“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 619: Một đường là đường
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… sống, một đường là đường chếtBởi vì vừa rồi khi Lý Đông Đồngđang tính toán, phát hiện ngón taycủa Lý Phong cũng đang gõ nhẹtrên mặt đất.Những gì Lý Phong sử dụng là mộtphương pháp tính toán rất tiên tiến.Dù sao thì, khi tính toán, Lý ĐôngĐông đã sử dụng máy tính.Còn Lý Phong lại tính nhẩm!Mà tốc độ tính toán còn nhanh hơnLý Đông Đông.Lâu Hán Quang định vị lại vị trí haisố mà Lý Phong viết.Ông ấy phát hiện ra vị trí mà LýPhong viết không phải là lối vàolăng mộ tướng quân.Nhưng xét theo máy định vị toàncầu, cách cổng lăng mộ đại tướngkhông xa.Lâu Hán Quang vội hỏi Lý Phong."Xin lỗi, vị trí mà anh tính ra này làchỗ nào vậy?"Lý Phong chỉ tay về phía tấm biểncách đó không xa.Nói: "Biển báo này đã viết rất rõràng. Trước mặt mọi người là hunghuyệt".Lâu Hán Quang dù sao cũng là mộtchuyên gia khảo cổ học. Ông ấy độtnhiên vỗ tay một cái, như bừngtỉnh."Tôi hiểu rồi!""Người xưa xây mộ luôn có hai lốivào"."Một là đường sống, hai là đườngchết!"“Đường sống là đường đi dành chocon cháu đến tế bái”."Và đường chết dùng để đối phó vớinhững tên trộm!"Lý Phong khẽ gật đầu."Tôi đã sử dụng phương pháp tínhtoán "Quy Tàng", để tính toán rađường chết"."Còn học sinh ông đã tính ra đườngsống".Nói xong, Lý Phong nắm tay HứaMộc Tình, đi về phía con đường gọilà đường chết.Lâu Hán Quang không hiểu, ông ấynhanh chóng đi theo Lý Phong."Sao đã phát hiện ra nó là đườngchết mà anh vẫn đi vào vậy?"Lý Phong nhẹ nói: "Bình thường núithì đỉnh ở giữa cao, thấp ở hai bên"."Nhưng ngọn núi Tướng Quân nàylại cao ở hai bên và thấp ở giữa"."Toàn bộ ngọn núi chính là mộthung huyệt!""Tại sao dân làng địa phương khôngdám lên núi ngay cả khi là giữa banngày"."Tại sao rõ ràng là đang là quý Inhưng lại cảm thấy lạnh lẽo nhưvậy?""Đó là bởi vì từ trường địa lý ở đâykhác với những nơi khác"."Về mặt thuật ngữ chuyên môn, đólà sự đảo ngược của âm và dương,sống là chết, chết là sống!"Lý Phong vừa dứt lời, Viên LịchThừa đột nhiên cười lạnh một tiếng."Hừ, mày coi chúng tao là đồ ngốcđấy à!""Giáo sư, đừng nghe hắn nói. Chắcchắn thằng này cố tình muốn đưachúng ta vào ngõ cụt đấy"."Mà cái đường chết kia có tồn tạihay không cũng là vấn đề đấy!""Chúng ta đã từng đi theo giáo sưxuống bao nhiêu cái mộ huyệt.Những thứ có trong bảo tàng kia,đều là chúng ta đóng góp màthành!?""Bây giờ một người ngoài ngànhkhông biết từ đâu đến định làm lệchhướng đi của chúng ta à!?""Buồn cười!"Nói xong, Viên Lịch Thừa xua tay."Anh em, đi thôi!""Hôm nay tôi sẽ dẫn đường, tôi sẽđưa mọi người đến mộ tướng quântham quan nửa ngày!"Nói xong, Viên Lịch Thừa vênh váođi về phía lối đi lát gạch đá xanh.Ở đằng xa, Viên Lịch Hành, ngườiđang quan sát qua kính viễn vọng,khẽ gật đầu."Tuy rằng không có ích gì nhiều,nhưng dù sao nó vẫn là con nhà họViên chúng ta".“Chỉ cần xác định được hướng điđúng đắn, thì cứ vậy mà tiến thôi”."Đây mới là bí quyết thành côngthực sự!""Ai mà giống thằng Lý Phong cứ bớimóc ra thế chứ?""Ngớ ngẩn!"Nhìn thấy Viên Lịch Thừa dẫn theomấy đàn em, kiêu ngạo tiến vàotrong lối đi.Lý Phong cười với Hứa Mộc Tìnhbên cạnh nói: "Bà xã, em đếm đếnbảy đi".Thế là, Hứa Mộc Tình bắt đầu đếmngược như Lý Phong đã nói."Bảy"."Sáu"...."Ba"."Hai"."Một".Khi Hứa Mộc Tình đếm đến số cuốicùng, tiếng nhóm người la hét tronglối đi đột nhiên vang lên!Sau đó, qua kính viễn vọng, ViênLịch Hành sững sờ khi nhìn thấynhóm người của Viên Lịch Thừa,kinh hãi chạy ra khỏi đó."Chuyện gì vậy?"Viên Lịch Hành cũng choáng váng.Anh ta kéo Ngô Lương đến bêncạnh mình.Nâng cả người của Ngô Lương lênkhỏi mặt đất, đồng thời nhìn chằmchằm vào Ngô Lương bằng ánh mắtgiết người."Mau nói cho tôi biết, đã xảy rachuyện gì?"Ngô Lương run rẩy: "Cậu chủ, tôi,tôi cũng không biết".Lúc này, đàn em của Viên Lịch Thừachạy đến trước mặt Lâu HánQuang, hét lên với Lâu Hán Quang:"Giáo sư, bên trong có xác chết!""Chúng em vừa đi vào không baoxa thì nhìn thấy hai xác chết. Chúngđã trở thành xương!"Lâu Hán Quang vô cùng kinh ngạc,khi ông ấy quay đầu lại hỏi LýPhong, thì ông ấy phát hiện ra rằngLý Phong đã đưa Hứa Mộc Tình đirồi.Lâu Hán Quang do dự một chút,sau đó lập tức dẫn học sinh đi theobước chân của Lý Phong.Viên Lịch Thừa lúc này đã im mồm.Dáng đi của hắn trông hơi kỳ cục.Nếu quan sát kỹ, không khó để pháthiện quần của Viên Lịch Thừa có vếtnước...Nhóm người đi theo Lý Phong vàđến phía dưới của một thác nước.Dường như hoàn toàn không có lốivào, nhưng Lý Phong đã đẩy mộtđám cỏ rậm rạp sang một bên, thựcsự có một cái hang nhỏ trước mặt.Tuy nhiên, khi Lý Phong và cả nhómtiến vào lối đi của lăng mộ dọc theohang động.Thì phát hiện ra ngôi mộ đã bị bỏtrống từ lâu.Giờ ở đây chỉ còn lại một số thứkhông có gì đáng giá.Lâu Hán Quang tìm thấy một chiếcquan tài trong lăng mộ.Quan tài đã được mở ra, có một bộxương mặc áo giáp nằm bên trong.Cũng không có gì quá đáng giá.Tuy nhiên, những đồ vật này có ýnghĩa rất lớn đối với Lâu HánQuang.Ông ấy nhanh chóng huy động mọingười bắt đầu chụp ảnh, đồng thờigọi một đội khảo cổ chuyên nghiệpkhác đến.Lý Phong không có hứng thú vớikhảo cổ, anh tiến vào lăng mộ nàylà để tìm dấu vết Lý Mộc để lại.Quả nhiên, Lý Phong đã tìm thấymột vật trong ngôi mộ.Một quả cầu thủy tinh.Quả cầu thủy tinh này được giấutrong một góc nhỏ, rất kín đáo.Nếu quả cầu thủy tinh được đặt ởbất cứ đâu bên ngoài, e rằng ngaycả một đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ xemthường nó. Chí𝙣h chủ, 𝘳ủ bạ𝙣 đọc ch𝓊𝙣g ( T𝘳𝐔𝑚T𝘳𝓊 𝙮ệ𝙣.V𝙣 )Nhưng ở đây, nó có vẻ rất lạ.Hơn nữa, nhìn thoáng qua Lý Phongcũng nhận ra quả cầu thủy tinh này,nó là món đồ chơi mà hai anh emthường chơi khi còn nhỏ.Khi Lý Phong đưa tay nhặt quả cầuthủy tinh lên, giọng nói của ViênLịch Thừa đột nhiên vang lên saulưng."Bỏ cái vuốt chó của mày xuống".Vào lúc này, liền thấy Viên LịchThừa cùng với một vài đàn em củahắn đang vênh váo bước vào.Chúng chặn Lý Phong và Hứa MộcTình trong ngôi mộ nhỏ.Khuôn mặt của những tên này trànngập nụ cười tà ác.Đặc biệt là Viên Lịch Thừa, ánh mắthung hăng tràn đầy tính chiếm hữu,giống như sói đói!Chiếu đèn pin vào người Hứa MộcTình, Viên Lịch Thừa từng bước tớigần."Tao không thể nhịn được nữa"."Vừa rồi ở bên ngoài cảm thấy côgái này ngon đấy!""Không ngờ vào đây mới thấy sứchút của cô ấy ngày càng lớn. Oa!Ngon thật đấy!"Trên khuôn mặt Hứa Mộc Tìnhkhông có chút hoảng sợ nào.Cô lạnh lùng nói: "Các người địnhlàm gì?"Viên Lịch Thừa đột nhiên phá lêncười: "Hahahaha! Cô ấy hỏi chúngta làm gì kìa? Anh em, nói cho cô ấybiết chúng ta sẽ làm gì đi?""Hehehe, người đẹp, cô nghĩ chúngtôi sẽ làm gì?"
sống, một đường là đường chết
Bởi vì vừa rồi khi Lý Đông Đồng
đang tính toán, phát hiện ngón tay
của Lý Phong cũng đang gõ nhẹ
trên mặt đất.
Những gì Lý Phong sử dụng là một
phương pháp tính toán rất tiên tiến.
Dù sao thì, khi tính toán, Lý Đông
Đông đã sử dụng máy tính.
Còn Lý Phong lại tính nhẩm!
Mà tốc độ tính toán còn nhanh hơn
Lý Đông Đông.
Lâu Hán Quang định vị lại vị trí hai
số mà Lý Phong viết.
Ông ấy phát hiện ra vị trí mà Lý
Phong viết không phải là lối vào
lăng mộ tướng quân.
Nhưng xét theo máy định vị toàn
cầu, cách cổng lăng mộ đại tướng
không xa.
Lâu Hán Quang vội hỏi Lý Phong.
"Xin lỗi, vị trí mà anh tính ra này là
chỗ nào vậy?"
Lý Phong chỉ tay về phía tấm biển
cách đó không xa.
Nói: "Biển báo này đã viết rất rõ
ràng. Trước mặt mọi người là hung
huyệt".
Lâu Hán Quang dù sao cũng là một
chuyên gia khảo cổ học. Ông ấy đột
nhiên vỗ tay một cái, như bừng
tỉnh.
"Tôi hiểu rồi!"
"Người xưa xây mộ luôn có hai lối
vào".
"Một là đường sống, hai là đường
chết!"
“Đường sống là đường đi dành cho
con cháu đến tế bái”.
"Và đường chết dùng để đối phó với
những tên trộm!"
Lý Phong khẽ gật đầu.
"Tôi đã sử dụng phương pháp tính
toán "Quy Tàng", để tính toán ra
đường chết".
"Còn học sinh ông đã tính ra đường
sống".
Nói xong, Lý Phong nắm tay Hứa
Mộc Tình, đi về phía con đường gọi
là đường chết.
Lâu Hán Quang không hiểu, ông ấy
nhanh chóng đi theo Lý Phong.
"Sao đã phát hiện ra nó là đường
chết mà anh vẫn đi vào vậy?"
Lý Phong nhẹ nói: "Bình thường núi
thì đỉnh ở giữa cao, thấp ở hai bên".
"Nhưng ngọn núi Tướng Quân này
lại cao ở hai bên và thấp ở giữa".
"Toàn bộ ngọn núi chính là một
hung huyệt!"
"Tại sao dân làng địa phương không
dám lên núi ngay cả khi là giữa ban
ngày".
"Tại sao rõ ràng là đang là quý I
nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo như
vậy?"
"Đó là bởi vì từ trường địa lý ở đây
khác với những nơi khác".
"Về mặt thuật ngữ chuyên môn, đó
là sự đảo ngược của âm và dương,
sống là chết, chết là sống!"
Lý Phong vừa dứt lời, Viên Lịch
Thừa đột nhiên cười lạnh một tiếng.
"Hừ, mày coi chúng tao là đồ ngốc
đấy à!"
"Giáo sư, đừng nghe hắn nói. Chắc
chắn thằng này cố tình muốn đưa
chúng ta vào ngõ cụt đấy".
"Mà cái đường chết kia có tồn tại
hay không cũng là vấn đề đấy!"
"Chúng ta đã từng đi theo giáo sư
xuống bao nhiêu cái mộ huyệt.
Những thứ có trong bảo tàng kia,
đều là chúng ta đóng góp mà
thành!?"
"Bây giờ một người ngoài ngành
không biết từ đâu đến định làm lệch
hướng đi của chúng ta à!?"
"Buồn cười!"
Nói xong, Viên Lịch Thừa xua tay.
"Anh em, đi thôi!"
"Hôm nay tôi sẽ dẫn đường, tôi sẽ
đưa mọi người đến mộ tướng quân
tham quan nửa ngày!"
Nói xong, Viên Lịch Thừa vênh váo
đi về phía lối đi lát gạch đá xanh.
Ở đằng xa, Viên Lịch Hành, người
đang quan sát qua kính viễn vọng,
khẽ gật đầu.
"Tuy rằng không có ích gì nhiều,
nhưng dù sao nó vẫn là con nhà họ
Viên chúng ta".
“Chỉ cần xác định được hướng đi
đúng đắn, thì cứ vậy mà tiến thôi”.
"Đây mới là bí quyết thành công
thực sự!"
"Ai mà giống thằng Lý Phong cứ bới
móc ra thế chứ?"
"Ngớ ngẩn!"
Nhìn thấy Viên Lịch Thừa dẫn theo
mấy đàn em, kiêu ngạo tiến vào
trong lối đi.
Lý Phong cười với Hứa Mộc Tình
bên cạnh nói: "Bà xã, em đếm đến
bảy đi".
Thế là, Hứa Mộc Tình bắt đầu đếm
ngược như Lý Phong đã nói.
"Bảy".
"Sáu".
...
"Ba".
"Hai".
"Một".
Khi Hứa Mộc Tình đếm đến số cuối
cùng, tiếng nhóm người la hét trong
lối đi đột nhiên vang lên!
Sau đó, qua kính viễn vọng, Viên
Lịch Hành sững sờ khi nhìn thấy
nhóm người của Viên Lịch Thừa,
kinh hãi chạy ra khỏi đó.
"Chuyện gì vậy?"
Viên Lịch Hành cũng choáng váng.
Anh ta kéo Ngô Lương đến bên
cạnh mình.
Nâng cả người của Ngô Lương lên
khỏi mặt đất, đồng thời nhìn chằm
chằm vào Ngô Lương bằng ánh mắt
giết người.
"Mau nói cho tôi biết, đã xảy ra
chuyện gì?"
Ngô Lương run rẩy: "Cậu chủ, tôi,
tôi cũng không biết".
Lúc này, đàn em của Viên Lịch Thừa
chạy đến trước mặt Lâu Hán
Quang, hét lên với Lâu Hán Quang:
"Giáo sư, bên trong có xác chết!"
"Chúng em vừa đi vào không bao
xa thì nhìn thấy hai xác chết. Chúng
đã trở thành xương!"
Lâu Hán Quang vô cùng kinh ngạc,
khi ông ấy quay đầu lại hỏi Lý
Phong, thì ông ấy phát hiện ra rằng
Lý Phong đã đưa Hứa Mộc Tình đi
rồi.
Lâu Hán Quang do dự một chút,
sau đó lập tức dẫn học sinh đi theo
bước chân của Lý Phong.
Viên Lịch Thừa lúc này đã im mồm.
Dáng đi của hắn trông hơi kỳ cục.
Nếu quan sát kỹ, không khó để phát
hiện quần của Viên Lịch Thừa có vết
nước...
Nhóm người đi theo Lý Phong và
đến phía dưới của một thác nước.
Dường như hoàn toàn không có lối
vào, nhưng Lý Phong đã đẩy một
đám cỏ rậm rạp sang một bên, thực
sự có một cái hang nhỏ trước mặt.
Tuy nhiên, khi Lý Phong và cả nhóm
tiến vào lối đi của lăng mộ dọc theo
hang động.
Thì phát hiện ra ngôi mộ đã bị bỏ
trống từ lâu.
Giờ ở đây chỉ còn lại một số thứ
không có gì đáng giá.
Lâu Hán Quang tìm thấy một chiếc
quan tài trong lăng mộ.
Quan tài đã được mở ra, có một bộ
xương mặc áo giáp nằm bên trong.
Cũng không có gì quá đáng giá.
Tuy nhiên, những đồ vật này có ý
nghĩa rất lớn đối với Lâu Hán
Quang.
Ông ấy nhanh chóng huy động mọi
người bắt đầu chụp ảnh, đồng thời
gọi một đội khảo cổ chuyên nghiệp
khác đến.
Lý Phong không có hứng thú với
khảo cổ, anh tiến vào lăng mộ này
là để tìm dấu vết Lý Mộc để lại.
Quả nhiên, Lý Phong đã tìm thấy
một vật trong ngôi mộ.
Một quả cầu thủy tinh.
Quả cầu thủy tinh này được giấu
trong một góc nhỏ, rất kín đáo.
Nếu quả cầu thủy tinh được đặt ở
bất cứ đâu bên ngoài, e rằng ngay
cả một đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ xem
thường nó. Chí𝙣h chủ, 𝘳ủ bạ𝙣 đọc ch𝓊𝙣g ( T𝘳𝐔𝑚T𝘳𝓊 𝙮ệ𝙣.V𝙣 )
Nhưng ở đây, nó có vẻ rất lạ.
Hơn nữa, nhìn thoáng qua Lý Phong
cũng nhận ra quả cầu thủy tinh này,
nó là món đồ chơi mà hai anh em
thường chơi khi còn nhỏ.
Khi Lý Phong đưa tay nhặt quả cầu
thủy tinh lên, giọng nói của Viên
Lịch Thừa đột nhiên vang lên sau
lưng.
"Bỏ cái vuốt chó của mày xuống".
Vào lúc này, liền thấy Viên Lịch
Thừa cùng với một vài đàn em của
hắn đang vênh váo bước vào.
Chúng chặn Lý Phong và Hứa Mộc
Tình trong ngôi mộ nhỏ.
Khuôn mặt của những tên này tràn
ngập nụ cười tà ác.
Đặc biệt là Viên Lịch Thừa, ánh mắt
hung hăng tràn đầy tính chiếm hữu,
giống như sói đói!
Chiếu đèn pin vào người Hứa Mộc
Tình, Viên Lịch Thừa từng bước tới
gần.
"Tao không thể nhịn được nữa".
"Vừa rồi ở bên ngoài cảm thấy cô
gái này ngon đấy!"
"Không ngờ vào đây mới thấy sức
hút của cô ấy ngày càng lớn. Oa!
Ngon thật đấy!"
Trên khuôn mặt Hứa Mộc Tình
không có chút hoảng sợ nào.
Cô lạnh lùng nói: "Các người định
làm gì?"
Viên Lịch Thừa đột nhiên phá lên
cười: "Hahahaha! Cô ấy hỏi chúng
ta làm gì kìa? Anh em, nói cho cô ấy
biết chúng ta sẽ làm gì đi?"
"Hehehe, người đẹp, cô nghĩ chúng
tôi sẽ làm gì?"
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… sống, một đường là đường chếtBởi vì vừa rồi khi Lý Đông Đồngđang tính toán, phát hiện ngón taycủa Lý Phong cũng đang gõ nhẹtrên mặt đất.Những gì Lý Phong sử dụng là mộtphương pháp tính toán rất tiên tiến.Dù sao thì, khi tính toán, Lý ĐôngĐông đã sử dụng máy tính.Còn Lý Phong lại tính nhẩm!Mà tốc độ tính toán còn nhanh hơnLý Đông Đông.Lâu Hán Quang định vị lại vị trí haisố mà Lý Phong viết.Ông ấy phát hiện ra vị trí mà LýPhong viết không phải là lối vàolăng mộ tướng quân.Nhưng xét theo máy định vị toàncầu, cách cổng lăng mộ đại tướngkhông xa.Lâu Hán Quang vội hỏi Lý Phong."Xin lỗi, vị trí mà anh tính ra này làchỗ nào vậy?"Lý Phong chỉ tay về phía tấm biểncách đó không xa.Nói: "Biển báo này đã viết rất rõràng. Trước mặt mọi người là hunghuyệt".Lâu Hán Quang dù sao cũng là mộtchuyên gia khảo cổ học. Ông ấy độtnhiên vỗ tay một cái, như bừngtỉnh."Tôi hiểu rồi!""Người xưa xây mộ luôn có hai lốivào"."Một là đường sống, hai là đườngchết!"“Đường sống là đường đi dành chocon cháu đến tế bái”."Và đường chết dùng để đối phó vớinhững tên trộm!"Lý Phong khẽ gật đầu."Tôi đã sử dụng phương pháp tínhtoán "Quy Tàng", để tính toán rađường chết"."Còn học sinh ông đã tính ra đườngsống".Nói xong, Lý Phong nắm tay HứaMộc Tình, đi về phía con đường gọilà đường chết.Lâu Hán Quang không hiểu, ông ấynhanh chóng đi theo Lý Phong."Sao đã phát hiện ra nó là đườngchết mà anh vẫn đi vào vậy?"Lý Phong nhẹ nói: "Bình thường núithì đỉnh ở giữa cao, thấp ở hai bên"."Nhưng ngọn núi Tướng Quân nàylại cao ở hai bên và thấp ở giữa"."Toàn bộ ngọn núi chính là mộthung huyệt!""Tại sao dân làng địa phương khôngdám lên núi ngay cả khi là giữa banngày"."Tại sao rõ ràng là đang là quý Inhưng lại cảm thấy lạnh lẽo nhưvậy?""Đó là bởi vì từ trường địa lý ở đâykhác với những nơi khác"."Về mặt thuật ngữ chuyên môn, đólà sự đảo ngược của âm và dương,sống là chết, chết là sống!"Lý Phong vừa dứt lời, Viên LịchThừa đột nhiên cười lạnh một tiếng."Hừ, mày coi chúng tao là đồ ngốcđấy à!""Giáo sư, đừng nghe hắn nói. Chắcchắn thằng này cố tình muốn đưachúng ta vào ngõ cụt đấy"."Mà cái đường chết kia có tồn tạihay không cũng là vấn đề đấy!""Chúng ta đã từng đi theo giáo sưxuống bao nhiêu cái mộ huyệt.Những thứ có trong bảo tàng kia,đều là chúng ta đóng góp màthành!?""Bây giờ một người ngoài ngànhkhông biết từ đâu đến định làm lệchhướng đi của chúng ta à!?""Buồn cười!"Nói xong, Viên Lịch Thừa xua tay."Anh em, đi thôi!""Hôm nay tôi sẽ dẫn đường, tôi sẽđưa mọi người đến mộ tướng quântham quan nửa ngày!"Nói xong, Viên Lịch Thừa vênh váođi về phía lối đi lát gạch đá xanh.Ở đằng xa, Viên Lịch Hành, ngườiđang quan sát qua kính viễn vọng,khẽ gật đầu."Tuy rằng không có ích gì nhiều,nhưng dù sao nó vẫn là con nhà họViên chúng ta".“Chỉ cần xác định được hướng điđúng đắn, thì cứ vậy mà tiến thôi”."Đây mới là bí quyết thành côngthực sự!""Ai mà giống thằng Lý Phong cứ bớimóc ra thế chứ?""Ngớ ngẩn!"Nhìn thấy Viên Lịch Thừa dẫn theomấy đàn em, kiêu ngạo tiến vàotrong lối đi.Lý Phong cười với Hứa Mộc Tìnhbên cạnh nói: "Bà xã, em đếm đếnbảy đi".Thế là, Hứa Mộc Tình bắt đầu đếmngược như Lý Phong đã nói."Bảy"."Sáu"...."Ba"."Hai"."Một".Khi Hứa Mộc Tình đếm đến số cuốicùng, tiếng nhóm người la hét tronglối đi đột nhiên vang lên!Sau đó, qua kính viễn vọng, ViênLịch Hành sững sờ khi nhìn thấynhóm người của Viên Lịch Thừa,kinh hãi chạy ra khỏi đó."Chuyện gì vậy?"Viên Lịch Hành cũng choáng váng.Anh ta kéo Ngô Lương đến bêncạnh mình.Nâng cả người của Ngô Lương lênkhỏi mặt đất, đồng thời nhìn chằmchằm vào Ngô Lương bằng ánh mắtgiết người."Mau nói cho tôi biết, đã xảy rachuyện gì?"Ngô Lương run rẩy: "Cậu chủ, tôi,tôi cũng không biết".Lúc này, đàn em của Viên Lịch Thừachạy đến trước mặt Lâu HánQuang, hét lên với Lâu Hán Quang:"Giáo sư, bên trong có xác chết!""Chúng em vừa đi vào không baoxa thì nhìn thấy hai xác chết. Chúngđã trở thành xương!"Lâu Hán Quang vô cùng kinh ngạc,khi ông ấy quay đầu lại hỏi LýPhong, thì ông ấy phát hiện ra rằngLý Phong đã đưa Hứa Mộc Tình đirồi.Lâu Hán Quang do dự một chút,sau đó lập tức dẫn học sinh đi theobước chân của Lý Phong.Viên Lịch Thừa lúc này đã im mồm.Dáng đi của hắn trông hơi kỳ cục.Nếu quan sát kỹ, không khó để pháthiện quần của Viên Lịch Thừa có vếtnước...Nhóm người đi theo Lý Phong vàđến phía dưới của một thác nước.Dường như hoàn toàn không có lốivào, nhưng Lý Phong đã đẩy mộtđám cỏ rậm rạp sang một bên, thựcsự có một cái hang nhỏ trước mặt.Tuy nhiên, khi Lý Phong và cả nhómtiến vào lối đi của lăng mộ dọc theohang động.Thì phát hiện ra ngôi mộ đã bị bỏtrống từ lâu.Giờ ở đây chỉ còn lại một số thứkhông có gì đáng giá.Lâu Hán Quang tìm thấy một chiếcquan tài trong lăng mộ.Quan tài đã được mở ra, có một bộxương mặc áo giáp nằm bên trong.Cũng không có gì quá đáng giá.Tuy nhiên, những đồ vật này có ýnghĩa rất lớn đối với Lâu HánQuang.Ông ấy nhanh chóng huy động mọingười bắt đầu chụp ảnh, đồng thờigọi một đội khảo cổ chuyên nghiệpkhác đến.Lý Phong không có hứng thú vớikhảo cổ, anh tiến vào lăng mộ nàylà để tìm dấu vết Lý Mộc để lại.Quả nhiên, Lý Phong đã tìm thấymột vật trong ngôi mộ.Một quả cầu thủy tinh.Quả cầu thủy tinh này được giấutrong một góc nhỏ, rất kín đáo.Nếu quả cầu thủy tinh được đặt ởbất cứ đâu bên ngoài, e rằng ngaycả một đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ xemthường nó. Chí𝙣h chủ, 𝘳ủ bạ𝙣 đọc ch𝓊𝙣g ( T𝘳𝐔𝑚T𝘳𝓊 𝙮ệ𝙣.V𝙣 )Nhưng ở đây, nó có vẻ rất lạ.Hơn nữa, nhìn thoáng qua Lý Phongcũng nhận ra quả cầu thủy tinh này,nó là món đồ chơi mà hai anh emthường chơi khi còn nhỏ.Khi Lý Phong đưa tay nhặt quả cầuthủy tinh lên, giọng nói của ViênLịch Thừa đột nhiên vang lên saulưng."Bỏ cái vuốt chó của mày xuống".Vào lúc này, liền thấy Viên LịchThừa cùng với một vài đàn em củahắn đang vênh váo bước vào.Chúng chặn Lý Phong và Hứa MộcTình trong ngôi mộ nhỏ.Khuôn mặt của những tên này trànngập nụ cười tà ác.Đặc biệt là Viên Lịch Thừa, ánh mắthung hăng tràn đầy tính chiếm hữu,giống như sói đói!Chiếu đèn pin vào người Hứa MộcTình, Viên Lịch Thừa từng bước tớigần."Tao không thể nhịn được nữa"."Vừa rồi ở bên ngoài cảm thấy côgái này ngon đấy!""Không ngờ vào đây mới thấy sứchút của cô ấy ngày càng lớn. Oa!Ngon thật đấy!"Trên khuôn mặt Hứa Mộc Tìnhkhông có chút hoảng sợ nào.Cô lạnh lùng nói: "Các người địnhlàm gì?"Viên Lịch Thừa đột nhiên phá lêncười: "Hahahaha! Cô ấy hỏi chúngta làm gì kìa? Anh em, nói cho cô ấybiết chúng ta sẽ làm gì đi?""Hehehe, người đẹp, cô nghĩ chúngtôi sẽ làm gì?"