Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 579: Bốn cậu ấm ở thủ đô

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Hai con ngươi của Viên Điền Hồngkhẽ đảo.Với kinh nghiệm bao nhiêu năm trênthương trường của ông ta, biết tậpđoàn Lăng Tiêu chi mạnh tay nhưvậy, trong một thời gian ngắn đãnuốt trọn tòa bộ tập đoàn Tiền Thị.Chứng tỏ bọn chúng đang nónglòng muốn mở ra cục diện mớitrong lĩnh vực dịch vụ nhà hàng.Ông ta cười khẩy."Hứa Hiếu Dương là một kẻ chỉthích yên ổn, ông ta không làmđược chuyện gì lớn"."Mà Hứa Mộc Tình chỉ là con chimnon trên thương trường mà thôi"."Một con nhóc của một gia tộc nhỏ,không đi du học nước ngoài"."Còn trẻ mà đã quản lí một tậpđoàn lớn như vậy, chắc chắn là tínhtình bốc đồng, ngu dốt mù quáng"."Nếu bọn chúng đã mua lại tậpđoàn Tiền Thị thì tôi sẽ nhân cơ hộinày"."Nuốt sạch tài sản của tập đoànLăng Tiêu ở thủ đô luôn".Sau khi Viên Điền Hồng quyết địnhxong, ông ta lập tức ngẩng đầu.Ông ta rút điện thoại gọi cho đứacháu Viên Lịch Hành của mình.Viên Lịch Hành là con trai của emhọ ông ta.Từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ViênĐiền Hồng.Viên Điền Hồng nuôi dạy anh ta nhưngười nối nghiệp của mình.Viên Lịch Hành tốt nghiệp đại họccó tiếng ở nước Mễ.Có hai bằng tiến sĩ.Trên người đầy vinh quang.Ngoài ra anh ta còn là một cao thủđỉnh cấp.Tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang nhưvậy, từ lúc anh ta về nước đã đượcchọn làm người thừa kế nhà họ Viênrồi.Anh ta cũng là chủ tịch của tậpđoàn Viên Thị.Anh ta là một trong bốn cậu ấm ởthủ đô!Bốn cậu ấm ở thủ đô không dựavào xếp hạng con cháu của bốn giatộc lớn.Bọn họ là những người tài hàng thậtgiá thật.Là người đứng trên đỉnh của đámthanh niên trai tráng ở thủ đô."Bác ạ".Trong điện thoại truyền đến giọngnói trầm thấp, ngắn gọn của mộtngười đàn ông.Đây cũng là một trong nhữngnguyên nhân Viên Điền Hồng thíchViên Lịch Hành.Anh ta làm việc lúc nào rất bìnhtĩnh."Bác nghe nói tập đoàn Lăng Tiêumua tập đoàn Tiền Thị rồi"."Cháu hãy tận dụng toàn bộ tàinguyên vốn có, nhân cơ hội này dốctoàn lực đối phó với tập đoàn LăngTiêu".Viên Lịch Hành ở đầu dây bên kiangừng một lát rồi nói."Bác yên tâm, cháu sẽ đuổi tậpđoàn Lăng Tiêu ra khỏi thủ đô trongthời gian nhanh nhất".Viên Lịch Hành vừa dứt lời.Viên Điền Hồng đã quát khẽ."Không!""Bác không chỉ muốn thế"."Người trong gia tộc nhỏ từ trướcđên nay thâm độc xảo trá, chỉ cầnlợi ích"."Cho dù lần này cháu đuổi chúng đithì lần sau chúng vẫn có thể đếnnữa".Viên Lịch Hành nói: "Vậy ý của báclà?""Bác muốn cháu dẫn người nuốtsạch toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêucho bác"."Vâng!"Không hề do dự.Viên Lịch Hành lập tức đồng ý.Cúp máy, Viên Điền Hồng thảnhthơi nằm xuống sô pha.Giờ ông ta chỉ cần chờ."Cốc cốc cốc".Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vanglên.Viên Điền Hồng liếc mắt ra hiệu vớigã áo đen.Gã áo đen lập tức xoay người biếnmất, quản gia bước vào."Ông chủ, trạm tình báo bên Anhcủa chúng ta báo tin về".Viên Điền Hồng cau mày hỏi."Có phải có tin về gia tộc Nicholasrồi không?"Vẻ mặt quản gia ngập ngừng."Đến lúc này rồi mà ông còn ngậpngừng cái gì? Có chuyện gì thì nóiđi"."Dù trời có sụp xuống thì cũng cótôi gánh rồi".Quản gia nói: "Trạm tình báo củachúng ta bên đó báo tin là....""Gia tộc Nicholas bị diệt rồi"."Gì cơ?""Ông nói lại lần nữa".Viên Điền Hồng còn nghĩ mình nghenhầm."Ông chủ, tin tức trạm tình báotruyền về là gia tộc Nicholas trongmột thời gian rất ngắn đã bị mộtthế lực nào đó diệt sạch rồi"."Không chỉ ở mỗi Anh, mà còn cóthế lực của bọn họ trong phạm vitoàn thế giới"."Bị người ta diệt sạch cùng mộtlúc".Khó mà tin được.Viên Điền Hồng một lúc lâu vẫnchưa hoàn hồn.Kia là gia tộc Nicholas đấy."Sao có thể chứ?""Sao có thể xảy ra chuyện nàyđược?""Bọn họ chính là gia tộc lâu đời ởnước Anh"."Bề dày lịch sử của gia tộc bọn họnhững mấy trăm năm, sao có thể bịdiệt một cách dễ dàng thế được?"Tuy là trong lòng rất sốc.Nhưng Viên Điền Hồng vẫn từ từđiều chỉnh cảm xúc của mình.Ông ta nhìn quản gia nói: "Trướckia tôi nghe ông nói gia tộc Nicholascó mười mấy cao thủ cấp "Vương"mà"."Là ai? Rốt cuộc ai có thể im hơilặng tiếng giết hết bọn họ trong thờigian ngắn như thế chứ?"Quản gia lắc đầu."Tôi không rõ"."Trước khi báo với ông chủ, tôi đãcố ý sai tất cả người trong trạm tìnhbáo điều tra về chuyện này"."Có một người còn hỏi tình hình cụthể từ tổ chức sát thủ quốc tế".Viên Điền Hồng nhìn chằm chằmquản gia."Bọn họ nói thế nào".Quản gia nói: "Bọn họ trả lời rấtngắn gọn"."Thế lực tiêu diệt gia tộc Nicholas làngười mà chúng ta không bao giờđược phép đắc tội, chúng ta khôngcó tư cách nghe ngóng".Hai mắt Viên Điền Hồng mở to.Hai tay ông ta dần nắm chặt.Ông ta giơ tay lên, nhiều lần muốndùng bạo lực để xả hết sự giận dữtrong lòng mình.Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịnxuống.Viên Điền Hồng giơ tay vuốt ngực,không ngừng tự an ủi bản thân."Chuyện này không phải do mìnhtính toán không chu đáo"."Mà là do số không tốt"."Chắc chắn có thằng ngu nào tronggia tộc Nicholas chọc đến cái thế lựcđáng sợ kia".Quan gia đứng bên cũng vội vànggiải thích."Đúng vậy, ông chủ"."Thế giới này có rất nhiều thế lựcchúng ta không biết, sự tồn tại củabọn họ là sự uy hiếp lớn với chúngta"."Chỉ cần chúng ta không động vàohọ, loại tai họa này sẽ không baogiờ rơi xuống đầu chúng ta".Viên Điền Hồng thở dài một hơi."Người nhà họ Viên chúng ta từtrước đến này làm việc gì cũng cẩnthận"."Chuyện gì nên làm chuyện gìkhông nên làm chúng ta đều biếtrõ"."Cả đám người gia tộc Nicholas đềulà một lũ ngu. Làm gì không làm, lạiđi chọc giận kẻ địch đáng sợ nhưvậy""Giờ chẳng còn cách nào, khôngchiếm được cái tốt nhất thì cũngphải chiếm được cái tốt nhì vậy".Viên Điền Hồng lập tức quay đầunhìn quản gia."Ông liên lạc với gia tộc Mutongay"."Bảo bọn họ nếu giúp tôi đối phóvới nhà họ Lý ở thủ đô"."Tôi sẽ trả lại thanh kiếm‘Muramasa’ - bảo vật bốn trăm nămtrước của gia tộc bọn họ"."Gia tộc Lý Thị đã đến đường cùngrồi, phải tận dụng thời cơ trước khinhà họ Tần ra tay với bọn chúng"."Diệt sạch bọn chúng".Viên Điền Hồng tính kế nhiều nămnhư vậy cuối cùng cũng chờ đượccơ hội lần này.Giống như ông ta vừa nói, từ trướcđến nay ông ta làm việc rất chutoàn.Không nắm chắc sẽ không ra tay.Cho nên dù gia tộc ông ta dư sứctiêu diệt nhà họ Lý, ông ta vẫn nhờđến sự giúp sức từ bên ngoài.Còn Lý Phong á.Viên Điền Hồng từ trước đến naychả coi anh ra gì.Theo ông ta thấy thì anh chẳng quacũng chỉ ăn may thôi.So với cháu ông ta thì anh đúng làđồ vô dụng.

Hai con ngươi của Viên Điền Hồng

khẽ đảo.

Với kinh nghiệm bao nhiêu năm trên

thương trường của ông ta, biết tập

đoàn Lăng Tiêu chi mạnh tay như

vậy, trong một thời gian ngắn đã

nuốt trọn tòa bộ tập đoàn Tiền Thị.

Chứng tỏ bọn chúng đang nóng

lòng muốn mở ra cục diện mới

trong lĩnh vực dịch vụ nhà hàng.

Ông ta cười khẩy.

"Hứa Hiếu Dương là một kẻ chỉ

thích yên ổn, ông ta không làm

được chuyện gì lớn".

"Mà Hứa Mộc Tình chỉ là con chim

non trên thương trường mà thôi".

"Một con nhóc của một gia tộc nhỏ,

không đi du học nước ngoài".

"Còn trẻ mà đã quản lí một tập

đoàn lớn như vậy, chắc chắn là tính

tình bốc đồng, ngu dốt mù quáng".

"Nếu bọn chúng đã mua lại tập

đoàn Tiền Thị thì tôi sẽ nhân cơ hội

này".

"Nuốt sạch tài sản của tập đoàn

Lăng Tiêu ở thủ đô luôn".

Sau khi Viên Điền Hồng quyết định

xong, ông ta lập tức ngẩng đầu.

Ông ta rút điện thoại gọi cho đứa

cháu Viên Lịch Hành của mình.

Viên Lịch Hành là con trai của em

họ ông ta.

Từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Viên

Điền Hồng.

Viên Điền Hồng nuôi dạy anh ta như

người nối nghiệp của mình.

Viên Lịch Hành tốt nghiệp đại học

có tiếng ở nước Mễ.

Có hai bằng tiến sĩ.

Trên người đầy vinh quang.

Ngoài ra anh ta còn là một cao thủ

đỉnh cấp.

Tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang như

vậy, từ lúc anh ta về nước đã được

chọn làm người thừa kế nhà họ Viên

rồi.

Anh ta cũng là chủ tịch của tập

đoàn Viên Thị.

Anh ta là một trong bốn cậu ấm ở

thủ đô!

Bốn cậu ấm ở thủ đô không dựa

vào xếp hạng con cháu của bốn gia

tộc lớn.

Bọn họ là những người tài hàng thật

giá thật.

Là người đứng trên đỉnh của đám

thanh niên trai tráng ở thủ đô.

"Bác ạ".

Trong điện thoại truyền đến giọng

nói trầm thấp, ngắn gọn của một

người đàn ông.

Đây cũng là một trong những

nguyên nhân Viên Điền Hồng thích

Viên Lịch Hành.

Anh ta làm việc lúc nào rất bình

tĩnh.

"Bác nghe nói tập đoàn Lăng Tiêu

mua tập đoàn Tiền Thị rồi".

"Cháu hãy tận dụng toàn bộ tài

nguyên vốn có, nhân cơ hội này dốc

toàn lực đối phó với tập đoàn Lăng

Tiêu".

Viên Lịch Hành ở đầu dây bên kia

ngừng một lát rồi nói.

"Bác yên tâm, cháu sẽ đuổi tập

đoàn Lăng Tiêu ra khỏi thủ đô trong

thời gian nhanh nhất".

Viên Lịch Hành vừa dứt lời.

Viên Điền Hồng đã quát khẽ.

"Không!"

"Bác không chỉ muốn thế".

"Người trong gia tộc nhỏ từ trước

đên nay thâm độc xảo trá, chỉ cần

lợi ích".

"Cho dù lần này cháu đuổi chúng đi

thì lần sau chúng vẫn có thể đến

nữa".

Viên Lịch Hành nói: "Vậy ý của bác

là?"

"Bác muốn cháu dẫn người nuốt

sạch toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu

cho bác".

"Vâng!"

Không hề do dự.

Viên Lịch Hành lập tức đồng ý.

Cúp máy, Viên Điền Hồng thảnh

thơi nằm xuống sô pha.

Giờ ông ta chỉ cần chờ.

"Cốc cốc cốc".

Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vang

lên.

Viên Điền Hồng liếc mắt ra hiệu với

gã áo đen.

Gã áo đen lập tức xoay người biến

mất, quản gia bước vào.

"Ông chủ, trạm tình báo bên Anh

của chúng ta báo tin về".

Viên Điền Hồng cau mày hỏi.

"Có phải có tin về gia tộc Nicholas

rồi không?"

Vẻ mặt quản gia ngập ngừng.

"Đến lúc này rồi mà ông còn ngập

ngừng cái gì? Có chuyện gì thì nói

đi".

"Dù trời có sụp xuống thì cũng có

tôi gánh rồi".

Quản gia nói: "Trạm tình báo của

chúng ta bên đó báo tin là...."

"Gia tộc Nicholas bị diệt rồi".

"Gì cơ?"

"Ông nói lại lần nữa".

Viên Điền Hồng còn nghĩ mình nghe

nhầm.

"Ông chủ, tin tức trạm tình báo

truyền về là gia tộc Nicholas trong

một thời gian rất ngắn đã bị một

thế lực nào đó diệt sạch rồi".

"Không chỉ ở mỗi Anh, mà còn có

thế lực của bọn họ trong phạm vi

toàn thế giới".

"Bị người ta diệt sạch cùng một

lúc".

Khó mà tin được.

Viên Điền Hồng một lúc lâu vẫn

chưa hoàn hồn.

Kia là gia tộc Nicholas đấy.

"Sao có thể chứ?"

"Sao có thể xảy ra chuyện này

được?"

"Bọn họ chính là gia tộc lâu đời ở

nước Anh".

"Bề dày lịch sử của gia tộc bọn họ

những mấy trăm năm, sao có thể bị

diệt một cách dễ dàng thế được?"

Tuy là trong lòng rất sốc.

Nhưng Viên Điền Hồng vẫn từ từ

điều chỉnh cảm xúc của mình.

Ông ta nhìn quản gia nói: "Trước

kia tôi nghe ông nói gia tộc Nicholas

có mười mấy cao thủ cấp "Vương"

mà".

"Là ai? Rốt cuộc ai có thể im hơi

lặng tiếng giết hết bọn họ trong thời

gian ngắn như thế chứ?"

Quản gia lắc đầu.

"Tôi không rõ".

"Trước khi báo với ông chủ, tôi đã

cố ý sai tất cả người trong trạm tình

báo điều tra về chuyện này".

"Có một người còn hỏi tình hình cụ

thể từ tổ chức sát thủ quốc tế".

Viên Điền Hồng nhìn chằm chằm

quản gia.

"Bọn họ nói thế nào".

Quản gia nói: "Bọn họ trả lời rất

ngắn gọn".

"Thế lực tiêu diệt gia tộc Nicholas là

người mà chúng ta không bao giờ

được phép đắc tội, chúng ta không

có tư cách nghe ngóng".

Hai mắt Viên Điền Hồng mở to.

Hai tay ông ta dần nắm chặt.

Ông ta giơ tay lên, nhiều lần muốn

dùng bạo lực để xả hết sự giận dữ

trong lòng mình.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịn

xuống.

Viên Điền Hồng giơ tay vuốt ngực,

không ngừng tự an ủi bản thân.

"Chuyện này không phải do mình

tính toán không chu đáo".

"Mà là do số không tốt".

"Chắc chắn có thằng ngu nào trong

gia tộc Nicholas chọc đến cái thế lực

đáng sợ kia".

Quan gia đứng bên cũng vội vàng

giải thích.

"Đúng vậy, ông chủ".

"Thế giới này có rất nhiều thế lực

chúng ta không biết, sự tồn tại của

bọn họ là sự uy hiếp lớn với chúng

ta".

"Chỉ cần chúng ta không động vào

họ, loại tai họa này sẽ không bao

giờ rơi xuống đầu chúng ta".

Viên Điền Hồng thở dài một hơi.

"Người nhà họ Viên chúng ta từ

trước đến này làm việc gì cũng cẩn

thận".

"Chuyện gì nên làm chuyện gì

không nên làm chúng ta đều biết

rõ".

"Cả đám người gia tộc Nicholas đều

là một lũ ngu. Làm gì không làm, lại

đi chọc giận kẻ địch đáng sợ như

vậy"

"Giờ chẳng còn cách nào, không

chiếm được cái tốt nhất thì cũng

phải chiếm được cái tốt nhì vậy".

Viên Điền Hồng lập tức quay đầu

nhìn quản gia.

"Ông liên lạc với gia tộc Muto

ngay".

"Bảo bọn họ nếu giúp tôi đối phó

với nhà họ Lý ở thủ đô".

"Tôi sẽ trả lại thanh kiếm

‘Muramasa’ - bảo vật bốn trăm năm

trước của gia tộc bọn họ".

"Gia tộc Lý Thị đã đến đường cùng

rồi, phải tận dụng thời cơ trước khi

nhà họ Tần ra tay với bọn chúng".

"Diệt sạch bọn chúng".

Viên Điền Hồng tính kế nhiều năm

như vậy cuối cùng cũng chờ được

cơ hội lần này.

Giống như ông ta vừa nói, từ trước

đến nay ông ta làm việc rất chu

toàn.

Không nắm chắc sẽ không ra tay.

Cho nên dù gia tộc ông ta dư sức

tiêu diệt nhà họ Lý, ông ta vẫn nhờ

đến sự giúp sức từ bên ngoài.

Còn Lý Phong á.

Viên Điền Hồng từ trước đến nay

chả coi anh ra gì.

Theo ông ta thấy thì anh chẳng qua

cũng chỉ ăn may thôi.

So với cháu ông ta thì anh đúng là

đồ vô dụng.

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Hai con ngươi của Viên Điền Hồngkhẽ đảo.Với kinh nghiệm bao nhiêu năm trênthương trường của ông ta, biết tậpđoàn Lăng Tiêu chi mạnh tay nhưvậy, trong một thời gian ngắn đãnuốt trọn tòa bộ tập đoàn Tiền Thị.Chứng tỏ bọn chúng đang nónglòng muốn mở ra cục diện mớitrong lĩnh vực dịch vụ nhà hàng.Ông ta cười khẩy."Hứa Hiếu Dương là một kẻ chỉthích yên ổn, ông ta không làmđược chuyện gì lớn"."Mà Hứa Mộc Tình chỉ là con chimnon trên thương trường mà thôi"."Một con nhóc của một gia tộc nhỏ,không đi du học nước ngoài"."Còn trẻ mà đã quản lí một tậpđoàn lớn như vậy, chắc chắn là tínhtình bốc đồng, ngu dốt mù quáng"."Nếu bọn chúng đã mua lại tậpđoàn Tiền Thị thì tôi sẽ nhân cơ hộinày"."Nuốt sạch tài sản của tập đoànLăng Tiêu ở thủ đô luôn".Sau khi Viên Điền Hồng quyết địnhxong, ông ta lập tức ngẩng đầu.Ông ta rút điện thoại gọi cho đứacháu Viên Lịch Hành của mình.Viên Lịch Hành là con trai của emhọ ông ta.Từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ViênĐiền Hồng.Viên Điền Hồng nuôi dạy anh ta nhưngười nối nghiệp của mình.Viên Lịch Hành tốt nghiệp đại họccó tiếng ở nước Mễ.Có hai bằng tiến sĩ.Trên người đầy vinh quang.Ngoài ra anh ta còn là một cao thủđỉnh cấp.Tuổi còn trẻ mà đã giỏi giang nhưvậy, từ lúc anh ta về nước đã đượcchọn làm người thừa kế nhà họ Viênrồi.Anh ta cũng là chủ tịch của tậpđoàn Viên Thị.Anh ta là một trong bốn cậu ấm ởthủ đô!Bốn cậu ấm ở thủ đô không dựavào xếp hạng con cháu của bốn giatộc lớn.Bọn họ là những người tài hàng thậtgiá thật.Là người đứng trên đỉnh của đámthanh niên trai tráng ở thủ đô."Bác ạ".Trong điện thoại truyền đến giọngnói trầm thấp, ngắn gọn của mộtngười đàn ông.Đây cũng là một trong nhữngnguyên nhân Viên Điền Hồng thíchViên Lịch Hành.Anh ta làm việc lúc nào rất bìnhtĩnh."Bác nghe nói tập đoàn Lăng Tiêumua tập đoàn Tiền Thị rồi"."Cháu hãy tận dụng toàn bộ tàinguyên vốn có, nhân cơ hội này dốctoàn lực đối phó với tập đoàn LăngTiêu".Viên Lịch Hành ở đầu dây bên kiangừng một lát rồi nói."Bác yên tâm, cháu sẽ đuổi tậpđoàn Lăng Tiêu ra khỏi thủ đô trongthời gian nhanh nhất".Viên Lịch Hành vừa dứt lời.Viên Điền Hồng đã quát khẽ."Không!""Bác không chỉ muốn thế"."Người trong gia tộc nhỏ từ trướcđên nay thâm độc xảo trá, chỉ cầnlợi ích"."Cho dù lần này cháu đuổi chúng đithì lần sau chúng vẫn có thể đếnnữa".Viên Lịch Hành nói: "Vậy ý của báclà?""Bác muốn cháu dẫn người nuốtsạch toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêucho bác"."Vâng!"Không hề do dự.Viên Lịch Hành lập tức đồng ý.Cúp máy, Viên Điền Hồng thảnhthơi nằm xuống sô pha.Giờ ông ta chỉ cần chờ."Cốc cốc cốc".Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa vanglên.Viên Điền Hồng liếc mắt ra hiệu vớigã áo đen.Gã áo đen lập tức xoay người biếnmất, quản gia bước vào."Ông chủ, trạm tình báo bên Anhcủa chúng ta báo tin về".Viên Điền Hồng cau mày hỏi."Có phải có tin về gia tộc Nicholasrồi không?"Vẻ mặt quản gia ngập ngừng."Đến lúc này rồi mà ông còn ngậpngừng cái gì? Có chuyện gì thì nóiđi"."Dù trời có sụp xuống thì cũng cótôi gánh rồi".Quản gia nói: "Trạm tình báo củachúng ta bên đó báo tin là....""Gia tộc Nicholas bị diệt rồi"."Gì cơ?""Ông nói lại lần nữa".Viên Điền Hồng còn nghĩ mình nghenhầm."Ông chủ, tin tức trạm tình báotruyền về là gia tộc Nicholas trongmột thời gian rất ngắn đã bị mộtthế lực nào đó diệt sạch rồi"."Không chỉ ở mỗi Anh, mà còn cóthế lực của bọn họ trong phạm vitoàn thế giới"."Bị người ta diệt sạch cùng mộtlúc".Khó mà tin được.Viên Điền Hồng một lúc lâu vẫnchưa hoàn hồn.Kia là gia tộc Nicholas đấy."Sao có thể chứ?""Sao có thể xảy ra chuyện nàyđược?""Bọn họ chính là gia tộc lâu đời ởnước Anh"."Bề dày lịch sử của gia tộc bọn họnhững mấy trăm năm, sao có thể bịdiệt một cách dễ dàng thế được?"Tuy là trong lòng rất sốc.Nhưng Viên Điền Hồng vẫn từ từđiều chỉnh cảm xúc của mình.Ông ta nhìn quản gia nói: "Trướckia tôi nghe ông nói gia tộc Nicholascó mười mấy cao thủ cấp "Vương"mà"."Là ai? Rốt cuộc ai có thể im hơilặng tiếng giết hết bọn họ trong thờigian ngắn như thế chứ?"Quản gia lắc đầu."Tôi không rõ"."Trước khi báo với ông chủ, tôi đãcố ý sai tất cả người trong trạm tìnhbáo điều tra về chuyện này"."Có một người còn hỏi tình hình cụthể từ tổ chức sát thủ quốc tế".Viên Điền Hồng nhìn chằm chằmquản gia."Bọn họ nói thế nào".Quản gia nói: "Bọn họ trả lời rấtngắn gọn"."Thế lực tiêu diệt gia tộc Nicholas làngười mà chúng ta không bao giờđược phép đắc tội, chúng ta khôngcó tư cách nghe ngóng".Hai mắt Viên Điền Hồng mở to.Hai tay ông ta dần nắm chặt.Ông ta giơ tay lên, nhiều lần muốndùng bạo lực để xả hết sự giận dữtrong lòng mình.Nhưng cuối cùng ông ta vẫn nhịnxuống.Viên Điền Hồng giơ tay vuốt ngực,không ngừng tự an ủi bản thân."Chuyện này không phải do mìnhtính toán không chu đáo"."Mà là do số không tốt"."Chắc chắn có thằng ngu nào tronggia tộc Nicholas chọc đến cái thế lựcđáng sợ kia".Quan gia đứng bên cũng vội vànggiải thích."Đúng vậy, ông chủ"."Thế giới này có rất nhiều thế lựcchúng ta không biết, sự tồn tại củabọn họ là sự uy hiếp lớn với chúngta"."Chỉ cần chúng ta không động vàohọ, loại tai họa này sẽ không baogiờ rơi xuống đầu chúng ta".Viên Điền Hồng thở dài một hơi."Người nhà họ Viên chúng ta từtrước đến này làm việc gì cũng cẩnthận"."Chuyện gì nên làm chuyện gìkhông nên làm chúng ta đều biếtrõ"."Cả đám người gia tộc Nicholas đềulà một lũ ngu. Làm gì không làm, lạiđi chọc giận kẻ địch đáng sợ nhưvậy""Giờ chẳng còn cách nào, khôngchiếm được cái tốt nhất thì cũngphải chiếm được cái tốt nhì vậy".Viên Điền Hồng lập tức quay đầunhìn quản gia."Ông liên lạc với gia tộc Mutongay"."Bảo bọn họ nếu giúp tôi đối phóvới nhà họ Lý ở thủ đô"."Tôi sẽ trả lại thanh kiếm‘Muramasa’ - bảo vật bốn trăm nămtrước của gia tộc bọn họ"."Gia tộc Lý Thị đã đến đường cùngrồi, phải tận dụng thời cơ trước khinhà họ Tần ra tay với bọn chúng"."Diệt sạch bọn chúng".Viên Điền Hồng tính kế nhiều nămnhư vậy cuối cùng cũng chờ đượccơ hội lần này.Giống như ông ta vừa nói, từ trướcđến nay ông ta làm việc rất chutoàn.Không nắm chắc sẽ không ra tay.Cho nên dù gia tộc ông ta dư sứctiêu diệt nhà họ Lý, ông ta vẫn nhờđến sự giúp sức từ bên ngoài.Còn Lý Phong á.Viên Điền Hồng từ trước đến naychả coi anh ra gì.Theo ông ta thấy thì anh chẳng quacũng chỉ ăn may thôi.So với cháu ông ta thì anh đúng làđồ vô dụng.

Chương 579: Bốn cậu ấm ở thủ đô