Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 316
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Đây là một vụ án khá nghiêm trọng, đến nổi, hai người Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân không cần phải đi ghi chép lời khai trước tiên, mà hai người được đưa tới phòng khám gần đó để vệ sinh vết thương.Bác sĩ giúp Lý Hồng Quân băng bó miệng vết thương, d.a.o đ.â.m vào tay có chút sâu cũng may là không tổn thương nhiều đến gân cốt.Từ Sơn Tùng bên kia nhìn thì giống như không bị làm sao nhưng trên thực tế cổ anh có mấy chỗ bị sưng lên, bôi chút thuốc đó là đượcViệc ghi chép lại vụ án được tiến hành ngay ở phòng khám. Sau đó, có một vị cảnh sát tới thông báo tên Trương Vĩ Cường đã nhận tội, nguyên nhân đã rõ ràng. Sau khi xử lý vết thương xong, hai người chỉ cần ấn dấu tay xác nhận là có thể về.Cuối cùng, Lý Hồng Quân đã hỏi thăm được tình huống của Trương Vĩ Cường, biết được tên đó bị giam nửa tháng, lúc này anh ta mới an tâm ngồi trên xe Từ Sơn Tùng.Hàng hóa rơi xuống đất đã được cảnh sát dọn giùm, Từ Sơn Tùng chở Lý Hồng Quân về nhà trước, rồi lại quay về đồn cảnh sát mang xe đạp và hàng hóa về nhà.Sau khi đi khỏi cục công an, Lý Hồng Quân cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn.“Ông trời thật tàn nhẫn a, cố tình làm bị thương khuôn mặt tuấn tú của cậu, về nhà thế nào cũng không giấu được vợ với con trai đâu.”Anh ta có thể tưởng tượng được cảnh tên nhóc Kiều Minh khóc lóc khi thấy vết thương của Từ Sơn Tùng. Kiều Minh thật sự là một đứa nhỏ mau nước mắt, ha ha ha ~Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, “Lừa không được Kiều Hoa, nhưng có thể giấu Minh Minh.”Chỉ cần tìm đại một cái cớ bị ngã là được.Lý Hồng Quân bật cười, “Là, xác thật là như vậy, con trai cậu đúng là dễ lừa.”Sau khi đi ra, hai người ở toilet Cục công an rửa mặt, lau vết thương một phen mới miễn cưỡng không dọa những người đi đường, cùng là để cho Kiều Hoa và Kiều Minh đỡ lo lắng.Trước mắt, tình huống này không thể dấu được. Sau khi trở về, Kiều Hoa đầy đau lòng mà lấy hòm thuốc sơ cứu lại cho chồng mình một lần nữa.Tay cô làm rất nhẹ, từng chút từng chút một, rõ ràng là tăm bông nhưng lại giống như tay cô bôi thuốc trực tiếp lên vết thương cho anh.“Bác sĩ nói bôi một lần là được.” Từ Sơn Tùng nuốt nuốt nước miệng lên tiếng.Kiều Hoa tức giận mà nhìn anh, “Trước khi về anh có rửa mặt đi? Thuốc đã bị trôi đi một nửa, em thấy anh nên bôi thêm bôi hai ba lần nữa!” Nói rồi, động tác tay vô ý mà mạnh hơn, Từ Sơn Tùng bị đau mà hít hà.Dây thần kinh đang căng chặt của bạn nhỏ Kiều Minh rung lên, miệng nhỏ nhanh chóng thổi thổi, “Hô hô ~ Ba ba không đau, ba ba không đau….Hô hô ~”Miệng nhỏ Kiều Minh liên tục thổi vào vết thương xanh xanh tím tím.Từ Sơn Tùng chớp chớp mắt, hơi thở mang theo chút hơi nóng, vừa ngứa ngứa lại vừa thoải mái.Ôm Kiều Minh vào trong n.g.ự.c hôn hai cái, Từ Sơn Tùng nói: “Cảm ơn con trai của ba.”“Ba ba không cần cảm ơn, con lúc nào cũng có thể thối cho ba ba, thổi đến khi nào ba hết đau thì thôi.” Mỗi lần nhóc bị té đều là ba ba thổi cho nhóc, cho nên hiện tại ba ba bị thương, Kiều Minh thề phải chăm sóc ba ba cho thật tốt!Có phải là sứ mệnh rất cao cả không?Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười, “Con trai, ba ba không sao đâu, chỉ hơi sưng một chút thôi, không có việc gì, không đau.”“Sưng lên….Sưng lên cũng rất đau, ba ba không cần cậy mạnh, ba ba phải ngoan, ba ba có nói mình đau con cũng không cười ba ba.” Hơn nữa, mới vừa rồi nhóc còn nghe thấy ba ba hít hà, nhất định là đau rồi.Nhóc biết, người lớn có một cái tính là hay sĩ diện, ba ba cũng không ngoại lệCòn mẹ sao…. Da mặt mẹ có chút dày, đôi khi bị thương, còn chủ động cầu an ủi, cầu ôm ôm đó.Ba ba là đàn ông, không dễ dàng lộ ra miệng vết thương, cho nên nhóc có thể hiểu là ba ba đang cố tình che giấu!“Ha ha ha ~ Ai da ~” Lý Hồng Quân cười đến mức đụng trúng cả vết thương, anh ta nhe răng trợn mắt.Bạn nhỏ Kiều Minh lại tung tay tung tăng chạy tới, “Chú, chú cũng đáng thương, để Minh Minh thổi cho chú.”“Tiểu Bảo Bối đúng là tri kỷ mà, đừng thôi, cháu hôn chú đi, hôn so với thổi càng thoải mái hơn.”Thế nhưng lúc này Kiều Minh lại rất hào phóng, cậu nhóc nhẹ nhàng ịn lên má Lý Hồng Quân một nụ hôn, “Chỉ có lần này thôi, là bởi vì chú chảy m.á.u nên cháu mới hôn chú.”“Ha ha ha ~ Được, ai nha, thì ra là bị thương còn có phúc lợi, lần chảy m.á.u này của chú thật đáng giá.
Đây là một vụ án khá nghiêm trọng, đến nổi, hai người Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân không cần phải đi ghi chép lời khai trước tiên, mà hai người được đưa tới phòng khám gần đó để vệ sinh vết thương.
Bác sĩ giúp Lý Hồng Quân băng bó miệng vết thương, d.a.o đ.â.m vào tay có chút sâu cũng may là không tổn thương nhiều đến gân cốt.
Từ Sơn Tùng bên kia nhìn thì giống như không bị làm sao nhưng trên thực tế cổ anh có mấy chỗ bị sưng lên, bôi chút thuốc đó là được
Việc ghi chép lại vụ án được tiến hành ngay ở phòng khám. Sau đó, có một vị cảnh sát tới thông báo tên Trương Vĩ Cường đã nhận tội, nguyên nhân đã rõ ràng. Sau khi xử lý vết thương xong, hai người chỉ cần ấn dấu tay xác nhận là có thể về.
Cuối cùng, Lý Hồng Quân đã hỏi thăm được tình huống của Trương Vĩ Cường, biết được tên đó bị giam nửa tháng, lúc này anh ta mới an tâm ngồi trên xe Từ Sơn Tùng.
Hàng hóa rơi xuống đất đã được cảnh sát dọn giùm, Từ Sơn Tùng chở Lý Hồng Quân về nhà trước, rồi lại quay về đồn cảnh sát mang xe đạp và hàng hóa về nhà.
Sau khi đi khỏi cục công an, Lý Hồng Quân cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn.
“Ông trời thật tàn nhẫn a, cố tình làm bị thương khuôn mặt tuấn tú của cậu, về nhà thế nào cũng không giấu được vợ với con trai đâu.”
Anh ta có thể tưởng tượng được cảnh tên nhóc Kiều Minh khóc lóc khi thấy vết thương của Từ Sơn Tùng. Kiều Minh thật sự là một đứa nhỏ mau nước mắt, ha ha ha ~
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, “Lừa không được Kiều Hoa, nhưng có thể giấu Minh Minh.”
Chỉ cần tìm đại một cái cớ bị ngã là được.
Lý Hồng Quân bật cười, “Là, xác thật là như vậy, con trai cậu đúng là dễ lừa.”
Sau khi đi ra, hai người ở toilet Cục công an rửa mặt, lau vết thương một phen mới miễn cưỡng không dọa những người đi đường, cùng là để cho Kiều Hoa và Kiều Minh đỡ lo lắng.
Trước mắt, tình huống này không thể dấu được. Sau khi trở về, Kiều Hoa đầy đau lòng mà lấy hòm thuốc sơ cứu lại cho chồng mình một lần nữa.
Tay cô làm rất nhẹ, từng chút từng chút một, rõ ràng là tăm bông nhưng lại giống như tay cô bôi thuốc trực tiếp lên vết thương cho anh.
“Bác sĩ nói bôi một lần là được.” Từ Sơn Tùng nuốt nuốt nước miệng lên tiếng.
Kiều Hoa tức giận mà nhìn anh, “Trước khi về anh có rửa mặt đi? Thuốc đã bị trôi đi một nửa, em thấy anh nên bôi thêm bôi hai ba lần nữa!” Nói rồi, động tác tay vô ý mà mạnh hơn, Từ Sơn Tùng bị đau mà hít hà.
Dây thần kinh đang căng chặt của bạn nhỏ Kiều Minh rung lên, miệng nhỏ nhanh chóng thổi thổi, “Hô hô ~ Ba ba không đau, ba ba không đau….Hô hô ~”
Miệng nhỏ Kiều Minh liên tục thổi vào vết thương xanh xanh tím tím.
Từ Sơn Tùng chớp chớp mắt, hơi thở mang theo chút hơi nóng, vừa ngứa ngứa lại vừa thoải mái.
Ôm Kiều Minh vào trong n.g.ự.c hôn hai cái, Từ Sơn Tùng nói: “Cảm ơn con trai của ba.”
“Ba ba không cần cảm ơn, con lúc nào cũng có thể thối cho ba ba, thổi đến khi nào ba hết đau thì thôi.” Mỗi lần nhóc bị té đều là ba ba thổi cho nhóc, cho nên hiện tại ba ba bị thương, Kiều Minh thề phải chăm sóc ba ba cho thật tốt!
Có phải là sứ mệnh rất cao cả không?
Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười, “Con trai, ba ba không sao đâu, chỉ hơi sưng một chút thôi, không có việc gì, không đau.”
“Sưng lên….Sưng lên cũng rất đau, ba ba không cần cậy mạnh, ba ba phải ngoan, ba ba có nói mình đau con cũng không cười ba ba.” Hơn nữa, mới vừa rồi nhóc còn nghe thấy ba ba hít hà, nhất định là đau rồi.
Nhóc biết, người lớn có một cái tính là hay sĩ diện, ba ba cũng không ngoại lệ
Còn mẹ sao…. Da mặt mẹ có chút dày, đôi khi bị thương, còn chủ động cầu an ủi, cầu ôm ôm đó.
Ba ba là đàn ông, không dễ dàng lộ ra miệng vết thương, cho nên nhóc có thể hiểu là ba ba đang cố tình che giấu!
“Ha ha ha ~ Ai da ~” Lý Hồng Quân cười đến mức đụng trúng cả vết thương, anh ta nhe răng trợn mắt.
Bạn nhỏ Kiều Minh lại tung tay tung tăng chạy tới, “Chú, chú cũng đáng thương, để Minh Minh thổi cho chú.”
“Tiểu Bảo Bối đúng là tri kỷ mà, đừng thôi, cháu hôn chú đi, hôn so với thổi càng thoải mái hơn.”
Thế nhưng lúc này Kiều Minh lại rất hào phóng, cậu nhóc nhẹ nhàng ịn lên má Lý Hồng Quân một nụ hôn, “Chỉ có lần này thôi, là bởi vì chú chảy m.á.u nên cháu mới hôn chú.”
“Ha ha ha ~ Được, ai nha, thì ra là bị thương còn có phúc lợi, lần chảy m.á.u này của chú thật đáng giá.
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Đây là một vụ án khá nghiêm trọng, đến nổi, hai người Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân không cần phải đi ghi chép lời khai trước tiên, mà hai người được đưa tới phòng khám gần đó để vệ sinh vết thương.Bác sĩ giúp Lý Hồng Quân băng bó miệng vết thương, d.a.o đ.â.m vào tay có chút sâu cũng may là không tổn thương nhiều đến gân cốt.Từ Sơn Tùng bên kia nhìn thì giống như không bị làm sao nhưng trên thực tế cổ anh có mấy chỗ bị sưng lên, bôi chút thuốc đó là đượcViệc ghi chép lại vụ án được tiến hành ngay ở phòng khám. Sau đó, có một vị cảnh sát tới thông báo tên Trương Vĩ Cường đã nhận tội, nguyên nhân đã rõ ràng. Sau khi xử lý vết thương xong, hai người chỉ cần ấn dấu tay xác nhận là có thể về.Cuối cùng, Lý Hồng Quân đã hỏi thăm được tình huống của Trương Vĩ Cường, biết được tên đó bị giam nửa tháng, lúc này anh ta mới an tâm ngồi trên xe Từ Sơn Tùng.Hàng hóa rơi xuống đất đã được cảnh sát dọn giùm, Từ Sơn Tùng chở Lý Hồng Quân về nhà trước, rồi lại quay về đồn cảnh sát mang xe đạp và hàng hóa về nhà.Sau khi đi khỏi cục công an, Lý Hồng Quân cư nhiên còn có tâm tình nói giỡn.“Ông trời thật tàn nhẫn a, cố tình làm bị thương khuôn mặt tuấn tú của cậu, về nhà thế nào cũng không giấu được vợ với con trai đâu.”Anh ta có thể tưởng tượng được cảnh tên nhóc Kiều Minh khóc lóc khi thấy vết thương của Từ Sơn Tùng. Kiều Minh thật sự là một đứa nhỏ mau nước mắt, ha ha ha ~Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, “Lừa không được Kiều Hoa, nhưng có thể giấu Minh Minh.”Chỉ cần tìm đại một cái cớ bị ngã là được.Lý Hồng Quân bật cười, “Là, xác thật là như vậy, con trai cậu đúng là dễ lừa.”Sau khi đi ra, hai người ở toilet Cục công an rửa mặt, lau vết thương một phen mới miễn cưỡng không dọa những người đi đường, cùng là để cho Kiều Hoa và Kiều Minh đỡ lo lắng.Trước mắt, tình huống này không thể dấu được. Sau khi trở về, Kiều Hoa đầy đau lòng mà lấy hòm thuốc sơ cứu lại cho chồng mình một lần nữa.Tay cô làm rất nhẹ, từng chút từng chút một, rõ ràng là tăm bông nhưng lại giống như tay cô bôi thuốc trực tiếp lên vết thương cho anh.“Bác sĩ nói bôi một lần là được.” Từ Sơn Tùng nuốt nuốt nước miệng lên tiếng.Kiều Hoa tức giận mà nhìn anh, “Trước khi về anh có rửa mặt đi? Thuốc đã bị trôi đi một nửa, em thấy anh nên bôi thêm bôi hai ba lần nữa!” Nói rồi, động tác tay vô ý mà mạnh hơn, Từ Sơn Tùng bị đau mà hít hà.Dây thần kinh đang căng chặt của bạn nhỏ Kiều Minh rung lên, miệng nhỏ nhanh chóng thổi thổi, “Hô hô ~ Ba ba không đau, ba ba không đau….Hô hô ~”Miệng nhỏ Kiều Minh liên tục thổi vào vết thương xanh xanh tím tím.Từ Sơn Tùng chớp chớp mắt, hơi thở mang theo chút hơi nóng, vừa ngứa ngứa lại vừa thoải mái.Ôm Kiều Minh vào trong n.g.ự.c hôn hai cái, Từ Sơn Tùng nói: “Cảm ơn con trai của ba.”“Ba ba không cần cảm ơn, con lúc nào cũng có thể thối cho ba ba, thổi đến khi nào ba hết đau thì thôi.” Mỗi lần nhóc bị té đều là ba ba thổi cho nhóc, cho nên hiện tại ba ba bị thương, Kiều Minh thề phải chăm sóc ba ba cho thật tốt!Có phải là sứ mệnh rất cao cả không?Từ Sơn Tùng dở khóc dở cười, “Con trai, ba ba không sao đâu, chỉ hơi sưng một chút thôi, không có việc gì, không đau.”“Sưng lên….Sưng lên cũng rất đau, ba ba không cần cậy mạnh, ba ba phải ngoan, ba ba có nói mình đau con cũng không cười ba ba.” Hơn nữa, mới vừa rồi nhóc còn nghe thấy ba ba hít hà, nhất định là đau rồi.Nhóc biết, người lớn có một cái tính là hay sĩ diện, ba ba cũng không ngoại lệCòn mẹ sao…. Da mặt mẹ có chút dày, đôi khi bị thương, còn chủ động cầu an ủi, cầu ôm ôm đó.Ba ba là đàn ông, không dễ dàng lộ ra miệng vết thương, cho nên nhóc có thể hiểu là ba ba đang cố tình che giấu!“Ha ha ha ~ Ai da ~” Lý Hồng Quân cười đến mức đụng trúng cả vết thương, anh ta nhe răng trợn mắt.Bạn nhỏ Kiều Minh lại tung tay tung tăng chạy tới, “Chú, chú cũng đáng thương, để Minh Minh thổi cho chú.”“Tiểu Bảo Bối đúng là tri kỷ mà, đừng thôi, cháu hôn chú đi, hôn so với thổi càng thoải mái hơn.”Thế nhưng lúc này Kiều Minh lại rất hào phóng, cậu nhóc nhẹ nhàng ịn lên má Lý Hồng Quân một nụ hôn, “Chỉ có lần này thôi, là bởi vì chú chảy m.á.u nên cháu mới hôn chú.”“Ha ha ha ~ Được, ai nha, thì ra là bị thương còn có phúc lợi, lần chảy m.á.u này của chú thật đáng giá.