Mọi vật trước mắt dần trở nên mờ ảo. Kiều Tịch chóng mặt, lồ.ng ngực đau đớn từng cơn, đau đến mức mặt cô trở nên trắng bệch. Cô ôm chặt ngực, đẩy cửa ra, một bóng người cao lớn đang ngồi trong sân. Kiều Tịch bước nhanh về phía người đó: "Cứu tôi..." Cô chưa kịp nói xong thì chân đã bước hụt, ngã nhào về phía trước một cách chật vật. Kiều Tịch ngã lên người của người đó, một cảm giác lạnh lẽo cứng rắn truyền đến khiến cho cơn co giật đau đớn trong lồ.ng ngực cô lập tức giảm xuống. Dường như cô không khống chế được cơ thể nữa, thân thể của cô kề sát vào người đó trong vô thức, tham lam cảm giác mát mẻ trên người người đó. [Bắt đầu hấp thụ năng lượng.] "Cái gì?" Trong đầu Kiều Tịch vang lên một giọng nói trẻ con. Cơn đau tim nhanh chóng giảm mạnh, cô ngơ ngác ngẩng lên nhìn người đó, ánh vào mắt cô là một gương mặt trong trẻo hơn người, đẹp đến mức hoàn hảo. Đôi mắt đen như mực của người đó lẳng lặng nhìn cô. "Anh đang nói chuyện với tôi ư?" Kiều Tịch hỏi người đó. Người ngồi trên xe…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...