Sau khi Thẩm Thư từ trường học trở về nhà, ánh mắt những người hầu trong biệt thự Thẩm gia cùng những người khác trong gia tộc nhìn cậu đều rất kỳ lạ. Có đáng thương, có hâm mộ, cũng có ghen ghét rõ ràng. Cậu cùng lắm cũng chỉ là một vị thiếu gia Omega không được sủng ái trong đại gia tộc Thẩm gia này, bản thân không lấy ra được điểm nào tốt, cũng không giỏi cái gì khác, ngay cả học lực cũng tầm thường, duy nhất chỉ có thể nhìn trúng chính là ngoại hình của cậu. Nhưng còn có nhiều người đẹp hơn cậu mà, có gì đáng phải ghen tị chứ? Chờ đến khi được người đứng đầu hiện tại của gia tộc họ Thẩm phái người gọi tới thư phòng, cậu cuối cùng mới hiểu được những người đó ghen tị vì cái gì. Người thừa kế của Hàn gia tự mình tới Thẩm gia bày tỏ rằng Hàn gia muốn cùng Thẩm gia liên hôn. Hàn gia là một đại gia tộc đứng đầu trong liên minh thương nghiệp, phạm vi kinh doanh vô cùng rộng lớn, từ nhu yếu phẩm hàng ngày cho đến các linh kiện vũ khí quân dụng. Về phần Alpha thừa kế của Hàn gia, bởi vì…

Chương 106

Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ ThangTác giả: Tiêu Thử Ngân Nhĩ ThangTruyện Đam MỹSau khi Thẩm Thư từ trường học trở về nhà, ánh mắt những người hầu trong biệt thự Thẩm gia cùng những người khác trong gia tộc nhìn cậu đều rất kỳ lạ. Có đáng thương, có hâm mộ, cũng có ghen ghét rõ ràng. Cậu cùng lắm cũng chỉ là một vị thiếu gia Omega không được sủng ái trong đại gia tộc Thẩm gia này, bản thân không lấy ra được điểm nào tốt, cũng không giỏi cái gì khác, ngay cả học lực cũng tầm thường, duy nhất chỉ có thể nhìn trúng chính là ngoại hình của cậu. Nhưng còn có nhiều người đẹp hơn cậu mà, có gì đáng phải ghen tị chứ? Chờ đến khi được người đứng đầu hiện tại của gia tộc họ Thẩm phái người gọi tới thư phòng, cậu cuối cùng mới hiểu được những người đó ghen tị vì cái gì. Người thừa kế của Hàn gia tự mình tới Thẩm gia bày tỏ rằng Hàn gia muốn cùng Thẩm gia liên hôn. Hàn gia là một đại gia tộc đứng đầu trong liên minh thương nghiệp, phạm vi kinh doanh vô cùng rộng lớn, từ nhu yếu phẩm hàng ngày cho đến các linh kiện vũ khí quân dụng. Về phần Alpha thừa kế của Hàn gia, bởi vì… Cho nên rốt cuộc Lâm Tiêu coi trọng y ở điểm nào? Không đẹp trai bằng Lâm Tiêu, còn không giàu có như đối phương. Hiện tại bởi vì tạm thời bị mất trí nhớ nên cũng đã quên mất thân phận của Lâm Tiêu.Lúc ấy là y quyết định ở lại Hải Lam Tinh này, hay là Lâm Tiêu theo y đến tinh cầu Diên Vĩ?Sau khi Phương Nghiên tới căn hộ của Lâm Tiêu, nhìn thấy được chiếc vali của mình ở đó thì một chút nghi ngờ trước đó đã hoàn toàn bay mất.Mặc kệ lúc ấy tính toán thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ chính là y phải nhớ lại Lâm Tiêu.Loại chuyên quên mất người yêu gì đó, nếu đổi lại y là Lâm Tiêu thì y cũng không thể chấp nhận được.Buổi tối đến giờ đi ngủ, vấn đề liền tới.Căn hộ của Lâm Tiêu có hai tầng, phía dưới là phòng khách cùng với phòng bếp, bên trên chính là phòng ngủ và phòng làm việc. Căn hộ lớn như vậy đương nhiên sẽ không chỉ có một phòng ngủ.Phương Nghiên cảm thấy mình hiện tại đã quên Lâm Tiêu, bọn họ bây giờ không khác gì người xa lạ, buổi tối ngủ cùng nhau sẽ cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Nhưng lại ngại nói với Lâm Tiêu chuyện tách ra ngủ.Dù sao người quên đi Lâm Tiêu chính là y, không phải lỗi của Lâm Tiêu, ngay cả khi đó là vì y cứu Lâm Tiêu nên mới mất trí nhớ... bởi vậy nên có thể thấy nhất định là y rất thích người này.Phương Nghiên ở trong lòng không ngừng thôi miên chính mình, nói mình rất thích Lâm Tiêu nên mới liều lĩnh quên mình cứu anh ta như vậy.- --Sau khi Lâm Tiêu tắm rửa xong đi xuống lầu uống nước thì thấy Phương Nghiên vẫn còn ngồi trong phòng khách, vẻ mặt thấp thỏm bất an trông có chút buồn cười."Cậu không đi tắm rửa sao?" Lâm Tiêu cố ý hỏi.Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phương Nghiên như thế này.Gần như mỗi lần gặp mặt, bầu không khí giữa hai người bọn họ đều chưa từng hài hòa, không người này châm chọc vài câu thì người kia cũng đáp trả lại vài câu."Hả? À!" Phương Nghiên sửng sốt một chút mới phản ứng lại."Vậy tôi... tôi đi tắm rửa đây." Phương Nghiên có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, trả lời."Buổi tối cậu có thể ngủ ở phòng bên cạnh của tôi, tôi cũng đã cho người máy dọn hành lý vào phòng cho cậu rồi." Trước khi Phương Nghiên lên lầu, Lâm Tiêu đã nói với y như vậy."Chúng ta không phải ở cùng một phòng sao?" Phương Nghiên không chút nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra.Vừa dứt lời, mặt Phương Nghiên thoáng chốc đỏ bừng: "Tôi... ý của tôi không phải như vậy..."Phương Nghiên lắp bắp giải thích.Câu vừa nãy có phải giống như y đang gấp gáp quá không? Lâm Tiêu sẽ nghĩ như thế nào về y? Tuy y cảm thấy hiện tại mình đã quên Lâm Tiêu, ngủ chung với anh ta sẽ rất xấu hổ nhưng...Ngược lại, Lâm Tiêu ngay lập tức hiểu được ý Phương Nghiên muốn nói."Đối với tôi thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại... Cậu không nhớ ra tôi, nếu ngủ cùng với tôi thì cậu có chịu được không?"Phản tướng nhất quân* chính là sở trường của Lâm Tiêu. Bàn về nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, tay nghề của anh ta đương nhiên cao hơn Phương Nghiên nhiều.Phương Nghiên mím môi không nói gì.Trong lòng chợt có chút cảm động, làm sao bây giờ? Rốt cuộc y đã làm cái gì mà có được một "bà xã" am hiểu lòng người như thế này... Ngay cả khi hiện tại y bị mất trí nhớ, đối phương còn cẩn thận suy xét đến cảm giác của y khi ngủ với một người "xa lạ". Phương Nghiên nghĩ thầm trong lòng.Ở một nơi Lâm Tiêu không hề biết, bất giác anh ta đã chiếm được một phen độ hảo cảm của Phương Nghiên.- --------

Cho nên rốt cuộc Lâm Tiêu coi trọng y ở điểm nào? Không đẹp trai bằng Lâm Tiêu, còn không giàu có như đối phương. Hiện tại bởi vì tạm thời bị mất trí nhớ nên cũng đã quên mất thân phận của Lâm Tiêu.

Lúc ấy là y quyết định ở lại Hải Lam Tinh này, hay là Lâm Tiêu theo y đến tinh cầu Diên Vĩ?

Sau khi Phương Nghiên tới căn hộ của Lâm Tiêu, nhìn thấy được chiếc vali của mình ở đó thì một chút nghi ngờ trước đó đã hoàn toàn bay mất.

Mặc kệ lúc ấy tính toán thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ chính là y phải nhớ lại Lâm Tiêu.

Loại chuyên quên mất người yêu gì đó, nếu đổi lại y là Lâm Tiêu thì y cũng không thể chấp nhận được.

Buổi tối đến giờ đi ngủ, vấn đề liền tới.

Căn hộ của Lâm Tiêu có hai tầng, phía dưới là phòng khách cùng với phòng bếp, bên trên chính là phòng ngủ và phòng làm việc. Căn hộ lớn như vậy đương nhiên sẽ không chỉ có một phòng ngủ.

Phương Nghiên cảm thấy mình hiện tại đã quên Lâm Tiêu, bọn họ bây giờ không khác gì người xa lạ, buổi tối ngủ cùng nhau sẽ cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Nhưng lại ngại nói với Lâm Tiêu chuyện tách ra ngủ.

Dù sao người quên đi Lâm Tiêu chính là y, không phải lỗi của Lâm Tiêu, ngay cả khi đó là vì y cứu Lâm Tiêu nên mới mất trí nhớ... bởi vậy nên có thể thấy nhất định là y rất thích người này.

Phương Nghiên ở trong lòng không ngừng thôi miên chính mình, nói mình rất thích Lâm Tiêu nên mới liều lĩnh quên mình cứu anh ta như vậy.

- --

Sau khi Lâm Tiêu tắm rửa xong đi xuống lầu uống nước thì thấy Phương Nghiên vẫn còn ngồi trong phòng khách, vẻ mặt thấp thỏm bất an trông có chút buồn cười.

"Cậu không đi tắm rửa sao?" Lâm Tiêu cố ý hỏi.

Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phương Nghiên như thế này.

Gần như mỗi lần gặp mặt, bầu không khí giữa hai người bọn họ đều chưa từng hài hòa, không người này châm chọc vài câu thì người kia cũng đáp trả lại vài câu.

"Hả? À!" Phương Nghiên sửng sốt một chút mới phản ứng lại.

"Vậy tôi... tôi đi tắm rửa đây." Phương Nghiên có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, trả lời.

"Buổi tối cậu có thể ngủ ở phòng bên cạnh của tôi, tôi cũng đã cho người máy dọn hành lý vào phòng cho cậu rồi." Trước khi Phương Nghiên lên lầu, Lâm Tiêu đã nói với y như vậy.

"Chúng ta không phải ở cùng một phòng sao?" Phương Nghiên không chút nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra.

Vừa dứt lời, mặt Phương Nghiên thoáng chốc đỏ bừng: "Tôi... ý của tôi không phải như vậy..."

Phương Nghiên lắp bắp giải thích.

Câu vừa nãy có phải giống như y đang gấp gáp quá không? Lâm Tiêu sẽ nghĩ như thế nào về y? Tuy y cảm thấy hiện tại mình đã quên Lâm Tiêu, ngủ chung với anh ta sẽ rất xấu hổ nhưng...

Ngược lại, Lâm Tiêu ngay lập tức hiểu được ý Phương Nghiên muốn nói.

"Đối với tôi thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại... Cậu không nhớ ra tôi, nếu ngủ cùng với tôi thì cậu có chịu được không?"

Phản tướng nhất quân* chính là sở trường của Lâm Tiêu. Bàn về nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, tay nghề của anh ta đương nhiên cao hơn Phương Nghiên nhiều.

Phương Nghiên mím môi không nói gì.

Trong lòng chợt có chút cảm động, làm sao bây giờ? Rốt cuộc y đã làm cái gì mà có được một "bà xã" am hiểu lòng người như thế này... Ngay cả khi hiện tại y bị mất trí nhớ, đối phương còn cẩn thận suy xét đến cảm giác của y khi ngủ với một người "xa lạ". Phương Nghiên nghĩ thầm trong lòng.

Ở một nơi Lâm Tiêu không hề biết, bất giác anh ta đã chiếm được một phen độ hảo cảm của Phương Nghiên.

- --------

Tái Hôn - Tiêu Thử Ngân Nhĩ ThangTác giả: Tiêu Thử Ngân Nhĩ ThangTruyện Đam MỹSau khi Thẩm Thư từ trường học trở về nhà, ánh mắt những người hầu trong biệt thự Thẩm gia cùng những người khác trong gia tộc nhìn cậu đều rất kỳ lạ. Có đáng thương, có hâm mộ, cũng có ghen ghét rõ ràng. Cậu cùng lắm cũng chỉ là một vị thiếu gia Omega không được sủng ái trong đại gia tộc Thẩm gia này, bản thân không lấy ra được điểm nào tốt, cũng không giỏi cái gì khác, ngay cả học lực cũng tầm thường, duy nhất chỉ có thể nhìn trúng chính là ngoại hình của cậu. Nhưng còn có nhiều người đẹp hơn cậu mà, có gì đáng phải ghen tị chứ? Chờ đến khi được người đứng đầu hiện tại của gia tộc họ Thẩm phái người gọi tới thư phòng, cậu cuối cùng mới hiểu được những người đó ghen tị vì cái gì. Người thừa kế của Hàn gia tự mình tới Thẩm gia bày tỏ rằng Hàn gia muốn cùng Thẩm gia liên hôn. Hàn gia là một đại gia tộc đứng đầu trong liên minh thương nghiệp, phạm vi kinh doanh vô cùng rộng lớn, từ nhu yếu phẩm hàng ngày cho đến các linh kiện vũ khí quân dụng. Về phần Alpha thừa kế của Hàn gia, bởi vì… Cho nên rốt cuộc Lâm Tiêu coi trọng y ở điểm nào? Không đẹp trai bằng Lâm Tiêu, còn không giàu có như đối phương. Hiện tại bởi vì tạm thời bị mất trí nhớ nên cũng đã quên mất thân phận của Lâm Tiêu.Lúc ấy là y quyết định ở lại Hải Lam Tinh này, hay là Lâm Tiêu theo y đến tinh cầu Diên Vĩ?Sau khi Phương Nghiên tới căn hộ của Lâm Tiêu, nhìn thấy được chiếc vali của mình ở đó thì một chút nghi ngờ trước đó đã hoàn toàn bay mất.Mặc kệ lúc ấy tính toán thế nào, điều quan trọng nhất bây giờ chính là y phải nhớ lại Lâm Tiêu.Loại chuyên quên mất người yêu gì đó, nếu đổi lại y là Lâm Tiêu thì y cũng không thể chấp nhận được.Buổi tối đến giờ đi ngủ, vấn đề liền tới.Căn hộ của Lâm Tiêu có hai tầng, phía dưới là phòng khách cùng với phòng bếp, bên trên chính là phòng ngủ và phòng làm việc. Căn hộ lớn như vậy đương nhiên sẽ không chỉ có một phòng ngủ.Phương Nghiên cảm thấy mình hiện tại đã quên Lâm Tiêu, bọn họ bây giờ không khác gì người xa lạ, buổi tối ngủ cùng nhau sẽ cảm thấy đặc biệt xấu hổ. Nhưng lại ngại nói với Lâm Tiêu chuyện tách ra ngủ.Dù sao người quên đi Lâm Tiêu chính là y, không phải lỗi của Lâm Tiêu, ngay cả khi đó là vì y cứu Lâm Tiêu nên mới mất trí nhớ... bởi vậy nên có thể thấy nhất định là y rất thích người này.Phương Nghiên ở trong lòng không ngừng thôi miên chính mình, nói mình rất thích Lâm Tiêu nên mới liều lĩnh quên mình cứu anh ta như vậy.- --Sau khi Lâm Tiêu tắm rửa xong đi xuống lầu uống nước thì thấy Phương Nghiên vẫn còn ngồi trong phòng khách, vẻ mặt thấp thỏm bất an trông có chút buồn cười."Cậu không đi tắm rửa sao?" Lâm Tiêu cố ý hỏi.Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Phương Nghiên như thế này.Gần như mỗi lần gặp mặt, bầu không khí giữa hai người bọn họ đều chưa từng hài hòa, không người này châm chọc vài câu thì người kia cũng đáp trả lại vài câu."Hả? À!" Phương Nghiên sửng sốt một chút mới phản ứng lại."Vậy tôi... tôi đi tắm rửa đây." Phương Nghiên có chút ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình, trả lời."Buổi tối cậu có thể ngủ ở phòng bên cạnh của tôi, tôi cũng đã cho người máy dọn hành lý vào phòng cho cậu rồi." Trước khi Phương Nghiên lên lầu, Lâm Tiêu đã nói với y như vậy."Chúng ta không phải ở cùng một phòng sao?" Phương Nghiên không chút nghĩ ngợi đã buột miệng thốt ra.Vừa dứt lời, mặt Phương Nghiên thoáng chốc đỏ bừng: "Tôi... ý của tôi không phải như vậy..."Phương Nghiên lắp bắp giải thích.Câu vừa nãy có phải giống như y đang gấp gáp quá không? Lâm Tiêu sẽ nghĩ như thế nào về y? Tuy y cảm thấy hiện tại mình đã quên Lâm Tiêu, ngủ chung với anh ta sẽ rất xấu hổ nhưng...Ngược lại, Lâm Tiêu ngay lập tức hiểu được ý Phương Nghiên muốn nói."Đối với tôi thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại... Cậu không nhớ ra tôi, nếu ngủ cùng với tôi thì cậu có chịu được không?"Phản tướng nhất quân* chính là sở trường của Lâm Tiêu. Bàn về nói hươu nói vượn, đổi trắng thay đen, tay nghề của anh ta đương nhiên cao hơn Phương Nghiên nhiều.Phương Nghiên mím môi không nói gì.Trong lòng chợt có chút cảm động, làm sao bây giờ? Rốt cuộc y đã làm cái gì mà có được một "bà xã" am hiểu lòng người như thế này... Ngay cả khi hiện tại y bị mất trí nhớ, đối phương còn cẩn thận suy xét đến cảm giác của y khi ngủ với một người "xa lạ". Phương Nghiên nghĩ thầm trong lòng.Ở một nơi Lâm Tiêu không hề biết, bất giác anh ta đã chiếm được một phen độ hảo cảm của Phương Nghiên.- --------

Chương 106