Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 596: Xe nổ người chết

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… "Chiếc xe cổ thực sự đã lái qua khúccua tử thần thứ bảy!""Nó đuổi kịp rồi!"Đồng tử của Nhâm Vũ Hoàn giãn rangay lập tức.Cái gì?Điều này là không thể!?Nhâm Vũ Hoàn liếc nhìn tronggương chiếu hậu.Thấy xe địa hình Kiêu Long giốngnhư một con thú mạnh mẽ, càngngày càng gần anh ta!Nhâm Vũ Hoàn đạp ga và tiếp tụctăng tốc!Tuy nhiên, xe địa hình Kiêu Longđang chạy ngày càng nhanh hơn!"Vù!"Chiếc xe địa hình Kiêu Long vớiluồng gió cực mạnh đã lao quachiếc Lamborghini màu đen!Nhìn thấy chiếc xe địa hình KiêuLong không ngừng vượt qua mình,Nhâm Vũ Hoàn hét lên."Tao sẽ không thua, tao sẽ khôngthua!!"Nhâm Vũ Hoàn tức giận đạp ga laothẳng vào đuôi xe địa hình.Chính vì vụ va chạm này mà mộtchiếc đinh ghim kẹt trong lốp xe địahình bị bung ra.Chiếc đinh vừa tiếp đất.Lốp Lamborghini màu đen nhanhchóng nghiến lên!"Bùm!"Chiếc lốp lập tức nổ tung!Trên màn hình lớn, hàng trămngười xem gần như đứng lên cùngmột lúc.Họ nhìn thẳng vào màn hình lớn.Nhìn thấy chiếc xe Lamborghini màuđen, đột nhiên mất lái, trực tiếpđâm vào lan can bên cạnh!Với tia lửa trên đường đi, lao xuốngvách đá!!...Sáng sớm hôm sau.Biệt thự nhà họ Viên, phòng khách."Cậu nói cái gì!?"Viên Lịch Hành đột nhiên đứng lên,không thể tin được! Khuôn mặt đầykinh ngạc!"Làm sao có thể xảy ra chuyện nhưvậy?""Nhâm Vũ Hoàn là vua đua xe núiThu Đao cơ mà"."Thực lực của hắn rõ như ban ngàythế cơ mà"."Hắn tự mình dẫn theo hai thuộchạ, bọn họ cũng đấu không lại LýPhong sao?"Thư ký đứng bên cạnh Viên LịchHành cúi đầu."Tổng giám đốc, tôi vừa nhận đượctin Nhâm Vũ Hoàn đã chết"."Sau khi chiếc xe rơi khỏi vách đá,đã xảy ra một vụ nổ"."Anh ta và phụ tá ngồi ở ghế phụphía trước đã chết tại chỗ!"Viên Lịch Hành bình tĩnh lại và từ từngồi xuống ghế sô pha.Ngay sau đó, đôi mắt của Viên LịchHành dần dần nheo lại.Anh ta mỉm cười.Mặc dù, kết quả nằm ngoài dự đoáncủa anh ta.Nhưng Viên Lịch Hành đã nghĩ ramột chiến lược khác.Anh ta nhìn thư ký và hỏi."Phản ứng của gia tộc họ Nhâm thếnào?""Ông lão nhà họ Nhâm đã sai ngườiđến bệnh viện đưa thi thể về nhà vàđặt trong từ đường rồi ạ"."Vừa mới nhận được tin tức, mọingười trong gia tộc họ Nhâm đã bắtđầu điều động thành viên"."Lão gia nhà họ Nhâm đã lên tiếng.Ông ta muốn Lý Phong và Hứa HạoNhiên nợ máu phải trả bằng máu!"Khi nghe thấy điều này, Viên LịchHành đột nhiên phá lên cười."Hahahaha!""Được lắm, chính là nó!""Lão gia nhà họ Nhâm là người cóuy lớn nhất ở thế giới nổi!""Tập đoàn Lăng Tiêu chống lại giatộc họ Nhâm, chả khác gì lấy tứngchọi với đá cả!""Chờ nhà họ Nhâm dọn dẹp đượchòm hòm tập đoàn Lăng Tiêu rồi"."Chúng ta sẽ nuốt chửng toàn bộtập đoàn Lăng Tiêu!""Vâng!"Cùng lúc này, tại biệt thự nhà họNhâm.Nhâm Thường Uy, tộc trưởng củatộc Nhâm Thị, đã tám mươi tuổi, cókhuôn mặt gớm ghiếc!Trợn mắt nhìn trừng trừng!"Chúng mày là lũ rác rưởi!""Bình thường giễu võ giương oai,nhận mình tài giỏi lắm!""Thế mà bây giờ lũ chúng mày cònchả bắt được hai đứa đó về đây!""Có ai có thể nói cho tao biết? Taonuôi chúng mày có tác dụng gìkhông!?"Nhâm Thường Uy tức giận, cảkhuôn mặt đỏ bừng.Sau lưng lão là một quan tài bằnggỗ màu đỏ.Bên trong quan tài là thi thể NhâmVũ Hoàn đã lạnh ngắt!Một đám người đang quỳ gối trướcNhâm Thường Uy.Nhóm người này ăn mặc giốngnhau.Huyệt Thái Dương của ai nấy đềucao, nhìn trông rất cường tráng.Nhưng lúc này, trên người ai nấyđều có vết thương.Có thể nói, mặt ai cũng không lànhlặn.Mũi và mặt bị đánh sưng tấy, hoặccó vài vết dao trên mặt!Tất cả đều cúi đầu, không dám thởmạnh.Tên cầm đầu là một người đàn ôngtrung niên.Người đàn ông trung niên này đangôm ngực, khóe miệng rỉ máu.Sáu chiếc xương sườn của ông tađã bị gãy.Nếu ông ta là một người bìnhthường, thì ông ta đã nằm trongphòng cấp cứu của bệnh viện từ lâurồi.Tuy nhiên, ông ta đã gắng gượngquỳ gối trước mặt Nhâm ThườngUy."Lão thái gia, thuộc hạ làm khôngtốt!""Nhưng, phải nói rằng những ngườiđến từ Ninh Châu này thực sự quálợi hại"."Đặc biệt là người đàn ông tên LýPhong"."Khi đối mặt với hắn, thuộc hạ thậmchí còn không thể di chuyển, quámạnh!""Người đó ít nhất cũng là cao thủ ởcấp đại tông sư đỉnh cấp!"Nhâm Thường Uy nắm lấy chiếcnạng trong tay và đánh mạnh vàomặt người đàn ông trung niên."Phế vật!""Một lũ rác rưởi!"Lúc này, con trai lớn của NhâmThường Uy, bố của Nhâm Vũ Hoàn,Nhâm Khang Ninh, bước ra từ mộtbên với vẻ mặt ảm đạm.Ông ta đứng trước mặt NhâmThường Uy và nói với giọng khànkhàn."Bố, con sẽ lo việc này!""Những người ngoài này dám làmhại con trai con, con sẽ không baogiờ tha cho bọn chúng!""Con muốn chúng phải được chôncùng con trai con!"Khuôn mặt của Nhâm Thường Uycũng lộ ra vẻ tàn nhẫn."Không hổ là con trai bố, NhâmThường Uy!""Con dẫn người đi bắt cả nhà chúngvề đây cho bố!""Bố yên tâm, trong vòng nửa canhgiờ, con sẽ bắt hết nhà đó về chobố, để bố xử lý!"Nói xong, Nhâm Khang Ninh lập tứcquay người bước về phía trước, laora khỏi từ đường với vẻ mặt đằngđằng sát khí!Tuy nhiên.Một giờ trôi qua.Nhâm Khang Ninh vẫn không quaylại!Nhâm Thường Uy đã không ngủsuốt đêm qua, nhãn cầu của lão giờđã đỏ ngầu.Lúc này, lão trông vô cùng bồnchồn."Có chuyện gì vậy? Tại sao KhangNinh ra ngoài lâu vậy mà vẫn chưaquay lại?"Đúng lúc này, có người hốt hoảngchạy vào từ ngoài vào từ đường."Thái gia gia, không xong rồi!""Bác đưa người của đơn vị đếnBách Vị Nguyên để bắt người, bịngười ta bắt lại rồi!""Cái gì!?""Ai dám giam giữ con trai tao!?""Không coi ai ra gì nữa rồi!""Chuẩn bị xe!""Tao sẽ tự mình đi ra ngoài!"Với đầy sự tức giận, Nhâm ThườngUy đến Bách Vị Nguyên với đôi mắtđỏ như máu.Vào lúc này, có vài chiếc ô tô đangđậu trước cửa Bách Vị Nguyên.Trong số đó có biển số của mộttrong những chiếc xe, vừa nhìn làbiết đấy là xe của một đơn vị đặcbiệt.Thấy vậy, Nhâm Thường Uy hừlạnh.Không ngờ những kẻ ngoại lai nàylại có mối liên hệ với thủ đô."Hừ!""Một đám gà đất chó hoang màdám nói chuyện cùng dòng mạchvới tao!""Tao muốn xem ai ăn gan hùm tâmbáo mà dám bắt giữ con trai tao!!"Được bao quanh bởi một nhómngười.Với cây gậy trong tay, NhâmThường Uy, ngẩng cao đầu ưỡnngực, vênh vái đắc ý, lão bước vàoBách Vị Nguyên một cách oai vệ.Vào lúc này, sảnh của Bách VịNguyên trống không.Nhâm Thường Uy vừa bước vào đãlập tức hét lên."Người đâu? Vác xác ra đây!""Dám giam giữ con trai tao, giờ taođến đây rồi lại trốn không dám raà!?"Ngay khi Nhâm Thường Uy vừa dứtlời, có tiếng giày cao gót giẫm lênmặt đất ở cầu thang cách đó khôngxa."Cộp"."Cộp".Sau đó, thấy Hứa Mộc Tình, mặctrang phục chuyên nghiệp, đi xuốngcầu thang cùng Raven và TrươngHiểu Bình.Khi Nhâm Thường Uy thấy đó là bangười phụ nữ, lão không khỏi caumày."Mấy người là ai?"

"Chiếc xe cổ thực sự đã lái qua khúc

cua tử thần thứ bảy!"

"Nó đuổi kịp rồi!"

Đồng tử của Nhâm Vũ Hoàn giãn ra

ngay lập tức.

Cái gì?

Điều này là không thể!?

Nhâm Vũ Hoàn liếc nhìn trong

gương chiếu hậu.

Thấy xe địa hình Kiêu Long giống

như một con thú mạnh mẽ, càng

ngày càng gần anh ta!

Nhâm Vũ Hoàn đạp ga và tiếp tục

tăng tốc!

Tuy nhiên, xe địa hình Kiêu Long

đang chạy ngày càng nhanh hơn!

"Vù!"

Chiếc xe địa hình Kiêu Long với

luồng gió cực mạnh đã lao qua

chiếc Lamborghini màu đen!

Nhìn thấy chiếc xe địa hình Kiêu

Long không ngừng vượt qua mình,

Nhâm Vũ Hoàn hét lên.

"Tao sẽ không thua, tao sẽ không

thua!!"

Nhâm Vũ Hoàn tức giận đạp ga lao

thẳng vào đuôi xe địa hình.

Chính vì vụ va chạm này mà một

chiếc đinh ghim kẹt trong lốp xe địa

hình bị bung ra.

Chiếc đinh vừa tiếp đất.

Lốp Lamborghini màu đen nhanh

chóng nghiến lên!

"Bùm!"

Chiếc lốp lập tức nổ tung!

Trên màn hình lớn, hàng trăm

người xem gần như đứng lên cùng

một lúc.

Họ nhìn thẳng vào màn hình lớn.

Nhìn thấy chiếc xe Lamborghini màu

đen, đột nhiên mất lái, trực tiếp

đâm vào lan can bên cạnh!

Với tia lửa trên đường đi, lao xuống

vách đá!!

...

Sáng sớm hôm sau.

Biệt thự nhà họ Viên, phòng khách.

"Cậu nói cái gì!?"

Viên Lịch Hành đột nhiên đứng lên,

không thể tin được! Khuôn mặt đầy

kinh ngạc!

"Làm sao có thể xảy ra chuyện như

vậy?"

"Nhâm Vũ Hoàn là vua đua xe núi

Thu Đao cơ mà".

"Thực lực của hắn rõ như ban ngày

thế cơ mà".

"Hắn tự mình dẫn theo hai thuộc

hạ, bọn họ cũng đấu không lại Lý

Phong sao?"

Thư ký đứng bên cạnh Viên Lịch

Hành cúi đầu.

"Tổng giám đốc, tôi vừa nhận được

tin Nhâm Vũ Hoàn đã chết".

"Sau khi chiếc xe rơi khỏi vách đá,

đã xảy ra một vụ nổ".

"Anh ta và phụ tá ngồi ở ghế phụ

phía trước đã chết tại chỗ!"

Viên Lịch Hành bình tĩnh lại và từ từ

ngồi xuống ghế sô pha.

Ngay sau đó, đôi mắt của Viên Lịch

Hành dần dần nheo lại.

Anh ta mỉm cười.

Mặc dù, kết quả nằm ngoài dự đoán

của anh ta.

Nhưng Viên Lịch Hành đã nghĩ ra

một chiến lược khác.

Anh ta nhìn thư ký và hỏi.

"Phản ứng của gia tộc họ Nhâm thế

nào?"

"Ông lão nhà họ Nhâm đã sai người

đến bệnh viện đưa thi thể về nhà và

đặt trong từ đường rồi ạ".

"Vừa mới nhận được tin tức, mọi

người trong gia tộc họ Nhâm đã bắt

đầu điều động thành viên".

"Lão gia nhà họ Nhâm đã lên tiếng.

Ông ta muốn Lý Phong và Hứa Hạo

Nhiên nợ máu phải trả bằng máu!"

Khi nghe thấy điều này, Viên Lịch

Hành đột nhiên phá lên cười.

"Hahahaha!"

"Được lắm, chính là nó!"

"Lão gia nhà họ Nhâm là người có

uy lớn nhất ở thế giới nổi!"

"Tập đoàn Lăng Tiêu chống lại gia

tộc họ Nhâm, chả khác gì lấy tứng

chọi với đá cả!"

"Chờ nhà họ Nhâm dọn dẹp được

hòm hòm tập đoàn Lăng Tiêu rồi".

"Chúng ta sẽ nuốt chửng toàn bộ

tập đoàn Lăng Tiêu!"

"Vâng!"

Cùng lúc này, tại biệt thự nhà họ

Nhâm.

Nhâm Thường Uy, tộc trưởng của

tộc Nhâm Thị, đã tám mươi tuổi, có

khuôn mặt gớm ghiếc!

Trợn mắt nhìn trừng trừng!

"Chúng mày là lũ rác rưởi!"

"Bình thường giễu võ giương oai,

nhận mình tài giỏi lắm!"

"Thế mà bây giờ lũ chúng mày còn

chả bắt được hai đứa đó về đây!"

"Có ai có thể nói cho tao biết? Tao

nuôi chúng mày có tác dụng gì

không!?"

Nhâm Thường Uy tức giận, cả

khuôn mặt đỏ bừng.

Sau lưng lão là một quan tài bằng

gỗ màu đỏ.

Bên trong quan tài là thi thể Nhâm

Vũ Hoàn đã lạnh ngắt!

Một đám người đang quỳ gối trước

Nhâm Thường Uy.

Nhóm người này ăn mặc giống

nhau.

Huyệt Thái Dương của ai nấy đều

cao, nhìn trông rất cường tráng.

Nhưng lúc này, trên người ai nấy

đều có vết thương.

Có thể nói, mặt ai cũng không lành

lặn.

Mũi và mặt bị đánh sưng tấy, hoặc

có vài vết dao trên mặt!

Tất cả đều cúi đầu, không dám thở

mạnh.

Tên cầm đầu là một người đàn ông

trung niên.

Người đàn ông trung niên này đang

ôm ngực, khóe miệng rỉ máu.

Sáu chiếc xương sườn của ông ta

đã bị gãy.

Nếu ông ta là một người bình

thường, thì ông ta đã nằm trong

phòng cấp cứu của bệnh viện từ lâu

rồi.

Tuy nhiên, ông ta đã gắng gượng

quỳ gối trước mặt Nhâm Thường

Uy.

"Lão thái gia, thuộc hạ làm không

tốt!"

"Nhưng, phải nói rằng những người

đến từ Ninh Châu này thực sự quá

lợi hại".

"Đặc biệt là người đàn ông tên Lý

Phong".

"Khi đối mặt với hắn, thuộc hạ thậm

chí còn không thể di chuyển, quá

mạnh!"

"Người đó ít nhất cũng là cao thủ ở

cấp đại tông sư đỉnh cấp!"

Nhâm Thường Uy nắm lấy chiếc

nạng trong tay và đánh mạnh vào

mặt người đàn ông trung niên.

"Phế vật!"

"Một lũ rác rưởi!"

Lúc này, con trai lớn của Nhâm

Thường Uy, bố của Nhâm Vũ Hoàn,

Nhâm Khang Ninh, bước ra từ một

bên với vẻ mặt ảm đạm.

Ông ta đứng trước mặt Nhâm

Thường Uy và nói với giọng khàn

khàn.

"Bố, con sẽ lo việc này!"

"Những người ngoài này dám làm

hại con trai con, con sẽ không bao

giờ tha cho bọn chúng!"

"Con muốn chúng phải được chôn

cùng con trai con!"

Khuôn mặt của Nhâm Thường Uy

cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn.

"Không hổ là con trai bố, Nhâm

Thường Uy!"

"Con dẫn người đi bắt cả nhà chúng

về đây cho bố!"

"Bố yên tâm, trong vòng nửa canh

giờ, con sẽ bắt hết nhà đó về cho

bố, để bố xử lý!"

Nói xong, Nhâm Khang Ninh lập tức

quay người bước về phía trước, lao

ra khỏi từ đường với vẻ mặt đằng

đằng sát khí!

Tuy nhiên.

Một giờ trôi qua.

Nhâm Khang Ninh vẫn không quay

lại!

Nhâm Thường Uy đã không ngủ

suốt đêm qua, nhãn cầu của lão giờ

đã đỏ ngầu.

Lúc này, lão trông vô cùng bồn

chồn.

"Có chuyện gì vậy? Tại sao Khang

Ninh ra ngoài lâu vậy mà vẫn chưa

quay lại?"

Đúng lúc này, có người hốt hoảng

chạy vào từ ngoài vào từ đường.

"Thái gia gia, không xong rồi!"

"Bác đưa người của đơn vị đến

Bách Vị Nguyên để bắt người, bị

người ta bắt lại rồi!"

"Cái gì!?"

"Ai dám giam giữ con trai tao!?"

"Không coi ai ra gì nữa rồi!"

"Chuẩn bị xe!"

"Tao sẽ tự mình đi ra ngoài!"

Với đầy sự tức giận, Nhâm Thường

Uy đến Bách Vị Nguyên với đôi mắt

đỏ như máu.

Vào lúc này, có vài chiếc ô tô đang

đậu trước cửa Bách Vị Nguyên.

Trong số đó có biển số của một

trong những chiếc xe, vừa nhìn là

biết đấy là xe của một đơn vị đặc

biệt.

Thấy vậy, Nhâm Thường Uy hừ

lạnh.

Không ngờ những kẻ ngoại lai này

lại có mối liên hệ với thủ đô.

"Hừ!"

"Một đám gà đất chó hoang mà

dám nói chuyện cùng dòng mạch

với tao!"

"Tao muốn xem ai ăn gan hùm tâm

báo mà dám bắt giữ con trai tao!!"

Được bao quanh bởi một nhóm

người.

Với cây gậy trong tay, Nhâm

Thường Uy, ngẩng cao đầu ưỡn

ngực, vênh vái đắc ý, lão bước vào

Bách Vị Nguyên một cách oai vệ.

Vào lúc này, sảnh của Bách Vị

Nguyên trống không.

Nhâm Thường Uy vừa bước vào đã

lập tức hét lên.

"Người đâu? Vác xác ra đây!"

"Dám giam giữ con trai tao, giờ tao

đến đây rồi lại trốn không dám ra

à!?"

Ngay khi Nhâm Thường Uy vừa dứt

lời, có tiếng giày cao gót giẫm lên

mặt đất ở cầu thang cách đó không

xa.

"Cộp".

"Cộp".

Sau đó, thấy Hứa Mộc Tình, mặc

trang phục chuyên nghiệp, đi xuống

cầu thang cùng Raven và Trương

Hiểu Bình.

Khi Nhâm Thường Uy thấy đó là ba

người phụ nữ, lão không khỏi cau

mày.

"Mấy người là ai?"

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… "Chiếc xe cổ thực sự đã lái qua khúccua tử thần thứ bảy!""Nó đuổi kịp rồi!"Đồng tử của Nhâm Vũ Hoàn giãn rangay lập tức.Cái gì?Điều này là không thể!?Nhâm Vũ Hoàn liếc nhìn tronggương chiếu hậu.Thấy xe địa hình Kiêu Long giốngnhư một con thú mạnh mẽ, càngngày càng gần anh ta!Nhâm Vũ Hoàn đạp ga và tiếp tụctăng tốc!Tuy nhiên, xe địa hình Kiêu Longđang chạy ngày càng nhanh hơn!"Vù!"Chiếc xe địa hình Kiêu Long vớiluồng gió cực mạnh đã lao quachiếc Lamborghini màu đen!Nhìn thấy chiếc xe địa hình KiêuLong không ngừng vượt qua mình,Nhâm Vũ Hoàn hét lên."Tao sẽ không thua, tao sẽ khôngthua!!"Nhâm Vũ Hoàn tức giận đạp ga laothẳng vào đuôi xe địa hình.Chính vì vụ va chạm này mà mộtchiếc đinh ghim kẹt trong lốp xe địahình bị bung ra.Chiếc đinh vừa tiếp đất.Lốp Lamborghini màu đen nhanhchóng nghiến lên!"Bùm!"Chiếc lốp lập tức nổ tung!Trên màn hình lớn, hàng trămngười xem gần như đứng lên cùngmột lúc.Họ nhìn thẳng vào màn hình lớn.Nhìn thấy chiếc xe Lamborghini màuđen, đột nhiên mất lái, trực tiếpđâm vào lan can bên cạnh!Với tia lửa trên đường đi, lao xuốngvách đá!!...Sáng sớm hôm sau.Biệt thự nhà họ Viên, phòng khách."Cậu nói cái gì!?"Viên Lịch Hành đột nhiên đứng lên,không thể tin được! Khuôn mặt đầykinh ngạc!"Làm sao có thể xảy ra chuyện nhưvậy?""Nhâm Vũ Hoàn là vua đua xe núiThu Đao cơ mà"."Thực lực của hắn rõ như ban ngàythế cơ mà"."Hắn tự mình dẫn theo hai thuộchạ, bọn họ cũng đấu không lại LýPhong sao?"Thư ký đứng bên cạnh Viên LịchHành cúi đầu."Tổng giám đốc, tôi vừa nhận đượctin Nhâm Vũ Hoàn đã chết"."Sau khi chiếc xe rơi khỏi vách đá,đã xảy ra một vụ nổ"."Anh ta và phụ tá ngồi ở ghế phụphía trước đã chết tại chỗ!"Viên Lịch Hành bình tĩnh lại và từ từngồi xuống ghế sô pha.Ngay sau đó, đôi mắt của Viên LịchHành dần dần nheo lại.Anh ta mỉm cười.Mặc dù, kết quả nằm ngoài dự đoáncủa anh ta.Nhưng Viên Lịch Hành đã nghĩ ramột chiến lược khác.Anh ta nhìn thư ký và hỏi."Phản ứng của gia tộc họ Nhâm thếnào?""Ông lão nhà họ Nhâm đã sai ngườiđến bệnh viện đưa thi thể về nhà vàđặt trong từ đường rồi ạ"."Vừa mới nhận được tin tức, mọingười trong gia tộc họ Nhâm đã bắtđầu điều động thành viên"."Lão gia nhà họ Nhâm đã lên tiếng.Ông ta muốn Lý Phong và Hứa HạoNhiên nợ máu phải trả bằng máu!"Khi nghe thấy điều này, Viên LịchHành đột nhiên phá lên cười."Hahahaha!""Được lắm, chính là nó!""Lão gia nhà họ Nhâm là người cóuy lớn nhất ở thế giới nổi!""Tập đoàn Lăng Tiêu chống lại giatộc họ Nhâm, chả khác gì lấy tứngchọi với đá cả!""Chờ nhà họ Nhâm dọn dẹp đượchòm hòm tập đoàn Lăng Tiêu rồi"."Chúng ta sẽ nuốt chửng toàn bộtập đoàn Lăng Tiêu!""Vâng!"Cùng lúc này, tại biệt thự nhà họNhâm.Nhâm Thường Uy, tộc trưởng củatộc Nhâm Thị, đã tám mươi tuổi, cókhuôn mặt gớm ghiếc!Trợn mắt nhìn trừng trừng!"Chúng mày là lũ rác rưởi!""Bình thường giễu võ giương oai,nhận mình tài giỏi lắm!""Thế mà bây giờ lũ chúng mày cònchả bắt được hai đứa đó về đây!""Có ai có thể nói cho tao biết? Taonuôi chúng mày có tác dụng gìkhông!?"Nhâm Thường Uy tức giận, cảkhuôn mặt đỏ bừng.Sau lưng lão là một quan tài bằnggỗ màu đỏ.Bên trong quan tài là thi thể NhâmVũ Hoàn đã lạnh ngắt!Một đám người đang quỳ gối trướcNhâm Thường Uy.Nhóm người này ăn mặc giốngnhau.Huyệt Thái Dương của ai nấy đềucao, nhìn trông rất cường tráng.Nhưng lúc này, trên người ai nấyđều có vết thương.Có thể nói, mặt ai cũng không lànhlặn.Mũi và mặt bị đánh sưng tấy, hoặccó vài vết dao trên mặt!Tất cả đều cúi đầu, không dám thởmạnh.Tên cầm đầu là một người đàn ôngtrung niên.Người đàn ông trung niên này đangôm ngực, khóe miệng rỉ máu.Sáu chiếc xương sườn của ông tađã bị gãy.Nếu ông ta là một người bìnhthường, thì ông ta đã nằm trongphòng cấp cứu của bệnh viện từ lâurồi.Tuy nhiên, ông ta đã gắng gượngquỳ gối trước mặt Nhâm ThườngUy."Lão thái gia, thuộc hạ làm khôngtốt!""Nhưng, phải nói rằng những ngườiđến từ Ninh Châu này thực sự quálợi hại"."Đặc biệt là người đàn ông tên LýPhong"."Khi đối mặt với hắn, thuộc hạ thậmchí còn không thể di chuyển, quámạnh!""Người đó ít nhất cũng là cao thủ ởcấp đại tông sư đỉnh cấp!"Nhâm Thường Uy nắm lấy chiếcnạng trong tay và đánh mạnh vàomặt người đàn ông trung niên."Phế vật!""Một lũ rác rưởi!"Lúc này, con trai lớn của NhâmThường Uy, bố của Nhâm Vũ Hoàn,Nhâm Khang Ninh, bước ra từ mộtbên với vẻ mặt ảm đạm.Ông ta đứng trước mặt NhâmThường Uy và nói với giọng khànkhàn."Bố, con sẽ lo việc này!""Những người ngoài này dám làmhại con trai con, con sẽ không baogiờ tha cho bọn chúng!""Con muốn chúng phải được chôncùng con trai con!"Khuôn mặt của Nhâm Thường Uycũng lộ ra vẻ tàn nhẫn."Không hổ là con trai bố, NhâmThường Uy!""Con dẫn người đi bắt cả nhà chúngvề đây cho bố!""Bố yên tâm, trong vòng nửa canhgiờ, con sẽ bắt hết nhà đó về chobố, để bố xử lý!"Nói xong, Nhâm Khang Ninh lập tứcquay người bước về phía trước, laora khỏi từ đường với vẻ mặt đằngđằng sát khí!Tuy nhiên.Một giờ trôi qua.Nhâm Khang Ninh vẫn không quaylại!Nhâm Thường Uy đã không ngủsuốt đêm qua, nhãn cầu của lão giờđã đỏ ngầu.Lúc này, lão trông vô cùng bồnchồn."Có chuyện gì vậy? Tại sao KhangNinh ra ngoài lâu vậy mà vẫn chưaquay lại?"Đúng lúc này, có người hốt hoảngchạy vào từ ngoài vào từ đường."Thái gia gia, không xong rồi!""Bác đưa người của đơn vị đếnBách Vị Nguyên để bắt người, bịngười ta bắt lại rồi!""Cái gì!?""Ai dám giam giữ con trai tao!?""Không coi ai ra gì nữa rồi!""Chuẩn bị xe!""Tao sẽ tự mình đi ra ngoài!"Với đầy sự tức giận, Nhâm ThườngUy đến Bách Vị Nguyên với đôi mắtđỏ như máu.Vào lúc này, có vài chiếc ô tô đangđậu trước cửa Bách Vị Nguyên.Trong số đó có biển số của mộttrong những chiếc xe, vừa nhìn làbiết đấy là xe của một đơn vị đặcbiệt.Thấy vậy, Nhâm Thường Uy hừlạnh.Không ngờ những kẻ ngoại lai nàylại có mối liên hệ với thủ đô."Hừ!""Một đám gà đất chó hoang màdám nói chuyện cùng dòng mạchvới tao!""Tao muốn xem ai ăn gan hùm tâmbáo mà dám bắt giữ con trai tao!!"Được bao quanh bởi một nhómngười.Với cây gậy trong tay, NhâmThường Uy, ngẩng cao đầu ưỡnngực, vênh vái đắc ý, lão bước vàoBách Vị Nguyên một cách oai vệ.Vào lúc này, sảnh của Bách VịNguyên trống không.Nhâm Thường Uy vừa bước vào đãlập tức hét lên."Người đâu? Vác xác ra đây!""Dám giam giữ con trai tao, giờ taođến đây rồi lại trốn không dám raà!?"Ngay khi Nhâm Thường Uy vừa dứtlời, có tiếng giày cao gót giẫm lênmặt đất ở cầu thang cách đó khôngxa."Cộp"."Cộp".Sau đó, thấy Hứa Mộc Tình, mặctrang phục chuyên nghiệp, đi xuốngcầu thang cùng Raven và TrươngHiểu Bình.Khi Nhâm Thường Uy thấy đó là bangười phụ nữ, lão không khỏi caumày."Mấy người là ai?"

Chương 596: Xe nổ người chết