Tháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé…
Chương 434
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Thấy chồng mình cạn lời như thế, Vương Kỳ phụt cười một tiếng, bưng ghế qua ngồi cạnh chồng, “Ai nha, Quốc Phú, anh biết cửa hàng nhà bọn họ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền không?”Đương nhiên Lý Quốc Phú không biết, anh ấy lắc đầu, nhấp một ngụm trà, than thở một tiếng, nhìn về phía vợ mình ý chỉ là vợ mình mau nói.Vương Kỳ duỗi ra bốn ngón tay.Ngay sau đó cười, vui vẻ nói: “Em và Kiều Hoa đã thương lượng tốt rồi, chờ con trai chúng ta tốt nghiệp tiểu học, em sẽ từ chức, cũng mở một cửa hàng quần áo, bán quần áo của Tử Tinh Đình. Nga đúng rồi, Kiều Hoa nói với em, nếu em gia nhập thì em ấy sẽ thiết kế cửa hàng giùm em, đến lúc đó em chỉ cần bỏ tiền, những việc trang trí gì đó cô ấy sẽ làm hết, em chỉ cần trực tiếp làm cửa hàng trưởng mà thôi. Việc buôn bán mà tốt em có thể thuê hai nhân viên, có lẽ một tháng sẽ kiếm được hai ba ngàn? Ai nha, như vậy thì không kém gì so với Lý xưởng trưởng a!”Vương Kỳ cực kỳ có tâm trạng mà đùa giỡn với chồng mình.“Cái gì? Em từ chức đi bán?” Lý Quốc Phú lập tức không tán đồng nhíu mày, “Em nghĩ sao vậy? Em tốt nghiệp đại học xong liền đi dạy, em biết cách buôn bán không? Chuyện làm ăn cũng không phải nói là làm được?”Anh ấy hoàn toàn không tin vợ mình có khả năng buôn bán, chỉ cho rằng vợ mình hồ nháo.Ai đời lại xin nghỉ làm giáo viên để bán buôn bao giờ?Lý Quốc Phú có tìm hiểu hiểu qua về chồng Kiều Hoa, hai người xuất thân không tốt, đều là người nghèo đi lên, làm ăn buôn bán là do không có biện pháp nào khác.Nhưng Vương Kỳ là dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay, là thiên chi kiều nữ điển hình. Một đường thuận lợi lên tới đại học sư phạm, là người không có tâm cơ nói đúng hơn là tâm tư đơn thuần. Sau khi Vương Kỳ gả cho Lý Quốc Phú cũng được anh ấy bảo hộ chặt chẽ, giờ đột nhiên đòi nghỉ làm đi buôn bán, này, ai có thể đồng ý?“Sao lại không được, em thấy Kiều Hoa làm rồi, nhìn qua cũng không khó. Hơn nữa, lúc này cửa hàng mở không nhiều lắm a, Kiều Hoa nói, thị trường bây giờ đang trống nhiều chỗ, chỉ cần có lòng làm gì cũng kiếm ra tiền.”“Như thế….” Nhiều năm làm ăn trên thương trường, Lý Quốc Phú cũng đồng ý với quan điểm này. Nói trắng ra, anh ta thấy lời Kiều Hoa nói cũng không phải không có đạo lý.Trung Quốc đất rộng, hiện tại lại đại trong đợt cải cách đổi mới, chỉ cần chịu chăm chỉ làm ăn, dựa theo mức giá hiện nay, một năm mua được một căn nhà là chuyện không thành vấn đề.“Chính là trong nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy, đến nỗi….”“Đến nỗi đến nỗi cái gì. Hiện tại nhà chúng ta mỗi tháng kiếm 40 đồng, nhưng còn nhà Kiều Hoa, tuy nói là đi bày bán, thế mà nhà người ta một tháng kiếm hơn cả ngàn!” Thở dài một tiếng, lại nói tiếp, “Trước khi Kiều Hoa tới đây, em luôn cho rằng có rất ít gia đình có thể so được với nhà chúng ta. Nhưng mà xem ra, người ta bán quần áo còn kiếm được nhiều hơn chúng ta. Hiện tại người ta cũng bắt đầu mở xưởng rồi. Tầng quan hệ này cũng có lợi cho chúng ta.”“Cái gì mà kiếm được nhiều hơn nhà chúng ta. Nhà ta có thể kiếm nhiều hơn nhà bọn họ nhiều.” Luận năng lực kiếm tiền, Lý Quốc Phú tuyệt đối không phải là người thường.Sau khi tốt nghiệp sơ trung, anh ấy lăn lộn đến vị trí ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ dựa vào vận khí tốt.Mà trong đó còn có gian khổ, còn phải tự mình tranh giành cơ hội. Cho nên anh ấy hiểu rõ khổ cực trong đó, vì thế mà không muốn vợ mình mạo hiểm.Làm ăn buôn bán tuy kiếm tiền dễ nhưng mệt mỏi cũng không kém.“Đơn đặt hàng anh có thể hỏi bạn bè mình một chút, nhưng chuyện từ chức, trước tiên em đừng có kích động, để chúng ta suy xét lại một chút.” Nhân tình ngoài xã hội là thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Hiện tại Lý Quốc Phú giúp Từ Sơn Tùng, về sau người ta làm lớn, đến lúc đó còn chưa rõ ai sẽ giúp ai đâu.Không ai ngại thêm một người bạn, hơn nữa hai nhà cũng là hàng xóm, cho dù Vương Kỳ không nói, Lý Quốc Phú cũng sẽ suy xét giúp đỡ Từ Sơn Tùng một chút.Ít nhiều gì cũng không phải phủ quyết toàn bộ dự đình của mình, cho nên, cho dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Vương Kỳ vẫn gật đầu đồng ý.“Được rồi, em biết rồi, em sẽ suy xét lại kỹ càng.”
Thấy chồng mình cạn lời như thế, Vương Kỳ phụt cười một tiếng, bưng ghế qua ngồi cạnh chồng, “Ai nha, Quốc Phú, anh biết cửa hàng nhà bọn họ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền không?”
Đương nhiên Lý Quốc Phú không biết, anh ấy lắc đầu, nhấp một ngụm trà, than thở một tiếng, nhìn về phía vợ mình ý chỉ là vợ mình mau nói.
Vương Kỳ duỗi ra bốn ngón tay.
Ngay sau đó cười, vui vẻ nói: “Em và Kiều Hoa đã thương lượng tốt rồi, chờ con trai chúng ta tốt nghiệp tiểu học, em sẽ từ chức, cũng mở một cửa hàng quần áo, bán quần áo của Tử Tinh Đình. Nga đúng rồi, Kiều Hoa nói với em, nếu em gia nhập thì em ấy sẽ thiết kế cửa hàng giùm em, đến lúc đó em chỉ cần bỏ tiền, những việc trang trí gì đó cô ấy sẽ làm hết, em chỉ cần trực tiếp làm cửa hàng trưởng mà thôi. Việc buôn bán mà tốt em có thể thuê hai nhân viên, có lẽ một tháng sẽ kiếm được hai ba ngàn? Ai nha, như vậy thì không kém gì so với Lý xưởng trưởng a!”
Vương Kỳ cực kỳ có tâm trạng mà đùa giỡn với chồng mình.
“Cái gì? Em từ chức đi bán?” Lý Quốc Phú lập tức không tán đồng nhíu mày, “Em nghĩ sao vậy? Em tốt nghiệp đại học xong liền đi dạy, em biết cách buôn bán không? Chuyện làm ăn cũng không phải nói là làm được?”
Anh ấy hoàn toàn không tin vợ mình có khả năng buôn bán, chỉ cho rằng vợ mình hồ nháo.
Ai đời lại xin nghỉ làm giáo viên để bán buôn bao giờ?
Lý Quốc Phú có tìm hiểu hiểu qua về chồng Kiều Hoa, hai người xuất thân không tốt, đều là người nghèo đi lên, làm ăn buôn bán là do không có biện pháp nào khác.
Nhưng Vương Kỳ là dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay, là thiên chi kiều nữ điển hình. Một đường thuận lợi lên tới đại học sư phạm, là người không có tâm cơ nói đúng hơn là tâm tư đơn thuần. Sau khi Vương Kỳ gả cho Lý Quốc Phú cũng được anh ấy bảo hộ chặt chẽ, giờ đột nhiên đòi nghỉ làm đi buôn bán, này, ai có thể đồng ý?
“Sao lại không được, em thấy Kiều Hoa làm rồi, nhìn qua cũng không khó. Hơn nữa, lúc này cửa hàng mở không nhiều lắm a, Kiều Hoa nói, thị trường bây giờ đang trống nhiều chỗ, chỉ cần có lòng làm gì cũng kiếm ra tiền.”
“Như thế….” Nhiều năm làm ăn trên thương trường, Lý Quốc Phú cũng đồng ý với quan điểm này. Nói trắng ra, anh ta thấy lời Kiều Hoa nói cũng không phải không có đạo lý.
Trung Quốc đất rộng, hiện tại lại đại trong đợt cải cách đổi mới, chỉ cần chịu chăm chỉ làm ăn, dựa theo mức giá hiện nay, một năm mua được một căn nhà là chuyện không thành vấn đề.
“Chính là trong nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy, đến nỗi….”
“Đến nỗi đến nỗi cái gì. Hiện tại nhà chúng ta mỗi tháng kiếm 40 đồng, nhưng còn nhà Kiều Hoa, tuy nói là đi bày bán, thế mà nhà người ta một tháng kiếm hơn cả ngàn!” Thở dài một tiếng, lại nói tiếp, “Trước khi Kiều Hoa tới đây, em luôn cho rằng có rất ít gia đình có thể so được với nhà chúng ta. Nhưng mà xem ra, người ta bán quần áo còn kiếm được nhiều hơn chúng ta. Hiện tại người ta cũng bắt đầu mở xưởng rồi. Tầng quan hệ này cũng có lợi cho chúng ta.”
“Cái gì mà kiếm được nhiều hơn nhà chúng ta. Nhà ta có thể kiếm nhiều hơn nhà bọn họ nhiều.” Luận năng lực kiếm tiền, Lý Quốc Phú tuyệt đối không phải là người thường.
Sau khi tốt nghiệp sơ trung, anh ấy lăn lộn đến vị trí ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ dựa vào vận khí tốt.
Mà trong đó còn có gian khổ, còn phải tự mình tranh giành cơ hội. Cho nên anh ấy hiểu rõ khổ cực trong đó, vì thế mà không muốn vợ mình mạo hiểm.
Làm ăn buôn bán tuy kiếm tiền dễ nhưng mệt mỏi cũng không kém.
“Đơn đặt hàng anh có thể hỏi bạn bè mình một chút, nhưng chuyện từ chức, trước tiên em đừng có kích động, để chúng ta suy xét lại một chút.” Nhân tình ngoài xã hội là thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Hiện tại Lý Quốc Phú giúp Từ Sơn Tùng, về sau người ta làm lớn, đến lúc đó còn chưa rõ ai sẽ giúp ai đâu.
Không ai ngại thêm một người bạn, hơn nữa hai nhà cũng là hàng xóm, cho dù Vương Kỳ không nói, Lý Quốc Phú cũng sẽ suy xét giúp đỡ Từ Sơn Tùng một chút.
Ít nhiều gì cũng không phải phủ quyết toàn bộ dự đình của mình, cho nên, cho dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Vương Kỳ vẫn gật đầu đồng ý.
“Được rồi, em biết rồi, em sẽ suy xét lại kỹ càng.”
Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái HônTác giả: Diên CừuTruyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTháng 11 năm 1982. Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại. Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi. Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa. “Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?” Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé… Thấy chồng mình cạn lời như thế, Vương Kỳ phụt cười một tiếng, bưng ghế qua ngồi cạnh chồng, “Ai nha, Quốc Phú, anh biết cửa hàng nhà bọn họ một tháng kiếm được bao nhiêu tiền không?”Đương nhiên Lý Quốc Phú không biết, anh ấy lắc đầu, nhấp một ngụm trà, than thở một tiếng, nhìn về phía vợ mình ý chỉ là vợ mình mau nói.Vương Kỳ duỗi ra bốn ngón tay.Ngay sau đó cười, vui vẻ nói: “Em và Kiều Hoa đã thương lượng tốt rồi, chờ con trai chúng ta tốt nghiệp tiểu học, em sẽ từ chức, cũng mở một cửa hàng quần áo, bán quần áo của Tử Tinh Đình. Nga đúng rồi, Kiều Hoa nói với em, nếu em gia nhập thì em ấy sẽ thiết kế cửa hàng giùm em, đến lúc đó em chỉ cần bỏ tiền, những việc trang trí gì đó cô ấy sẽ làm hết, em chỉ cần trực tiếp làm cửa hàng trưởng mà thôi. Việc buôn bán mà tốt em có thể thuê hai nhân viên, có lẽ một tháng sẽ kiếm được hai ba ngàn? Ai nha, như vậy thì không kém gì so với Lý xưởng trưởng a!”Vương Kỳ cực kỳ có tâm trạng mà đùa giỡn với chồng mình.“Cái gì? Em từ chức đi bán?” Lý Quốc Phú lập tức không tán đồng nhíu mày, “Em nghĩ sao vậy? Em tốt nghiệp đại học xong liền đi dạy, em biết cách buôn bán không? Chuyện làm ăn cũng không phải nói là làm được?”Anh ấy hoàn toàn không tin vợ mình có khả năng buôn bán, chỉ cho rằng vợ mình hồ nháo.Ai đời lại xin nghỉ làm giáo viên để bán buôn bao giờ?Lý Quốc Phú có tìm hiểu hiểu qua về chồng Kiều Hoa, hai người xuất thân không tốt, đều là người nghèo đi lên, làm ăn buôn bán là do không có biện pháp nào khác.Nhưng Vương Kỳ là dòng dõi thư hương, từ nhỏ đã được ba mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay, là thiên chi kiều nữ điển hình. Một đường thuận lợi lên tới đại học sư phạm, là người không có tâm cơ nói đúng hơn là tâm tư đơn thuần. Sau khi Vương Kỳ gả cho Lý Quốc Phú cũng được anh ấy bảo hộ chặt chẽ, giờ đột nhiên đòi nghỉ làm đi buôn bán, này, ai có thể đồng ý?“Sao lại không được, em thấy Kiều Hoa làm rồi, nhìn qua cũng không khó. Hơn nữa, lúc này cửa hàng mở không nhiều lắm a, Kiều Hoa nói, thị trường bây giờ đang trống nhiều chỗ, chỉ cần có lòng làm gì cũng kiếm ra tiền.”“Như thế….” Nhiều năm làm ăn trên thương trường, Lý Quốc Phú cũng đồng ý với quan điểm này. Nói trắng ra, anh ta thấy lời Kiều Hoa nói cũng không phải không có đạo lý.Trung Quốc đất rộng, hiện tại lại đại trong đợt cải cách đổi mới, chỉ cần chịu chăm chỉ làm ăn, dựa theo mức giá hiện nay, một năm mua được một căn nhà là chuyện không thành vấn đề.“Chính là trong nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền ấy, đến nỗi….”“Đến nỗi đến nỗi cái gì. Hiện tại nhà chúng ta mỗi tháng kiếm 40 đồng, nhưng còn nhà Kiều Hoa, tuy nói là đi bày bán, thế mà nhà người ta một tháng kiếm hơn cả ngàn!” Thở dài một tiếng, lại nói tiếp, “Trước khi Kiều Hoa tới đây, em luôn cho rằng có rất ít gia đình có thể so được với nhà chúng ta. Nhưng mà xem ra, người ta bán quần áo còn kiếm được nhiều hơn chúng ta. Hiện tại người ta cũng bắt đầu mở xưởng rồi. Tầng quan hệ này cũng có lợi cho chúng ta.”“Cái gì mà kiếm được nhiều hơn nhà chúng ta. Nhà ta có thể kiếm nhiều hơn nhà bọn họ nhiều.” Luận năng lực kiếm tiền, Lý Quốc Phú tuyệt đối không phải là người thường.Sau khi tốt nghiệp sơ trung, anh ấy lăn lộn đến vị trí ngày hôm nay, tuyệt đối không chỉ dựa vào vận khí tốt.Mà trong đó còn có gian khổ, còn phải tự mình tranh giành cơ hội. Cho nên anh ấy hiểu rõ khổ cực trong đó, vì thế mà không muốn vợ mình mạo hiểm.Làm ăn buôn bán tuy kiếm tiền dễ nhưng mệt mỏi cũng không kém.“Đơn đặt hàng anh có thể hỏi bạn bè mình một chút, nhưng chuyện từ chức, trước tiên em đừng có kích động, để chúng ta suy xét lại một chút.” Nhân tình ngoài xã hội là thứ không thể thiếu trong cuộc sống. Hiện tại Lý Quốc Phú giúp Từ Sơn Tùng, về sau người ta làm lớn, đến lúc đó còn chưa rõ ai sẽ giúp ai đâu.Không ai ngại thêm một người bạn, hơn nữa hai nhà cũng là hàng xóm, cho dù Vương Kỳ không nói, Lý Quốc Phú cũng sẽ suy xét giúp đỡ Từ Sơn Tùng một chút.Ít nhiều gì cũng không phải phủ quyết toàn bộ dự đình của mình, cho nên, cho dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Vương Kỳ vẫn gật đầu đồng ý.“Được rồi, em biết rồi, em sẽ suy xét lại kỹ càng.”