“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 635: Bảo tàng Sấm vương
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Nhưng điều thú vị là rõ ràng LýPhong ở thủ đô, ngày nào cũnghoạt động tự do.Nhưng lại không ai có thể nhìn thấyanh.Bởi vì tất cả những người mà mấythế gia phái đi theo dõi anh.Một là biến mất, hai là bị đánh quètay què chân rồi ném vào một gócxó xỉnh nào đó.Thậm chí bọn chúng còn không biếtlà ai làm.Thế nên giờ có rất nhiều người củathế gia không biết Lý Phong trôngthế nào.Lý Thiên Kiêu vừa nói đến bảo tàngSấm vương, sắc mặt Tần Vạn Hàoliền thay đổi.Mắt ông ta lóe lên.Cuối cùng như đã quyết tâm, ông tanói với Lý Thiên Kiêu."Nếu như cái bảo tàng này có liênquan đến bảo tàng Sấm vương, vậychúng ta không thể chậm chân hơnkẻ khác"."Bảo tàng Sấm vương là một miếngbánh ngon, chúng ta phải nghĩ cáchchiếm một phần, mà phần này càngnhiều càng tốt".Lúc nói chuyện, Mallory đã bướcvào phòng khách.Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào lậptức đi xuống.Vừa nãy nhìn từ xa Lý Thiên Kiêu đãthấy đám người Mallory trông rấthung dữ.Giờ đối mặt trực tiếp thế này LýThiên Kiêu mới phát hiện nhữngngười này trông còn hung ác hơnnhiều.Nhìn một đám người đang tươi cườithế thôi.Nhưng Lý Thiên Kiêu thấy vẻ mặttươi cười của bọn họ còn xấu hơnkhóc.Bọn họ giống như tên đao phủ dínhđầy máu tươi.Cho dù Lý Thiên Kiêu được sốngtrong nhung lụa từ nhỏ, là cô chiêukhông bao giờ nể nang ai.Nhưng lúc đối mặt với những ngườinày, bà ta cũng không dám làmquá.Lúc này bà ta im lặng, ngồi im bêncạnh Tần Vạn Hào.Giờ trong nhà này Tần Vạn Hào làchủ.Ông ta ngồi đối diện với Mallory.Đầu tiên cố ý để người làm pha choMallory một chén trà.Ông ta còn tưởng đám người nướcngoài này không hiểu về trà củaHoa Hạ.Nhưng Mallory nhấc chén trà lên,đầu tiên mở nắp ra, nhẹ nhàngngửi.Sau đó gã thổi một hơi vào chén tràđang bốc hơi nghi ngút.Dáng vẻ uống trà rất tự nhiên, nhãnhặn.Cả nhà Tần Vạn Hào ngây ra nhìn.Vẻ ngoài Mallory cực kỳ thô kệch.Trên người còn đằng đằng sát khí.Nhưng lúc gã uống trà lại khiếnngười ta cảm giác gã giống như mộtcậu ấm thế gia.Hình như gã rất am hiểu về trà.Mallory cười đậy nắp chén trà lại.Sau đó đặt nhẹ lên bàn, nói với TầnVạn Hào hai chữ: "Trà ngon".Nói tiếng Hoa Hạ rất chuẩn."Ông chủ Tần, ông lấy trà ngon đãitôi thế này có phải hơi lãng phí rồikhông?""Những người liếm máu trên lưỡidao như chúng tôi, cả đời này làmgì có cơ hội uống được ngụm tràngon như thế".Tần Vạn Hào cười nói: "Nếu cậuMallory thích, đợi lát nữa tôi dặnngười tặng cậu nửa cân".Mallory xua tay."Không cần, không cần đâu"."Lát nữa chắc chúng tôi phải điđường xá xa xôi, trèo đèo lội suối,không tiện mang theo nước trà bênngười".Nghe Mallory nói thế, Tần Vạn Hàohiểu sang ý khác.Ông ta liếc mắt với Lý Thiên Kiêu.Tần Vạn Hào tiếp lời: "Không biếtcậu Mallory chuẩn bị đi đâu?""Ngại quá, chúng tôi vốn là línhđánh thuê"."Người thuê yêu cầu chúng tôikhông được để lộ tin tức củachuyến đi lần này".Tần Vạn Hào gật đầu."Tôi hiểu ý của cậu, nếu đã thếchúng ta không nói chuyện nàynữa"."Lần này chúng tôi mời cậu đến vìcó chuyện muốn nhờ cậu thaychúng tôi giải quyết"."Chúng tôi nhận tiền làm việc, chỉcần ông chi tiền thì giết người cướpcủa chuyện gì chúng tôi cũng làmđược".Mallory là lính đánh thuê chânchính, trong đầu gã chỉ có tiền.Tần Vạn Hào cười, ông ta ra hiệucho quản gia đứng bên cạnh.Quản gia đưa bức ảnh đã chuẩn bịsẵn cho Mallory xem.Những bức ảnh này là do camerađã quay lại lúc đám người Lý Phongở trong phòng,.Mallory lật ảnh xem, thấy tổng cộngcó mười mấy tấm, bèn hỏi Tần VạnHào."Ông Tần, ông định xử lý đámngười này thế nào?""Vì số lượng người khá nhiều nêntôi sẽ lấy giá không rẻ đâu".Lý Thiên Kiêu vẫn luôn ngồi im bêncạnh Tần Vạn Hào nghe thấy thế.Lạnh lùng cười: "Giá cao thế nào?""Chúng tôi là một trong bốn thế gialớn ở thủ đô, không thiếu tiền".Mallory đập mấy bức ảnh chụp LýPhong lên bàn.Nhìn Tần Vạn Hào nói: "Đây là đạica của đám người này"."Nhìn hắn không khác người thườngnhưng chắc thực lực cũng khôngkém"."Nên giá của hắn là mười triệu đôla"."Bao nhiêu cơ?"Lý Thiên Kiêu đứng bật dậy, bà tacòn tưởng mình nghe nhầm.Mallory nói lại giá cả một lần nữa.Nghe xong, Lý Thiên Kiêu hơi tứcgiận: "Sao cậu không cướp luôn đi?"Tần Vạn Hào vội vàng vỗ về LýThiên Kiêu.Ông ta hỏi Mallory: "Sao giá ngườinày lại cao như vậy?"Mallory vẫn mỉm cười, gã không vộitrả lời Tần Vạn Hào.Mà rút ảnh chụp Vương Tiểu Thấtra nói."Giá người này là năm trăm nghìnđô la"."Những người còn lại giá là mộttrăm nghìn đô la"."Nếu giờ ông bà đã sẵn tiền, tôi sẽphái người đi xử lí bọn chúng, xếpđầu bọn chúng gọn gàng trong hộpquà gửi đến nhà ông bà".Lý Thiên Kiêu cười to: "Tôi từng gặpngười ngông cuồng nhưng chưathấy ai ngông cuồng như các cậu"."Các cậu tưởng chúng tôi ngu hả?""Một đám người thế thôi mà mởmồm đã đòi tôi một hai trăm triệuthế"."Coi tiền của chúng tôi từ trên trờirơi xuống chắc?"Mallory nhún vai, vẻ mặt khôngthèm để ý."Nếu không làm ăn được thì chúngtôi đi đây"."Trà của ông rất ngon, cảm ơn ôngđã mời".Vẻ ngoài của Mallory tuy thô kệch,nhưng cách hành xử của gã lạigiống như một con cáo gian xảo."Đợi đã".Tần Vạn Hào vội đứng lên.Ông ta xoa dịu Mallory ngồi xuống.Hỏi Mallory: "Cậu Mallory, tôi rất tòmò tại sao giá của người này lại caonhư vậy"."Bởi vì đối với các ông thì người nàyrất mạnh"."Để giết được hắn, tôi phải cử ra bacao thủ mạnh nhất dưới trướng củamình"."Còn những người khác, cho dù làai dưới trướng tôi cũng giải quyếtđược".Tần Vạn Hào nhìn mấy tấm hìnhcủa Lý Phong trên bàn."Vì sao cậu chỉ nhìn ảnh đã khẳngđịnh hắn rất mạnh chứ?""Tối qua lúc hắn đến nhà tôi, rõràng tôi cảm thấy hắn chẳng khácgì người bình thường cả"."Đó là cảm giác của ông mà thôi"."Đối với những người yếu như cácông thì ai chả giống nhau"."Chỉ có cao thủ trong giới như tôimới nhìn ra thực lực của hắn".Giọng điệu của Mallory chẳng thèmkhách khí."Ông Tần, tôi xin nói thẳng"."Từ lúc tôi đến nhà ông, tôi mới biếtthế gia đứng đầu thủ đô đúng là cótiếng mà không có miếng".
Nhưng điều thú vị là rõ ràng Lý
Phong ở thủ đô, ngày nào cũng
hoạt động tự do.
Nhưng lại không ai có thể nhìn thấy
anh.
Bởi vì tất cả những người mà mấy
thế gia phái đi theo dõi anh.
Một là biến mất, hai là bị đánh què
tay què chân rồi ném vào một góc
xó xỉnh nào đó.
Thậm chí bọn chúng còn không biết
là ai làm.
Thế nên giờ có rất nhiều người của
thế gia không biết Lý Phong trông
thế nào.
Lý Thiên Kiêu vừa nói đến bảo tàng
Sấm vương, sắc mặt Tần Vạn Hào
liền thay đổi.
Mắt ông ta lóe lên.
Cuối cùng như đã quyết tâm, ông ta
nói với Lý Thiên Kiêu.
"Nếu như cái bảo tàng này có liên
quan đến bảo tàng Sấm vương, vậy
chúng ta không thể chậm chân hơn
kẻ khác".
"Bảo tàng Sấm vương là một miếng
bánh ngon, chúng ta phải nghĩ cách
chiếm một phần, mà phần này càng
nhiều càng tốt".
Lúc nói chuyện, Mallory đã bước
vào phòng khách.
Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào lập
tức đi xuống.
Vừa nãy nhìn từ xa Lý Thiên Kiêu đã
thấy đám người Mallory trông rất
hung dữ.
Giờ đối mặt trực tiếp thế này Lý
Thiên Kiêu mới phát hiện những
người này trông còn hung ác hơn
nhiều.
Nhìn một đám người đang tươi cười
thế thôi.
Nhưng Lý Thiên Kiêu thấy vẻ mặt
tươi cười của bọn họ còn xấu hơn
khóc.
Bọn họ giống như tên đao phủ dính
đầy máu tươi.
Cho dù Lý Thiên Kiêu được sống
trong nhung lụa từ nhỏ, là cô chiêu
không bao giờ nể nang ai.
Nhưng lúc đối mặt với những người
này, bà ta cũng không dám làm
quá.
Lúc này bà ta im lặng, ngồi im bên
cạnh Tần Vạn Hào.
Giờ trong nhà này Tần Vạn Hào là
chủ.
Ông ta ngồi đối diện với Mallory.
Đầu tiên cố ý để người làm pha cho
Mallory một chén trà.
Ông ta còn tưởng đám người nước
ngoài này không hiểu về trà của
Hoa Hạ.
Nhưng Mallory nhấc chén trà lên,
đầu tiên mở nắp ra, nhẹ nhàng
ngửi.
Sau đó gã thổi một hơi vào chén trà
đang bốc hơi nghi ngút.
Dáng vẻ uống trà rất tự nhiên, nhã
nhặn.
Cả nhà Tần Vạn Hào ngây ra nhìn.
Vẻ ngoài Mallory cực kỳ thô kệch.
Trên người còn đằng đằng sát khí.
Nhưng lúc gã uống trà lại khiến
người ta cảm giác gã giống như một
cậu ấm thế gia.
Hình như gã rất am hiểu về trà.
Mallory cười đậy nắp chén trà lại.
Sau đó đặt nhẹ lên bàn, nói với Tần
Vạn Hào hai chữ: "Trà ngon".
Nói tiếng Hoa Hạ rất chuẩn.
"Ông chủ Tần, ông lấy trà ngon đãi
tôi thế này có phải hơi lãng phí rồi
không?"
"Những người liếm máu trên lưỡi
dao như chúng tôi, cả đời này làm
gì có cơ hội uống được ngụm trà
ngon như thế".
Tần Vạn Hào cười nói: "Nếu cậu
Mallory thích, đợi lát nữa tôi dặn
người tặng cậu nửa cân".
Mallory xua tay.
"Không cần, không cần đâu".
"Lát nữa chắc chúng tôi phải đi
đường xá xa xôi, trèo đèo lội suối,
không tiện mang theo nước trà bên
người".
Nghe Mallory nói thế, Tần Vạn Hào
hiểu sang ý khác.
Ông ta liếc mắt với Lý Thiên Kiêu.
Tần Vạn Hào tiếp lời: "Không biết
cậu Mallory chuẩn bị đi đâu?"
"Ngại quá, chúng tôi vốn là lính
đánh thuê".
"Người thuê yêu cầu chúng tôi
không được để lộ tin tức của
chuyến đi lần này".
Tần Vạn Hào gật đầu.
"Tôi hiểu ý của cậu, nếu đã thế
chúng ta không nói chuyện này
nữa".
"Lần này chúng tôi mời cậu đến vì
có chuyện muốn nhờ cậu thay
chúng tôi giải quyết".
"Chúng tôi nhận tiền làm việc, chỉ
cần ông chi tiền thì giết người cướp
của chuyện gì chúng tôi cũng làm
được".
Mallory là lính đánh thuê chân
chính, trong đầu gã chỉ có tiền.
Tần Vạn Hào cười, ông ta ra hiệu
cho quản gia đứng bên cạnh.
Quản gia đưa bức ảnh đã chuẩn bị
sẵn cho Mallory xem.
Những bức ảnh này là do camera
đã quay lại lúc đám người Lý Phong
ở trong phòng,.
Mallory lật ảnh xem, thấy tổng cộng
có mười mấy tấm, bèn hỏi Tần Vạn
Hào.
"Ông Tần, ông định xử lý đám
người này thế nào?"
"Vì số lượng người khá nhiều nên
tôi sẽ lấy giá không rẻ đâu".
Lý Thiên Kiêu vẫn luôn ngồi im bên
cạnh Tần Vạn Hào nghe thấy thế.
Lạnh lùng cười: "Giá cao thế nào?"
"Chúng tôi là một trong bốn thế gia
lớn ở thủ đô, không thiếu tiền".
Mallory đập mấy bức ảnh chụp Lý
Phong lên bàn.
Nhìn Tần Vạn Hào nói: "Đây là đại
ca của đám người này".
"Nhìn hắn không khác người thường
nhưng chắc thực lực cũng không
kém".
"Nên giá của hắn là mười triệu đô
la".
"Bao nhiêu cơ?"
Lý Thiên Kiêu đứng bật dậy, bà ta
còn tưởng mình nghe nhầm.
Mallory nói lại giá cả một lần nữa.
Nghe xong, Lý Thiên Kiêu hơi tức
giận: "Sao cậu không cướp luôn đi?"
Tần Vạn Hào vội vàng vỗ về Lý
Thiên Kiêu.
Ông ta hỏi Mallory: "Sao giá người
này lại cao như vậy?"
Mallory vẫn mỉm cười, gã không vội
trả lời Tần Vạn Hào.
Mà rút ảnh chụp Vương Tiểu Thất
ra nói.
"Giá người này là năm trăm nghìn
đô la".
"Những người còn lại giá là một
trăm nghìn đô la".
"Nếu giờ ông bà đã sẵn tiền, tôi sẽ
phái người đi xử lí bọn chúng, xếp
đầu bọn chúng gọn gàng trong hộp
quà gửi đến nhà ông bà".
Lý Thiên Kiêu cười to: "Tôi từng gặp
người ngông cuồng nhưng chưa
thấy ai ngông cuồng như các cậu".
"Các cậu tưởng chúng tôi ngu hả?"
"Một đám người thế thôi mà mở
mồm đã đòi tôi một hai trăm triệu
thế".
"Coi tiền của chúng tôi từ trên trời
rơi xuống chắc?"
Mallory nhún vai, vẻ mặt không
thèm để ý.
"Nếu không làm ăn được thì chúng
tôi đi đây".
"Trà của ông rất ngon, cảm ơn ông
đã mời".
Vẻ ngoài của Mallory tuy thô kệch,
nhưng cách hành xử của gã lại
giống như một con cáo gian xảo.
"Đợi đã".
Tần Vạn Hào vội đứng lên.
Ông ta xoa dịu Mallory ngồi xuống.
Hỏi Mallory: "Cậu Mallory, tôi rất tò
mò tại sao giá của người này lại cao
như vậy".
"Bởi vì đối với các ông thì người này
rất mạnh".
"Để giết được hắn, tôi phải cử ra ba
cao thủ mạnh nhất dưới trướng của
mình".
"Còn những người khác, cho dù là
ai dưới trướng tôi cũng giải quyết
được".
Tần Vạn Hào nhìn mấy tấm hình
của Lý Phong trên bàn.
"Vì sao cậu chỉ nhìn ảnh đã khẳng
định hắn rất mạnh chứ?"
"Tối qua lúc hắn đến nhà tôi, rõ
ràng tôi cảm thấy hắn chẳng khác
gì người bình thường cả".
"Đó là cảm giác của ông mà thôi".
"Đối với những người yếu như các
ông thì ai chả giống nhau".
"Chỉ có cao thủ trong giới như tôi
mới nhìn ra thực lực của hắn".
Giọng điệu của Mallory chẳng thèm
khách khí.
"Ông Tần, tôi xin nói thẳng".
"Từ lúc tôi đến nhà ông, tôi mới biết
thế gia đứng đầu thủ đô đúng là có
tiếng mà không có miếng".
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Nhưng điều thú vị là rõ ràng LýPhong ở thủ đô, ngày nào cũnghoạt động tự do.Nhưng lại không ai có thể nhìn thấyanh.Bởi vì tất cả những người mà mấythế gia phái đi theo dõi anh.Một là biến mất, hai là bị đánh quètay què chân rồi ném vào một gócxó xỉnh nào đó.Thậm chí bọn chúng còn không biếtlà ai làm.Thế nên giờ có rất nhiều người củathế gia không biết Lý Phong trôngthế nào.Lý Thiên Kiêu vừa nói đến bảo tàngSấm vương, sắc mặt Tần Vạn Hàoliền thay đổi.Mắt ông ta lóe lên.Cuối cùng như đã quyết tâm, ông tanói với Lý Thiên Kiêu."Nếu như cái bảo tàng này có liênquan đến bảo tàng Sấm vương, vậychúng ta không thể chậm chân hơnkẻ khác"."Bảo tàng Sấm vương là một miếngbánh ngon, chúng ta phải nghĩ cáchchiếm một phần, mà phần này càngnhiều càng tốt".Lúc nói chuyện, Mallory đã bướcvào phòng khách.Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào lậptức đi xuống.Vừa nãy nhìn từ xa Lý Thiên Kiêu đãthấy đám người Mallory trông rấthung dữ.Giờ đối mặt trực tiếp thế này LýThiên Kiêu mới phát hiện nhữngngười này trông còn hung ác hơnnhiều.Nhìn một đám người đang tươi cườithế thôi.Nhưng Lý Thiên Kiêu thấy vẻ mặttươi cười của bọn họ còn xấu hơnkhóc.Bọn họ giống như tên đao phủ dínhđầy máu tươi.Cho dù Lý Thiên Kiêu được sốngtrong nhung lụa từ nhỏ, là cô chiêukhông bao giờ nể nang ai.Nhưng lúc đối mặt với những ngườinày, bà ta cũng không dám làmquá.Lúc này bà ta im lặng, ngồi im bêncạnh Tần Vạn Hào.Giờ trong nhà này Tần Vạn Hào làchủ.Ông ta ngồi đối diện với Mallory.Đầu tiên cố ý để người làm pha choMallory một chén trà.Ông ta còn tưởng đám người nướcngoài này không hiểu về trà củaHoa Hạ.Nhưng Mallory nhấc chén trà lên,đầu tiên mở nắp ra, nhẹ nhàngngửi.Sau đó gã thổi một hơi vào chén tràđang bốc hơi nghi ngút.Dáng vẻ uống trà rất tự nhiên, nhãnhặn.Cả nhà Tần Vạn Hào ngây ra nhìn.Vẻ ngoài Mallory cực kỳ thô kệch.Trên người còn đằng đằng sát khí.Nhưng lúc gã uống trà lại khiếnngười ta cảm giác gã giống như mộtcậu ấm thế gia.Hình như gã rất am hiểu về trà.Mallory cười đậy nắp chén trà lại.Sau đó đặt nhẹ lên bàn, nói với TầnVạn Hào hai chữ: "Trà ngon".Nói tiếng Hoa Hạ rất chuẩn."Ông chủ Tần, ông lấy trà ngon đãitôi thế này có phải hơi lãng phí rồikhông?""Những người liếm máu trên lưỡidao như chúng tôi, cả đời này làmgì có cơ hội uống được ngụm tràngon như thế".Tần Vạn Hào cười nói: "Nếu cậuMallory thích, đợi lát nữa tôi dặnngười tặng cậu nửa cân".Mallory xua tay."Không cần, không cần đâu"."Lát nữa chắc chúng tôi phải điđường xá xa xôi, trèo đèo lội suối,không tiện mang theo nước trà bênngười".Nghe Mallory nói thế, Tần Vạn Hàohiểu sang ý khác.Ông ta liếc mắt với Lý Thiên Kiêu.Tần Vạn Hào tiếp lời: "Không biếtcậu Mallory chuẩn bị đi đâu?""Ngại quá, chúng tôi vốn là línhđánh thuê"."Người thuê yêu cầu chúng tôikhông được để lộ tin tức củachuyến đi lần này".Tần Vạn Hào gật đầu."Tôi hiểu ý của cậu, nếu đã thếchúng ta không nói chuyện nàynữa"."Lần này chúng tôi mời cậu đến vìcó chuyện muốn nhờ cậu thaychúng tôi giải quyết"."Chúng tôi nhận tiền làm việc, chỉcần ông chi tiền thì giết người cướpcủa chuyện gì chúng tôi cũng làmđược".Mallory là lính đánh thuê chânchính, trong đầu gã chỉ có tiền.Tần Vạn Hào cười, ông ta ra hiệucho quản gia đứng bên cạnh.Quản gia đưa bức ảnh đã chuẩn bịsẵn cho Mallory xem.Những bức ảnh này là do camerađã quay lại lúc đám người Lý Phongở trong phòng,.Mallory lật ảnh xem, thấy tổng cộngcó mười mấy tấm, bèn hỏi Tần VạnHào."Ông Tần, ông định xử lý đámngười này thế nào?""Vì số lượng người khá nhiều nêntôi sẽ lấy giá không rẻ đâu".Lý Thiên Kiêu vẫn luôn ngồi im bêncạnh Tần Vạn Hào nghe thấy thế.Lạnh lùng cười: "Giá cao thế nào?""Chúng tôi là một trong bốn thế gialớn ở thủ đô, không thiếu tiền".Mallory đập mấy bức ảnh chụp LýPhong lên bàn.Nhìn Tần Vạn Hào nói: "Đây là đạica của đám người này"."Nhìn hắn không khác người thườngnhưng chắc thực lực cũng khôngkém"."Nên giá của hắn là mười triệu đôla"."Bao nhiêu cơ?"Lý Thiên Kiêu đứng bật dậy, bà tacòn tưởng mình nghe nhầm.Mallory nói lại giá cả một lần nữa.Nghe xong, Lý Thiên Kiêu hơi tứcgiận: "Sao cậu không cướp luôn đi?"Tần Vạn Hào vội vàng vỗ về LýThiên Kiêu.Ông ta hỏi Mallory: "Sao giá ngườinày lại cao như vậy?"Mallory vẫn mỉm cười, gã không vộitrả lời Tần Vạn Hào.Mà rút ảnh chụp Vương Tiểu Thấtra nói."Giá người này là năm trăm nghìnđô la"."Những người còn lại giá là mộttrăm nghìn đô la"."Nếu giờ ông bà đã sẵn tiền, tôi sẽphái người đi xử lí bọn chúng, xếpđầu bọn chúng gọn gàng trong hộpquà gửi đến nhà ông bà".Lý Thiên Kiêu cười to: "Tôi từng gặpngười ngông cuồng nhưng chưathấy ai ngông cuồng như các cậu"."Các cậu tưởng chúng tôi ngu hả?""Một đám người thế thôi mà mởmồm đã đòi tôi một hai trăm triệuthế"."Coi tiền của chúng tôi từ trên trờirơi xuống chắc?"Mallory nhún vai, vẻ mặt khôngthèm để ý."Nếu không làm ăn được thì chúngtôi đi đây"."Trà của ông rất ngon, cảm ơn ôngđã mời".Vẻ ngoài của Mallory tuy thô kệch,nhưng cách hành xử của gã lạigiống như một con cáo gian xảo."Đợi đã".Tần Vạn Hào vội đứng lên.Ông ta xoa dịu Mallory ngồi xuống.Hỏi Mallory: "Cậu Mallory, tôi rất tòmò tại sao giá của người này lại caonhư vậy"."Bởi vì đối với các ông thì người nàyrất mạnh"."Để giết được hắn, tôi phải cử ra bacao thủ mạnh nhất dưới trướng củamình"."Còn những người khác, cho dù làai dưới trướng tôi cũng giải quyếtđược".Tần Vạn Hào nhìn mấy tấm hìnhcủa Lý Phong trên bàn."Vì sao cậu chỉ nhìn ảnh đã khẳngđịnh hắn rất mạnh chứ?""Tối qua lúc hắn đến nhà tôi, rõràng tôi cảm thấy hắn chẳng khácgì người bình thường cả"."Đó là cảm giác của ông mà thôi"."Đối với những người yếu như cácông thì ai chả giống nhau"."Chỉ có cao thủ trong giới như tôimới nhìn ra thực lực của hắn".Giọng điệu của Mallory chẳng thèmkhách khí."Ông Tần, tôi xin nói thẳng"."Từ lúc tôi đến nhà ông, tôi mới biếtthế gia đứng đầu thủ đô đúng là cótiếng mà không có miếng".