Anh vẫn nhớ rõ lần đầu gặp cô – tại bữa tiệc tốt nghiệp của sinh viên năm cuối Brown University. Đã 5 năm trôi qua, nhiều thứ đã trôi vào quá khứ nhưng ấn tượng về cô luôn in đậm trong tâm trí anh. Nhưng đó lại hoàn toàn là ấn tượng xấu. Bữa tiệc sinh viên hơn 200 người mang đậm phong cách Mỹ. Trong khi các cô gái thi nhau mặc những bộ đồ khiêu khích nổi bật. Thì bộ vest đen trên người khiến cô hệt như bà cô văn phòng nhàm chán. Khiến người ta cho rằng cô vừa bước ra từ một cuộc họp của công ty bảo hiểm hay một đám tang. Dưới ánh đèn nhập nhoạng của câu lạc bộ, cô bước qua đám người nhảy múa điên loạn trên sàn, tiến thẳng về phía anh. Cô để mặt mộc, càng khiến các đường nét trên gương mặt trở nên mờ ảo. Cô tiến về phía anh, chìa tay ra, nói một câu tiếng Anh lưu loát. “Anh đẹp trai, tôi mời anh nhảy được chứ?” Dưới nền nhạc đinh tai nhức óc, cô gần như hét vào mặt anh. Nếu cô chọn bừa một anh chàng ngoại quốc đứng một mình, dựa vào quầy bar và hướng mặt ra sàn nhảy như tăm tia đối…
Chương 101: Vui Chơi Qua Đường
Thịt Phượng HoàngTác giả: Khuê GiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhAnh vẫn nhớ rõ lần đầu gặp cô – tại bữa tiệc tốt nghiệp của sinh viên năm cuối Brown University. Đã 5 năm trôi qua, nhiều thứ đã trôi vào quá khứ nhưng ấn tượng về cô luôn in đậm trong tâm trí anh. Nhưng đó lại hoàn toàn là ấn tượng xấu. Bữa tiệc sinh viên hơn 200 người mang đậm phong cách Mỹ. Trong khi các cô gái thi nhau mặc những bộ đồ khiêu khích nổi bật. Thì bộ vest đen trên người khiến cô hệt như bà cô văn phòng nhàm chán. Khiến người ta cho rằng cô vừa bước ra từ một cuộc họp của công ty bảo hiểm hay một đám tang. Dưới ánh đèn nhập nhoạng của câu lạc bộ, cô bước qua đám người nhảy múa điên loạn trên sàn, tiến thẳng về phía anh. Cô để mặt mộc, càng khiến các đường nét trên gương mặt trở nên mờ ảo. Cô tiến về phía anh, chìa tay ra, nói một câu tiếng Anh lưu loát. “Anh đẹp trai, tôi mời anh nhảy được chứ?” Dưới nền nhạc đinh tai nhức óc, cô gần như hét vào mặt anh. Nếu cô chọn bừa một anh chàng ngoại quốc đứng một mình, dựa vào quầy bar và hướng mặt ra sàn nhảy như tăm tia đối… Chị Tiên nằm phòng bệnh riêng. Dù gì chị cũng là người nổi tiếng. Lúc cô gõ cửa, chị Tiên đang ngồi trên giường bệnh, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.Thấy Phượng đến, chị nhìn cô, mỉm cười. Tinh thần chị Tiên không tệ như cô tưởng.Anh nói với cô.“Tôi đi gặp bác sĩ.”Sau đó anh gật đầu với chị Tiên thay cho lời chào. Chị cẩn thận chào lại anh. Sau đó anh rời khỏi phòng bệnh.Phượng ngồi xuống chiếc ghế đang kê sẵn bên cửa sổ. Cô còn đang muốn làm bộ thoải mái hỏi vài câu khách sáo như “Chị cảm thấy thế nào?”, hay “Bác sĩ nói lúc nào chị có thể xuất viện?”, thì chị Tiên cắt ngang.“Chị nhận ra mình không thể chết được, Phượng ạ.”Câu của chị Tiên chặt đứt mọi lời cô định nói. Cô ngậm chặt miệng, chờ chị Tiên chủ động giãi bày.Tiên nói bằng giọng thanh thản.“Chỉ khi thực sự đối mặt với cái chết, chị mới nhận ra, mình muốn sống… Muốn sống hơn bao giờ hết.”Chị nói thêm:“Chị không đọc báo. Chắc tin tức loạn lắm hả?”Phượng gật đầu. Suốt một ngày trời thông tin chị Tiên tự sát phủ kín mọi trang tin. Nhờ anh đánh tiếng, mấy ngày sau không trang mạng nào đăng bài viết về Tiên nữa.“Vậy mà người nhà chẳng ai tới thăm chị. Một cuộc điện thoại cũng không. Trong khi chị bán thân vì ai chứ?”Chị Tiên không khóc không nháo. Biểu cảm cũng không phải chết lặng đau khổ. Ánh mắt chị vô cùng tỉnh táo và điềm tĩnh. Mỗi lần gặp, chị Tiên đều biến hóa tới mức Phượng không thể lường được.Trước kia Phượng có ý định kích động Tiên, nhằm trợ lực cho cô chống lại nhà Tiến Phước. Giờ cô cảm thấy thật hối hận. Đáng ra cô không nên làm thế.“Chị Tiên, em…”Tiên ngắt lời cô.“Em biết viện phí của chị là do ai chi trả không? Lão Phước đấy. Ông ta là người duy nhất tới thăm khi chị nguy kịch.”“Chị Tiên, chị đừng…”Chẳng lẽ sau họa sát thân, Tiên hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, hướng về lão Phước?Tiên bật cười trước vẻ mặt kinh sợ của Phượng.“Đừng lo. Chị chưa bị điên. Chị có thể tha thứ cho bất cứ ai trên đời này. Nhưng không phải ông ta. Không phải người nhà Tiến Phước.”Tiên nói tiếp.“Chị tha bổng không truy cứu việc Hoàng Anh đầu độc. Vợ con lão đến phá rồi nhà bố mẹ chị khiến chị suýt mất mạng. Trong khi lão rớt đài, chị vẫn ở bên lão ta, an ủi tri kỷ. Giờ lão Phước tin yêu chị hơn cả bà vợ ngày ngày gây sự chì chiết, hơn cả đứa con gái phát điên hay cậu con trai tù tội của lão nhiều.Thời thế chao đảo thế này, mà lão Phước bình chân như vại. Nghĩa là cảnh sát chưa nắm được bằng chứng buộc tội lão.”Lòng Phượng dấy lên một nỗi lo sợ.“Chị Tiên, chị muốn làm gì?”“Ở bên lão Phước hai năm, chị nghe ngóng được không ít chuyện. Nhưng lão ta là một con cáo già, không để ai nắm được nhược điểm. Chị có thể lợi dụng niềm tin của lão ta. Nắm được bằng chứng định tội, hạ bệ Tiến Phước.”Phượng phản đối.“Chị Tiên, chuyện này không đơn giản. Chị nên ưu tiên an toàn của bản thân trước. Lão Phước là kẻ máu lạnh. Chẳng may bị lộ…”Tiên cứng rắn chặn lời cô.“Phượng, chị trốn chạy đủ rồi. Chị không muốn làm kẻ hèn nhát nữa.”Dường như Phượng đang gặp ảo giác. Rằng nét mặt cô và gương mặt Tiên đang chập vào làm một. Vẻ mặt cứng cỏi của một nạn nhân kkhi vượt qua cái chết và trỗi dậy.Phượng mím môi. Sau đó cứng rắn khẳng định.“Chị Tiên, nếu cần hỗ trợ thì hãy tìm em.”Tiên cười, gật đầu thay cho lời đồng ý. Chị thở ra một hơi dài như trút toàn bộ gánh nặng trên vai.“Thôi, không nói chuyện này nữa. Nói chuyện gì vui vẻ đi.”Tiên chỉ tay vào cái ghế cô đang ngồi.“Trước lúc mày đến, chị ngồi trên cái ghế đó ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.”Phượng nhìn xuống chiếc ghế tựa cô ngồi, quay đầu nhìn cửa sổ phía sau, vô thức lặp lại câu nói của Tiên.“Ngắm cảnh ngoài cửa sổ…”Nhìn ra bên ngoài, Phượng giật mình kêu lên một tiếng. Phòng chị Tiên ở tầng hai, từ vị trí này vừa vặn nhìn xuống vườn hoa ở sân sau. Nghĩa là cô và anh lén lút hôn trộm Tiên đều nhìn thấy cả!Miệng Phượng há hốc rồi ngậm chặt. Như thể muốn đứng lên giải thích mà cuống cuồng không sắp xếp nổi từ ngữ.Tiên bật cười. Chị cứ tưởng không điều gì dọa nổi cô nàng gai góc này cơ đấy.Tiên nói.“Đều là người trưởng thành, có gì mà phải ngại. Dù không vô tình trông thấy, thì dựa vào thái độ của hai người thì chị cũng đoán được rồi.”Chị Tiên hỏi:“Bao lâu rồi?”“Mới gần đây thôi.”Chị đặt tay lên cằm, cân nhắc điều mình sắp nói.“Em biết thân thế của anh ta rồi chứ?”Phượng gật đầu.“Biết ạ.”Chị Tiên nói thật chậm. Cô có thể cảm nhận được thành ý của chị qua lời nói.“Nhà Tiến Phước có tiền của, quyền lực. Nhưng bọn họ lại có chân trong xã hội đen. Còn khuya mới được tính là người trong giới thượng lưu. Cùng lắm chỉ coi là một tên trọc phú giàu có, huênh hoang mà thôi.Còn gia đình của Chủ tịch Hoàng Nguyên…phải tả thế nào nhỉ…”Chị Tiên cân nhắc một hồi rồi nói.“Em hãy nghĩ tới những gia đình hào môn, danh gia vọng tộc đáng ngưỡng mộ mà các cô hoa hậu nổi tiếng, minh tinh điện ảnh hàng đầu trong nước được gả vào…Thì gia đình Hoàng Nguyên vẫn đứng trên những kẻ đó vài bậc. Họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Những hoa hậu và minh tinh vạn người ngưỡng mộ kia thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn được bước qua cửa nhà họ Hoàng.Đám quý tộc hợm hĩnh không coi ai ra gì đó còn cung kính gọi Phan Nhật An hai chữ “anh Ba”, sau lưng âm thầm đặt biệt danh cho anh là “Thái tử”.Ngay đến lão Phước bảo thủ, tuổi gấp đôi anh, vẫn khiêm nhường gọi một vãn bối là “cậu Ba”.Chị nói vậy…em…hiểu không?”Ngay khi Lileen bóc trần sự thật, cô đã cho rằng bí mật này sẽ khiến cô thao thức. Nhưng thực tế chứng minh không phải vậy. Có chút nặng lòng, nhưng tâm bình thản. Nếu ngay từ đầu cô đã không mơ ước lâu dài, thì cô có gì phải lo chứ.Cô trả lời Tiên.“Em không có ý định trèo cao đâu.”Chẳng hiểu tại sao những lời nói của Lileen bỗng chiếm trọn tâm trí cô.Phượng chợt nhận ra mấy câu ba hoa của Lileen là lời giải thích tốt nhất cho chị Tiên nghe.Nên thay vì nói ra suy nghĩ trong lòng, Phượng vô thức lặp lại lời Lileen.“Tuổi trẻ ai chẳng vài lần yêu đương qua đường.”Cô ngập ngừng.“Hơn nữa, em nợ anh ấy rất nhiều.”Với lời giải thích của Phượng, chủ đề này kết thúc.Nói chuyện với Tiên một hồi mà cô chưa thấy anh quay lại.Giờ thăm bệnh nhân đã hết, cô đành chào tạm biệt Tiên. Phượng nghĩ xa xôi, lần tiếp theo gặp Tiên, e rằng sẽ là sự thay đổi đảo trời lật đất.Tiên nhìn Phượng đi khỏi cửa phòng bệnh. Khi Phượng đi rồi, Tiên mới hạ xuống nét mặt điềm tĩnh giả tạo. Hàng lông mày của chị trùng xuống, mang nét ưu sầu.Tiên lặng lẽ đặt tay lên bụng.
Thịt Phượng HoàngTác giả: Khuê GiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhAnh vẫn nhớ rõ lần đầu gặp cô – tại bữa tiệc tốt nghiệp của sinh viên năm cuối Brown University. Đã 5 năm trôi qua, nhiều thứ đã trôi vào quá khứ nhưng ấn tượng về cô luôn in đậm trong tâm trí anh. Nhưng đó lại hoàn toàn là ấn tượng xấu. Bữa tiệc sinh viên hơn 200 người mang đậm phong cách Mỹ. Trong khi các cô gái thi nhau mặc những bộ đồ khiêu khích nổi bật. Thì bộ vest đen trên người khiến cô hệt như bà cô văn phòng nhàm chán. Khiến người ta cho rằng cô vừa bước ra từ một cuộc họp của công ty bảo hiểm hay một đám tang. Dưới ánh đèn nhập nhoạng của câu lạc bộ, cô bước qua đám người nhảy múa điên loạn trên sàn, tiến thẳng về phía anh. Cô để mặt mộc, càng khiến các đường nét trên gương mặt trở nên mờ ảo. Cô tiến về phía anh, chìa tay ra, nói một câu tiếng Anh lưu loát. “Anh đẹp trai, tôi mời anh nhảy được chứ?” Dưới nền nhạc đinh tai nhức óc, cô gần như hét vào mặt anh. Nếu cô chọn bừa một anh chàng ngoại quốc đứng một mình, dựa vào quầy bar và hướng mặt ra sàn nhảy như tăm tia đối… Chị Tiên nằm phòng bệnh riêng. Dù gì chị cũng là người nổi tiếng. Lúc cô gõ cửa, chị Tiên đang ngồi trên giường bệnh, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.Thấy Phượng đến, chị nhìn cô, mỉm cười. Tinh thần chị Tiên không tệ như cô tưởng.Anh nói với cô.“Tôi đi gặp bác sĩ.”Sau đó anh gật đầu với chị Tiên thay cho lời chào. Chị cẩn thận chào lại anh. Sau đó anh rời khỏi phòng bệnh.Phượng ngồi xuống chiếc ghế đang kê sẵn bên cửa sổ. Cô còn đang muốn làm bộ thoải mái hỏi vài câu khách sáo như “Chị cảm thấy thế nào?”, hay “Bác sĩ nói lúc nào chị có thể xuất viện?”, thì chị Tiên cắt ngang.“Chị nhận ra mình không thể chết được, Phượng ạ.”Câu của chị Tiên chặt đứt mọi lời cô định nói. Cô ngậm chặt miệng, chờ chị Tiên chủ động giãi bày.Tiên nói bằng giọng thanh thản.“Chỉ khi thực sự đối mặt với cái chết, chị mới nhận ra, mình muốn sống… Muốn sống hơn bao giờ hết.”Chị nói thêm:“Chị không đọc báo. Chắc tin tức loạn lắm hả?”Phượng gật đầu. Suốt một ngày trời thông tin chị Tiên tự sát phủ kín mọi trang tin. Nhờ anh đánh tiếng, mấy ngày sau không trang mạng nào đăng bài viết về Tiên nữa.“Vậy mà người nhà chẳng ai tới thăm chị. Một cuộc điện thoại cũng không. Trong khi chị bán thân vì ai chứ?”Chị Tiên không khóc không nháo. Biểu cảm cũng không phải chết lặng đau khổ. Ánh mắt chị vô cùng tỉnh táo và điềm tĩnh. Mỗi lần gặp, chị Tiên đều biến hóa tới mức Phượng không thể lường được.Trước kia Phượng có ý định kích động Tiên, nhằm trợ lực cho cô chống lại nhà Tiến Phước. Giờ cô cảm thấy thật hối hận. Đáng ra cô không nên làm thế.“Chị Tiên, em…”Tiên ngắt lời cô.“Em biết viện phí của chị là do ai chi trả không? Lão Phước đấy. Ông ta là người duy nhất tới thăm khi chị nguy kịch.”“Chị Tiên, chị đừng…”Chẳng lẽ sau họa sát thân, Tiên hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, hướng về lão Phước?Tiên bật cười trước vẻ mặt kinh sợ của Phượng.“Đừng lo. Chị chưa bị điên. Chị có thể tha thứ cho bất cứ ai trên đời này. Nhưng không phải ông ta. Không phải người nhà Tiến Phước.”Tiên nói tiếp.“Chị tha bổng không truy cứu việc Hoàng Anh đầu độc. Vợ con lão đến phá rồi nhà bố mẹ chị khiến chị suýt mất mạng. Trong khi lão rớt đài, chị vẫn ở bên lão ta, an ủi tri kỷ. Giờ lão Phước tin yêu chị hơn cả bà vợ ngày ngày gây sự chì chiết, hơn cả đứa con gái phát điên hay cậu con trai tù tội của lão nhiều.Thời thế chao đảo thế này, mà lão Phước bình chân như vại. Nghĩa là cảnh sát chưa nắm được bằng chứng buộc tội lão.”Lòng Phượng dấy lên một nỗi lo sợ.“Chị Tiên, chị muốn làm gì?”“Ở bên lão Phước hai năm, chị nghe ngóng được không ít chuyện. Nhưng lão ta là một con cáo già, không để ai nắm được nhược điểm. Chị có thể lợi dụng niềm tin của lão ta. Nắm được bằng chứng định tội, hạ bệ Tiến Phước.”Phượng phản đối.“Chị Tiên, chuyện này không đơn giản. Chị nên ưu tiên an toàn của bản thân trước. Lão Phước là kẻ máu lạnh. Chẳng may bị lộ…”Tiên cứng rắn chặn lời cô.“Phượng, chị trốn chạy đủ rồi. Chị không muốn làm kẻ hèn nhát nữa.”Dường như Phượng đang gặp ảo giác. Rằng nét mặt cô và gương mặt Tiên đang chập vào làm một. Vẻ mặt cứng cỏi của một nạn nhân kkhi vượt qua cái chết và trỗi dậy.Phượng mím môi. Sau đó cứng rắn khẳng định.“Chị Tiên, nếu cần hỗ trợ thì hãy tìm em.”Tiên cười, gật đầu thay cho lời đồng ý. Chị thở ra một hơi dài như trút toàn bộ gánh nặng trên vai.“Thôi, không nói chuyện này nữa. Nói chuyện gì vui vẻ đi.”Tiên chỉ tay vào cái ghế cô đang ngồi.“Trước lúc mày đến, chị ngồi trên cái ghế đó ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.”Phượng nhìn xuống chiếc ghế tựa cô ngồi, quay đầu nhìn cửa sổ phía sau, vô thức lặp lại câu nói của Tiên.“Ngắm cảnh ngoài cửa sổ…”Nhìn ra bên ngoài, Phượng giật mình kêu lên một tiếng. Phòng chị Tiên ở tầng hai, từ vị trí này vừa vặn nhìn xuống vườn hoa ở sân sau. Nghĩa là cô và anh lén lút hôn trộm Tiên đều nhìn thấy cả!Miệng Phượng há hốc rồi ngậm chặt. Như thể muốn đứng lên giải thích mà cuống cuồng không sắp xếp nổi từ ngữ.Tiên bật cười. Chị cứ tưởng không điều gì dọa nổi cô nàng gai góc này cơ đấy.Tiên nói.“Đều là người trưởng thành, có gì mà phải ngại. Dù không vô tình trông thấy, thì dựa vào thái độ của hai người thì chị cũng đoán được rồi.”Chị Tiên hỏi:“Bao lâu rồi?”“Mới gần đây thôi.”Chị đặt tay lên cằm, cân nhắc điều mình sắp nói.“Em biết thân thế của anh ta rồi chứ?”Phượng gật đầu.“Biết ạ.”Chị Tiên nói thật chậm. Cô có thể cảm nhận được thành ý của chị qua lời nói.“Nhà Tiến Phước có tiền của, quyền lực. Nhưng bọn họ lại có chân trong xã hội đen. Còn khuya mới được tính là người trong giới thượng lưu. Cùng lắm chỉ coi là một tên trọc phú giàu có, huênh hoang mà thôi.Còn gia đình của Chủ tịch Hoàng Nguyên…phải tả thế nào nhỉ…”Chị Tiên cân nhắc một hồi rồi nói.“Em hãy nghĩ tới những gia đình hào môn, danh gia vọng tộc đáng ngưỡng mộ mà các cô hoa hậu nổi tiếng, minh tinh điện ảnh hàng đầu trong nước được gả vào…Thì gia đình Hoàng Nguyên vẫn đứng trên những kẻ đó vài bậc. Họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Những hoa hậu và minh tinh vạn người ngưỡng mộ kia thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn được bước qua cửa nhà họ Hoàng.Đám quý tộc hợm hĩnh không coi ai ra gì đó còn cung kính gọi Phan Nhật An hai chữ “anh Ba”, sau lưng âm thầm đặt biệt danh cho anh là “Thái tử”.Ngay đến lão Phước bảo thủ, tuổi gấp đôi anh, vẫn khiêm nhường gọi một vãn bối là “cậu Ba”.Chị nói vậy…em…hiểu không?”Ngay khi Lileen bóc trần sự thật, cô đã cho rằng bí mật này sẽ khiến cô thao thức. Nhưng thực tế chứng minh không phải vậy. Có chút nặng lòng, nhưng tâm bình thản. Nếu ngay từ đầu cô đã không mơ ước lâu dài, thì cô có gì phải lo chứ.Cô trả lời Tiên.“Em không có ý định trèo cao đâu.”Chẳng hiểu tại sao những lời nói của Lileen bỗng chiếm trọn tâm trí cô.Phượng chợt nhận ra mấy câu ba hoa của Lileen là lời giải thích tốt nhất cho chị Tiên nghe.Nên thay vì nói ra suy nghĩ trong lòng, Phượng vô thức lặp lại lời Lileen.“Tuổi trẻ ai chẳng vài lần yêu đương qua đường.”Cô ngập ngừng.“Hơn nữa, em nợ anh ấy rất nhiều.”Với lời giải thích của Phượng, chủ đề này kết thúc.Nói chuyện với Tiên một hồi mà cô chưa thấy anh quay lại.Giờ thăm bệnh nhân đã hết, cô đành chào tạm biệt Tiên. Phượng nghĩ xa xôi, lần tiếp theo gặp Tiên, e rằng sẽ là sự thay đổi đảo trời lật đất.Tiên nhìn Phượng đi khỏi cửa phòng bệnh. Khi Phượng đi rồi, Tiên mới hạ xuống nét mặt điềm tĩnh giả tạo. Hàng lông mày của chị trùng xuống, mang nét ưu sầu.Tiên lặng lẽ đặt tay lên bụng.
Thịt Phượng HoàngTác giả: Khuê GiaTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhAnh vẫn nhớ rõ lần đầu gặp cô – tại bữa tiệc tốt nghiệp của sinh viên năm cuối Brown University. Đã 5 năm trôi qua, nhiều thứ đã trôi vào quá khứ nhưng ấn tượng về cô luôn in đậm trong tâm trí anh. Nhưng đó lại hoàn toàn là ấn tượng xấu. Bữa tiệc sinh viên hơn 200 người mang đậm phong cách Mỹ. Trong khi các cô gái thi nhau mặc những bộ đồ khiêu khích nổi bật. Thì bộ vest đen trên người khiến cô hệt như bà cô văn phòng nhàm chán. Khiến người ta cho rằng cô vừa bước ra từ một cuộc họp của công ty bảo hiểm hay một đám tang. Dưới ánh đèn nhập nhoạng của câu lạc bộ, cô bước qua đám người nhảy múa điên loạn trên sàn, tiến thẳng về phía anh. Cô để mặt mộc, càng khiến các đường nét trên gương mặt trở nên mờ ảo. Cô tiến về phía anh, chìa tay ra, nói một câu tiếng Anh lưu loát. “Anh đẹp trai, tôi mời anh nhảy được chứ?” Dưới nền nhạc đinh tai nhức óc, cô gần như hét vào mặt anh. Nếu cô chọn bừa một anh chàng ngoại quốc đứng một mình, dựa vào quầy bar và hướng mặt ra sàn nhảy như tăm tia đối… Chị Tiên nằm phòng bệnh riêng. Dù gì chị cũng là người nổi tiếng. Lúc cô gõ cửa, chị Tiên đang ngồi trên giường bệnh, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì.Thấy Phượng đến, chị nhìn cô, mỉm cười. Tinh thần chị Tiên không tệ như cô tưởng.Anh nói với cô.“Tôi đi gặp bác sĩ.”Sau đó anh gật đầu với chị Tiên thay cho lời chào. Chị cẩn thận chào lại anh. Sau đó anh rời khỏi phòng bệnh.Phượng ngồi xuống chiếc ghế đang kê sẵn bên cửa sổ. Cô còn đang muốn làm bộ thoải mái hỏi vài câu khách sáo như “Chị cảm thấy thế nào?”, hay “Bác sĩ nói lúc nào chị có thể xuất viện?”, thì chị Tiên cắt ngang.“Chị nhận ra mình không thể chết được, Phượng ạ.”Câu của chị Tiên chặt đứt mọi lời cô định nói. Cô ngậm chặt miệng, chờ chị Tiên chủ động giãi bày.Tiên nói bằng giọng thanh thản.“Chỉ khi thực sự đối mặt với cái chết, chị mới nhận ra, mình muốn sống… Muốn sống hơn bao giờ hết.”Chị nói thêm:“Chị không đọc báo. Chắc tin tức loạn lắm hả?”Phượng gật đầu. Suốt một ngày trời thông tin chị Tiên tự sát phủ kín mọi trang tin. Nhờ anh đánh tiếng, mấy ngày sau không trang mạng nào đăng bài viết về Tiên nữa.“Vậy mà người nhà chẳng ai tới thăm chị. Một cuộc điện thoại cũng không. Trong khi chị bán thân vì ai chứ?”Chị Tiên không khóc không nháo. Biểu cảm cũng không phải chết lặng đau khổ. Ánh mắt chị vô cùng tỉnh táo và điềm tĩnh. Mỗi lần gặp, chị Tiên đều biến hóa tới mức Phượng không thể lường được.Trước kia Phượng có ý định kích động Tiên, nhằm trợ lực cho cô chống lại nhà Tiến Phước. Giờ cô cảm thấy thật hối hận. Đáng ra cô không nên làm thế.“Chị Tiên, em…”Tiên ngắt lời cô.“Em biết viện phí của chị là do ai chi trả không? Lão Phước đấy. Ông ta là người duy nhất tới thăm khi chị nguy kịch.”“Chị Tiên, chị đừng…”Chẳng lẽ sau họa sát thân, Tiên hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, hướng về lão Phước?Tiên bật cười trước vẻ mặt kinh sợ của Phượng.“Đừng lo. Chị chưa bị điên. Chị có thể tha thứ cho bất cứ ai trên đời này. Nhưng không phải ông ta. Không phải người nhà Tiến Phước.”Tiên nói tiếp.“Chị tha bổng không truy cứu việc Hoàng Anh đầu độc. Vợ con lão đến phá rồi nhà bố mẹ chị khiến chị suýt mất mạng. Trong khi lão rớt đài, chị vẫn ở bên lão ta, an ủi tri kỷ. Giờ lão Phước tin yêu chị hơn cả bà vợ ngày ngày gây sự chì chiết, hơn cả đứa con gái phát điên hay cậu con trai tù tội của lão nhiều.Thời thế chao đảo thế này, mà lão Phước bình chân như vại. Nghĩa là cảnh sát chưa nắm được bằng chứng buộc tội lão.”Lòng Phượng dấy lên một nỗi lo sợ.“Chị Tiên, chị muốn làm gì?”“Ở bên lão Phước hai năm, chị nghe ngóng được không ít chuyện. Nhưng lão ta là một con cáo già, không để ai nắm được nhược điểm. Chị có thể lợi dụng niềm tin của lão ta. Nắm được bằng chứng định tội, hạ bệ Tiến Phước.”Phượng phản đối.“Chị Tiên, chuyện này không đơn giản. Chị nên ưu tiên an toàn của bản thân trước. Lão Phước là kẻ máu lạnh. Chẳng may bị lộ…”Tiên cứng rắn chặn lời cô.“Phượng, chị trốn chạy đủ rồi. Chị không muốn làm kẻ hèn nhát nữa.”Dường như Phượng đang gặp ảo giác. Rằng nét mặt cô và gương mặt Tiên đang chập vào làm một. Vẻ mặt cứng cỏi của một nạn nhân kkhi vượt qua cái chết và trỗi dậy.Phượng mím môi. Sau đó cứng rắn khẳng định.“Chị Tiên, nếu cần hỗ trợ thì hãy tìm em.”Tiên cười, gật đầu thay cho lời đồng ý. Chị thở ra một hơi dài như trút toàn bộ gánh nặng trên vai.“Thôi, không nói chuyện này nữa. Nói chuyện gì vui vẻ đi.”Tiên chỉ tay vào cái ghế cô đang ngồi.“Trước lúc mày đến, chị ngồi trên cái ghế đó ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.”Phượng nhìn xuống chiếc ghế tựa cô ngồi, quay đầu nhìn cửa sổ phía sau, vô thức lặp lại câu nói của Tiên.“Ngắm cảnh ngoài cửa sổ…”Nhìn ra bên ngoài, Phượng giật mình kêu lên một tiếng. Phòng chị Tiên ở tầng hai, từ vị trí này vừa vặn nhìn xuống vườn hoa ở sân sau. Nghĩa là cô và anh lén lút hôn trộm Tiên đều nhìn thấy cả!Miệng Phượng há hốc rồi ngậm chặt. Như thể muốn đứng lên giải thích mà cuống cuồng không sắp xếp nổi từ ngữ.Tiên bật cười. Chị cứ tưởng không điều gì dọa nổi cô nàng gai góc này cơ đấy.Tiên nói.“Đều là người trưởng thành, có gì mà phải ngại. Dù không vô tình trông thấy, thì dựa vào thái độ của hai người thì chị cũng đoán được rồi.”Chị Tiên hỏi:“Bao lâu rồi?”“Mới gần đây thôi.”Chị đặt tay lên cằm, cân nhắc điều mình sắp nói.“Em biết thân thế của anh ta rồi chứ?”Phượng gật đầu.“Biết ạ.”Chị Tiên nói thật chậm. Cô có thể cảm nhận được thành ý của chị qua lời nói.“Nhà Tiến Phước có tiền của, quyền lực. Nhưng bọn họ lại có chân trong xã hội đen. Còn khuya mới được tính là người trong giới thượng lưu. Cùng lắm chỉ coi là một tên trọc phú giàu có, huênh hoang mà thôi.Còn gia đình của Chủ tịch Hoàng Nguyên…phải tả thế nào nhỉ…”Chị Tiên cân nhắc một hồi rồi nói.“Em hãy nghĩ tới những gia đình hào môn, danh gia vọng tộc đáng ngưỡng mộ mà các cô hoa hậu nổi tiếng, minh tinh điện ảnh hàng đầu trong nước được gả vào…Thì gia đình Hoàng Nguyên vẫn đứng trên những kẻ đó vài bậc. Họ ở một đẳng cấp hoàn toàn khác. Những hoa hậu và minh tinh vạn người ngưỡng mộ kia thậm chí còn không đạt tiêu chuẩn được bước qua cửa nhà họ Hoàng.Đám quý tộc hợm hĩnh không coi ai ra gì đó còn cung kính gọi Phan Nhật An hai chữ “anh Ba”, sau lưng âm thầm đặt biệt danh cho anh là “Thái tử”.Ngay đến lão Phước bảo thủ, tuổi gấp đôi anh, vẫn khiêm nhường gọi một vãn bối là “cậu Ba”.Chị nói vậy…em…hiểu không?”Ngay khi Lileen bóc trần sự thật, cô đã cho rằng bí mật này sẽ khiến cô thao thức. Nhưng thực tế chứng minh không phải vậy. Có chút nặng lòng, nhưng tâm bình thản. Nếu ngay từ đầu cô đã không mơ ước lâu dài, thì cô có gì phải lo chứ.Cô trả lời Tiên.“Em không có ý định trèo cao đâu.”Chẳng hiểu tại sao những lời nói của Lileen bỗng chiếm trọn tâm trí cô.Phượng chợt nhận ra mấy câu ba hoa của Lileen là lời giải thích tốt nhất cho chị Tiên nghe.Nên thay vì nói ra suy nghĩ trong lòng, Phượng vô thức lặp lại lời Lileen.“Tuổi trẻ ai chẳng vài lần yêu đương qua đường.”Cô ngập ngừng.“Hơn nữa, em nợ anh ấy rất nhiều.”Với lời giải thích của Phượng, chủ đề này kết thúc.Nói chuyện với Tiên một hồi mà cô chưa thấy anh quay lại.Giờ thăm bệnh nhân đã hết, cô đành chào tạm biệt Tiên. Phượng nghĩ xa xôi, lần tiếp theo gặp Tiên, e rằng sẽ là sự thay đổi đảo trời lật đất.Tiên nhìn Phượng đi khỏi cửa phòng bệnh. Khi Phượng đi rồi, Tiên mới hạ xuống nét mặt điềm tĩnh giả tạo. Hàng lông mày của chị trùng xuống, mang nét ưu sầu.Tiên lặng lẽ đặt tay lên bụng.