Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 298
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Hàng nhái như thế này chỉ sợ là không phải xưởng nhỏ có thể làm được.”Phố Bạch Vân có chín cửa hàng bán quần áo, trong đó có 6 cửa hàng bán hai mẫu của bộ sưu tập Xuân Vãn trong đó còn có cửa hàng còn tồn hàng gấp hai lần cửa hàng của Từ Sơn Tùng.Số lượng đồ lớn như vậy, xưởng nhỏ không có khả năng chi trả nổi. Bây giờ là năm 84, xưởng nhỏ không thể sản xuất được nhiều quần áo như thế, số lượng như thế này chỉ có xưởng lớn mới có thể cung ứng nổi.Ngày hôm đó, Lý Hồng Quân nhờ người tới cửa hàng đối diện mua hai mẫu về, sau khi kiểm tra thì chất lượng của cửa hàng đó không hề kém so với cửa hàng của bọn họ, chất liệu vải chiffon cũng không khác lắm.Mấy cửa hàng này trong một đêm đã có thể lấy ra số lượng quần áo lớn như vậy nhất định là không phải nhập từ Hồng Kông về, vậy thì “hàng nhái” này chỉ có thể sản xuất ở Lê An.Nhưng các xưởng ở Lê An bắt đầu bán cho các tiểu thương tư bao giờ?Mắt thấy khách hàng ngày càng thưa, Lý Hồng Quân không thể ngồi yên. Sau khi kết thúc công việc của mình anh ta lân la sang cửa hàng đối diện để hỏi cửa hàng đó lấy quần áo ở xưởng nào.“Ai nha, người anh em, cậu lấy áo ở đâu mà giống cửa hàng tôi như đúc a, cậu lấy ở chỗ nào hay vậy?”“Lấy ở xưởng chớ lấy ở đâu a, chớ anh nghĩ ở đây mà có?” Mạnh Quốc An đang bận rộn đếm tiền, đầu cũng không thèm ngẩng lên.“Nhà xưởng?” Lý Hồng Quân nhớ đến mấy cái xưởng ở Lê An, những nhà xưởng đó đều cách chỗ này khá xa. Vậy sao mẫu của cửa hàng bọn họ lại bị nhái nhanh như vậy?Lý Hồng Quân lại hỏi: “Nhà xưởng ở Lê An?”“Đúng vậy?”Lý Hồng Quân: “Xưởng nào vậy?”Bỗng nhiên, Mạnh Quốc An ngẩng đầu lên, đánh giá Lý Hồng Quân một lượt. Hắn ta bỏ tiền vào túi, rồi nhàn nhã duỗi eo, “Đây là cơ mật, sao có thể nói cho anh được?”Lý Hồng Quân: “............”“Không đúng, cái này cũng không tính là cơ mật gì, tôi thấy các cửa hàng ở đây trong một đêm liền có hàng, hẳn là mọi người cùng nhau đi lấy đi, thêm tôi nữa thì cũng không tính là nhiều a.” Lý Hồng Quân có chút gấp gáp. Nói đến đây, sắc mặt Mạnh Quốc An đen như than, “Sao lại không tính? Việc buôn bán ở đây đều bị hai người chiếm hết, chúng tôi không cần ăn cơm chắc?”Nghe như vậy Lý Hồng Quân liền hiểu ra vấn đề, thì ra mấy chủ cửa hàng quần áo ở đây từ sớm đã không vừa mắt anh ta và Từ Sơn Tùng, bọn họ định cô lập hai người.Nếu nghĩ người lại thì có thể hiểu được cách làm của những chủ cửa hàng ở đây, nhưng hiểu cũng không đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không bực mình!“Cút đi! Nhái quần áo của cửa hàng nhà ông còn không cho ông địa chỉ, mày bị thiếu đạo đức hay thiếu lòng tự trọng?”“Anh mới cút đó! Chẳng lẽ chỉ có cửa hàng của anh mới được bán còn bọn tôi thì không?” Mạnh Quốc An không hề sợ Lý Hồng Quân, hắn ta bật lại. Hai bên ai cũng hừng hừng khí thế, không bên nào chịu thua bên nào. Cả hai trừng mắt nhìn nhau.Trừng một hồi, Lý Hồng Quân cảm thấy mình không chiếm được lợi nên đùng đùng bỏ đi.Liên tiếp hai ngày nay, Mạnh Quốc An bán áo nhái theo cửa hàng của Từ Sơn Tùng kiếm được cả má tiền đến nỗi túi cũng không chất đủ.Nhìn thấy cửa hàng ngày càng thưa khách, lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Từ Sơn Tùng, Lý Hồng Quân không thể ngồi yên được nữa.Nhân lúc Từ Sơn Tùng về nhà lấy thêm quần áo, Lý Hồng Quân đã suy nghĩ ra một biện pháp.Không biết anh ta lấy từ chỗ nào về hai cái chiêng với một cây dùi gõ. Lý Hồng Quân đập một tiếng thật lớn tạo ra âm thanh thật vang dội, lớn đến mức mà Du Phồn cũng có thể nghe thấy.“Ai ~ Mọi người đi qua đều có thể xem a! Nhìn thử quần áo ở cửa hàng chúng tôi!! Đây là chính là áo trong bộ sưu tập Xuân Vãn, chỉ có ở thủ đô! Áo ở những cửa hàng khác đều là bản lậu a!”“Tới coi hàng chính hãng a! Coi chừng hàng nhái! Cẩn thận hàng lậu!”Keng keng keng ~ Keng keng keng ~“Tới xem tới xem! Mọi người tới xem thử hàng chính hãng, chất lượng đảm bảo. Coi chừng bị lừa ~ keng ~ cần thận hàng lậu! Mua hàng chính hãng a ~”Quả nhiên có khách bị lời này hấp dẫn.“Thiệt hay giả vậy, áo giống ở thủ đô?”“Đương nhiên là hàng thật giá thật! Mẫu này chính là bộ sưu tập Xuân Vãn, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng đầu tiên ở phố Bạch Vân bán. Mẫu này chỉ có nhà chúng tôi bán, còn những cửa hàng khác đều là hàng lậu.”
“Hàng nhái như thế này chỉ sợ là không phải xưởng nhỏ có thể làm được.”
Phố Bạch Vân có chín cửa hàng bán quần áo, trong đó có 6 cửa hàng bán hai mẫu của bộ sưu tập Xuân Vãn trong đó còn có cửa hàng còn tồn hàng gấp hai lần cửa hàng của Từ Sơn Tùng.
Số lượng đồ lớn như vậy, xưởng nhỏ không có khả năng chi trả nổi. Bây giờ là năm 84, xưởng nhỏ không thể sản xuất được nhiều quần áo như thế, số lượng như thế này chỉ có xưởng lớn mới có thể cung ứng nổi.
Ngày hôm đó, Lý Hồng Quân nhờ người tới cửa hàng đối diện mua hai mẫu về, sau khi kiểm tra thì chất lượng của cửa hàng đó không hề kém so với cửa hàng của bọn họ, chất liệu vải chiffon cũng không khác lắm.
Mấy cửa hàng này trong một đêm đã có thể lấy ra số lượng quần áo lớn như vậy nhất định là không phải nhập từ Hồng Kông về, vậy thì “hàng nhái” này chỉ có thể sản xuất ở Lê An.
Nhưng các xưởng ở Lê An bắt đầu bán cho các tiểu thương tư bao giờ?
Mắt thấy khách hàng ngày càng thưa, Lý Hồng Quân không thể ngồi yên. Sau khi kết thúc công việc của mình anh ta lân la sang cửa hàng đối diện để hỏi cửa hàng đó lấy quần áo ở xưởng nào.
“Ai nha, người anh em, cậu lấy áo ở đâu mà giống cửa hàng tôi như đúc a, cậu lấy ở chỗ nào hay vậy?”
“Lấy ở xưởng chớ lấy ở đâu a, chớ anh nghĩ ở đây mà có?” Mạnh Quốc An đang bận rộn đếm tiền, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
“Nhà xưởng?” Lý Hồng Quân nhớ đến mấy cái xưởng ở Lê An, những nhà xưởng đó đều cách chỗ này khá xa. Vậy sao mẫu của cửa hàng bọn họ lại bị nhái nhanh như vậy?
Lý Hồng Quân lại hỏi: “Nhà xưởng ở Lê An?”
“Đúng vậy?”
Lý Hồng Quân: “Xưởng nào vậy?”
Bỗng nhiên, Mạnh Quốc An ngẩng đầu lên, đánh giá Lý Hồng Quân một lượt. Hắn ta bỏ tiền vào túi, rồi nhàn nhã duỗi eo, “Đây là cơ mật, sao có thể nói cho anh được?”
Lý Hồng Quân: “............”
“Không đúng, cái này cũng không tính là cơ mật gì, tôi thấy các cửa hàng ở đây trong một đêm liền có hàng, hẳn là mọi người cùng nhau đi lấy đi, thêm tôi nữa thì cũng không tính là nhiều a.” Lý Hồng Quân có chút gấp gáp. Nói đến đây, sắc mặt Mạnh Quốc An đen như than, “Sao lại không tính? Việc buôn bán ở đây đều bị hai người chiếm hết, chúng tôi không cần ăn cơm chắc?”
Nghe như vậy Lý Hồng Quân liền hiểu ra vấn đề, thì ra mấy chủ cửa hàng quần áo ở đây từ sớm đã không vừa mắt anh ta và Từ Sơn Tùng, bọn họ định cô lập hai người.
Nếu nghĩ người lại thì có thể hiểu được cách làm của những chủ cửa hàng ở đây, nhưng hiểu cũng không đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không bực mình!
“Cút đi! Nhái quần áo của cửa hàng nhà ông còn không cho ông địa chỉ, mày bị thiếu đạo đức hay thiếu lòng tự trọng?”
“Anh mới cút đó! Chẳng lẽ chỉ có cửa hàng của anh mới được bán còn bọn tôi thì không?” Mạnh Quốc An không hề sợ Lý Hồng Quân, hắn ta bật lại. Hai bên ai cũng hừng hừng khí thế, không bên nào chịu thua bên nào. Cả hai trừng mắt nhìn nhau.
Trừng một hồi, Lý Hồng Quân cảm thấy mình không chiếm được lợi nên đùng đùng bỏ đi.
Liên tiếp hai ngày nay, Mạnh Quốc An bán áo nhái theo cửa hàng của Từ Sơn Tùng kiếm được cả má tiền đến nỗi túi cũng không chất đủ.
Nhìn thấy cửa hàng ngày càng thưa khách, lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Từ Sơn Tùng, Lý Hồng Quân không thể ngồi yên được nữa.
Nhân lúc Từ Sơn Tùng về nhà lấy thêm quần áo, Lý Hồng Quân đã suy nghĩ ra một biện pháp.
Không biết anh ta lấy từ chỗ nào về hai cái chiêng với một cây dùi gõ. Lý Hồng Quân đập một tiếng thật lớn tạo ra âm thanh thật vang dội, lớn đến mức mà Du Phồn cũng có thể nghe thấy.
“Ai ~ Mọi người đi qua đều có thể xem a! Nhìn thử quần áo ở cửa hàng chúng tôi!! Đây là chính là áo trong bộ sưu tập Xuân Vãn, chỉ có ở thủ đô! Áo ở những cửa hàng khác đều là bản lậu a!”
“Tới coi hàng chính hãng a! Coi chừng hàng nhái! Cẩn thận hàng lậu!”
Keng keng keng ~ Keng keng keng ~
“Tới xem tới xem! Mọi người tới xem thử hàng chính hãng, chất lượng đảm bảo. Coi chừng bị lừa ~ keng ~ cần thận hàng lậu! Mua hàng chính hãng a ~”
Quả nhiên có khách bị lời này hấp dẫn.
“Thiệt hay giả vậy, áo giống ở thủ đô?”
“Đương nhiên là hàng thật giá thật! Mẫu này chính là bộ sưu tập Xuân Vãn, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng đầu tiên ở phố Bạch Vân bán. Mẫu này chỉ có nhà chúng tôi bán, còn những cửa hàng khác đều là hàng lậu.”
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… “Hàng nhái như thế này chỉ sợ là không phải xưởng nhỏ có thể làm được.”Phố Bạch Vân có chín cửa hàng bán quần áo, trong đó có 6 cửa hàng bán hai mẫu của bộ sưu tập Xuân Vãn trong đó còn có cửa hàng còn tồn hàng gấp hai lần cửa hàng của Từ Sơn Tùng.Số lượng đồ lớn như vậy, xưởng nhỏ không có khả năng chi trả nổi. Bây giờ là năm 84, xưởng nhỏ không thể sản xuất được nhiều quần áo như thế, số lượng như thế này chỉ có xưởng lớn mới có thể cung ứng nổi.Ngày hôm đó, Lý Hồng Quân nhờ người tới cửa hàng đối diện mua hai mẫu về, sau khi kiểm tra thì chất lượng của cửa hàng đó không hề kém so với cửa hàng của bọn họ, chất liệu vải chiffon cũng không khác lắm.Mấy cửa hàng này trong một đêm đã có thể lấy ra số lượng quần áo lớn như vậy nhất định là không phải nhập từ Hồng Kông về, vậy thì “hàng nhái” này chỉ có thể sản xuất ở Lê An.Nhưng các xưởng ở Lê An bắt đầu bán cho các tiểu thương tư bao giờ?Mắt thấy khách hàng ngày càng thưa, Lý Hồng Quân không thể ngồi yên. Sau khi kết thúc công việc của mình anh ta lân la sang cửa hàng đối diện để hỏi cửa hàng đó lấy quần áo ở xưởng nào.“Ai nha, người anh em, cậu lấy áo ở đâu mà giống cửa hàng tôi như đúc a, cậu lấy ở chỗ nào hay vậy?”“Lấy ở xưởng chớ lấy ở đâu a, chớ anh nghĩ ở đây mà có?” Mạnh Quốc An đang bận rộn đếm tiền, đầu cũng không thèm ngẩng lên.“Nhà xưởng?” Lý Hồng Quân nhớ đến mấy cái xưởng ở Lê An, những nhà xưởng đó đều cách chỗ này khá xa. Vậy sao mẫu của cửa hàng bọn họ lại bị nhái nhanh như vậy?Lý Hồng Quân lại hỏi: “Nhà xưởng ở Lê An?”“Đúng vậy?”Lý Hồng Quân: “Xưởng nào vậy?”Bỗng nhiên, Mạnh Quốc An ngẩng đầu lên, đánh giá Lý Hồng Quân một lượt. Hắn ta bỏ tiền vào túi, rồi nhàn nhã duỗi eo, “Đây là cơ mật, sao có thể nói cho anh được?”Lý Hồng Quân: “............”“Không đúng, cái này cũng không tính là cơ mật gì, tôi thấy các cửa hàng ở đây trong một đêm liền có hàng, hẳn là mọi người cùng nhau đi lấy đi, thêm tôi nữa thì cũng không tính là nhiều a.” Lý Hồng Quân có chút gấp gáp. Nói đến đây, sắc mặt Mạnh Quốc An đen như than, “Sao lại không tính? Việc buôn bán ở đây đều bị hai người chiếm hết, chúng tôi không cần ăn cơm chắc?”Nghe như vậy Lý Hồng Quân liền hiểu ra vấn đề, thì ra mấy chủ cửa hàng quần áo ở đây từ sớm đã không vừa mắt anh ta và Từ Sơn Tùng, bọn họ định cô lập hai người.Nếu nghĩ người lại thì có thể hiểu được cách làm của những chủ cửa hàng ở đây, nhưng hiểu cũng không đồng nghĩa với việc anh ta sẽ không bực mình!“Cút đi! Nhái quần áo của cửa hàng nhà ông còn không cho ông địa chỉ, mày bị thiếu đạo đức hay thiếu lòng tự trọng?”“Anh mới cút đó! Chẳng lẽ chỉ có cửa hàng của anh mới được bán còn bọn tôi thì không?” Mạnh Quốc An không hề sợ Lý Hồng Quân, hắn ta bật lại. Hai bên ai cũng hừng hừng khí thế, không bên nào chịu thua bên nào. Cả hai trừng mắt nhìn nhau.Trừng một hồi, Lý Hồng Quân cảm thấy mình không chiếm được lợi nên đùng đùng bỏ đi.Liên tiếp hai ngày nay, Mạnh Quốc An bán áo nhái theo cửa hàng của Từ Sơn Tùng kiếm được cả má tiền đến nỗi túi cũng không chất đủ.Nhìn thấy cửa hàng ngày càng thưa khách, lại nhìn bộ dạng bình tĩnh của Từ Sơn Tùng, Lý Hồng Quân không thể ngồi yên được nữa.Nhân lúc Từ Sơn Tùng về nhà lấy thêm quần áo, Lý Hồng Quân đã suy nghĩ ra một biện pháp.Không biết anh ta lấy từ chỗ nào về hai cái chiêng với một cây dùi gõ. Lý Hồng Quân đập một tiếng thật lớn tạo ra âm thanh thật vang dội, lớn đến mức mà Du Phồn cũng có thể nghe thấy.“Ai ~ Mọi người đi qua đều có thể xem a! Nhìn thử quần áo ở cửa hàng chúng tôi!! Đây là chính là áo trong bộ sưu tập Xuân Vãn, chỉ có ở thủ đô! Áo ở những cửa hàng khác đều là bản lậu a!”“Tới coi hàng chính hãng a! Coi chừng hàng nhái! Cẩn thận hàng lậu!”Keng keng keng ~ Keng keng keng ~“Tới xem tới xem! Mọi người tới xem thử hàng chính hãng, chất lượng đảm bảo. Coi chừng bị lừa ~ keng ~ cần thận hàng lậu! Mua hàng chính hãng a ~”Quả nhiên có khách bị lời này hấp dẫn.“Thiệt hay giả vậy, áo giống ở thủ đô?”“Đương nhiên là hàng thật giá thật! Mẫu này chính là bộ sưu tập Xuân Vãn, cửa hàng của chúng tôi là cửa hàng đầu tiên ở phố Bạch Vân bán. Mẫu này chỉ có nhà chúng tôi bán, còn những cửa hàng khác đều là hàng lậu.”