(*Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý, đồng nghĩa với "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ) Ta soi mình trước gương đồng. Người trong gương có đôi má lúm đồng tiền, làn da trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn làm nổi bật dáng người yểu điệu, ai nhìn vào chẳng khen một tiếng giai nhân? Nhưng biểu ca Chu Kim An lại không. Hắn là công tử xuất chúng được phủ Thượng thư dốc sức bồi dưỡng. Là công tử tuấn tú trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. Là Thám hoa khuôn phép nhất, giữ lễ nhất kinh thành. Mà ta lại có vẻ ngoài chẳng hề khuôn phép. Đôi mắt như muốn nói mà lại thôi, ẩn ẩn đưa tình. Đôi gò b ồng đảo cao ngất như núi, trắng ngần như tuyết. Vòng eo mềm mại như liễu rũ. Ta mơ hồ cảm thấy mình sinh nhầm thời đại. Cũng không biết cảm giác này có sai hay không. Lúc này, hoàng hôn đã buông, trăng sáng như nước. Ừm, thích hợp cho việc tình chàng ý thiếp. Ta cầm một chiếc đèn…

Chương 14

Tiểu Thư Chưa Đụng Tường NamTác giả: Lệ Chi Khí Thuỷ Thuỷ/荔枝汽水水Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng(*Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý, đồng nghĩa với "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ) Ta soi mình trước gương đồng. Người trong gương có đôi má lúm đồng tiền, làn da trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn làm nổi bật dáng người yểu điệu, ai nhìn vào chẳng khen một tiếng giai nhân? Nhưng biểu ca Chu Kim An lại không. Hắn là công tử xuất chúng được phủ Thượng thư dốc sức bồi dưỡng. Là công tử tuấn tú trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. Là Thám hoa khuôn phép nhất, giữ lễ nhất kinh thành. Mà ta lại có vẻ ngoài chẳng hề khuôn phép. Đôi mắt như muốn nói mà lại thôi, ẩn ẩn đưa tình. Đôi gò b ồng đảo cao ngất như núi, trắng ngần như tuyết. Vòng eo mềm mại như liễu rũ. Ta mơ hồ cảm thấy mình sinh nhầm thời đại. Cũng không biết cảm giác này có sai hay không. Lúc này, hoàng hôn đã buông, trăng sáng như nước. Ừm, thích hợp cho việc tình chàng ý thiếp. Ta cầm một chiếc đèn… Nói xong những lời này, trên mặt hắn vẫn còn chút cảm xúc phập phồng.Ta hổ thẹn cười:"Ta biết biểu ca quan tâm ta, chỉ là, tâm tư của Nam Quỳnh cũng thay đổi rồi, không muốn lặp lại vết xe đổ, thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ dung thân cho ta, ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần được sống tự do là được."Nói rồi ta khom người, hành lễ."Biểu ca, từ biệt.""Nam Quỳnh!" Hắn trầm giọng gọi.Ta quay đầu, hắn đứng thẳng dưới mái hiên, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta.Ta vẫy tay với hắn.Như đang tạm biệt một đoạn quá khứ.Ta và cô bé sống chung với nhau.Nhà cô bé chỉ còn một bà ngoại mù, ta đến làm bạn, cô bé vui mừng khôn xiết, thậm chí còn không cho ta trả tiền thuê nhà.Từ đó, ta ở cùng cô bé, ngày nào cũng cùng nhau ra chợ, lúc rảnh rỗi thì đan rổ tre, tuy lợi nhuận không cao nhưng cũng tạm ổn.Từ nơi cao cửa rộng đến phố phường bình dân, ta đã chuẩn bị đầy đủ để chịu khổ.Nhưng không ngờ, vận may lại bất ngờ tốt lên.Đang vào giữa mùa đông, ban ngày thường có tuyết bay, bọn ta đang lo lắng không có chỗ che chắn thì ngôi nhà sau bức tường, không hiểu sao đột nhiên dựng một cái lều tranh trong sân và kéo dài ra ngoài đường, vừa khéo che chắn cho quầy hàng của bọn ta.Vào thời điểm băng giá, gió lạnh thổi dữ dội, bọn ta co ro, ngón tay đan rổ tre cũng không được linh hoạt, bên trái có thêm quầy hàng của một người bán khoai lang nướng, bếp lửa cháy rất vượng. Bên phải có thêm một người làm mì bò, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Quầy hàng nhỏ của bọn ta kẹp ở giữa, ấm áp vô cùng.Ông chủ bán mì còn rất nhiệt tình, ngày nào cũng cho chúng ta hai bát mì đầy thịt bò, nói là mời bọn ta nếm thử.Có mấy tên côn đồ bắt nạt lật đổ quầy hàng của bọn ta nhưng ngày hôm sau lại thấy chúng mũi bầm mặt dập, quỳ thành một hàng ở góc phố đối diện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Có công tử nhà giàu thèm muốn nhan sắc của ta, muốn ta vào phủ làm thiếp nhưng hôm sau lại sợ hãi mang theo một xe quà, nói là xin lỗi vì lời nói và hành động không đúng mực của mình.Vì vậy, bọn ta không hiểu sao lại có thêm một đống quần áo đẹp và đồ ăn ngon.Còn về việc kinh doanh thì khỏi phải nói.Hôm nay phu nhân Vương gia đặt hàng một trăm cái, ngày mai Lý gia trang đặt hàng năm trăm cái. Tính theo tốc độ đan lát của ta và cô bé, e là đến mùa xuân năm sau vẫn bận rộn không ngớt.Những chuyện tốt cứ liên tiếp xảy ra.Ta thường cảm thán giá như bị đuổi khỏi phủ Thượng thư sớm hơn thì tốt biết mấy, cuộc đời đã không chuyển vận sớm hơn sao?Chúng ta hàng ngày đều cảm ơn trời đất, cầu khẩn:Cứ đối xử với chúng ta như thế này, đừng dừng lại!Ngày Lạp bát, phố xá tấp nập, Nguyễn Tố Tâm và mấy tiểu thư ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua sạp hàng của ta.Các tiểu thư đứng xa xa, che miệng cười chế giễu.

Nói xong những lời này, trên mặt hắn vẫn còn chút cảm xúc phập phồng.

Ta hổ thẹn cười:

"Ta biết biểu ca quan tâm ta, chỉ là, tâm tư của Nam Quỳnh cũng thay đổi rồi, không muốn lặp lại vết xe đổ, thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ dung thân cho ta, ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần được sống tự do là được."

Nói rồi ta khom người, hành lễ.

"Biểu ca, từ biệt."

"Nam Quỳnh!" Hắn trầm giọng gọi.

Ta quay đầu, hắn đứng thẳng dưới mái hiên, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta.

Ta vẫy tay với hắn.

Như đang tạm biệt một đoạn quá khứ.

Ta và cô bé sống chung với nhau.

Nhà cô bé chỉ còn một bà ngoại mù, ta đến làm bạn, cô bé vui mừng khôn xiết, thậm chí còn không cho ta trả tiền thuê nhà.

Từ đó, ta ở cùng cô bé, ngày nào cũng cùng nhau ra chợ, lúc rảnh rỗi thì đan rổ tre, tuy lợi nhuận không cao nhưng cũng tạm ổn.

Từ nơi cao cửa rộng đến phố phường bình dân, ta đã chuẩn bị đầy đủ để chịu khổ.

Nhưng không ngờ, vận may lại bất ngờ tốt lên.

Đang vào giữa mùa đông, ban ngày thường có tuyết bay, bọn ta đang lo lắng không có chỗ che chắn thì ngôi nhà sau bức tường, không hiểu sao đột nhiên dựng một cái lều tranh trong sân và kéo dài ra ngoài đường, vừa khéo che chắn cho quầy hàng của bọn ta.

Vào thời điểm băng giá, gió lạnh thổi dữ dội, bọn ta co ro, ngón tay đan rổ tre cũng không được linh hoạt, bên trái có thêm quầy hàng của một người bán khoai lang nướng, bếp lửa cháy rất vượng. Bên phải có thêm một người làm mì bò, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Quầy hàng nhỏ của bọn ta kẹp ở giữa, ấm áp vô cùng.

Ông chủ bán mì còn rất nhiệt tình, ngày nào cũng cho chúng ta hai bát mì đầy thịt bò, nói là mời bọn ta nếm thử.

Có mấy tên côn đồ bắt nạt lật đổ quầy hàng của bọn ta nhưng ngày hôm sau lại thấy chúng mũi bầm mặt dập, quỳ thành một hàng ở góc phố đối diện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Có công tử nhà giàu thèm muốn nhan sắc của ta, muốn ta vào phủ làm thiếp nhưng hôm sau lại sợ hãi mang theo một xe quà, nói là xin lỗi vì lời nói và hành động không đúng mực của mình.

Vì vậy, bọn ta không hiểu sao lại có thêm một đống quần áo đẹp và đồ ăn ngon.

Còn về việc kinh doanh thì khỏi phải nói.

Hôm nay phu nhân Vương gia đặt hàng một trăm cái, ngày mai Lý gia trang đặt hàng năm trăm cái. Tính theo tốc độ đan lát của ta và cô bé, e là đến mùa xuân năm sau vẫn bận rộn không ngớt.

Những chuyện tốt cứ liên tiếp xảy ra.

Ta thường cảm thán giá như bị đuổi khỏi phủ Thượng thư sớm hơn thì tốt biết mấy, cuộc đời đã không chuyển vận sớm hơn sao?

Chúng ta hàng ngày đều cảm ơn trời đất, cầu khẩn:

Cứ đối xử với chúng ta như thế này, đừng dừng lại!

Ngày Lạp bát, phố xá tấp nập, Nguyễn Tố Tâm và mấy tiểu thư ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua sạp hàng của ta.

Các tiểu thư đứng xa xa, che miệng cười chế giễu.

Tiểu Thư Chưa Đụng Tường NamTác giả: Lệ Chi Khí Thuỷ Thuỷ/荔枝汽水水Truyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Sủng(*Chưa đụng tường Nam: Câu thành ngữ đầy đủ là “chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头)”, ý chỉ sự cố chấp, chưa đến mức bế tắc thì không chịu hồi tâm chuyển ý, đồng nghĩa với "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ) Ta soi mình trước gương đồng. Người trong gương có đôi má lúm đồng tiền, làn da trắng như tuyết, vòng eo nhỏ nhắn làm nổi bật dáng người yểu điệu, ai nhìn vào chẳng khen một tiếng giai nhân? Nhưng biểu ca Chu Kim An lại không. Hắn là công tử xuất chúng được phủ Thượng thư dốc sức bồi dưỡng. Là công tử tuấn tú trong mộng của vô số tiểu thư khuê các. Là Thám hoa khuôn phép nhất, giữ lễ nhất kinh thành. Mà ta lại có vẻ ngoài chẳng hề khuôn phép. Đôi mắt như muốn nói mà lại thôi, ẩn ẩn đưa tình. Đôi gò b ồng đảo cao ngất như núi, trắng ngần như tuyết. Vòng eo mềm mại như liễu rũ. Ta mơ hồ cảm thấy mình sinh nhầm thời đại. Cũng không biết cảm giác này có sai hay không. Lúc này, hoàng hôn đã buông, trăng sáng như nước. Ừm, thích hợp cho việc tình chàng ý thiếp. Ta cầm một chiếc đèn… Nói xong những lời này, trên mặt hắn vẫn còn chút cảm xúc phập phồng.Ta hổ thẹn cười:"Ta biết biểu ca quan tâm ta, chỉ là, tâm tư của Nam Quỳnh cũng thay đổi rồi, không muốn lặp lại vết xe đổ, thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ dung thân cho ta, ta không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần được sống tự do là được."Nói rồi ta khom người, hành lễ."Biểu ca, từ biệt.""Nam Quỳnh!" Hắn trầm giọng gọi.Ta quay đầu, hắn đứng thẳng dưới mái hiên, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta.Ta vẫy tay với hắn.Như đang tạm biệt một đoạn quá khứ.Ta và cô bé sống chung với nhau.Nhà cô bé chỉ còn một bà ngoại mù, ta đến làm bạn, cô bé vui mừng khôn xiết, thậm chí còn không cho ta trả tiền thuê nhà.Từ đó, ta ở cùng cô bé, ngày nào cũng cùng nhau ra chợ, lúc rảnh rỗi thì đan rổ tre, tuy lợi nhuận không cao nhưng cũng tạm ổn.Từ nơi cao cửa rộng đến phố phường bình dân, ta đã chuẩn bị đầy đủ để chịu khổ.Nhưng không ngờ, vận may lại bất ngờ tốt lên.Đang vào giữa mùa đông, ban ngày thường có tuyết bay, bọn ta đang lo lắng không có chỗ che chắn thì ngôi nhà sau bức tường, không hiểu sao đột nhiên dựng một cái lều tranh trong sân và kéo dài ra ngoài đường, vừa khéo che chắn cho quầy hàng của bọn ta.Vào thời điểm băng giá, gió lạnh thổi dữ dội, bọn ta co ro, ngón tay đan rổ tre cũng không được linh hoạt, bên trái có thêm quầy hàng của một người bán khoai lang nướng, bếp lửa cháy rất vượng. Bên phải có thêm một người làm mì bò, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Quầy hàng nhỏ của bọn ta kẹp ở giữa, ấm áp vô cùng.Ông chủ bán mì còn rất nhiệt tình, ngày nào cũng cho chúng ta hai bát mì đầy thịt bò, nói là mời bọn ta nếm thử.Có mấy tên côn đồ bắt nạt lật đổ quầy hàng của bọn ta nhưng ngày hôm sau lại thấy chúng mũi bầm mặt dập, quỳ thành một hàng ở góc phố đối diện, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.Có công tử nhà giàu thèm muốn nhan sắc của ta, muốn ta vào phủ làm thiếp nhưng hôm sau lại sợ hãi mang theo một xe quà, nói là xin lỗi vì lời nói và hành động không đúng mực của mình.Vì vậy, bọn ta không hiểu sao lại có thêm một đống quần áo đẹp và đồ ăn ngon.Còn về việc kinh doanh thì khỏi phải nói.Hôm nay phu nhân Vương gia đặt hàng một trăm cái, ngày mai Lý gia trang đặt hàng năm trăm cái. Tính theo tốc độ đan lát của ta và cô bé, e là đến mùa xuân năm sau vẫn bận rộn không ngớt.Những chuyện tốt cứ liên tiếp xảy ra.Ta thường cảm thán giá như bị đuổi khỏi phủ Thượng thư sớm hơn thì tốt biết mấy, cuộc đời đã không chuyển vận sớm hơn sao?Chúng ta hàng ngày đều cảm ơn trời đất, cầu khẩn:Cứ đối xử với chúng ta như thế này, đừng dừng lại!Ngày Lạp bát, phố xá tấp nập, Nguyễn Tố Tâm và mấy tiểu thư ăn mặc lộng lẫy đi ngang qua sạp hàng của ta.Các tiểu thư đứng xa xa, che miệng cười chế giễu.

Chương 14