Tiểu Hầu gia mang về một bé gái mồ côi. Vài ngày sau, lúc nào miệng nàng cũng đỏ tươi, có vẻ rất được người ta yêu thương. Đêm trước khi nàng được mời đến nơi hẹn. Ta nói với nàng đừng đi, tiểu Hầu gia không phải là người lương thiện đâu. Nàng liếc mắt nhìn ta: “Tiểu Hầu gia có gì không tốt? Chẳng lẽ cứ giống như ngươi, làm nha hoàn ấm giường của lão Hầu gia mới tốt?” Sắc mặt ta trắng bệch, rốt cuộc không khuyên nhủ nàng nữa. Nhưng ta đã từng tận mắt thấy qua, từng thấy tỷ tỷ của mình bị tiểu Hầu gia xâm phạm ngay trước mặt mọi người như nào. Cuối cùng trở thành đồ chơi của đám con cháu quý tộc, không chịu nổi nhục nhã mà c.h.ế.t đi. Mà đây cũng là lý do ta trở thành nha hoàn làm ấm giường của lão Hầu gia. 1. “Trưa hôm nay ta nhìn thấy tiểu Hầu gia đi ra từ phòng chất củi. Lúc đi ra, ta trông thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đề hồng nhuận như sắp nhỏ m.á.u đến nơi, cũng không biết tiểu Hầu gia cho nàng ta ăn món ngon gì.” Ánh trăng lay động chập chờn, sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Mấy…

Chương 13

Nguyệt Ảnh LâuTác giả: Khôi Tấn Ái NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTiểu Hầu gia mang về một bé gái mồ côi. Vài ngày sau, lúc nào miệng nàng cũng đỏ tươi, có vẻ rất được người ta yêu thương. Đêm trước khi nàng được mời đến nơi hẹn. Ta nói với nàng đừng đi, tiểu Hầu gia không phải là người lương thiện đâu. Nàng liếc mắt nhìn ta: “Tiểu Hầu gia có gì không tốt? Chẳng lẽ cứ giống như ngươi, làm nha hoàn ấm giường của lão Hầu gia mới tốt?” Sắc mặt ta trắng bệch, rốt cuộc không khuyên nhủ nàng nữa. Nhưng ta đã từng tận mắt thấy qua, từng thấy tỷ tỷ của mình bị tiểu Hầu gia xâm phạm ngay trước mặt mọi người như nào. Cuối cùng trở thành đồ chơi của đám con cháu quý tộc, không chịu nổi nhục nhã mà c.h.ế.t đi. Mà đây cũng là lý do ta trở thành nha hoàn làm ấm giường của lão Hầu gia. 1. “Trưa hôm nay ta nhìn thấy tiểu Hầu gia đi ra từ phòng chất củi. Lúc đi ra, ta trông thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đề hồng nhuận như sắp nhỏ m.á.u đến nơi, cũng không biết tiểu Hầu gia cho nàng ta ăn món ngon gì.” Ánh trăng lay động chập chờn, sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Mấy… A Đề nói xong lời này, hai tay che mặt.Cảm giác tuyệt vọng xuyên qua kẽ tay, lan tràn ra ngoài.“A tỷ, chúng ta không báo được mối thù này, không báo được mối thù này rồi!”Từ khi biết tin Thứ sử vào Nguyệt Ảnh Lâu, ta đã bắt đầu suy nghĩ.Nếu như gã thật sự về cùng phe với Tạ Liên Khải thì ta nên làm cái gì bây giờ?Cứ bỏ cuộc như vậy sao?Mưu tính gần hai năm, canh cánh trong lòng gần chín năm, làm sao ta có thể dễ dàng buông tha?Mà lúc này, A Đề hoang mang lo sợ, bật khóc thút thít.Nhưng trong lòng ta lại cực kỳ bình tĩnh.Ta nói rõ ràng từng chữ từng chữ:“Thù này, ta không thể không báo.”“Không chỉ vì a tỷ mà còn vì vô số nữ tử khác.”“Ta nhất định phải đòi lại công đạo!”“Nếu Thứ sử không chịu làm chủ cho chúng ta, vậy chúng ta phải buộc gã không thể không làm chủ cho chúng ta!”12.Sở dĩ Thứ sử ở kinh thành dám trắng trợn tiến vào Nguyệt Ảnh Lâu, đơn giản là bởi thanh danh Tạ Hầu phủ rất tốt, không người kêu oan.Nếu trong lúc Thứ sử tuần tra, ở Tiễn Châu nổi lên tin đồn, từng chuyện đều chỉ về phía Tạ Hầu phủ, vậy thì vị Thứ sử kia sẽ phải tra xét nguyên nhân.Mà thứ gây ra đợt xáo động này lại được giấu ở trong Nguyệt Ảnh Lâu.Ta ở Tạ gia đã hai năm.Lúc làm ấm giường cho lão Hầu gia, ta từng biểu đạt sự lo lắng đối với tiểu Hầu gia.“Thiếu gia kết giao với nhiều bằng hữu như vậy, cũng không sợ bị bọn họ tiết lộ bí mật trong phủ chúng ta sao?”Lão gia tự nhiên khịt mũi coi thường.“Ha! Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, còn muốn lo lắng chuyện trong Hầu phủ chúng ta nữa sao.”Ta càng ân cần ra sức phụng sự lão.Lúc lão Hầu gia thoải mái, khó tránh khỏi việc khoe khoang ở trước mặt ta.Bởi vậy ta mới biết được, Tạ Liên Khải có một quyển sổ sách ghi chép giao dịch quyền sắc.Đó là chỗ dựa của y để kiểm soát đám con cháu quyền quý.Nếu như có thể lấy được sổ sách giao dịch, đừng nói Tạ gia trốn không thoát mà những người thông đồng làm bậy cũng chạy không thoát.Đương nhiên, ngoại trừ cái này ra, còn có thứ k1ch thích hơn.Tạ Liên Khải thường xuyên mang đám bằng hữu về phủ, rượu vào say sưa, không còn giữ miệng được nữa.Ta ghé vào một bên, thỉnh thoảng đưa rượu hoặc điểm tâm lên, thỉnh thoảng có thể nghe được chút chuyện cơ mật.Tạ Liên Khải thích tìm kiếm k1ch thích, trong quá trình giao dịch quyền sắc đã họa thành bức tranh để dễ hồi tưởng, thưởng thức.Nhất là nữ tử y tự mình mang về, lúc bị nhục nhã, dáng vẻ hoa lê đái vũ được họa sư họa lại trong bóng tối rất sống động.“Được họa cùng với giai nhân trên một bức tranh, đây là phúc phận các ngươi tu luyện tám đời mới được đấy!”Tạ Liên Khải uống đến say mèm, hai mắt m.ô.n.g lung bắt đầu khoe khoang.Một đám người say mèm nói chuyện lung tung, càn rỡ.Ta rất để ý chuyện này.Trước đó vài ngày khi dẫn Tạ Liên Khải ra ngoài, ta cũng nói bóng nói gió thử tìm hiểu việc này.Nếu như có thể lấy được sổ sách giao dịch hoặc là xuân sắc đồ, sau đó thêm thắt câu từ, truyền tai người trong thành.Đến lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía, Tạ gia sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.Nếu việc này trùng hợp phát sinh trong lúc Thứ sử tuần tra, những gia tộc không ưa Tạ Hầu phủ, đương nhiên sẽ trợ giúp một phen.Cho dù Thứ sử có tâm tư thiên vị, sợ rằng gã chỉ có thể bảo vệ mũ ô sa trên đầu mình trước đã.Trước đây ta không nói ra việc này, một là bởi Tạ Liên Khải giám sát chuyện ở Nguyệt Ảnh Lâu rất chặt chẽ.

Nguyệt Ảnh LâuTác giả: Khôi Tấn Ái NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTiểu Hầu gia mang về một bé gái mồ côi. Vài ngày sau, lúc nào miệng nàng cũng đỏ tươi, có vẻ rất được người ta yêu thương. Đêm trước khi nàng được mời đến nơi hẹn. Ta nói với nàng đừng đi, tiểu Hầu gia không phải là người lương thiện đâu. Nàng liếc mắt nhìn ta: “Tiểu Hầu gia có gì không tốt? Chẳng lẽ cứ giống như ngươi, làm nha hoàn ấm giường của lão Hầu gia mới tốt?” Sắc mặt ta trắng bệch, rốt cuộc không khuyên nhủ nàng nữa. Nhưng ta đã từng tận mắt thấy qua, từng thấy tỷ tỷ của mình bị tiểu Hầu gia xâm phạm ngay trước mặt mọi người như nào. Cuối cùng trở thành đồ chơi của đám con cháu quý tộc, không chịu nổi nhục nhã mà c.h.ế.t đi. Mà đây cũng là lý do ta trở thành nha hoàn làm ấm giường của lão Hầu gia. 1. “Trưa hôm nay ta nhìn thấy tiểu Hầu gia đi ra từ phòng chất củi. Lúc đi ra, ta trông thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đề hồng nhuận như sắp nhỏ m.á.u đến nơi, cũng không biết tiểu Hầu gia cho nàng ta ăn món ngon gì.” Ánh trăng lay động chập chờn, sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Mấy… A Đề nói xong lời này, hai tay che mặt.Cảm giác tuyệt vọng xuyên qua kẽ tay, lan tràn ra ngoài.“A tỷ, chúng ta không báo được mối thù này, không báo được mối thù này rồi!”Từ khi biết tin Thứ sử vào Nguyệt Ảnh Lâu, ta đã bắt đầu suy nghĩ.Nếu như gã thật sự về cùng phe với Tạ Liên Khải thì ta nên làm cái gì bây giờ?Cứ bỏ cuộc như vậy sao?Mưu tính gần hai năm, canh cánh trong lòng gần chín năm, làm sao ta có thể dễ dàng buông tha?Mà lúc này, A Đề hoang mang lo sợ, bật khóc thút thít.Nhưng trong lòng ta lại cực kỳ bình tĩnh.Ta nói rõ ràng từng chữ từng chữ:“Thù này, ta không thể không báo.”“Không chỉ vì a tỷ mà còn vì vô số nữ tử khác.”“Ta nhất định phải đòi lại công đạo!”“Nếu Thứ sử không chịu làm chủ cho chúng ta, vậy chúng ta phải buộc gã không thể không làm chủ cho chúng ta!”12.Sở dĩ Thứ sử ở kinh thành dám trắng trợn tiến vào Nguyệt Ảnh Lâu, đơn giản là bởi thanh danh Tạ Hầu phủ rất tốt, không người kêu oan.Nếu trong lúc Thứ sử tuần tra, ở Tiễn Châu nổi lên tin đồn, từng chuyện đều chỉ về phía Tạ Hầu phủ, vậy thì vị Thứ sử kia sẽ phải tra xét nguyên nhân.Mà thứ gây ra đợt xáo động này lại được giấu ở trong Nguyệt Ảnh Lâu.Ta ở Tạ gia đã hai năm.Lúc làm ấm giường cho lão Hầu gia, ta từng biểu đạt sự lo lắng đối với tiểu Hầu gia.“Thiếu gia kết giao với nhiều bằng hữu như vậy, cũng không sợ bị bọn họ tiết lộ bí mật trong phủ chúng ta sao?”Lão gia tự nhiên khịt mũi coi thường.“Ha! Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, còn muốn lo lắng chuyện trong Hầu phủ chúng ta nữa sao.”Ta càng ân cần ra sức phụng sự lão.Lúc lão Hầu gia thoải mái, khó tránh khỏi việc khoe khoang ở trước mặt ta.Bởi vậy ta mới biết được, Tạ Liên Khải có một quyển sổ sách ghi chép giao dịch quyền sắc.Đó là chỗ dựa của y để kiểm soát đám con cháu quyền quý.Nếu như có thể lấy được sổ sách giao dịch, đừng nói Tạ gia trốn không thoát mà những người thông đồng làm bậy cũng chạy không thoát.Đương nhiên, ngoại trừ cái này ra, còn có thứ k1ch thích hơn.Tạ Liên Khải thường xuyên mang đám bằng hữu về phủ, rượu vào say sưa, không còn giữ miệng được nữa.Ta ghé vào một bên, thỉnh thoảng đưa rượu hoặc điểm tâm lên, thỉnh thoảng có thể nghe được chút chuyện cơ mật.Tạ Liên Khải thích tìm kiếm k1ch thích, trong quá trình giao dịch quyền sắc đã họa thành bức tranh để dễ hồi tưởng, thưởng thức.Nhất là nữ tử y tự mình mang về, lúc bị nhục nhã, dáng vẻ hoa lê đái vũ được họa sư họa lại trong bóng tối rất sống động.“Được họa cùng với giai nhân trên một bức tranh, đây là phúc phận các ngươi tu luyện tám đời mới được đấy!”Tạ Liên Khải uống đến say mèm, hai mắt m.ô.n.g lung bắt đầu khoe khoang.Một đám người say mèm nói chuyện lung tung, càn rỡ.Ta rất để ý chuyện này.Trước đó vài ngày khi dẫn Tạ Liên Khải ra ngoài, ta cũng nói bóng nói gió thử tìm hiểu việc này.Nếu như có thể lấy được sổ sách giao dịch hoặc là xuân sắc đồ, sau đó thêm thắt câu từ, truyền tai người trong thành.Đến lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía, Tạ gia sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.Nếu việc này trùng hợp phát sinh trong lúc Thứ sử tuần tra, những gia tộc không ưa Tạ Hầu phủ, đương nhiên sẽ trợ giúp một phen.Cho dù Thứ sử có tâm tư thiên vị, sợ rằng gã chỉ có thể bảo vệ mũ ô sa trên đầu mình trước đã.Trước đây ta không nói ra việc này, một là bởi Tạ Liên Khải giám sát chuyện ở Nguyệt Ảnh Lâu rất chặt chẽ.

Nguyệt Ảnh LâuTác giả: Khôi Tấn Ái NhânTruyện Cổ Đại, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngTiểu Hầu gia mang về một bé gái mồ côi. Vài ngày sau, lúc nào miệng nàng cũng đỏ tươi, có vẻ rất được người ta yêu thương. Đêm trước khi nàng được mời đến nơi hẹn. Ta nói với nàng đừng đi, tiểu Hầu gia không phải là người lương thiện đâu. Nàng liếc mắt nhìn ta: “Tiểu Hầu gia có gì không tốt? Chẳng lẽ cứ giống như ngươi, làm nha hoàn ấm giường của lão Hầu gia mới tốt?” Sắc mặt ta trắng bệch, rốt cuộc không khuyên nhủ nàng nữa. Nhưng ta đã từng tận mắt thấy qua, từng thấy tỷ tỷ của mình bị tiểu Hầu gia xâm phạm ngay trước mặt mọi người như nào. Cuối cùng trở thành đồ chơi của đám con cháu quý tộc, không chịu nổi nhục nhã mà c.h.ế.t đi. Mà đây cũng là lý do ta trở thành nha hoàn làm ấm giường của lão Hầu gia. 1. “Trưa hôm nay ta nhìn thấy tiểu Hầu gia đi ra từ phòng chất củi. Lúc đi ra, ta trông thấy cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Đề hồng nhuận như sắp nhỏ m.á.u đến nơi, cũng không biết tiểu Hầu gia cho nàng ta ăn món ngon gì.” Ánh trăng lay động chập chờn, sắp đến giờ giới nghiêm rồi. Mấy… A Đề nói xong lời này, hai tay che mặt.Cảm giác tuyệt vọng xuyên qua kẽ tay, lan tràn ra ngoài.“A tỷ, chúng ta không báo được mối thù này, không báo được mối thù này rồi!”Từ khi biết tin Thứ sử vào Nguyệt Ảnh Lâu, ta đã bắt đầu suy nghĩ.Nếu như gã thật sự về cùng phe với Tạ Liên Khải thì ta nên làm cái gì bây giờ?Cứ bỏ cuộc như vậy sao?Mưu tính gần hai năm, canh cánh trong lòng gần chín năm, làm sao ta có thể dễ dàng buông tha?Mà lúc này, A Đề hoang mang lo sợ, bật khóc thút thít.Nhưng trong lòng ta lại cực kỳ bình tĩnh.Ta nói rõ ràng từng chữ từng chữ:“Thù này, ta không thể không báo.”“Không chỉ vì a tỷ mà còn vì vô số nữ tử khác.”“Ta nhất định phải đòi lại công đạo!”“Nếu Thứ sử không chịu làm chủ cho chúng ta, vậy chúng ta phải buộc gã không thể không làm chủ cho chúng ta!”12.Sở dĩ Thứ sử ở kinh thành dám trắng trợn tiến vào Nguyệt Ảnh Lâu, đơn giản là bởi thanh danh Tạ Hầu phủ rất tốt, không người kêu oan.Nếu trong lúc Thứ sử tuần tra, ở Tiễn Châu nổi lên tin đồn, từng chuyện đều chỉ về phía Tạ Hầu phủ, vậy thì vị Thứ sử kia sẽ phải tra xét nguyên nhân.Mà thứ gây ra đợt xáo động này lại được giấu ở trong Nguyệt Ảnh Lâu.Ta ở Tạ gia đã hai năm.Lúc làm ấm giường cho lão Hầu gia, ta từng biểu đạt sự lo lắng đối với tiểu Hầu gia.“Thiếu gia kết giao với nhiều bằng hữu như vậy, cũng không sợ bị bọn họ tiết lộ bí mật trong phủ chúng ta sao?”Lão gia tự nhiên khịt mũi coi thường.“Ha! Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, còn muốn lo lắng chuyện trong Hầu phủ chúng ta nữa sao.”Ta càng ân cần ra sức phụng sự lão.Lúc lão Hầu gia thoải mái, khó tránh khỏi việc khoe khoang ở trước mặt ta.Bởi vậy ta mới biết được, Tạ Liên Khải có một quyển sổ sách ghi chép giao dịch quyền sắc.Đó là chỗ dựa của y để kiểm soát đám con cháu quyền quý.Nếu như có thể lấy được sổ sách giao dịch, đừng nói Tạ gia trốn không thoát mà những người thông đồng làm bậy cũng chạy không thoát.Đương nhiên, ngoại trừ cái này ra, còn có thứ k1ch thích hơn.Tạ Liên Khải thường xuyên mang đám bằng hữu về phủ, rượu vào say sưa, không còn giữ miệng được nữa.Ta ghé vào một bên, thỉnh thoảng đưa rượu hoặc điểm tâm lên, thỉnh thoảng có thể nghe được chút chuyện cơ mật.Tạ Liên Khải thích tìm kiếm k1ch thích, trong quá trình giao dịch quyền sắc đã họa thành bức tranh để dễ hồi tưởng, thưởng thức.Nhất là nữ tử y tự mình mang về, lúc bị nhục nhã, dáng vẻ hoa lê đái vũ được họa sư họa lại trong bóng tối rất sống động.“Được họa cùng với giai nhân trên một bức tranh, đây là phúc phận các ngươi tu luyện tám đời mới được đấy!”Tạ Liên Khải uống đến say mèm, hai mắt m.ô.n.g lung bắt đầu khoe khoang.Một đám người say mèm nói chuyện lung tung, càn rỡ.Ta rất để ý chuyện này.Trước đó vài ngày khi dẫn Tạ Liên Khải ra ngoài, ta cũng nói bóng nói gió thử tìm hiểu việc này.Nếu như có thể lấy được sổ sách giao dịch hoặc là xuân sắc đồ, sau đó thêm thắt câu từ, truyền tai người trong thành.Đến lúc đó lời đồn nổi lên bốn phía, Tạ gia sẽ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.Nếu việc này trùng hợp phát sinh trong lúc Thứ sử tuần tra, những gia tộc không ưa Tạ Hầu phủ, đương nhiên sẽ trợ giúp một phen.Cho dù Thứ sử có tâm tư thiên vị, sợ rằng gã chỉ có thể bảo vệ mũ ô sa trên đầu mình trước đã.Trước đây ta không nói ra việc này, một là bởi Tạ Liên Khải giám sát chuyện ở Nguyệt Ảnh Lâu rất chặt chẽ.

Chương 13