Tiết quân sự với nhiệt độ ngoài trời 40 độ. Tôi té xỉu một cách đầy vẻ vang. Khoảnh khắc ngã xuống đất, tôi nghe thấy tiếng mọi người la hét. Sau đó tôi cảm giác cả người mình bị ai đó bồng lên. Lúc người đó bồng tôi lên còn không quên xóc một cái để có thể bế chắc hơn. Ôi thần linh ơi. Cú xóc này làm cho chút ý thức mơ màng cuối cùng của tôi cũng không còn nữa. Tôi hoàn toàn bất tỉnh. Đến khi tôi thức dậy đã thấy mình nằm ở phòng y tế. Giáo viên hướng dẫn của lớp đứng bên cạnh tôi. Vẻ mặt giáo viên đầy áy náy, nói rằng không biết tôi lại yếu như vậy. Ngày đầu tiên học quân sự đã té xỉu. Vậy nên giáo viên cho phép tôi sau này không cần học nữa! Còn có chuyện tốt như vậy luôn sao?! Tôi còn nghĩ đang định giải thích việc mình xỉu là do tối hôm trước. Tôi và nhóm bạn của mình cả đêm chơi đùa không ngủ đủ giấc nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng vừa nghe thấy không cần học quân sự. Hai mắt tôi lập tức tỏa sáng. Ngượng ngùng đồng ý để che đi cảm giác sung sướng. Vậy nên tôi cũng giả bộ dùng…
Chương 13
Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu Không?Tác giả: Lưu Hầu Môn KháchTruyện Ngôn TìnhTiết quân sự với nhiệt độ ngoài trời 40 độ. Tôi té xỉu một cách đầy vẻ vang. Khoảnh khắc ngã xuống đất, tôi nghe thấy tiếng mọi người la hét. Sau đó tôi cảm giác cả người mình bị ai đó bồng lên. Lúc người đó bồng tôi lên còn không quên xóc một cái để có thể bế chắc hơn. Ôi thần linh ơi. Cú xóc này làm cho chút ý thức mơ màng cuối cùng của tôi cũng không còn nữa. Tôi hoàn toàn bất tỉnh. Đến khi tôi thức dậy đã thấy mình nằm ở phòng y tế. Giáo viên hướng dẫn của lớp đứng bên cạnh tôi. Vẻ mặt giáo viên đầy áy náy, nói rằng không biết tôi lại yếu như vậy. Ngày đầu tiên học quân sự đã té xỉu. Vậy nên giáo viên cho phép tôi sau này không cần học nữa! Còn có chuyện tốt như vậy luôn sao?! Tôi còn nghĩ đang định giải thích việc mình xỉu là do tối hôm trước. Tôi và nhóm bạn của mình cả đêm chơi đùa không ngủ đủ giấc nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng vừa nghe thấy không cần học quân sự. Hai mắt tôi lập tức tỏa sáng. Ngượng ngùng đồng ý để che đi cảm giác sung sướng. Vậy nên tôi cũng giả bộ dùng… Cũng vì chuyện này mà tôi với Tề Triệt vẫn chưa làm hòa.Vậy nên tôi cứ muộn phiền suốt mấy hôm liền.Mấy ngày nay Tề Triệt không hề nhắn tin cho tôi.Tôi thật sự rất khó chịu.Chắc chắn là Tề Triệt đã biết con người thật của tôi nên không muốn quan tâm gì đến tôi nữa.Sau khi rối rắm hồi lâu.Tôi hạ quyết tâm giải thích rõ ràng với Tề Triệt.Điện thoại bắt đầu nối máy, rất nhanh đã có người nghe.“Tề Triệt, tôi…”“Tôi đang vội. Tôi gọi lại cho cậu sau nhé.”“…”Ờm, đoạn thời gian này không có khi nào rảnh à?Tôi nghi ngờ cậu ấy đang cố trốn tránh tôi.Thứ tư tôi quyết định đi thẳng đến phòng thí nghiệm tìm cậu ấy.Khi vừa đi tới cửa sổ thủy tinh tôi đã thấy Tề Triệt đang đeo kính bảo hộ làm thí nghiệm.Bộ dạng ngày hôm nay của cậu ấy khác hẳn với lần tôi gặp cậu ấy tối hôm đóTề Triệt như kiểu biết tôi đã đến.Cậu ấy vừa quay đầu đã thấy được.Tầm mười phút sau, cậu ấy từ phòng thí nghiệm đi ra.“Sao cậu lại ở đây?”“Cậu hết bận chưa?”“Còn phải bận thêm chút nữa.”Tề Triệt trả lời xong thì hỏi tôi tìm cậu ấy có việc gì không.Còn phải hỏi, tôi không có việc thì đến đây làm gì?Nhưng khi liếc mắt nhìn Tề Triệt một cái tôi lại không biết phải mở lời thế nào.“Thôi vậy, để tôi gửi tin nhắn cho cậu. Cậu làm việc tiếp đi.”Tôi quay người đi.Đi vài bước tôi quay lại nhìn thử thì không thấy Tề Triệt đâu nữa.
Cũng vì chuyện này mà tôi với Tề Triệt vẫn chưa làm hòa.
Vậy nên tôi cứ muộn phiền suốt mấy hôm liền.
Mấy ngày nay Tề Triệt không hề nhắn tin cho tôi.
Tôi thật sự rất khó chịu.
Chắc chắn là Tề Triệt đã biết con người thật của tôi nên không muốn quan tâm gì đến tôi nữa.
Sau khi rối rắm hồi lâu.
Tôi hạ quyết tâm giải thích rõ ràng với Tề Triệt.
Điện thoại bắt đầu nối máy, rất nhanh đã có người nghe.
“Tề Triệt, tôi…”
“Tôi đang vội. Tôi gọi lại cho cậu sau nhé.”
“…”
Ờm, đoạn thời gian này không có khi nào rảnh à?
Tôi nghi ngờ cậu ấy đang cố trốn tránh tôi.
Thứ tư tôi quyết định đi thẳng đến phòng thí nghiệm tìm cậu ấy.
Khi vừa đi tới cửa sổ thủy tinh tôi đã thấy Tề Triệt đang đeo kính bảo hộ làm thí nghiệm.
Bộ dạng ngày hôm nay của cậu ấy khác hẳn với lần tôi gặp cậu ấy tối hôm đó
Tề Triệt như kiểu biết tôi đã đến.
Cậu ấy vừa quay đầu đã thấy được.
Tầm mười phút sau, cậu ấy từ phòng thí nghiệm đi ra.
“Sao cậu lại ở đây?”
“Cậu hết bận chưa?”
“Còn phải bận thêm chút nữa.”
Tề Triệt trả lời xong thì hỏi tôi tìm cậu ấy có việc gì không.
Còn phải hỏi, tôi không có việc thì đến đây làm gì?
Nhưng khi liếc mắt nhìn Tề Triệt một cái tôi lại không biết phải mở lời thế nào.
“Thôi vậy, để tôi gửi tin nhắn cho cậu. Cậu làm việc tiếp đi.”
Tôi quay người đi.
Đi vài bước tôi quay lại nhìn thử thì không thấy Tề Triệt đâu nữa.
Bạn Có Câu Chuyện Ngắn Nào Hay Muốn Giới Thiệu Không?Tác giả: Lưu Hầu Môn KháchTruyện Ngôn TìnhTiết quân sự với nhiệt độ ngoài trời 40 độ. Tôi té xỉu một cách đầy vẻ vang. Khoảnh khắc ngã xuống đất, tôi nghe thấy tiếng mọi người la hét. Sau đó tôi cảm giác cả người mình bị ai đó bồng lên. Lúc người đó bồng tôi lên còn không quên xóc một cái để có thể bế chắc hơn. Ôi thần linh ơi. Cú xóc này làm cho chút ý thức mơ màng cuối cùng của tôi cũng không còn nữa. Tôi hoàn toàn bất tỉnh. Đến khi tôi thức dậy đã thấy mình nằm ở phòng y tế. Giáo viên hướng dẫn của lớp đứng bên cạnh tôi. Vẻ mặt giáo viên đầy áy náy, nói rằng không biết tôi lại yếu như vậy. Ngày đầu tiên học quân sự đã té xỉu. Vậy nên giáo viên cho phép tôi sau này không cần học nữa! Còn có chuyện tốt như vậy luôn sao?! Tôi còn nghĩ đang định giải thích việc mình xỉu là do tối hôm trước. Tôi và nhóm bạn của mình cả đêm chơi đùa không ngủ đủ giấc nên mới xảy ra chuyện này. Nhưng vừa nghe thấy không cần học quân sự. Hai mắt tôi lập tức tỏa sáng. Ngượng ngùng đồng ý để che đi cảm giác sung sướng. Vậy nên tôi cũng giả bộ dùng… Cũng vì chuyện này mà tôi với Tề Triệt vẫn chưa làm hòa.Vậy nên tôi cứ muộn phiền suốt mấy hôm liền.Mấy ngày nay Tề Triệt không hề nhắn tin cho tôi.Tôi thật sự rất khó chịu.Chắc chắn là Tề Triệt đã biết con người thật của tôi nên không muốn quan tâm gì đến tôi nữa.Sau khi rối rắm hồi lâu.Tôi hạ quyết tâm giải thích rõ ràng với Tề Triệt.Điện thoại bắt đầu nối máy, rất nhanh đã có người nghe.“Tề Triệt, tôi…”“Tôi đang vội. Tôi gọi lại cho cậu sau nhé.”“…”Ờm, đoạn thời gian này không có khi nào rảnh à?Tôi nghi ngờ cậu ấy đang cố trốn tránh tôi.Thứ tư tôi quyết định đi thẳng đến phòng thí nghiệm tìm cậu ấy.Khi vừa đi tới cửa sổ thủy tinh tôi đã thấy Tề Triệt đang đeo kính bảo hộ làm thí nghiệm.Bộ dạng ngày hôm nay của cậu ấy khác hẳn với lần tôi gặp cậu ấy tối hôm đóTề Triệt như kiểu biết tôi đã đến.Cậu ấy vừa quay đầu đã thấy được.Tầm mười phút sau, cậu ấy từ phòng thí nghiệm đi ra.“Sao cậu lại ở đây?”“Cậu hết bận chưa?”“Còn phải bận thêm chút nữa.”Tề Triệt trả lời xong thì hỏi tôi tìm cậu ấy có việc gì không.Còn phải hỏi, tôi không có việc thì đến đây làm gì?Nhưng khi liếc mắt nhìn Tề Triệt một cái tôi lại không biết phải mở lời thế nào.“Thôi vậy, để tôi gửi tin nhắn cho cậu. Cậu làm việc tiếp đi.”Tôi quay người đi.Đi vài bước tôi quay lại nhìn thử thì không thấy Tề Triệt đâu nữa.