nghe thấy giọng nói rất vang, “Sơn Tùng đã về rồi sao? Em dâu cũng tới?”“Chị dâu.” Từ Sơn Tùng đừng dậy nghênh đón, “Anh hai.”Chị dâu Tống Văn Mẫn so với Từ Sơn Tùng thì lớn hơn 6 tuổi, so với Từ Sơn Tùng còn lớn hơn một tuổi. Ngũ quan của chị đậm nét phương bắc, chị mặc một thân áo bông màu lam, tóc đen được cột gọn ra sau đầu. Tuy là mắt một mí, nhưng con ngươi lại rất trong, có thể thấy là một người hay cười.Ấn tượng ban đầu không giống với Từ Dũng Hạ vừa nhìn liền cảm thấy áp bách, Tống Văn Mẫn cho người ta cảm giác thân thiết hơn nhiều. Kiều Hoa cũng nhanh chóng đứng dậy, đi qua, cười nói: “Anh hai, chị dâu.”Dứt lời, nhéo nhéo bàn tay Kiều Minh, “Minh Minh, chào đi con.”Cậu nhóc Kiều Minh cũng phản ứng lại, mở miệng, “Con chào bác trai. Con chào bác gái.”Chú ý tới một bé gái nhút nhát đứng bên chân hai vợ chồng, Kiều Minh vẫy vẫy tay, “Chào em gái ~”Tống Văn Mẫn cũng thúc giục con gái, “Mau, Miên Miên, chào anh đi nào.”Từ Nghệ Miên là một cô bé hay thẹn thùng, đột nhiên thấy người lạ, cô bé liền trốn ra sau lưng mẹ.Kiều Hoa nhìn cô bé, phảng phất thấy được Kiều Minh một năm trước. Con trai cô cũng từng sợ người lạ như thế, thời gian quả thật trôi mau a.Thấy cô bé không có động tác, Kiều Minh hào phóng chào hỏi em gái lần nữa, “Chào em nha ~”“Nhanh lên, anh trai đang chào con kìa.” Tống Văn Mẫn thúc giục nói.Cô bé lớn lên thì giống mẹ nhưng tính cách lại giống ba là một người hướng nội.Cô bé thật sự không dám cất lời, thấy mẹ thúc giục, bất đắc dĩ liền lộc cộc chạy đến chỗ Từ Hải Bình để trốn.“Đứa bé này sợ người lạ.” Tống Văn Mẫn cười cười, trừng mắt nhìn con gái một cái.“Không có việc gì ạ.”Từ khi chị dâu tới, bầu không khí trong nhà thân thiện hẳn lên. Đó cũng là lý do mà người hướng ngoại đi đến đâu cũng được người khác yêu thích, không phải là rất rõ ràng rồi sao.Thừa dịp mọi người đều đến khá đông đủ, Kiều Hoa mở hành lý ra, bên trong vừa vặn là váy nhỏ cho Từ Nghệ Miên.Cầm váy ra, bung ra giữa không trung tạo thành một vòng cung hoàn mỹ, phần dưới của váy bồng ra nhìn rất hút mắt.Cười cười, đưa tới trước mặt Tống Văn Mẫn, “Chị dâu, lần đầu gặp mặt không biết nên đưa quà gì, đây là váy cho Miên Miên, đến khi trời ấm hơn một chút là có thể mặc.”Tống Văn Mẫn thụ sủng nhược kinh, thật không nghĩ tới cô em dâu này còn mang theo quà cho con gái mình.“Cảm ơn, cảm ơn, thật là đẹp, tốn tiền của em dâu rồi.”Vén tóc ra sau tai, Kiều Hoa thẹn thùng cười, “Lần đầu gặp mặt vẫn nên như vậy.”