Tác giả:

Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…

Chương 294

Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kiều Hoa quyết định chọn vải chiffon cho hai mẫu này, chất vải này mát, giá cả không cao.Thời gian không chờ đợi một ai, sau khi chọn xong chất vải, màu sắc Kiều Hoa bắt đầu may thành phẩm.Sau khi làm xong, cô cầm mẫu qua đưa cho Ngô Quế Phương, áo sơ mi thì một đồng rưỡi một áo, còn váy dài thì hai đồng một áo. Sau khi nhận mẫu, chị ấy bắt tay ngay vào làm, Ngô Quế Phương hận không thể dẫm cho máy may bốc khói.Làm một ngày, Kiều Hoa làm được bốn váy dài, Ngô Quế Phương làm được năm cái áo sơ mi, thím Trần thì làm được ba áo sơ mi, mấy người con dâu thì làm được hai cái váy dài.Sau khi kiểm tra chất lượng, ngày hôm sau Kiều Hoa trực tiếp đem ra cửa hàng.“Mại dô mại dô! Tới ngắm một chút áo sơ mi của MC chương trình Xuân Vãn đi! Nam nữ đều có thể mặc! Màu sắc tươi sáng, mặc vào người chính là nổi bật nhất!”“Xuân Vãn? Giống y hệt sao!”“Cho tôi nhìn thử một cái.”Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân một cầm tấm ảnh của nữ MC và ca sĩ ra trưng trước cửa tiệm, ai nhìn liền có thể nhìn nhưng không thể cầm đi.“Nha, này không phải……Không phải cái váy….”“Lữ Tĩnh! Cái này là hình của Lữ Tĩnh đi? Chính là nữ MC của tiết mục Xuân Vãn năm nay.”“Aizzz, đúng đúng đúng, giống y như đúc, chính là cô ấy!”Hai Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân thuận tiện cầm quần áo mới ra, một cái váy dài và một cái áo sơ mi hồng, phối hợp với hình ảnh, váy và áo càng tạo thêm sự kinh diễm và thần bí cho người xem.“Thiệt hay giả vậy? Giống như đúc luôn sao?”“Đương nhiên rồi, ngài có thể so sánh thử!” Từ Sơn Tùng đem váy đến gần ảnh chụp, chiếc váy giống đến 99%, chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể thấy đây là một khuôn khắc ra.Không cần so sánh, chỉ cần nhìn là thấy.“Đúng là giống thật này!”“Oa! Thật giống! Y hệt luôn này, thật sự là đẹp quá đi!”“Đây là cô ca sĩ Mã Lan đúng không? Cô ấy đẹp quá….”Váy hồng nhạt dài phiêu dật, bên hông còn nhấn eo, nữa trên của váy được cắt không đối xứng tạo cảm giác trang nhã mà tinh nghịch.Trên cổ áo còn phối thêm một vòng cổ trân châu vừa trang nhã vừa hào phóng, không quá khoa trương nhưng vẫn đẹp. Trên vai trái thì gắn thêm một đóa hoa điểm xuyến vừa hay tạo nên sự nhí nhảnh cho váy.Tuy rằng hiện tại mới đầu xuân, không thể mặc váy nhưng mà Mã Lan thật sự quá đẹp, cô ấy chính là người mẫu quảng cáo tốt nhất.Người nào thấy chiếc váy này mà có thể kháng cự được nó.Hơn nữa, toàn bộ Lê An chỉ có cửa hàng này bán, hàng còn không nhiều lắm, còn ở đó mà không mua?“Mua váy tặng vòng cổ, vòng cổ giống của Mã Lan, mua váy liền tặng!”Ai nha! Đúng là món hời! Không mua mới là kẻ ngốc!Mau mua đi chị em ơi!===============Đại khái là do có cửa hàng ở vị trí tốt, công thêm hiệu ứng của tiết mục Xuân Vãn, cho nên việc buôn bán của Từ Sơn Tùng bình thường đã tốt bây giờ còn muốn tốt hơn. Cho dù không có phòng thử đồ nhưng mà khách hàng vẫn ra vào không ít, chỉ mới nửa buổi sáng đã bán ra không ít!Nhân lúc còn chưa phải giờ cao điểm, Lý Hồng Quân nhanh chóng chạy về nhà lấy thêm quần áo. Bởi vì chưa quen tay, cho nên Kiều Hoa chỉ làm ra hai chiếc váy, Ngô Quế Phương cũng được hai áo sơ mi, còn thím Trần thì làm được một áo sơ mi.“Này, chỗ này sao mà đủ nhà. Anh cảm thấy không tới hai giờ liền bán hết sạch!” Lý Hồng Quân gấp đến độ muốn khóc.Đương nhiên rồi, tiền ở ngay trước mặt ai mà nỡ lòng đẩy nó đi?Hiện tại, Lý Hồng Quân thật sự rất bức rức.“Bán tốt như vậy sao?” Kiều Hoa choáng váng, cô không nghĩ tới hai mẫu này lại bán chạy như vậy luôn đó.Quả nhiên rượu thơm cũng sợ ngõ sau, hiệu ứng quảng cáo thật sự là không thể đùa! Đặc biết là hiệu ứng từ chương trình Xuân Vãn nổi tiếng khắp cả nước!Mau chóng đem váy áo đưa cho Lý Hồng Quân, “Anh cầm trước đi, em đi ra ngoài viện tìm thêm mấy chị dâu nhờ giúp đỡ.”Nhưng sự thật so với dự đoán của Lý Hồng Quân còn khoa trương hơn, chưa đến hai giờ toàn bộ váy với áo sơ mi mới lấy về đã bán hết!Rơi vào đường cùng, Lý Hồng Quân đành phải quay về thêm một chuyến.May mắn là Kiều Hoa đã thông minh hơn đi ra ngoại viện tìm hai thìm ngoài đó giúp đỡ, trải qua ba giờ may may vá vá làm được thêm tám váy dài cùng mười một sơ mi hồng, tất cả đều là hàng “free size”Không nhiều lắm, chỉ có thể nói là tránh khỏi cảnh lửa sém tới lông mày mà thôi.Chờ đến chiều thì lại làm được thêm mười lăm váy và áo sơ mi nữa.Bất quá, nhiêu đó vẫn không nhằm gì với lượng khách hàng cả. Hôm nay không còn váy áo mới để bán nữa, chỉ có thể hẹn khách hàng ngày mai lại đến.

Kiều Hoa quyết định chọn vải chiffon cho hai mẫu này, chất vải này mát, giá cả không cao.

Thời gian không chờ đợi một ai, sau khi chọn xong chất vải, màu sắc Kiều Hoa bắt đầu may thành phẩm.

Sau khi làm xong, cô cầm mẫu qua đưa cho Ngô Quế Phương, áo sơ mi thì một đồng rưỡi một áo, còn váy dài thì hai đồng một áo. Sau khi nhận mẫu, chị ấy bắt tay ngay vào làm, Ngô Quế Phương hận không thể dẫm cho máy may bốc khói.

Làm một ngày, Kiều Hoa làm được bốn váy dài, Ngô Quế Phương làm được năm cái áo sơ mi, thím Trần thì làm được ba áo sơ mi, mấy người con dâu thì làm được hai cái váy dài.

Sau khi kiểm tra chất lượng, ngày hôm sau Kiều Hoa trực tiếp đem ra cửa hàng.

“Mại dô mại dô! Tới ngắm một chút áo sơ mi của MC chương trình Xuân Vãn đi! Nam nữ đều có thể mặc! Màu sắc tươi sáng, mặc vào người chính là nổi bật nhất!”

“Xuân Vãn? Giống y hệt sao!”

“Cho tôi nhìn thử một cái.”

Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân một cầm tấm ảnh của nữ MC và ca sĩ ra trưng trước cửa tiệm, ai nhìn liền có thể nhìn nhưng không thể cầm đi.

“Nha, này không phải……Không phải cái váy….”

“Lữ Tĩnh! Cái này là hình của Lữ Tĩnh đi? Chính là nữ MC của tiết mục Xuân Vãn năm nay.”

“Aizzz, đúng đúng đúng, giống y như đúc, chính là cô ấy!”

Hai Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân thuận tiện cầm quần áo mới ra, một cái váy dài và một cái áo sơ mi hồng, phối hợp với hình ảnh, váy và áo càng tạo thêm sự kinh diễm và thần bí cho người xem.

“Thiệt hay giả vậy? Giống như đúc luôn sao?”

“Đương nhiên rồi, ngài có thể so sánh thử!” Từ Sơn Tùng đem váy đến gần ảnh chụp, chiếc váy giống đến 99%, chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể thấy đây là một khuôn khắc ra.

Không cần so sánh, chỉ cần nhìn là thấy.

“Đúng là giống thật này!”

“Oa! Thật giống! Y hệt luôn này, thật sự là đẹp quá đi!”

“Đây là cô ca sĩ Mã Lan đúng không? Cô ấy đẹp quá….”

Váy hồng nhạt dài phiêu dật, bên hông còn nhấn eo, nữa trên của váy được cắt không đối xứng tạo cảm giác trang nhã mà tinh nghịch.

Trên cổ áo còn phối thêm một vòng cổ trân châu vừa trang nhã vừa hào phóng, không quá khoa trương nhưng vẫn đẹp. Trên vai trái thì gắn thêm một đóa hoa điểm xuyến vừa hay tạo nên sự nhí nhảnh cho váy.

Tuy rằng hiện tại mới đầu xuân, không thể mặc váy nhưng mà Mã Lan thật sự quá đẹp, cô ấy chính là người mẫu quảng cáo tốt nhất.

Người nào thấy chiếc váy này mà có thể kháng cự được nó.

Hơn nữa, toàn bộ Lê An chỉ có cửa hàng này bán, hàng còn không nhiều lắm, còn ở đó mà không mua?

“Mua váy tặng vòng cổ, vòng cổ giống của Mã Lan, mua váy liền tặng!”

Ai nha! Đúng là món hời! Không mua mới là kẻ ngốc!

Mau mua đi chị em ơi!

===============

Đại khái là do có cửa hàng ở vị trí tốt, công thêm hiệu ứng của tiết mục Xuân Vãn, cho nên việc buôn bán của Từ Sơn Tùng bình thường đã tốt bây giờ còn muốn tốt hơn. Cho dù không có phòng thử đồ nhưng mà khách hàng vẫn ra vào không ít, chỉ mới nửa buổi sáng đã bán ra không ít!

Nhân lúc còn chưa phải giờ cao điểm, Lý Hồng Quân nhanh chóng chạy về nhà lấy thêm quần áo. Bởi vì chưa quen tay, cho nên Kiều Hoa chỉ làm ra hai chiếc váy, Ngô Quế Phương cũng được hai áo sơ mi, còn thím Trần thì làm được một áo sơ mi.

“Này, chỗ này sao mà đủ nhà. Anh cảm thấy không tới hai giờ liền bán hết sạch!” Lý Hồng Quân gấp đến độ muốn khóc.

Đương nhiên rồi, tiền ở ngay trước mặt ai mà nỡ lòng đẩy nó đi?

Hiện tại, Lý Hồng Quân thật sự rất bức rức.

“Bán tốt như vậy sao?” Kiều Hoa choáng váng, cô không nghĩ tới hai mẫu này lại bán chạy như vậy luôn đó.

Quả nhiên rượu thơm cũng sợ ngõ sau, hiệu ứng quảng cáo thật sự là không thể đùa! Đặc biết là hiệu ứng từ chương trình Xuân Vãn nổi tiếng khắp cả nước!

Mau chóng đem váy áo đưa cho Lý Hồng Quân, “Anh cầm trước đi, em đi ra ngoài viện tìm thêm mấy chị dâu nhờ giúp đỡ.”

Nhưng sự thật so với dự đoán của Lý Hồng Quân còn khoa trương hơn, chưa đến hai giờ toàn bộ váy với áo sơ mi mới lấy về đã bán hết!

Rơi vào đường cùng, Lý Hồng Quân đành phải quay về thêm một chuyến.

May mắn là Kiều Hoa đã thông minh hơn đi ra ngoại viện tìm hai thìm ngoài đó giúp đỡ, trải qua ba giờ may may vá vá làm được thêm tám váy dài cùng mười một sơ mi hồng, tất cả đều là hàng “free size”

Không nhiều lắm, chỉ có thể nói là tránh khỏi cảnh lửa sém tới lông mày mà thôi.

Chờ đến chiều thì lại làm được thêm mười lăm váy và áo sơ mi nữa.

Bất quá, nhiêu đó vẫn không nhằm gì với lượng khách hàng cả. Hôm nay không còn váy áo mới để bán nữa, chỉ có thể hẹn khách hàng ngày mai lại đến.

Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Kiều Hoa quyết định chọn vải chiffon cho hai mẫu này, chất vải này mát, giá cả không cao.Thời gian không chờ đợi một ai, sau khi chọn xong chất vải, màu sắc Kiều Hoa bắt đầu may thành phẩm.Sau khi làm xong, cô cầm mẫu qua đưa cho Ngô Quế Phương, áo sơ mi thì một đồng rưỡi một áo, còn váy dài thì hai đồng một áo. Sau khi nhận mẫu, chị ấy bắt tay ngay vào làm, Ngô Quế Phương hận không thể dẫm cho máy may bốc khói.Làm một ngày, Kiều Hoa làm được bốn váy dài, Ngô Quế Phương làm được năm cái áo sơ mi, thím Trần thì làm được ba áo sơ mi, mấy người con dâu thì làm được hai cái váy dài.Sau khi kiểm tra chất lượng, ngày hôm sau Kiều Hoa trực tiếp đem ra cửa hàng.“Mại dô mại dô! Tới ngắm một chút áo sơ mi của MC chương trình Xuân Vãn đi! Nam nữ đều có thể mặc! Màu sắc tươi sáng, mặc vào người chính là nổi bật nhất!”“Xuân Vãn? Giống y hệt sao!”“Cho tôi nhìn thử một cái.”Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân một cầm tấm ảnh của nữ MC và ca sĩ ra trưng trước cửa tiệm, ai nhìn liền có thể nhìn nhưng không thể cầm đi.“Nha, này không phải……Không phải cái váy….”“Lữ Tĩnh! Cái này là hình của Lữ Tĩnh đi? Chính là nữ MC của tiết mục Xuân Vãn năm nay.”“Aizzz, đúng đúng đúng, giống y như đúc, chính là cô ấy!”Hai Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân thuận tiện cầm quần áo mới ra, một cái váy dài và một cái áo sơ mi hồng, phối hợp với hình ảnh, váy và áo càng tạo thêm sự kinh diễm và thần bí cho người xem.“Thiệt hay giả vậy? Giống như đúc luôn sao?”“Đương nhiên rồi, ngài có thể so sánh thử!” Từ Sơn Tùng đem váy đến gần ảnh chụp, chiếc váy giống đến 99%, chỉ cần không phải là người mù thì đều có thể thấy đây là một khuôn khắc ra.Không cần so sánh, chỉ cần nhìn là thấy.“Đúng là giống thật này!”“Oa! Thật giống! Y hệt luôn này, thật sự là đẹp quá đi!”“Đây là cô ca sĩ Mã Lan đúng không? Cô ấy đẹp quá….”Váy hồng nhạt dài phiêu dật, bên hông còn nhấn eo, nữa trên của váy được cắt không đối xứng tạo cảm giác trang nhã mà tinh nghịch.Trên cổ áo còn phối thêm một vòng cổ trân châu vừa trang nhã vừa hào phóng, không quá khoa trương nhưng vẫn đẹp. Trên vai trái thì gắn thêm một đóa hoa điểm xuyến vừa hay tạo nên sự nhí nhảnh cho váy.Tuy rằng hiện tại mới đầu xuân, không thể mặc váy nhưng mà Mã Lan thật sự quá đẹp, cô ấy chính là người mẫu quảng cáo tốt nhất.Người nào thấy chiếc váy này mà có thể kháng cự được nó.Hơn nữa, toàn bộ Lê An chỉ có cửa hàng này bán, hàng còn không nhiều lắm, còn ở đó mà không mua?“Mua váy tặng vòng cổ, vòng cổ giống của Mã Lan, mua váy liền tặng!”Ai nha! Đúng là món hời! Không mua mới là kẻ ngốc!Mau mua đi chị em ơi!===============Đại khái là do có cửa hàng ở vị trí tốt, công thêm hiệu ứng của tiết mục Xuân Vãn, cho nên việc buôn bán của Từ Sơn Tùng bình thường đã tốt bây giờ còn muốn tốt hơn. Cho dù không có phòng thử đồ nhưng mà khách hàng vẫn ra vào không ít, chỉ mới nửa buổi sáng đã bán ra không ít!Nhân lúc còn chưa phải giờ cao điểm, Lý Hồng Quân nhanh chóng chạy về nhà lấy thêm quần áo. Bởi vì chưa quen tay, cho nên Kiều Hoa chỉ làm ra hai chiếc váy, Ngô Quế Phương cũng được hai áo sơ mi, còn thím Trần thì làm được một áo sơ mi.“Này, chỗ này sao mà đủ nhà. Anh cảm thấy không tới hai giờ liền bán hết sạch!” Lý Hồng Quân gấp đến độ muốn khóc.Đương nhiên rồi, tiền ở ngay trước mặt ai mà nỡ lòng đẩy nó đi?Hiện tại, Lý Hồng Quân thật sự rất bức rức.“Bán tốt như vậy sao?” Kiều Hoa choáng váng, cô không nghĩ tới hai mẫu này lại bán chạy như vậy luôn đó.Quả nhiên rượu thơm cũng sợ ngõ sau, hiệu ứng quảng cáo thật sự là không thể đùa! Đặc biết là hiệu ứng từ chương trình Xuân Vãn nổi tiếng khắp cả nước!Mau chóng đem váy áo đưa cho Lý Hồng Quân, “Anh cầm trước đi, em đi ra ngoài viện tìm thêm mấy chị dâu nhờ giúp đỡ.”Nhưng sự thật so với dự đoán của Lý Hồng Quân còn khoa trương hơn, chưa đến hai giờ toàn bộ váy với áo sơ mi mới lấy về đã bán hết!Rơi vào đường cùng, Lý Hồng Quân đành phải quay về thêm một chuyến.May mắn là Kiều Hoa đã thông minh hơn đi ra ngoại viện tìm hai thìm ngoài đó giúp đỡ, trải qua ba giờ may may vá vá làm được thêm tám váy dài cùng mười một sơ mi hồng, tất cả đều là hàng “free size”Không nhiều lắm, chỉ có thể nói là tránh khỏi cảnh lửa sém tới lông mày mà thôi.Chờ đến chiều thì lại làm được thêm mười lăm váy và áo sơ mi nữa.Bất quá, nhiêu đó vẫn không nhằm gì với lượng khách hàng cả. Hôm nay không còn váy áo mới để bán nữa, chỉ có thể hẹn khách hàng ngày mai lại đến.

Chương 294