CP chính: Công chúa x Ám vệ lâu, ngày sinh tình hoạn nạn có nhau. CP phụ: Hoàng đế x Hoàng hậu, cưới trước yêu sau. … Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã…… chet bất đắc kỳ tử. Ngày ta chet, cả kinh thành đều tràn ngập những lời đàm tiếu về ta. Bách tính đều truyền tai nhau rằng Trưởng công chúa không giữ đức hạnh nên bị trừng phạt, người người bàn tán hỏi nhau ta đã làm điều gì khiến trời đất oán giận, còn các quan viên thì nghi ngờ Trưởng công chúa và Đại tướng quân đột nhiên biến mất trong cùng một ngày, là bởi vì nàng và Đại tướng quân có gian tình, sợ bị Hoàng đế trách phạt, nên tư vẫn vì tình. Một đồn năm, năm đồn mười, rốt cuộc không biết đã đồn thành cái dạng gì rồi. Mắng ai đấy, ai mà thèm lão già Đại tướng quân kia chứ? Ta, Lý Trường An – Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, dù khi chet không mấy vẻ vang, nhưng lại rất đúng lúc. Sẽ không có ai thích con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, những năm nay ta nắm quyền lực, gi/3t quá nhiều gian thần, ác danh lan xa, khiến bách…
Chương 29
Hải Yến Hà ThanhTác giả: Toán Liễu Bất An Toàn/算了不安全Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCP chính: Công chúa x Ám vệ lâu, ngày sinh tình hoạn nạn có nhau. CP phụ: Hoàng đế x Hoàng hậu, cưới trước yêu sau. … Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã…… chet bất đắc kỳ tử. Ngày ta chet, cả kinh thành đều tràn ngập những lời đàm tiếu về ta. Bách tính đều truyền tai nhau rằng Trưởng công chúa không giữ đức hạnh nên bị trừng phạt, người người bàn tán hỏi nhau ta đã làm điều gì khiến trời đất oán giận, còn các quan viên thì nghi ngờ Trưởng công chúa và Đại tướng quân đột nhiên biến mất trong cùng một ngày, là bởi vì nàng và Đại tướng quân có gian tình, sợ bị Hoàng đế trách phạt, nên tư vẫn vì tình. Một đồn năm, năm đồn mười, rốt cuộc không biết đã đồn thành cái dạng gì rồi. Mắng ai đấy, ai mà thèm lão già Đại tướng quân kia chứ? Ta, Lý Trường An – Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, dù khi chet không mấy vẻ vang, nhưng lại rất đúng lúc. Sẽ không có ai thích con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, những năm nay ta nắm quyền lực, gi/3t quá nhiều gian thần, ác danh lan xa, khiến bách… Rõ ràng vẫn còn thời điểm thăm dò tốt nhất, vẫn chưa đến trăng tròn, ta không hiểu tại sao hắn lại sốt ruột như vậy.Càng làm ta lo lắng chính là Hàn Thủy sau khi rời đi đã một đêm không về.Không phải là ta chưa từng phái hắn đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng những nhiệm vụ đó ta đều lưu lại hậu chiêu và cứu binh, chỉ có lần này, ta đối với tình huống của hắn hoàn toàn không biết gì cả, ngoại trừ lo lắng thì không thể làm gì cho hắn.Nội gián của ta cũng không thăm dò được tin tức của Hàn Thủy.Nếu hắn không sao thì sớm đã trở về rồi, còn nếu có chuyện…… Tất nhiên ta sẽ đi cứu hắn.Ta rốt cuộc cũng đợi không được đến đêm trăng tròn, định tự mình đến vương phủ thăm dò.Ta mượn ám vệ của các nhà, mang theo bản đồ thăm dò vương phủ mà nội gián đưa, chia thành hai đội, một bên đi tìm Nhiếp chính vương, một bên đi tìm Hàn Thủy.Vương phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng ám tiễn rất nhiều, ta không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên phải vất vả một hồi để vòng qua bọn họ.Lén lút đi rất lâu, có một ám vệ khinh công cực tốt ra hiệu với ta, hắn tìm được Hàn Thủy rồi, ở trong một gian địa lao.Đã nhiều năm ta chưa từng thấy Hàn Thủy chật vật như vậy.Hắn bị xích sắt treo lên, trên người toàn là vết thương, dưới chân là vết m.á.u khô, có giọt m.á.u đang nhỏ xuống từ cổ tay, chảy xuống đất, uốn lượn thành những rãnh nước mới.Ta cắn răng rút con d.a.o găm màu đen bên hông, vung tay muốn chặt, lại nghe thấy tiếng cười âm hiểm sau lưng: “Trưởng công chúa đừng phí sức, đây chính là huyền thiết.”Ta mặt trầm như nước, xoay người lại quả nhiên nhìn thấy Nhiếp chính vương Lý Hòa đắc ý, ám vệ đi theo ta vây quanh hắn ngăn cách hắn với ta, ta chậm rãi tiến lên, chắp tay sau lưng ném ra một viên thuốc, vừa vặn rơi vào trong ngọn đuốc bùng cháy phía sau.“Lúc ngươi chuyển phủ ta đã cảm thấy không đúng…… Người đứng sau hắn quả nhiên là ngươi, không ngờ thằng nhóc này lại tìm được một chỗ dựa tốt.” Lý Hòa như là chưa từng gặp ta, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, “Trưởng công chúa thủ đoạn thật cao minh, những năm nay bản vương có không ít người thiệt trên tay ngươi.”Ta nhíu mày, nghe ngữ khí của hắn, hắn và Hàn Thủy là người quen cũ?Nhớ tới Hàn Thủy luôn phải cải trang trong những trường hợp cần lộ diện, ngày thường cũng luôn che giấu khuôn mặt mình dưới lớp mặt nạ, trong lòng ta mơ hồ có đáp án.Ta quen biết hắn vào lúc còn nhỏ, chuyện ta cũng không biết chỉ có thể là thân thế của hắn. Đây là bí mật lớn nhất của Hàn Thủy.“...” Phía sau có tiếng kim loại va chạm, ta quay đầu lại thấy Hàn Thủy cố gắng cuộn ngón tay, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng.Ta đau lòng, tiến lên nói: “Ta đến rồi.”Hắn lại cắn răng nói ra một chữ từ trong miệng: “...Đi!”Ta không hiểu, người có thể dùng của Nhiếp chính vương không nhiều, bên ngoài địa lao đều là người của chúng ta, Hoàng đệ còn phái cấm vệ quân canh giữ ở cách đó nửa dặm, không giống như có nguy hiểm, tại sao Hàn Thủy lại muốn ta đi?Ta nắm tay Hàn Thủy, bôi thuốc cầm m.á.u cho hắn, nhỏ giọng an ủi: “Không sao, ta có chừng mực.”“Đi? Ngươi sợ nàng ta biết như vậy sao?”Không biết tại sao, Lý Hòa rõ ràng chỉ có một mình, nhưng lại không hề hoảng hốt, ung dung ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong địa lao, dưới ánh nến mờ ảo chậm rãi kể lại quá khứ.Ta đối với thân thế của Hàn Thủy không phải là không tò mò, nhưng hắn không nói, ta cũng chưa từng hỏi.Nhưng cho dù ta có suy đoán thế nào, cũng không ngờ hắn lại là con trai của Nhiếp chính vương Lý Hòa.Ta cuối cuộc cũng hiểu được sự nhẫn nhịn và trốn tránh của Hàn Thủy những năm nay.Ta từng đoán ra rất nhiều khả năng, có lẽ là hắn cảm thấy thân phận của chúng ta không xứng với nhau, hoặc là bởi vì bản thân hắn quanh năm l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o sợ không thể cho ta một tương lai.Hắn cố chấp như vậy, ta cũng không tiện nói thẳng, chỉ là ám chỉ rằng ta không để tâm đ ến những thứ này... Ai ngờ...Những năm nay, hắn luôn không chịu quá mức thân cận với ta, là bởi vì phụ thân ruột của hắn có mối thù sâu đậm với ta.Ta nhìn châm châm vào Lý Hòa, chỉ vì cái lý do chet tiệt này, hại ta phải khổ sở cầu xin nhiều năm mới lừa được Hàn Thủy về tay?Vốn là sau khi cùng ta đụng chạm da thịt hắn đã nghĩ thông rồi! Biết trêu chọc ta rồi! Chỉ vì sợ ta biết quan hệ giữa hắn và Lý Hòa, lại chạy đến đây chịu biết bao nhiêu ủy khuất!Cơn tức này ta nhịn không được.
Rõ ràng vẫn còn thời điểm thăm dò tốt nhất, vẫn chưa đến trăng tròn, ta không hiểu tại sao hắn lại sốt ruột như vậy.
Càng làm ta lo lắng chính là Hàn Thủy sau khi rời đi đã một đêm không về.
Không phải là ta chưa từng phái hắn đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng những nhiệm vụ đó ta đều lưu lại hậu chiêu và cứu binh, chỉ có lần này, ta đối với tình huống của hắn hoàn toàn không biết gì cả, ngoại trừ lo lắng thì không thể làm gì cho hắn.
Nội gián của ta cũng không thăm dò được tin tức của Hàn Thủy.
Nếu hắn không sao thì sớm đã trở về rồi, còn nếu có chuyện…… Tất nhiên ta sẽ đi cứu hắn.
Ta rốt cuộc cũng đợi không được đến đêm trăng tròn, định tự mình đến vương phủ thăm dò.
Ta mượn ám vệ của các nhà, mang theo bản đồ thăm dò vương phủ mà nội gián đưa, chia thành hai đội, một bên đi tìm Nhiếp chính vương, một bên đi tìm Hàn Thủy.
Vương phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng ám tiễn rất nhiều, ta không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên phải vất vả một hồi để vòng qua bọn họ.
Lén lút đi rất lâu, có một ám vệ khinh công cực tốt ra hiệu với ta, hắn tìm được Hàn Thủy rồi, ở trong một gian địa lao.
Đã nhiều năm ta chưa từng thấy Hàn Thủy chật vật như vậy.
Hắn bị xích sắt treo lên, trên người toàn là vết thương, dưới chân là vết m.á.u khô, có giọt m.á.u đang nhỏ xuống từ cổ tay, chảy xuống đất, uốn lượn thành những rãnh nước mới.
Ta cắn răng rút con d.a.o găm màu đen bên hông, vung tay muốn chặt, lại nghe thấy tiếng cười âm hiểm sau lưng: “Trưởng công chúa đừng phí sức, đây chính là huyền thiết.”
Ta mặt trầm như nước, xoay người lại quả nhiên nhìn thấy Nhiếp chính vương Lý Hòa đắc ý, ám vệ đi theo ta vây quanh hắn ngăn cách hắn với ta, ta chậm rãi tiến lên, chắp tay sau lưng ném ra một viên thuốc, vừa vặn rơi vào trong ngọn đuốc bùng cháy phía sau.
“Lúc ngươi chuyển phủ ta đã cảm thấy không đúng…… Người đứng sau hắn quả nhiên là ngươi, không ngờ thằng nhóc này lại tìm được một chỗ dựa tốt.” Lý Hòa như là chưa từng gặp ta, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, “Trưởng công chúa thủ đoạn thật cao minh, những năm nay bản vương có không ít người thiệt trên tay ngươi.”
Ta nhíu mày, nghe ngữ khí của hắn, hắn và Hàn Thủy là người quen cũ?
Nhớ tới Hàn Thủy luôn phải cải trang trong những trường hợp cần lộ diện, ngày thường cũng luôn che giấu khuôn mặt mình dưới lớp mặt nạ, trong lòng ta mơ hồ có đáp án.
Ta quen biết hắn vào lúc còn nhỏ, chuyện ta cũng không biết chỉ có thể là thân thế của hắn. Đây là bí mật lớn nhất của Hàn Thủy.
“...” Phía sau có tiếng kim loại va chạm, ta quay đầu lại thấy Hàn Thủy cố gắng cuộn ngón tay, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng.
Ta đau lòng, tiến lên nói: “Ta đến rồi.”
Hắn lại cắn răng nói ra một chữ từ trong miệng: “...Đi!”
Ta không hiểu, người có thể dùng của Nhiếp chính vương không nhiều, bên ngoài địa lao đều là người của chúng ta, Hoàng đệ còn phái cấm vệ quân canh giữ ở cách đó nửa dặm, không giống như có nguy hiểm, tại sao Hàn Thủy lại muốn ta đi?
Ta nắm tay Hàn Thủy, bôi thuốc cầm m.á.u cho hắn, nhỏ giọng an ủi: “Không sao, ta có chừng mực.”
“Đi? Ngươi sợ nàng ta biết như vậy sao?”
Không biết tại sao, Lý Hòa rõ ràng chỉ có một mình, nhưng lại không hề hoảng hốt, ung dung ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong địa lao, dưới ánh nến mờ ảo chậm rãi kể lại quá khứ.
Ta đối với thân thế của Hàn Thủy không phải là không tò mò, nhưng hắn không nói, ta cũng chưa từng hỏi.
Nhưng cho dù ta có suy đoán thế nào, cũng không ngờ hắn lại là con trai của Nhiếp chính vương Lý Hòa.
Ta cuối cuộc cũng hiểu được sự nhẫn nhịn và trốn tránh của Hàn Thủy những năm nay.
Ta từng đoán ra rất nhiều khả năng, có lẽ là hắn cảm thấy thân phận của chúng ta không xứng với nhau, hoặc là bởi vì bản thân hắn quanh năm l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o sợ không thể cho ta một tương lai.
Hắn cố chấp như vậy, ta cũng không tiện nói thẳng, chỉ là ám chỉ rằng ta không để tâm đ ến những thứ này... Ai ngờ...
Những năm nay, hắn luôn không chịu quá mức thân cận với ta, là bởi vì phụ thân ruột của hắn có mối thù sâu đậm với ta.
Ta nhìn châm châm vào Lý Hòa, chỉ vì cái lý do chet tiệt này, hại ta phải khổ sở cầu xin nhiều năm mới lừa được Hàn Thủy về tay?
Vốn là sau khi cùng ta đụng chạm da thịt hắn đã nghĩ thông rồi! Biết trêu chọc ta rồi! Chỉ vì sợ ta biết quan hệ giữa hắn và Lý Hòa, lại chạy đến đây chịu biết bao nhiêu ủy khuất!
Cơn tức này ta nhịn không được.
Hải Yến Hà ThanhTác giả: Toán Liễu Bất An Toàn/算了不安全Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhCP chính: Công chúa x Ám vệ lâu, ngày sinh tình hoạn nạn có nhau. CP phụ: Hoàng đế x Hoàng hậu, cưới trước yêu sau. … Trưởng công chúa quyền khuynh triều dã…… chet bất đắc kỳ tử. Ngày ta chet, cả kinh thành đều tràn ngập những lời đàm tiếu về ta. Bách tính đều truyền tai nhau rằng Trưởng công chúa không giữ đức hạnh nên bị trừng phạt, người người bàn tán hỏi nhau ta đã làm điều gì khiến trời đất oán giận, còn các quan viên thì nghi ngờ Trưởng công chúa và Đại tướng quân đột nhiên biến mất trong cùng một ngày, là bởi vì nàng và Đại tướng quân có gian tình, sợ bị Hoàng đế trách phạt, nên tư vẫn vì tình. Một đồn năm, năm đồn mười, rốt cuộc không biết đã đồn thành cái dạng gì rồi. Mắng ai đấy, ai mà thèm lão già Đại tướng quân kia chứ? Ta, Lý Trường An – Trưởng công chúa quyền cao chức trọng, dù khi chet không mấy vẻ vang, nhưng lại rất đúng lúc. Sẽ không có ai thích con rắn độc ẩn nấp trong bóng tối, những năm nay ta nắm quyền lực, gi/3t quá nhiều gian thần, ác danh lan xa, khiến bách… Rõ ràng vẫn còn thời điểm thăm dò tốt nhất, vẫn chưa đến trăng tròn, ta không hiểu tại sao hắn lại sốt ruột như vậy.Càng làm ta lo lắng chính là Hàn Thủy sau khi rời đi đã một đêm không về.Không phải là ta chưa từng phái hắn đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng những nhiệm vụ đó ta đều lưu lại hậu chiêu và cứu binh, chỉ có lần này, ta đối với tình huống của hắn hoàn toàn không biết gì cả, ngoại trừ lo lắng thì không thể làm gì cho hắn.Nội gián của ta cũng không thăm dò được tin tức của Hàn Thủy.Nếu hắn không sao thì sớm đã trở về rồi, còn nếu có chuyện…… Tất nhiên ta sẽ đi cứu hắn.Ta rốt cuộc cũng đợi không được đến đêm trăng tròn, định tự mình đến vương phủ thăm dò.Ta mượn ám vệ của các nhà, mang theo bản đồ thăm dò vương phủ mà nội gián đưa, chia thành hai đội, một bên đi tìm Nhiếp chính vương, một bên đi tìm Hàn Thủy.Vương phủ vô cùng yên tĩnh, nhưng ám tiễn rất nhiều, ta không muốn đánh rắn động cỏ, cho nên phải vất vả một hồi để vòng qua bọn họ.Lén lút đi rất lâu, có một ám vệ khinh công cực tốt ra hiệu với ta, hắn tìm được Hàn Thủy rồi, ở trong một gian địa lao.Đã nhiều năm ta chưa từng thấy Hàn Thủy chật vật như vậy.Hắn bị xích sắt treo lên, trên người toàn là vết thương, dưới chân là vết m.á.u khô, có giọt m.á.u đang nhỏ xuống từ cổ tay, chảy xuống đất, uốn lượn thành những rãnh nước mới.Ta cắn răng rút con d.a.o găm màu đen bên hông, vung tay muốn chặt, lại nghe thấy tiếng cười âm hiểm sau lưng: “Trưởng công chúa đừng phí sức, đây chính là huyền thiết.”Ta mặt trầm như nước, xoay người lại quả nhiên nhìn thấy Nhiếp chính vương Lý Hòa đắc ý, ám vệ đi theo ta vây quanh hắn ngăn cách hắn với ta, ta chậm rãi tiến lên, chắp tay sau lưng ném ra một viên thuốc, vừa vặn rơi vào trong ngọn đuốc bùng cháy phía sau.“Lúc ngươi chuyển phủ ta đã cảm thấy không đúng…… Người đứng sau hắn quả nhiên là ngươi, không ngờ thằng nhóc này lại tìm được một chỗ dựa tốt.” Lý Hòa như là chưa từng gặp ta, nhìn ta từ trên xuống dưới một lượt, “Trưởng công chúa thủ đoạn thật cao minh, những năm nay bản vương có không ít người thiệt trên tay ngươi.”Ta nhíu mày, nghe ngữ khí của hắn, hắn và Hàn Thủy là người quen cũ?Nhớ tới Hàn Thủy luôn phải cải trang trong những trường hợp cần lộ diện, ngày thường cũng luôn che giấu khuôn mặt mình dưới lớp mặt nạ, trong lòng ta mơ hồ có đáp án.Ta quen biết hắn vào lúc còn nhỏ, chuyện ta cũng không biết chỉ có thể là thân thế của hắn. Đây là bí mật lớn nhất của Hàn Thủy.“...” Phía sau có tiếng kim loại va chạm, ta quay đầu lại thấy Hàn Thủy cố gắng cuộn ngón tay, há miệng nhưng lại không phát ra tiếng.Ta đau lòng, tiến lên nói: “Ta đến rồi.”Hắn lại cắn răng nói ra một chữ từ trong miệng: “...Đi!”Ta không hiểu, người có thể dùng của Nhiếp chính vương không nhiều, bên ngoài địa lao đều là người của chúng ta, Hoàng đệ còn phái cấm vệ quân canh giữ ở cách đó nửa dặm, không giống như có nguy hiểm, tại sao Hàn Thủy lại muốn ta đi?Ta nắm tay Hàn Thủy, bôi thuốc cầm m.á.u cho hắn, nhỏ giọng an ủi: “Không sao, ta có chừng mực.”“Đi? Ngươi sợ nàng ta biết như vậy sao?”Không biết tại sao, Lý Hòa rõ ràng chỉ có một mình, nhưng lại không hề hoảng hốt, ung dung ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong địa lao, dưới ánh nến mờ ảo chậm rãi kể lại quá khứ.Ta đối với thân thế của Hàn Thủy không phải là không tò mò, nhưng hắn không nói, ta cũng chưa từng hỏi.Nhưng cho dù ta có suy đoán thế nào, cũng không ngờ hắn lại là con trai của Nhiếp chính vương Lý Hòa.Ta cuối cuộc cũng hiểu được sự nhẫn nhịn và trốn tránh của Hàn Thủy những năm nay.Ta từng đoán ra rất nhiều khả năng, có lẽ là hắn cảm thấy thân phận của chúng ta không xứng với nhau, hoặc là bởi vì bản thân hắn quanh năm l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi d.a.o sợ không thể cho ta một tương lai.Hắn cố chấp như vậy, ta cũng không tiện nói thẳng, chỉ là ám chỉ rằng ta không để tâm đ ến những thứ này... Ai ngờ...Những năm nay, hắn luôn không chịu quá mức thân cận với ta, là bởi vì phụ thân ruột của hắn có mối thù sâu đậm với ta.Ta nhìn châm châm vào Lý Hòa, chỉ vì cái lý do chet tiệt này, hại ta phải khổ sở cầu xin nhiều năm mới lừa được Hàn Thủy về tay?Vốn là sau khi cùng ta đụng chạm da thịt hắn đã nghĩ thông rồi! Biết trêu chọc ta rồi! Chỉ vì sợ ta biết quan hệ giữa hắn và Lý Hòa, lại chạy đến đây chịu biết bao nhiêu ủy khuất!Cơn tức này ta nhịn không được.