1. Thịnh Lâm dẫn theo bạch nguyệt quang của hắn về. Cuối tháng này bọn họ sẽ kết hôn. Còn một tháng nữa là thời hạn công lược của tôi kết thúc. Nhiệm vụ công lược của tôi là khiến Thịnh Lâm yêu tôi. Để đạt được mục tiêu này, tôi đã tốn mất 6 năm trời. 6 năm qua, Thịnh Lâm ngược tôi cả trăm lần, tôi vẫn đối xử tốt với hắn như mối tình đầu. Tiếc là, bạch nguyệt quang của hắn đã trở lại, tôi đọ không nổi. Tôi vẫn chưa c.h.ế.t tâm, hỏi hệ thống giá trị tình yêu Thịnh Lâm dành cho tôi đạt bao nhiêu. Hệ thống nhắc nhở tôi: "Giá trị tình yêu của hắn đối với cô đạt 30, nếu tháng sau giá trị tình yêu của đối tượng công lược không đạt 80, cô sẽ bị xóa bỏ!" Má nó chứ, lại còn chưa đạt tiêu chuẩn. 6 năm, cho dù thăng cấp đánh quái, cũng không chỉ có từng ấy điểm. Lòng tôi lạnh như tro tàn, công lược lâu như thế, điểm thấp như vậy khiến tôi rất thất vọng. Suốt cả 6 năm cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ, tôi thật sự không tin chỉ trong một tháng là có thể hoàn thành được. Đằng nào chả bị xóa bỏ, tôi…
Chương 15
Này Đối Tượng Công Lược, Để Xem Ai Ngược Ai?Tác giả: Nhất Chỉ Tiểu Ngư/一只小鱼Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình1. Thịnh Lâm dẫn theo bạch nguyệt quang của hắn về. Cuối tháng này bọn họ sẽ kết hôn. Còn một tháng nữa là thời hạn công lược của tôi kết thúc. Nhiệm vụ công lược của tôi là khiến Thịnh Lâm yêu tôi. Để đạt được mục tiêu này, tôi đã tốn mất 6 năm trời. 6 năm qua, Thịnh Lâm ngược tôi cả trăm lần, tôi vẫn đối xử tốt với hắn như mối tình đầu. Tiếc là, bạch nguyệt quang của hắn đã trở lại, tôi đọ không nổi. Tôi vẫn chưa c.h.ế.t tâm, hỏi hệ thống giá trị tình yêu Thịnh Lâm dành cho tôi đạt bao nhiêu. Hệ thống nhắc nhở tôi: "Giá trị tình yêu của hắn đối với cô đạt 30, nếu tháng sau giá trị tình yêu của đối tượng công lược không đạt 80, cô sẽ bị xóa bỏ!" Má nó chứ, lại còn chưa đạt tiêu chuẩn. 6 năm, cho dù thăng cấp đánh quái, cũng không chỉ có từng ấy điểm. Lòng tôi lạnh như tro tàn, công lược lâu như thế, điểm thấp như vậy khiến tôi rất thất vọng. Suốt cả 6 năm cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ, tôi thật sự không tin chỉ trong một tháng là có thể hoàn thành được. Đằng nào chả bị xóa bỏ, tôi… 15Tôi bị Thịnh Lâm quấn lấy.Nhiệm vụ hoàn thành tôi cũng không có lý do gì đi tìm Thịnh Lâm nữa.Tôi đã đi chơi với bạn bè trên thế giới này trong ba ngày.Lúc trở về vừa khởi động máy, dì giúp việc ở nhà Thịnh Lâm đã gọi điện thoại cho tôi."Ôn tiểu thư, cô đến bệnh viện thăm Thịnh Lâm đi."Trong điện thoại đều là tin nhắn Thịnh Lâm gửi."Tâm Tâm, em đi đâu rồi?""Em nghe điện thoại được không?""Anh sai rồi, em đừng không để ý tới anh mà.""Tâm Tâm, dạ dày anh đau quá. Em trở lại nhìn anh có được hay không. Anh muốn ăn cháo hải sản em nấu."Tôi không trả lời. Cũng không đến bệnh viện thăm hắn.Kết quả ngày hôm sau, Thịnh Lâm xuất hiện trước cửa nhà tôi.Mấy ngày không thấy nhìn hắn gầy đi không ít.Hắn còn mặc những bộ quần áo tôi mua cho hắn trước đây.Trước đây một lần hắn cũng không thèm mặc.Chỉ một giây sau, tôi đóng cửa lại.Nhưng hắn lại âm hồn bất tán.Hắn thuê căn nhà kế bên nhà tôi.Khi tôi ra cửa, hắn lập tức mở cửa đuổi theo.Khi tôi ở nhà, ngày hắn làm ba bữa rồi mang qua cho tôi.Đến tối liền gửi cho tôi một đoạn tin nhắn tình cảm buồn nôn.Tôi không thể chịu nổi hắn nữa.Ngày cuối cùng, tôi định nói chuyện rõ ràng với hắn.Lúc tôi tới gõ cửa, trong mắt hắn có thể nói là mừng như điên."Tâm Tâm, em tìm anh?""Lát nữa tôi phải đi rồi."Hắn luống cuống, "Tâm Tâm, em ở lại được không?"Quá muộn.Đã quá muộn rồi.Trong hai năm đầu khi đến đây, đây là hình ảnh tôi đã ảo tưởng qua vô số lần.Từ khi nào tôi bắt đầu hết hy vọng nhỉ.Đại khái là từ khi hắn năm lần bảy lượt thất hứa.Hoặc có thể là bên người hắn có một nhóm oanh oanh yến yến vĩnh viễn xử lý không hết.Hắn khóc và bảo tôi đừng rời bỏ hắn.Nhưng hắn lại không hiểu, công lược năm thứ hai tôi cũng đã bị hắn đẩy ra.Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới, phải trả giá quá nhiều, bị ngược đãi quá lâu, mặc kệ có nhiệm vụ hay không, là người chẳng phải đều sẽ rời đi hay sao?Cuối cùng tôi nói với hắn:"Nhiệm vụ của tôi ở đây là làm cho anh yêu tôi."Thịnh Lâm rất kinh ngạc: "Vậy em có thật lòng thích anh không?""Có, lần đầu gặp tôi đã thích anh rồi. Sau này biết anh cũng có cảm tình với tôi nên càng thích anh hơn.""Chỉ là sau đó anh lạnh nhạt với tôi, giá trị tình yêu cũng không tăng lên. Tôi cảm thấy có thể lúc trước là ảo giác của tôi."Thiếu chút nữa, tôi liền thất bại. Tôi sẽ bị xóa sổ mãi mãi.Thịnh Lâm như là đột nhiên tỉnh ngộ, giọng điệu run run:"Xin lỗi, anh xin lỗi.""Tôi sẽ c.h.ế.t trong thế giới này."Một khắc cuối cùng, Thịnh Lâm không chớp mắt.Sợ chỉ trong một giây sau tôi sẽ biến mất.Cuối cùng tôi nhắm mắt lại trong lòng Thịnh Lâm.Thịnh Lâm đã sớm khóc không thành tiếng.Hắn ôm tôi run rẩy.Miệng vẫn nói: "Anh xin lỗi."Về sau nghe nói hắn đột nhiên thay đổi tính tình.Hắn tập trung vào công việc, trở nên thành thục ổn trọng, trở thành tinh anh trong ngành.Chỉ là những người công lược phía sau sử dụng hết cách cũng không làm gì được, đều bị cự tuyệt ngoài cửa.Họ đều hướng hệ thống khiếu nại: "Tên này chắc chắn là gay, nhiệm vụ này không có cách nào làm được."Chỉ khi có một cô bé nấu cho hắn một chén cháo hải sản, hắn ngây người một lát.Sau khi ăn cháo xong, hắn nói với cô gái nhỏ: "Tôi từng có một cô bạn gái, cô ấy thích nhất là nấu cháo hải sản cho tôi ăn.Thật ra tôi vẫn chưa nói cho cô ấy biết, cháo của cô ấy rất mặn. Nhưng lần nào tôi cũng ăn hết rồi."Cô gái hỏi anh: "Vậy bạn gái anh đâu?"Hắn đặt bát xuống, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Anh không trân trọng cô ấy, giờ cô ấy không cần anh nữa."
15
Tôi bị Thịnh Lâm quấn lấy.
Nhiệm vụ hoàn thành tôi cũng không có lý do gì đi tìm Thịnh Lâm nữa.
Tôi đã đi chơi với bạn bè trên thế giới này trong ba ngày.
Lúc trở về vừa khởi động máy, dì giúp việc ở nhà Thịnh Lâm đã gọi điện thoại cho tôi.
"Ôn tiểu thư, cô đến bệnh viện thăm Thịnh Lâm đi."
Trong điện thoại đều là tin nhắn Thịnh Lâm gửi.
"Tâm Tâm, em đi đâu rồi?"
"Em nghe điện thoại được không?"
"Anh sai rồi, em đừng không để ý tới anh mà."
"Tâm Tâm, dạ dày anh đau quá. Em trở lại nhìn anh có được hay không. Anh muốn ăn cháo hải sản em nấu."
Tôi không trả lời. Cũng không đến bệnh viện thăm hắn.
Kết quả ngày hôm sau, Thịnh Lâm xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Mấy ngày không thấy nhìn hắn gầy đi không ít.
Hắn còn mặc những bộ quần áo tôi mua cho hắn trước đây.
Trước đây một lần hắn cũng không thèm mặc.
Chỉ một giây sau, tôi đóng cửa lại.
Nhưng hắn lại âm hồn bất tán.
Hắn thuê căn nhà kế bên nhà tôi.
Khi tôi ra cửa, hắn lập tức mở cửa đuổi theo.
Khi tôi ở nhà, ngày hắn làm ba bữa rồi mang qua cho tôi.
Đến tối liền gửi cho tôi một đoạn tin nhắn tình cảm buồn nôn.
Tôi không thể chịu nổi hắn nữa.
Ngày cuối cùng, tôi định nói chuyện rõ ràng với hắn.
Lúc tôi tới gõ cửa, trong mắt hắn có thể nói là mừng như điên.
"Tâm Tâm, em tìm anh?"
"Lát nữa tôi phải đi rồi."
Hắn luống cuống, "Tâm Tâm, em ở lại được không?"
Quá muộn.
Đã quá muộn rồi.
Trong hai năm đầu khi đến đây, đây là hình ảnh tôi đã ảo tưởng qua vô số lần.
Từ khi nào tôi bắt đầu hết hy vọng nhỉ.
Đại khái là từ khi hắn năm lần bảy lượt thất hứa.
Hoặc có thể là bên người hắn có một nhóm oanh oanh yến yến vĩnh viễn xử lý không hết.
Hắn khóc và bảo tôi đừng rời bỏ hắn.
Nhưng hắn lại không hiểu, công lược năm thứ hai tôi cũng đã bị hắn đẩy ra.
Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới, phải trả giá quá nhiều, bị ngược đãi quá lâu, mặc kệ có nhiệm vụ hay không, là người chẳng phải đều sẽ rời đi hay sao?
Cuối cùng tôi nói với hắn:"Nhiệm vụ của tôi ở đây là làm cho anh yêu tôi."
Thịnh Lâm rất kinh ngạc: "Vậy em có thật lòng thích anh không?"
"Có, lần đầu gặp tôi đã thích anh rồi. Sau này biết anh cũng có cảm tình với tôi nên càng thích anh hơn."
"Chỉ là sau đó anh lạnh nhạt với tôi, giá trị tình yêu cũng không tăng lên. Tôi cảm thấy có thể lúc trước là ảo giác của tôi."
Thiếu chút nữa, tôi liền thất bại. Tôi sẽ bị xóa sổ mãi mãi.
Thịnh Lâm như là đột nhiên tỉnh ngộ, giọng điệu run run:
"Xin lỗi, anh xin lỗi."
"Tôi sẽ c.h.ế.t trong thế giới này."
Một khắc cuối cùng, Thịnh Lâm không chớp mắt.
Sợ chỉ trong một giây sau tôi sẽ biến mất.
Cuối cùng tôi nhắm mắt lại trong lòng Thịnh Lâm.
Thịnh Lâm đã sớm khóc không thành tiếng.
Hắn ôm tôi run rẩy.
Miệng vẫn nói: "Anh xin lỗi."
Về sau nghe nói hắn đột nhiên thay đổi tính tình.
Hắn tập trung vào công việc, trở nên thành thục ổn trọng, trở thành tinh anh trong ngành.
Chỉ là những người công lược phía sau sử dụng hết cách cũng không làm gì được, đều bị cự tuyệt ngoài cửa.
Họ đều hướng hệ thống khiếu nại: "Tên này chắc chắn là gay, nhiệm vụ này không có cách nào làm được."
Chỉ khi có một cô bé nấu cho hắn một chén cháo hải sản, hắn ngây người một lát.
Sau khi ăn cháo xong, hắn nói với cô gái nhỏ: "Tôi từng có một cô bạn gái, cô ấy thích nhất là nấu cháo hải sản cho tôi ăn.
Thật ra tôi vẫn chưa nói cho cô ấy biết, cháo của cô ấy rất mặn. Nhưng lần nào tôi cũng ăn hết rồi."
Cô gái hỏi anh: "Vậy bạn gái anh đâu?"
Hắn đặt bát xuống, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Anh không trân trọng cô ấy, giờ cô ấy không cần anh nữa."
Này Đối Tượng Công Lược, Để Xem Ai Ngược Ai?Tác giả: Nhất Chỉ Tiểu Ngư/一只小鱼Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình1. Thịnh Lâm dẫn theo bạch nguyệt quang của hắn về. Cuối tháng này bọn họ sẽ kết hôn. Còn một tháng nữa là thời hạn công lược của tôi kết thúc. Nhiệm vụ công lược của tôi là khiến Thịnh Lâm yêu tôi. Để đạt được mục tiêu này, tôi đã tốn mất 6 năm trời. 6 năm qua, Thịnh Lâm ngược tôi cả trăm lần, tôi vẫn đối xử tốt với hắn như mối tình đầu. Tiếc là, bạch nguyệt quang của hắn đã trở lại, tôi đọ không nổi. Tôi vẫn chưa c.h.ế.t tâm, hỏi hệ thống giá trị tình yêu Thịnh Lâm dành cho tôi đạt bao nhiêu. Hệ thống nhắc nhở tôi: "Giá trị tình yêu của hắn đối với cô đạt 30, nếu tháng sau giá trị tình yêu của đối tượng công lược không đạt 80, cô sẽ bị xóa bỏ!" Má nó chứ, lại còn chưa đạt tiêu chuẩn. 6 năm, cho dù thăng cấp đánh quái, cũng không chỉ có từng ấy điểm. Lòng tôi lạnh như tro tàn, công lược lâu như thế, điểm thấp như vậy khiến tôi rất thất vọng. Suốt cả 6 năm cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ, tôi thật sự không tin chỉ trong một tháng là có thể hoàn thành được. Đằng nào chả bị xóa bỏ, tôi… 15Tôi bị Thịnh Lâm quấn lấy.Nhiệm vụ hoàn thành tôi cũng không có lý do gì đi tìm Thịnh Lâm nữa.Tôi đã đi chơi với bạn bè trên thế giới này trong ba ngày.Lúc trở về vừa khởi động máy, dì giúp việc ở nhà Thịnh Lâm đã gọi điện thoại cho tôi."Ôn tiểu thư, cô đến bệnh viện thăm Thịnh Lâm đi."Trong điện thoại đều là tin nhắn Thịnh Lâm gửi."Tâm Tâm, em đi đâu rồi?""Em nghe điện thoại được không?""Anh sai rồi, em đừng không để ý tới anh mà.""Tâm Tâm, dạ dày anh đau quá. Em trở lại nhìn anh có được hay không. Anh muốn ăn cháo hải sản em nấu."Tôi không trả lời. Cũng không đến bệnh viện thăm hắn.Kết quả ngày hôm sau, Thịnh Lâm xuất hiện trước cửa nhà tôi.Mấy ngày không thấy nhìn hắn gầy đi không ít.Hắn còn mặc những bộ quần áo tôi mua cho hắn trước đây.Trước đây một lần hắn cũng không thèm mặc.Chỉ một giây sau, tôi đóng cửa lại.Nhưng hắn lại âm hồn bất tán.Hắn thuê căn nhà kế bên nhà tôi.Khi tôi ra cửa, hắn lập tức mở cửa đuổi theo.Khi tôi ở nhà, ngày hắn làm ba bữa rồi mang qua cho tôi.Đến tối liền gửi cho tôi một đoạn tin nhắn tình cảm buồn nôn.Tôi không thể chịu nổi hắn nữa.Ngày cuối cùng, tôi định nói chuyện rõ ràng với hắn.Lúc tôi tới gõ cửa, trong mắt hắn có thể nói là mừng như điên."Tâm Tâm, em tìm anh?""Lát nữa tôi phải đi rồi."Hắn luống cuống, "Tâm Tâm, em ở lại được không?"Quá muộn.Đã quá muộn rồi.Trong hai năm đầu khi đến đây, đây là hình ảnh tôi đã ảo tưởng qua vô số lần.Từ khi nào tôi bắt đầu hết hy vọng nhỉ.Đại khái là từ khi hắn năm lần bảy lượt thất hứa.Hoặc có thể là bên người hắn có một nhóm oanh oanh yến yến vĩnh viễn xử lý không hết.Hắn khóc và bảo tôi đừng rời bỏ hắn.Nhưng hắn lại không hiểu, công lược năm thứ hai tôi cũng đã bị hắn đẩy ra.Chẳng lẽ hắn chưa từng nghĩ tới, phải trả giá quá nhiều, bị ngược đãi quá lâu, mặc kệ có nhiệm vụ hay không, là người chẳng phải đều sẽ rời đi hay sao?Cuối cùng tôi nói với hắn:"Nhiệm vụ của tôi ở đây là làm cho anh yêu tôi."Thịnh Lâm rất kinh ngạc: "Vậy em có thật lòng thích anh không?""Có, lần đầu gặp tôi đã thích anh rồi. Sau này biết anh cũng có cảm tình với tôi nên càng thích anh hơn.""Chỉ là sau đó anh lạnh nhạt với tôi, giá trị tình yêu cũng không tăng lên. Tôi cảm thấy có thể lúc trước là ảo giác của tôi."Thiếu chút nữa, tôi liền thất bại. Tôi sẽ bị xóa sổ mãi mãi.Thịnh Lâm như là đột nhiên tỉnh ngộ, giọng điệu run run:"Xin lỗi, anh xin lỗi.""Tôi sẽ c.h.ế.t trong thế giới này."Một khắc cuối cùng, Thịnh Lâm không chớp mắt.Sợ chỉ trong một giây sau tôi sẽ biến mất.Cuối cùng tôi nhắm mắt lại trong lòng Thịnh Lâm.Thịnh Lâm đã sớm khóc không thành tiếng.Hắn ôm tôi run rẩy.Miệng vẫn nói: "Anh xin lỗi."Về sau nghe nói hắn đột nhiên thay đổi tính tình.Hắn tập trung vào công việc, trở nên thành thục ổn trọng, trở thành tinh anh trong ngành.Chỉ là những người công lược phía sau sử dụng hết cách cũng không làm gì được, đều bị cự tuyệt ngoài cửa.Họ đều hướng hệ thống khiếu nại: "Tên này chắc chắn là gay, nhiệm vụ này không có cách nào làm được."Chỉ khi có một cô bé nấu cho hắn một chén cháo hải sản, hắn ngây người một lát.Sau khi ăn cháo xong, hắn nói với cô gái nhỏ: "Tôi từng có một cô bạn gái, cô ấy thích nhất là nấu cháo hải sản cho tôi ăn.Thật ra tôi vẫn chưa nói cho cô ấy biết, cháo của cô ấy rất mặn. Nhưng lần nào tôi cũng ăn hết rồi."Cô gái hỏi anh: "Vậy bạn gái anh đâu?"Hắn đặt bát xuống, trong mắt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Anh không trân trọng cô ấy, giờ cô ấy không cần anh nữa."