Trời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất!
Chương 3
Không RờiTác giả: A Dĩnh/阿颖Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất! Có vẻ như Hạ Văn Hi không chỉ là một tay ăn chơi mà còn là một kẻ thù dai đấy.Tôi nhếch môi: "Thật sao?"Hạ Văn Hi vẫn lười biếng gật đầu: "Tôi sẽ giữ lời.""Nhưng cô Lâm này...”Anh chưa kịp nói xong, tôi đã lao tới, ngồi lên đùi anh, kéo cổ áo anh và hôn anh.Lời dang dở đã bị nụ hôn chặn lại.Hạ Văn Hi mở to mắt khó tin. Anh sửng sốt một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra và đưa tay ra đẩy tôi ra.Tôi cắn môi anh, nó mềm quá.Không hiểu sao môi mềm thế. Sao đôi môi mềm mại như thế có thể luôn nói những lời khiến người ta muốn cho một gậy cơ chứ?Biết anh sắp hết hơi, tôi rời khỏi môi anh, cười khiêu khích: “Thiếu gia, anh không thở được nữa à?”Anh ta đang thở hổn hển, làn da trắng ửng hồng, tai đỏ lựng như sắp chảy máu."Lâm Đình...cô."Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhất thời né tránh, không dám nhìn tôi."Nhìn tôi này, sao anh không dám nhìn tôi?" Tôi nhẹ nhàng nói, một tay bóp cổ anh, tay kia nâng cằm anh."Hôn 100.000 cái có được tính không?"Bóp mạnh tay hơn một chút. Anh ta cứ thử dám nói không tính xem.Hạ Văn Hi quay đi, giọng có chút khàn khàn: "Tính.""Ồ, vậy tôi tiếp tục."Tôi chủ động cúi đầu hôn anh lần nữa.Hạ Văn Hi toàn thân cứng đờ.
Có vẻ như Hạ Văn Hi không chỉ là một tay ăn chơi mà còn là một kẻ thù dai đấy.
Tôi nhếch môi: "Thật sao?"
Hạ Văn Hi vẫn lười biếng gật đầu: "Tôi sẽ giữ lời."
"Nhưng cô Lâm này...”
Anh chưa kịp nói xong, tôi đã lao tới, ngồi lên đùi anh, kéo cổ áo anh và hôn anh.
Lời dang dở đã bị nụ hôn chặn lại.
Hạ Văn Hi mở to mắt khó tin. Anh sửng sốt một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra và đưa tay ra đẩy tôi ra.
Tôi cắn môi anh, nó mềm quá.
Không hiểu sao môi mềm thế. Sao đôi môi mềm mại như thế có thể luôn nói những lời khiến người ta muốn cho một gậy cơ chứ?
Biết anh sắp hết hơi, tôi rời khỏi môi anh, cười khiêu khích: “Thiếu gia, anh không thở được nữa à?”
Anh ta đang thở hổn hển, làn da trắng ửng hồng, tai đỏ lựng như sắp chảy máu.
"Lâm Đình...cô."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhất thời né tránh, không dám nhìn tôi.
"Nhìn tôi này, sao anh không dám nhìn tôi?" Tôi nhẹ nhàng nói, một tay bóp cổ anh, tay kia nâng cằm anh.
"Hôn 100.000 cái có được tính không?"
Bóp mạnh tay hơn một chút. Anh ta cứ thử dám nói không tính xem.
Hạ Văn Hi quay đi, giọng có chút khàn khàn: "Tính."
"Ồ, vậy tôi tiếp tục."
Tôi chủ động cúi đầu hôn anh lần nữa.
Hạ Văn Hi toàn thân cứng đờ.
Không RờiTác giả: A Dĩnh/阿颖Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngTrời lạnh rồi, Lâm gia chúng tôi đã phá sản. Kể từ khi nhận được tin công ty phá sản, tôi đã khoác áo vàng đi giao đồ ăn. Hơn 20 năm sống cuộc đời được nuông chiều, tôi đã biết rõ bản thân – mình chẳng có chút tham vọng vươn lên gì, giờ chỉ như bọ gạo chờ chết. Tưởng cuộc sống của mình sẽ suôn sẻ lắm nhưng giờ tôi lại cảm thấy hết sức xấu hổ. Tôi đã chật vật để tìm được công việc giao đồ ăn, nghe có vẻ dễ dàng nhưng không. Tôi đến trước một căn hộ - nơi cần giao đồ. Cánh cửa trước mặt mở ra, nhìn thấy gương mặt ngái ngủ của Hạ Văn Hi, nụ cười mà tôi đang cố nặn ra bỗng chốc vụt tắt. Bây giờ là ba rưỡi chiều. Kẻ thù không đội trời chung của tôi - thiếu gia Hạ Văn Hi vừa mới tỉnh dậy. Đồ ăn chơi trác táng, học hành kém cỏi, kỹ năng yếu kém mà không tìm cách tiến bộ. Tôi ghét thể loại người này nhất! Có vẻ như Hạ Văn Hi không chỉ là một tay ăn chơi mà còn là một kẻ thù dai đấy.Tôi nhếch môi: "Thật sao?"Hạ Văn Hi vẫn lười biếng gật đầu: "Tôi sẽ giữ lời.""Nhưng cô Lâm này...”Anh chưa kịp nói xong, tôi đã lao tới, ngồi lên đùi anh, kéo cổ áo anh và hôn anh.Lời dang dở đã bị nụ hôn chặn lại.Hạ Văn Hi mở to mắt khó tin. Anh sửng sốt một lúc mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra và đưa tay ra đẩy tôi ra.Tôi cắn môi anh, nó mềm quá.Không hiểu sao môi mềm thế. Sao đôi môi mềm mại như thế có thể luôn nói những lời khiến người ta muốn cho một gậy cơ chứ?Biết anh sắp hết hơi, tôi rời khỏi môi anh, cười khiêu khích: “Thiếu gia, anh không thở được nữa à?”Anh ta đang thở hổn hển, làn da trắng ửng hồng, tai đỏ lựng như sắp chảy máu."Lâm Đình...cô."Đôi mắt hoa đào xinh đẹp nhất thời né tránh, không dám nhìn tôi."Nhìn tôi này, sao anh không dám nhìn tôi?" Tôi nhẹ nhàng nói, một tay bóp cổ anh, tay kia nâng cằm anh."Hôn 100.000 cái có được tính không?"Bóp mạnh tay hơn một chút. Anh ta cứ thử dám nói không tính xem.Hạ Văn Hi quay đi, giọng có chút khàn khàn: "Tính.""Ồ, vậy tôi tiếp tục."Tôi chủ động cúi đầu hôn anh lần nữa.Hạ Văn Hi toàn thân cứng đờ.