“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 615: Trong núi không sạch
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… sẽViên Lịch Hành cười: "Đúng thì saomà không đúng thì sao?"Viên Lịch Hành là một người kiêungạo.Anh ta luôn không hài lòng với việcgia tộc mình bị gia tộc lớn kia điềukhiển.Anh ta muốn dùng nỗ lực và thủđoạn của bản thân để thoát khỏi sựkiểm soát của người đứng sau kia.Vì vậy, đối với anh ta, những nhiệmvụ do người đàn ông đứng sau kiachỉ thị hoàn toàn không quan trọng.Hôm nay anh ta có mặt ở đây,không phải để truy tìm nguồn gốccủa chiếc bình sứ.Mục đích của anh ta rất đơn giản.Giết Lý Phong và Hứa Mộc Tình!Lúc này, một người mặc đồ đen đitới bên cạnh Viên Lịch Hành.Người đàn ông đang cầm một thiếtbị dò tìm trên tay.Anh ta nói với Viên Lịch Hành."Cậu chủ, họ dừng lại rồi".Viên Lịch Hành hơi nhếch mép cười,nói với người đàn ông: "Cậu lập tứcphái người lên quan sát đi"."Vâng!"Đội Hắc Phong là một đội tinh nhuệmà gia tộc nuôi dưỡng bằng cảnhân lực và vật lực.Các thành viên đều được tuyểnchọn từ khắp nơi trên thế giới khihọ mới bốn hoặc năm tuổi, sau khitrải qua quá trình huấn luyện vàcạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, chỉnhững người nổi bật mới có thể vàođội này.Đối với Viên Lịch Hành, hôm nay cóđội Hắc Phong, bất kể kẻ xuất hiệnlà người hay ma, anh ta vẫn giếthết!Sau khi khóa chặt vị trí của LýPhong, Viên Lịch Hành cầm mộtchiếc kính viễn vọng trong tay,đứng từ trên cao nhìn xuống.Lúc này, Lý Phong và Vương ĐạiKhánh đang đứng bên hồ sen.Hứa Mộc Tình vẫn luôn theo sát LýPhong.Lý Phong từ đầu đến cuối không hềbuông tay cô.Anh luôn nắm chặt tay của Hứa MộcTình.Hứa Mộc Tình vì thế mà đỏ mặt tíatai.Nhưng bây giờ Lý Phong có lý dochính đáng, cho dù Hứa Mộc Tìnhcảm thấy xấu hổ, cô cũng khôngthể gạt tay Lý Phong ra.Hôm nay, cô để mặc cho Lý Phong‘cơ hội’ với mình.Vương Đại Khánh chỉ vào khu vựcxung quanh và nói với Lý Phong."Tôi không nhớ nơi đã mò đượcchiếc bình sứ trong tay của cậu"."Dù sao đi nữa, mấy năm nay, mỗituần tôi đều đến đây đãi bảo vật".Lý Phong nhìn xung quanh, sau đóánh mắt thuận theo hướng sôngnhìn sâu hơn vào trong núi.Trước khi Lý Phong mở miệng nói,Vương Đại Khánh đã biết Lý Phongmuốn nói gì nên vội lắc đầu."Lúc đến, tôi đã nói rõ với cậu rồiđấy"."Chúng ta không thể vào trong núiđược, trong đó có mấy thứ khôngsạch sẽ".Vương Đại Khánh lắc đầu rấtnhanh, như thể trong núi như cóthứ gì rất kinh khủng.Lý Phong cười nói: "Cho dù trongnúi có cái gì"."Thì giờ cũng là ban ngày, sợ gìchứ".“Chúng ta về làng trước khi mặt trờilặn là được mà”.Sự kiên trì của Vương Đại Khánhkhông kéo dài được bao lâu.Ngay sau đó, tiếng tin nhắn phát ratừ điện thoại di động trong túi ôngấy vang lên.Khi Vương Đại Khánh thấy tài khoảnngân hàng của mình đột ngột tăngthêm 50.000 nhân dân tệ.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em3. Cổ Thiên Nga4. Biến Thành Bé Thỏ LEGO=====================================Thái độ đánh chết cũng không vàonúi ban đầu đã thay đổi.Ông ấy nhìn Lý Phong nói: "Tôikhông biết chính xác cậu muốn làmcái gì?""Nhưng đã nói rõ rồi đấy, bất luậncó tìm được đồ hay không"."Thì cũng phải về làng trước khimặt trời lặn"."Nếu cậu không về, tôi sẽ tự về"."Đến lúc đó hai người ở trong núi,gặp phải chuyện gì cũng đừng tráchtôi!"Lý Phong gật đầu không chút nghĩngợi: "Được, quyết định vậy đi".Vương Đại Khánh rất thông thạovùng này.Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, LýPhong và Hứa Mộc Tình nhanhchóng vào núi theo con đường núiquanh co.Ngay khi bước vào ngọn núi sâu,môi trường xung quanh lập tức thayđổi.Rõ ràng là có mặt trời rất lớn ở trênđầu.Và ánh sáng mặt trời cũng có thểchiếu vào người.Tuy nhiên, luôn cảm thấy không khíxung quanh vô cùng lạnh giá.Lý Phong luôn nắm chặt tay HứaMộc Tình.Anh phát hiện ra một lớp da gà nổitrên làn da mỏng manh của HứaMộc Tình.Không nhịn được hỏi cô: "Có lạnhkhông?"Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu.Cô không ngờ sự chênh lệch nhiệtđộ giữa bên trong núi và bên ngoàilại lớn đến vậy.Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình rất mạnhmẽ.Lúc cô đang định nói cho Lý Phongbiết cô có thể kiên trì.Thì Lý Phong bất ngờ dùng hai taybế cô lên.Vẫn là kiểu bế công chúa tiêuchuẩn.Hứa Mộc Tình lập tức lại áp sát vàongực Lý Phong.Về phương diện này Lý Phong luônkhông biết xấu hổ.Tuy nhiên, da mặt của Hứa MộcTình không dày như của anh!Ngay cả khi đang ở trong hoàn cảnhhoang dã bây giờ, thì bên cạnh vẫncó người.Hơn nữa, Lý Phong khi làm việchoàn toàn không theo lẽ thường.Nếu đổi thành người thường, thìphải cởi áo khoác của mình ra mớiđúng.Làm gì có ai bế hẳn lên như vậy?Hứa Mộc Tình vội vàng nói: "Anh bỏem xuống đi. Con đường núi nàykhông dễ đi đâu"."Không sao đâu, nhắm mắt lại anhcũng đi được".Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành, ngườiđi theo phía sau, không khỏi hừlạnh khi nhìn thấy hành động của LýPhong."Hừ, ngu ngốc!""Lý Phong này còn ngốc hơn tôitưởng"."Không ngờ mấy năm nay Lý Tấn lạidành thời gian và sức lực cho loạiphế vật này"."Nhà họ Lý quả nhiên là tận rồi!"Nếu như không phải đi theo điều trachiếc bình sứ, Viên Lịch Hành đãgiết chết Lý Phong từ lâu rồi.Còn đối với Hứa Mộc Tình, hừ hừhừ.Nhìn qua ống nhòm, Viên Lịch Hànhphát hiện ra người phụ nữ này cònmặn mà hơn.Vẻ mặt ngại ngùng này càng tônthêm vẻ xinh đẹp cho cô.Nhìn cô làm Viên Lịch Hành cảmthấy ngứa ngáy.Anh ta muốn đi lên ngay bây giờ vàgiật Hứa Mộc Tình khỏi vòng taycủa Lý Phong.Sau đó tìm một nơi sạch sẽ rồi chàđạp cô!Khoảng một tiếng sau, mộ tướngquân đã ở trước mặt.Cùng lúc đó, Lý Phong cũng gặpmột đám người.Hình như là sinh viên đại học, trongsố đó có ba người trẻ tuổi, mộtngười giống như giáo sư đại học.Họ dường như vừa mới đến đây.Nhìn từ bên ngoài, ngôi mộ đạitướng này thực chất chỉ là một gòđất nhỏ.Thảm thực vật xung quanh tươi tốt.Lúc này, một nam sinh đột nhiêncười thành tiếng."Thì ra bên cạnh mộ tướng quân cómột tấm biển gỗ".Có bốn ký tự được viết trên tấmbiển bằng gỗ."Hung huyệt, cấm vào!""Nhìn xem, ở đây thế mà có ngườiviết tấm biển như vậy để hù ngườinày"."Hahaha, cái này ngớ ngẩn thậtđấy"."Này, đừng di chuyển, chúng tachụp một tấm ảnh đi!"Mặc dù nhóm người này đang nôđùa ầm ĩ ở đó.Nhưng Vương Đại Khánh vẫn đứngđằng xa, đánh chết cũng khôngdám đến gần.Cái gò nhỏ này ban đầu trông rấtbình thường.Nhưng do sạt lở, hơn một nửa đấtđã bị cuốn trôi.Lộ ra một lối dẫn vào bên trong.Gạch đá trên lối vào có màu xanhlam và phủ đầy rêu.Tấm biển gỗ này đã tồn tại nhiềunăm, nét chữ trên đó khá mờ.Đứng cách đường hầm này khôngxa, Lý Phong có thể cảm nhận rõràng một luồng gió lạnh từ bêntrong thổi ra."Này! Tôi nói cho các người biết, chỉở đây chụp ảnh, nhìn ngắm thôi chứđừng đi vào!""Tôi nói thật, tất cả những người đivào đến giờ đều chưa ra được"."Bao gồm một cựu giáo sư đại học,người đã đưa một nhóm người đếnđể nghiên cứu khảo cổ"."Các người đừng giống mấy ngườiđó có vào mà không có ra!"Vương Đại Khánh vừa nói vừa lùilại, hiển nhiên là ông ấy khiếp sợnơi này.Và lời nói của ông ấy ngay lập tứcthu hút sự chú ý của giáo sư dẫnđầu trong đội sinh viên đại học.Vị giáo sư lập tức bước đến gầnVương Đại Khánh và hỏi: "Ông bạn,ông vừa nhắc đến việc có một độikhảo cổ tiến vào ngôi mộ cổ này"."Xin hỏi, năm đó ông có ở đâykhông?"
sẽ
Viên Lịch Hành cười: "Đúng thì sao
mà không đúng thì sao?"
Viên Lịch Hành là một người kiêu
ngạo.
Anh ta luôn không hài lòng với việc
gia tộc mình bị gia tộc lớn kia điều
khiển.
Anh ta muốn dùng nỗ lực và thủ
đoạn của bản thân để thoát khỏi sự
kiểm soát của người đứng sau kia.
Vì vậy, đối với anh ta, những nhiệm
vụ do người đàn ông đứng sau kia
chỉ thị hoàn toàn không quan trọng.
Hôm nay anh ta có mặt ở đây,
không phải để truy tìm nguồn gốc
của chiếc bình sứ.
Mục đích của anh ta rất đơn giản.
Giết Lý Phong và Hứa Mộc Tình!
Lúc này, một người mặc đồ đen đi
tới bên cạnh Viên Lịch Hành.
Người đàn ông đang cầm một thiết
bị dò tìm trên tay.
Anh ta nói với Viên Lịch Hành.
"Cậu chủ, họ dừng lại rồi".
Viên Lịch Hành hơi nhếch mép cười,
nói với người đàn ông: "Cậu lập tức
phái người lên quan sát đi".
"Vâng!"
Đội Hắc Phong là một đội tinh nhuệ
mà gia tộc nuôi dưỡng bằng cả
nhân lực và vật lực.
Các thành viên đều được tuyển
chọn từ khắp nơi trên thế giới khi
họ mới bốn hoặc năm tuổi, sau khi
trải qua quá trình huấn luyện và
cạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, chỉ
những người nổi bật mới có thể vào
đội này.
Đối với Viên Lịch Hành, hôm nay có
đội Hắc Phong, bất kể kẻ xuất hiện
là người hay ma, anh ta vẫn giết
hết!
Sau khi khóa chặt vị trí của Lý
Phong, Viên Lịch Hành cầm một
chiếc kính viễn vọng trong tay,
đứng từ trên cao nhìn xuống.
Lúc này, Lý Phong và Vương Đại
Khánh đang đứng bên hồ sen.
Hứa Mộc Tình vẫn luôn theo sát Lý
Phong.
Lý Phong từ đầu đến cuối không hề
buông tay cô.
Anh luôn nắm chặt tay của Hứa Mộc
Tình.
Hứa Mộc Tình vì thế mà đỏ mặt tía
tai.
Nhưng bây giờ Lý Phong có lý do
chính đáng, cho dù Hứa Mộc Tình
cảm thấy xấu hổ, cô cũng không
thể gạt tay Lý Phong ra.
Hôm nay, cô để mặc cho Lý Phong
‘cơ hội’ với mình.
Vương Đại Khánh chỉ vào khu vực
xung quanh và nói với Lý Phong.
"Tôi không nhớ nơi đã mò được
chiếc bình sứ trong tay của cậu".
"Dù sao đi nữa, mấy năm nay, mỗi
tuần tôi đều đến đây đãi bảo vật".
Lý Phong nhìn xung quanh, sau đó
ánh mắt thuận theo hướng sông
nhìn sâu hơn vào trong núi.
Trước khi Lý Phong mở miệng nói,
Vương Đại Khánh đã biết Lý Phong
muốn nói gì nên vội lắc đầu.
"Lúc đến, tôi đã nói rõ với cậu rồi
đấy".
"Chúng ta không thể vào trong núi
được, trong đó có mấy thứ không
sạch sẽ".
Vương Đại Khánh lắc đầu rất
nhanh, như thể trong núi như có
thứ gì rất kinh khủng.
Lý Phong cười nói: "Cho dù trong
núi có cái gì".
"Thì giờ cũng là ban ngày, sợ gì
chứ".
“Chúng ta về làng trước khi mặt trời
lặn là được mà”.
Sự kiên trì của Vương Đại Khánh
không kéo dài được bao lâu.
Ngay sau đó, tiếng tin nhắn phát ra
từ điện thoại di động trong túi ông
ấy vang lên.
Khi Vương Đại Khánh thấy tài khoản
ngân hàng của mình đột ngột tăng
thêm 50.000 nhân dân tệ.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em
3. Cổ Thiên Nga
4. Biến Thành Bé Thỏ LEGO
=====================================
Thái độ đánh chết cũng không vào
núi ban đầu đã thay đổi.
Ông ấy nhìn Lý Phong nói: "Tôi
không biết chính xác cậu muốn làm
cái gì?"
"Nhưng đã nói rõ rồi đấy, bất luận
có tìm được đồ hay không".
"Thì cũng phải về làng trước khi
mặt trời lặn".
"Nếu cậu không về, tôi sẽ tự về".
"Đến lúc đó hai người ở trong núi,
gặp phải chuyện gì cũng đừng trách
tôi!"
Lý Phong gật đầu không chút nghĩ
ngợi: "Được, quyết định vậy đi".
Vương Đại Khánh rất thông thạo
vùng này.
Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, Lý
Phong và Hứa Mộc Tình nhanh
chóng vào núi theo con đường núi
quanh co.
Ngay khi bước vào ngọn núi sâu,
môi trường xung quanh lập tức thay
đổi.
Rõ ràng là có mặt trời rất lớn ở trên
đầu.
Và ánh sáng mặt trời cũng có thể
chiếu vào người.
Tuy nhiên, luôn cảm thấy không khí
xung quanh vô cùng lạnh giá.
Lý Phong luôn nắm chặt tay Hứa
Mộc Tình.
Anh phát hiện ra một lớp da gà nổi
trên làn da mỏng manh của Hứa
Mộc Tình.
Không nhịn được hỏi cô: "Có lạnh
không?"
Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu.
Cô không ngờ sự chênh lệch nhiệt
độ giữa bên trong núi và bên ngoài
lại lớn đến vậy.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình rất mạnh
mẽ.
Lúc cô đang định nói cho Lý Phong
biết cô có thể kiên trì.
Thì Lý Phong bất ngờ dùng hai tay
bế cô lên.
Vẫn là kiểu bế công chúa tiêu
chuẩn.
Hứa Mộc Tình lập tức lại áp sát vào
ngực Lý Phong.
Về phương diện này Lý Phong luôn
không biết xấu hổ.
Tuy nhiên, da mặt của Hứa Mộc
Tình không dày như của anh!
Ngay cả khi đang ở trong hoàn cảnh
hoang dã bây giờ, thì bên cạnh vẫn
có người.
Hơn nữa, Lý Phong khi làm việc
hoàn toàn không theo lẽ thường.
Nếu đổi thành người thường, thì
phải cởi áo khoác của mình ra mới
đúng.
Làm gì có ai bế hẳn lên như vậy?
Hứa Mộc Tình vội vàng nói: "Anh bỏ
em xuống đi. Con đường núi này
không dễ đi đâu".
"Không sao đâu, nhắm mắt lại anh
cũng đi được".
Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành, người
đi theo phía sau, không khỏi hừ
lạnh khi nhìn thấy hành động của Lý
Phong.
"Hừ, ngu ngốc!"
"Lý Phong này còn ngốc hơn tôi
tưởng".
"Không ngờ mấy năm nay Lý Tấn lại
dành thời gian và sức lực cho loại
phế vật này".
"Nhà họ Lý quả nhiên là tận rồi!"
Nếu như không phải đi theo điều tra
chiếc bình sứ, Viên Lịch Hành đã
giết chết Lý Phong từ lâu rồi.
Còn đối với Hứa Mộc Tình, hừ hừ
hừ.
Nhìn qua ống nhòm, Viên Lịch Hành
phát hiện ra người phụ nữ này còn
mặn mà hơn.
Vẻ mặt ngại ngùng này càng tôn
thêm vẻ xinh đẹp cho cô.
Nhìn cô làm Viên Lịch Hành cảm
thấy ngứa ngáy.
Anh ta muốn đi lên ngay bây giờ và
giật Hứa Mộc Tình khỏi vòng tay
của Lý Phong.
Sau đó tìm một nơi sạch sẽ rồi chà
đạp cô!
Khoảng một tiếng sau, mộ tướng
quân đã ở trước mặt.
Cùng lúc đó, Lý Phong cũng gặp
một đám người.
Hình như là sinh viên đại học, trong
số đó có ba người trẻ tuổi, một
người giống như giáo sư đại học.
Họ dường như vừa mới đến đây.
Nhìn từ bên ngoài, ngôi mộ đại
tướng này thực chất chỉ là một gò
đất nhỏ.
Thảm thực vật xung quanh tươi tốt.
Lúc này, một nam sinh đột nhiên
cười thành tiếng.
"Thì ra bên cạnh mộ tướng quân có
một tấm biển gỗ".
Có bốn ký tự được viết trên tấm
biển bằng gỗ.
"Hung huyệt, cấm vào!"
"Nhìn xem, ở đây thế mà có người
viết tấm biển như vậy để hù người
này".
"Hahaha, cái này ngớ ngẩn thật
đấy".
"Này, đừng di chuyển, chúng ta
chụp một tấm ảnh đi!"
Mặc dù nhóm người này đang nô
đùa ầm ĩ ở đó.
Nhưng Vương Đại Khánh vẫn đứng
đằng xa, đánh chết cũng không
dám đến gần.
Cái gò nhỏ này ban đầu trông rất
bình thường.
Nhưng do sạt lở, hơn một nửa đất
đã bị cuốn trôi.
Lộ ra một lối dẫn vào bên trong.
Gạch đá trên lối vào có màu xanh
lam và phủ đầy rêu.
Tấm biển gỗ này đã tồn tại nhiều
năm, nét chữ trên đó khá mờ.
Đứng cách đường hầm này không
xa, Lý Phong có thể cảm nhận rõ
ràng một luồng gió lạnh từ bên
trong thổi ra.
"Này! Tôi nói cho các người biết, chỉ
ở đây chụp ảnh, nhìn ngắm thôi chứ
đừng đi vào!"
"Tôi nói thật, tất cả những người đi
vào đến giờ đều chưa ra được".
"Bao gồm một cựu giáo sư đại học,
người đã đưa một nhóm người đến
để nghiên cứu khảo cổ".
"Các người đừng giống mấy người
đó có vào mà không có ra!"
Vương Đại Khánh vừa nói vừa lùi
lại, hiển nhiên là ông ấy khiếp sợ
nơi này.
Và lời nói của ông ấy ngay lập tức
thu hút sự chú ý của giáo sư dẫn
đầu trong đội sinh viên đại học.
Vị giáo sư lập tức bước đến gần
Vương Đại Khánh và hỏi: "Ông bạn,
ông vừa nhắc đến việc có một đội
khảo cổ tiến vào ngôi mộ cổ này".
"Xin hỏi, năm đó ông có ở đây
không?"
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… sẽViên Lịch Hành cười: "Đúng thì saomà không đúng thì sao?"Viên Lịch Hành là một người kiêungạo.Anh ta luôn không hài lòng với việcgia tộc mình bị gia tộc lớn kia điềukhiển.Anh ta muốn dùng nỗ lực và thủđoạn của bản thân để thoát khỏi sựkiểm soát của người đứng sau kia.Vì vậy, đối với anh ta, những nhiệmvụ do người đàn ông đứng sau kiachỉ thị hoàn toàn không quan trọng.Hôm nay anh ta có mặt ở đây,không phải để truy tìm nguồn gốccủa chiếc bình sứ.Mục đích của anh ta rất đơn giản.Giết Lý Phong và Hứa Mộc Tình!Lúc này, một người mặc đồ đen đitới bên cạnh Viên Lịch Hành.Người đàn ông đang cầm một thiếtbị dò tìm trên tay.Anh ta nói với Viên Lịch Hành."Cậu chủ, họ dừng lại rồi".Viên Lịch Hành hơi nhếch mép cười,nói với người đàn ông: "Cậu lập tứcphái người lên quan sát đi"."Vâng!"Đội Hắc Phong là một đội tinh nhuệmà gia tộc nuôi dưỡng bằng cảnhân lực và vật lực.Các thành viên đều được tuyểnchọn từ khắp nơi trên thế giới khihọ mới bốn hoặc năm tuổi, sau khitrải qua quá trình huấn luyện vàcạnh tranh vô cùng khắc nghiệt, chỉnhững người nổi bật mới có thể vàođội này.Đối với Viên Lịch Hành, hôm nay cóđội Hắc Phong, bất kể kẻ xuất hiệnlà người hay ma, anh ta vẫn giếthết!Sau khi khóa chặt vị trí của LýPhong, Viên Lịch Hành cầm mộtchiếc kính viễn vọng trong tay,đứng từ trên cao nhìn xuống.Lúc này, Lý Phong và Vương ĐạiKhánh đang đứng bên hồ sen.Hứa Mộc Tình vẫn luôn theo sát LýPhong.Lý Phong từ đầu đến cuối không hềbuông tay cô.Anh luôn nắm chặt tay của Hứa MộcTình.Hứa Mộc Tình vì thế mà đỏ mặt tíatai.Nhưng bây giờ Lý Phong có lý dochính đáng, cho dù Hứa Mộc Tìnhcảm thấy xấu hổ, cô cũng khôngthể gạt tay Lý Phong ra.Hôm nay, cô để mặc cho Lý Phong‘cơ hội’ với mình.Vương Đại Khánh chỉ vào khu vựcxung quanh và nói với Lý Phong."Tôi không nhớ nơi đã mò đượcchiếc bình sứ trong tay của cậu"."Dù sao đi nữa, mấy năm nay, mỗituần tôi đều đến đây đãi bảo vật".Lý Phong nhìn xung quanh, sau đóánh mắt thuận theo hướng sôngnhìn sâu hơn vào trong núi.Trước khi Lý Phong mở miệng nói,Vương Đại Khánh đã biết Lý Phongmuốn nói gì nên vội lắc đầu."Lúc đến, tôi đã nói rõ với cậu rồiđấy"."Chúng ta không thể vào trong núiđược, trong đó có mấy thứ khôngsạch sẽ".Vương Đại Khánh lắc đầu rấtnhanh, như thể trong núi như cóthứ gì rất kinh khủng.Lý Phong cười nói: "Cho dù trongnúi có cái gì"."Thì giờ cũng là ban ngày, sợ gìchứ".“Chúng ta về làng trước khi mặt trờilặn là được mà”.Sự kiên trì của Vương Đại Khánhkhông kéo dài được bao lâu.Ngay sau đó, tiếng tin nhắn phát ratừ điện thoại di động trong túi ôngấy vang lên.Khi Vương Đại Khánh thấy tài khoảnngân hàng của mình đột ngột tăngthêm 50.000 nhân dân tệ.========== Truyện vừa hoàn thành ==========1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em2. Chú Hàng Xóm Là Chồng Em3. Cổ Thiên Nga4. Biến Thành Bé Thỏ LEGO=====================================Thái độ đánh chết cũng không vàonúi ban đầu đã thay đổi.Ông ấy nhìn Lý Phong nói: "Tôikhông biết chính xác cậu muốn làmcái gì?""Nhưng đã nói rõ rồi đấy, bất luậncó tìm được đồ hay không"."Thì cũng phải về làng trước khimặt trời lặn"."Nếu cậu không về, tôi sẽ tự về"."Đến lúc đó hai người ở trong núi,gặp phải chuyện gì cũng đừng tráchtôi!"Lý Phong gật đầu không chút nghĩngợi: "Được, quyết định vậy đi".Vương Đại Khánh rất thông thạovùng này.Dưới sự dẫn dắt của ông ấy, LýPhong và Hứa Mộc Tình nhanhchóng vào núi theo con đường núiquanh co.Ngay khi bước vào ngọn núi sâu,môi trường xung quanh lập tức thayđổi.Rõ ràng là có mặt trời rất lớn ở trênđầu.Và ánh sáng mặt trời cũng có thểchiếu vào người.Tuy nhiên, luôn cảm thấy không khíxung quanh vô cùng lạnh giá.Lý Phong luôn nắm chặt tay HứaMộc Tình.Anh phát hiện ra một lớp da gà nổitrên làn da mỏng manh của HứaMộc Tình.Không nhịn được hỏi cô: "Có lạnhkhông?"Hứa Mộc Tình khẽ gật đầu.Cô không ngờ sự chênh lệch nhiệtđộ giữa bên trong núi và bên ngoàilại lớn đến vậy.Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình rất mạnhmẽ.Lúc cô đang định nói cho Lý Phongbiết cô có thể kiên trì.Thì Lý Phong bất ngờ dùng hai taybế cô lên.Vẫn là kiểu bế công chúa tiêuchuẩn.Hứa Mộc Tình lập tức lại áp sát vàongực Lý Phong.Về phương diện này Lý Phong luônkhông biết xấu hổ.Tuy nhiên, da mặt của Hứa MộcTình không dày như của anh!Ngay cả khi đang ở trong hoàn cảnhhoang dã bây giờ, thì bên cạnh vẫncó người.Hơn nữa, Lý Phong khi làm việchoàn toàn không theo lẽ thường.Nếu đổi thành người thường, thìphải cởi áo khoác của mình ra mớiđúng.Làm gì có ai bế hẳn lên như vậy?Hứa Mộc Tình vội vàng nói: "Anh bỏem xuống đi. Con đường núi nàykhông dễ đi đâu"."Không sao đâu, nhắm mắt lại anhcũng đi được".Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành, ngườiđi theo phía sau, không khỏi hừlạnh khi nhìn thấy hành động của LýPhong."Hừ, ngu ngốc!""Lý Phong này còn ngốc hơn tôitưởng"."Không ngờ mấy năm nay Lý Tấn lạidành thời gian và sức lực cho loạiphế vật này"."Nhà họ Lý quả nhiên là tận rồi!"Nếu như không phải đi theo điều trachiếc bình sứ, Viên Lịch Hành đãgiết chết Lý Phong từ lâu rồi.Còn đối với Hứa Mộc Tình, hừ hừhừ.Nhìn qua ống nhòm, Viên Lịch Hànhphát hiện ra người phụ nữ này cònmặn mà hơn.Vẻ mặt ngại ngùng này càng tônthêm vẻ xinh đẹp cho cô.Nhìn cô làm Viên Lịch Hành cảmthấy ngứa ngáy.Anh ta muốn đi lên ngay bây giờ vàgiật Hứa Mộc Tình khỏi vòng taycủa Lý Phong.Sau đó tìm một nơi sạch sẽ rồi chàđạp cô!Khoảng một tiếng sau, mộ tướngquân đã ở trước mặt.Cùng lúc đó, Lý Phong cũng gặpmột đám người.Hình như là sinh viên đại học, trongsố đó có ba người trẻ tuổi, mộtngười giống như giáo sư đại học.Họ dường như vừa mới đến đây.Nhìn từ bên ngoài, ngôi mộ đạitướng này thực chất chỉ là một gòđất nhỏ.Thảm thực vật xung quanh tươi tốt.Lúc này, một nam sinh đột nhiêncười thành tiếng."Thì ra bên cạnh mộ tướng quân cómột tấm biển gỗ".Có bốn ký tự được viết trên tấmbiển bằng gỗ."Hung huyệt, cấm vào!""Nhìn xem, ở đây thế mà có ngườiviết tấm biển như vậy để hù ngườinày"."Hahaha, cái này ngớ ngẩn thậtđấy"."Này, đừng di chuyển, chúng tachụp một tấm ảnh đi!"Mặc dù nhóm người này đang nôđùa ầm ĩ ở đó.Nhưng Vương Đại Khánh vẫn đứngđằng xa, đánh chết cũng khôngdám đến gần.Cái gò nhỏ này ban đầu trông rấtbình thường.Nhưng do sạt lở, hơn một nửa đấtđã bị cuốn trôi.Lộ ra một lối dẫn vào bên trong.Gạch đá trên lối vào có màu xanhlam và phủ đầy rêu.Tấm biển gỗ này đã tồn tại nhiềunăm, nét chữ trên đó khá mờ.Đứng cách đường hầm này khôngxa, Lý Phong có thể cảm nhận rõràng một luồng gió lạnh từ bêntrong thổi ra."Này! Tôi nói cho các người biết, chỉở đây chụp ảnh, nhìn ngắm thôi chứđừng đi vào!""Tôi nói thật, tất cả những người đivào đến giờ đều chưa ra được"."Bao gồm một cựu giáo sư đại học,người đã đưa một nhóm người đếnđể nghiên cứu khảo cổ"."Các người đừng giống mấy ngườiđó có vào mà không có ra!"Vương Đại Khánh vừa nói vừa lùilại, hiển nhiên là ông ấy khiếp sợnơi này.Và lời nói của ông ấy ngay lập tứcthu hút sự chú ý của giáo sư dẫnđầu trong đội sinh viên đại học.Vị giáo sư lập tức bước đến gầnVương Đại Khánh và hỏi: "Ông bạn,ông vừa nhắc đến việc có một độikhảo cổ tiến vào ngôi mộ cổ này"."Xin hỏi, năm đó ông có ở đâykhông?"