Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 652: Nằm mơ đi

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Đã đến nước này, Tần Vạn Hàocũng không giấu diếm nữa.Ông ta cười một cách dữ tợn, khuônmặt dần trở nên gớm ghiếc.“Thế thì sao nào?”“Đám chó chúng mày đều trúng độchết rồi”.“Nếu như không có thuốc giải củatao, chúng mày sống còn đau khổhơn cả chết”.Tần Trọng cười lạnh nói.“Tần Vạn Hào, ông cho rằng, chúngtôi phải sống dựa vào số thuốc giảiđó của ông sao?”“Tôi nói cho ông biết, bắt đầu từbây giờ, tất cả anh em chúng tôi sẽtrở thành người của tập đoàn ĐôngHải”.“Bây giờ chúng tôi chỉ có một ôngchủ duy nhất!”“Muốn chúng tôi bán mạng cho ôngsao, đừng có nằm mơ giữa banngày nữa!”Lúc này, Hứa Hạo Nhiên che miệng,ngáp một cái, chán nản nói với LýPhong.“Anh rể, nghe bọn họ đấu võ mồmchán thật ấy!”“Có mỗi chuyện cỏn con như vậy”.Hứa Hạo Nhiên đến đây để tìmkiếm cảm giác kích thích.Đương nhiên đó không phải là bứctượng khổng lồ làm bằng vàng ròngtrước mặt cậu ta.Lúc này, Lý Phong đưa tay ra vỗnhẹ vào chân tượng.Ngay lập tức, một lối vào xuất hiệnở chỗ chân tượng.Lối vào này không lớn lắm.Cao chưa đầy một mét.Một người đàn ông nếu muốn đivào thì nhất định phải khom lưngcúi đầu xuống.Hứa Hạo Nhiên tò mò háo hức lậptức thò đầu vào quan sát xungquanh.Hứa Hạo Nhiên chưa kịp phản ứng,Lý Phong đã trực tiếp giơ chân lên,đạp Hứa Hạo Nhiên một cái baythẳng vào trong đó.Ngay lập tức, tiếng kêu oai oái củaHứa Hạo Nhiên vang vọng toàn bộmật đạo bên trong.“Anh rể, anh rể! Bên trong là mộtcái cầu trượt, cao với nghiêng lắm!”“Nhìn không thấy đáy luôn ấy! Anhrể mau đến cứu em đi”.Ngay sau đó, Lý Phong vươn tay ômchầm lấy Hứa Mộc Tình đang đứngbên cạnh.Lưng Lý Phong chạm xuống đất,giống như một đứa trẻ đang chuẩnbị chơi cầu trượt.Rồi sau đó trượt vào lối đi tối tămmù mịt này.Tốc độ trượt của Lý Phong rấtnhanh, trong nháy mắt người đãbiến mất rồi.Phía sau anh, Edek và từng ngườitrong đội của ông ấy cũng lần lượttrượt theo.Hai người còn lại cuối cùng là LýĐông Đông và Dương Thiện Tề.Dương Thiện Tề liếc nhìn TầnTrọng, sau đó nói: “Đi thôi! Có ânoán gì thì đợi sau khi ra ngoài rồigiải quyết”.Dương Thiện Tề nghiêm chỉnh làmtheo mệnh lệnh của Lý Phong.Bảo vệ Lý Đông Đông suốt cả chặngđường.Cậu ta học theo tư thế của LýPhong, ôm Lý Đông Đông vào lòngsau đó trượt vào trong.Đây là lần tiếp xúc thân mật nhấtgiữa Lý Đông Đông và Dương ThiệnTề trong mấy ngày qua.Khoảnh khắc cơ thể hai người tiếpxúc, Lý Đông Đông giống như mộtchú thỏ con, nép mình trong vòngtay của Dương Thiện Tề.Hai má cô ấy nóng bừng và đỏ ửng.Cô ấy không dám phát ra tiếngđộng, chỉ có thể ngoan ngoãn rúcvào trong lòng của Dương Thiện Tề.Sau khi hai người trượt một quãngđường dài trong mật đạo tối tăm.Lý Đông Đông cảm giác cơ thể mìnhnhư bay lên.Sau đó hai người vẽ một vòng cungdài trên không trung.Cuối cùng, Dương Thiện Tề ôm LýĐông Đông đáp xuống đất.Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đã đội mộtchiếc mũ màu đen trên đầu.Trên chiếc mũ màu đen này có gắnmột chiếc đèn thợ mỏ rất sáng, ánhsáng mạnh mẽ chiếu rọi vào ngườiLý Đông Đông và Dương Thiện Tề.Trong hai ngày qua, Hứa Hạo Nhiênlà một cẩu độc thân không ngừngphản đối mối quan hệ của Lý ĐôngĐông và Dương Thiện Tề.Lúc hai người đứng cạnh nhau, mặcdù không nói gì.Tuy nhiên, khi hai người bị kẹt ởtrong một không gian chật hẹp nhưvậy, bầu không khí nhất định sẽ vôcùng ám muội.Hứa Hạo Nhiên luôn bày tỏ thái độkhông muốn ăn cẩu lương.Mà bây giờ, hai người đứng sátnhau như vậy.Cậu ta lại ghen tị.Bĩu môi nói: “Úi chà, ngưỡng mộquá đi!”“Vừa nãy ở trong cầu trượt dài hàngtrăm mét, hai người thân mật gầngũi như vậy, nếu như được trảinghiệm cảm giác ấy, nhất định sẽ làmột kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ trongđời người ấy nhỉ!”“Hic! Kỷ niệm của em ở đâu rồi?”Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câunày, Hứa Mộc Tình đang định vươntay nhéo tai cậu ta thì cậu ta đã vộiim bặt.Sau đó vội vàng lướt qua Hứa MộcTình, cười hi hi hỏi Lý Phong.“Anh rể, bây giờ chúng ta đang ởđâu vậy?”“Tiếp theo chúng ta đi đâu thế?”Những lời Hứa Hạo Nhiên vừa hỏicũng là câu hỏi trong lòng của tấtcả mọi người.Bởi vì bọn họ phát hiện mình đangở trong một không gian rất rộnglớn.Không gian này giống như mộthang động dưới lòng đất.Lý Phong liếc nhìn xung quanh, nói:“Bảo tàng Sấm vương tuyệt đốikhông chỉ đơn giản là một photượng vàng khổng lồ”.“Hồi đó ông ta đã rút sạch quốckhố, lấy đi hết toàn bộ những bảovật quý hiếm trên đời”.“Vàng chỉ là một phần nhỏ trong sốcác bảo vật của Sấm vương màthôi”.“Chúng ta cần tìm kiếm cốt lõi củabảo tàng Sấm vương”.Lý Phong đột nhiên hỏi mấy ngườibên cạnh.“Tôi ví dụ như này nhé, nếu nhưmấy người là Sấm vương Lý TựThành gian trá xảo quyệt”.“Khi mấy người rút sạch quốc khố,mấy người sẽ giấu bảo vật ở nơinhư thế nào?”Khi bọn họ nghe thấy câu hỏi nàycủa Lý Phong, ai nấy cũng rơi vàotrầm tư.Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói: “Anh rể!Nhất định là chôn dưới đất rồi”.“Đào một cái hố thật sâu!”“Xong rồi chôn hết vàng bạc trangsức đá quý, các bức tranh thư phápxuống dưới đất! Như vậy thì khôngai có thể tìm thấy được rồi”.Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câunày, Hứa Mộc Tình lại tức giận nói.“Nếu như đào hố thật sâu vậy thìsau này muốn tìm lại bảo vật đãchôn không phải càng thêm khó à”.“Chuyện không hời như vậy thì sẽcó rất ít người làm”.Edek sau khi nghe xong cũng gậtđầu.“Cô Lý nói rất đúng”.“Nếu như đổi thành người kháccũng sẽ không chỉ đơn giản đàomột cái hố thật sâu rồi chôn bảo vậtxuống đâu”.“Ông ấy nhất định sẽ đặt bảo vật ởnơi dễ cất giữ, hơn nữa phải dễdàng đào được, sau đó có thể thuậntiện vận chuyển ra ngoài”.Cả đoạn đường Edek luôn gọi HứaMộc Tình là cô Lý.Xưng hô vô cùng đặc biệt này khiếnHứa Mộc Tình mỗi khi nghe thấyđều bất giác đỏ ửng mặt lên.Ở nước ngoài, sau khi một ngườiphụ nữ kết hôn với một người đànông, cô ấy thường sẽ dùng họ củachồng, giống như ở thời TrungQuốc cổ đại.Chỉ là đến bây giờ đã khác rồiTừ khi gặp mặt đến bây giờ, Edekluôn miệng gọi Hứa Mộc Tình là ‘côLý’.Điều này khiến cho Hứa Mộc Tìnhcàng thêm ngại ngùng, nhưng đồngthời cũng cảm thấy có chút tự hào.Hứa Mộc Tình có thể nhìn ra, Edekvà học sinh của ông ấy một lòngsùng bái Lý Phong.Cho dù bọn họ không nói gì, nhưngtừ thái độ thường ngày và ánh mắtnhìn Lý Phong.Có thể nhìn thấy một sự ngưỡng mộsâu sắc.Điều này cũng khiến Hứa Mộc Tìnhcó suy đoán sâu xa khác về thânphận của Lý Phong.Cô rất tò mò, chính xác thì anh làmnghề gì?Vì sao anh lại toàn năng giống nhưsiêu nhân vậy!Thậm chí còn khiến chuyên gia nổitiếng hàng đầu trên thế giới tâmphục khẩu phục.Lúc này Lý Phong nói: “Bây giờ mọingười cẩn thận nghe kỹ, có thểnghe được một chút động tĩnh”.Lý Phong vừa dứt lời.Ngay sau đó liền nghe thấy tiếngnước nhỏ giọt ở cách đó không xa.Âm thanh này truyền từ xa tới gần.

Đã đến nước này, Tần Vạn Hào

cũng không giấu diếm nữa.

Ông ta cười một cách dữ tợn, khuôn

mặt dần trở nên gớm ghiếc.

“Thế thì sao nào?”

“Đám chó chúng mày đều trúng độc

hết rồi”.

“Nếu như không có thuốc giải của

tao, chúng mày sống còn đau khổ

hơn cả chết”.

Tần Trọng cười lạnh nói.

“Tần Vạn Hào, ông cho rằng, chúng

tôi phải sống dựa vào số thuốc giải

đó của ông sao?”

“Tôi nói cho ông biết, bắt đầu từ

bây giờ, tất cả anh em chúng tôi sẽ

trở thành người của tập đoàn Đông

Hải”.

“Bây giờ chúng tôi chỉ có một ông

chủ duy nhất!”

“Muốn chúng tôi bán mạng cho ông

sao, đừng có nằm mơ giữa ban

ngày nữa!”

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên che miệng,

ngáp một cái, chán nản nói với Lý

Phong.

“Anh rể, nghe bọn họ đấu võ mồm

chán thật ấy!”

“Có mỗi chuyện cỏn con như vậy”.

Hứa Hạo Nhiên đến đây để tìm

kiếm cảm giác kích thích.

Đương nhiên đó không phải là bức

tượng khổng lồ làm bằng vàng ròng

trước mặt cậu ta.

Lúc này, Lý Phong đưa tay ra vỗ

nhẹ vào chân tượng.

Ngay lập tức, một lối vào xuất hiện

ở chỗ chân tượng.

Lối vào này không lớn lắm.

Cao chưa đầy một mét.

Một người đàn ông nếu muốn đi

vào thì nhất định phải khom lưng

cúi đầu xuống.

Hứa Hạo Nhiên tò mò háo hức lập

tức thò đầu vào quan sát xung

quanh.

Hứa Hạo Nhiên chưa kịp phản ứng,

Lý Phong đã trực tiếp giơ chân lên,

đạp Hứa Hạo Nhiên một cái bay

thẳng vào trong đó.

Ngay lập tức, tiếng kêu oai oái của

Hứa Hạo Nhiên vang vọng toàn bộ

mật đạo bên trong.

“Anh rể, anh rể! Bên trong là một

cái cầu trượt, cao với nghiêng lắm!”

“Nhìn không thấy đáy luôn ấy! Anh

rể mau đến cứu em đi”.

Ngay sau đó, Lý Phong vươn tay ôm

chầm lấy Hứa Mộc Tình đang đứng

bên cạnh.

Lưng Lý Phong chạm xuống đất,

giống như một đứa trẻ đang chuẩn

bị chơi cầu trượt.

Rồi sau đó trượt vào lối đi tối tăm

mù mịt này.

Tốc độ trượt của Lý Phong rất

nhanh, trong nháy mắt người đã

biến mất rồi.

Phía sau anh, Edek và từng người

trong đội của ông ấy cũng lần lượt

trượt theo.

Hai người còn lại cuối cùng là Lý

Đông Đông và Dương Thiện Tề.

Dương Thiện Tề liếc nhìn Tần

Trọng, sau đó nói: “Đi thôi! Có ân

oán gì thì đợi sau khi ra ngoài rồi

giải quyết”.

Dương Thiện Tề nghiêm chỉnh làm

theo mệnh lệnh của Lý Phong.

Bảo vệ Lý Đông Đông suốt cả chặng

đường.

Cậu ta học theo tư thế của Lý

Phong, ôm Lý Đông Đông vào lòng

sau đó trượt vào trong.

Đây là lần tiếp xúc thân mật nhất

giữa Lý Đông Đông và Dương Thiện

Tề trong mấy ngày qua.

Khoảnh khắc cơ thể hai người tiếp

xúc, Lý Đông Đông giống như một

chú thỏ con, nép mình trong vòng

tay của Dương Thiện Tề.

Hai má cô ấy nóng bừng và đỏ ửng.

Cô ấy không dám phát ra tiếng

động, chỉ có thể ngoan ngoãn rúc

vào trong lòng của Dương Thiện Tề.

Sau khi hai người trượt một quãng

đường dài trong mật đạo tối tăm.

Lý Đông Đông cảm giác cơ thể mình

như bay lên.

Sau đó hai người vẽ một vòng cung

dài trên không trung.

Cuối cùng, Dương Thiện Tề ôm Lý

Đông Đông đáp xuống đất.

Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đã đội một

chiếc mũ màu đen trên đầu.

Trên chiếc mũ màu đen này có gắn

một chiếc đèn thợ mỏ rất sáng, ánh

sáng mạnh mẽ chiếu rọi vào người

Lý Đông Đông và Dương Thiện Tề.

Trong hai ngày qua, Hứa Hạo Nhiên

là một cẩu độc thân không ngừng

phản đối mối quan hệ của Lý Đông

Đông và Dương Thiện Tề.

Lúc hai người đứng cạnh nhau, mặc

dù không nói gì.

Tuy nhiên, khi hai người bị kẹt ở

trong một không gian chật hẹp như

vậy, bầu không khí nhất định sẽ vô

cùng ám muội.

Hứa Hạo Nhiên luôn bày tỏ thái độ

không muốn ăn cẩu lương.

Mà bây giờ, hai người đứng sát

nhau như vậy.

Cậu ta lại ghen tị.

Bĩu môi nói: “Úi chà, ngưỡng mộ

quá đi!”

“Vừa nãy ở trong cầu trượt dài hàng

trăm mét, hai người thân mật gần

gũi như vậy, nếu như được trải

nghiệm cảm giác ấy, nhất định sẽ là

một kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ trong

đời người ấy nhỉ!”

“Hic! Kỷ niệm của em ở đâu rồi?”

Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câu

này, Hứa Mộc Tình đang định vươn

tay nhéo tai cậu ta thì cậu ta đã vội

im bặt.

Sau đó vội vàng lướt qua Hứa Mộc

Tình, cười hi hi hỏi Lý Phong.

“Anh rể, bây giờ chúng ta đang ở

đâu vậy?”

“Tiếp theo chúng ta đi đâu thế?”

Những lời Hứa Hạo Nhiên vừa hỏi

cũng là câu hỏi trong lòng của tất

cả mọi người.

Bởi vì bọn họ phát hiện mình đang

ở trong một không gian rất rộng

lớn.

Không gian này giống như một

hang động dưới lòng đất.

Lý Phong liếc nhìn xung quanh, nói:

“Bảo tàng Sấm vương tuyệt đối

không chỉ đơn giản là một pho

tượng vàng khổng lồ”.

“Hồi đó ông ta đã rút sạch quốc

khố, lấy đi hết toàn bộ những bảo

vật quý hiếm trên đời”.

“Vàng chỉ là một phần nhỏ trong số

các bảo vật của Sấm vương mà

thôi”.

“Chúng ta cần tìm kiếm cốt lõi của

bảo tàng Sấm vương”.

Lý Phong đột nhiên hỏi mấy người

bên cạnh.

“Tôi ví dụ như này nhé, nếu như

mấy người là Sấm vương Lý Tự

Thành gian trá xảo quyệt”.

“Khi mấy người rút sạch quốc khố,

mấy người sẽ giấu bảo vật ở nơi

như thế nào?”

Khi bọn họ nghe thấy câu hỏi này

của Lý Phong, ai nấy cũng rơi vào

trầm tư.

Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói: “Anh rể!

Nhất định là chôn dưới đất rồi”.

“Đào một cái hố thật sâu!”

“Xong rồi chôn hết vàng bạc trang

sức đá quý, các bức tranh thư pháp

xuống dưới đất! Như vậy thì không

ai có thể tìm thấy được rồi”.

Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câu

này, Hứa Mộc Tình lại tức giận nói.

“Nếu như đào hố thật sâu vậy thì

sau này muốn tìm lại bảo vật đã

chôn không phải càng thêm khó à”.

“Chuyện không hời như vậy thì sẽ

có rất ít người làm”.

Edek sau khi nghe xong cũng gật

đầu.

“Cô Lý nói rất đúng”.

“Nếu như đổi thành người khác

cũng sẽ không chỉ đơn giản đào

một cái hố thật sâu rồi chôn bảo vật

xuống đâu”.

“Ông ấy nhất định sẽ đặt bảo vật ở

nơi dễ cất giữ, hơn nữa phải dễ

dàng đào được, sau đó có thể thuận

tiện vận chuyển ra ngoài”.

Cả đoạn đường Edek luôn gọi Hứa

Mộc Tình là cô Lý.

Xưng hô vô cùng đặc biệt này khiến

Hứa Mộc Tình mỗi khi nghe thấy

đều bất giác đỏ ửng mặt lên.

Ở nước ngoài, sau khi một người

phụ nữ kết hôn với một người đàn

ông, cô ấy thường sẽ dùng họ của

chồng, giống như ở thời Trung

Quốc cổ đại.

Chỉ là đến bây giờ đã khác rồi

Từ khi gặp mặt đến bây giờ, Edek

luôn miệng gọi Hứa Mộc Tình là ‘cô

Lý’.

Điều này khiến cho Hứa Mộc Tình

càng thêm ngại ngùng, nhưng đồng

thời cũng cảm thấy có chút tự hào.

Hứa Mộc Tình có thể nhìn ra, Edek

và học sinh của ông ấy một lòng

sùng bái Lý Phong.

Cho dù bọn họ không nói gì, nhưng

từ thái độ thường ngày và ánh mắt

nhìn Lý Phong.

Có thể nhìn thấy một sự ngưỡng mộ

sâu sắc.

Điều này cũng khiến Hứa Mộc Tình

có suy đoán sâu xa khác về thân

phận của Lý Phong.

Cô rất tò mò, chính xác thì anh làm

nghề gì?

Vì sao anh lại toàn năng giống như

siêu nhân vậy!

Thậm chí còn khiến chuyên gia nổi

tiếng hàng đầu trên thế giới tâm

phục khẩu phục.

Lúc này Lý Phong nói: “Bây giờ mọi

người cẩn thận nghe kỹ, có thể

nghe được một chút động tĩnh”.

Lý Phong vừa dứt lời.

Ngay sau đó liền nghe thấy tiếng

nước nhỏ giọt ở cách đó không xa.

Âm thanh này truyền từ xa tới gần.

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Đã đến nước này, Tần Vạn Hàocũng không giấu diếm nữa.Ông ta cười một cách dữ tợn, khuônmặt dần trở nên gớm ghiếc.“Thế thì sao nào?”“Đám chó chúng mày đều trúng độchết rồi”.“Nếu như không có thuốc giải củatao, chúng mày sống còn đau khổhơn cả chết”.Tần Trọng cười lạnh nói.“Tần Vạn Hào, ông cho rằng, chúngtôi phải sống dựa vào số thuốc giảiđó của ông sao?”“Tôi nói cho ông biết, bắt đầu từbây giờ, tất cả anh em chúng tôi sẽtrở thành người của tập đoàn ĐôngHải”.“Bây giờ chúng tôi chỉ có một ôngchủ duy nhất!”“Muốn chúng tôi bán mạng cho ôngsao, đừng có nằm mơ giữa banngày nữa!”Lúc này, Hứa Hạo Nhiên che miệng,ngáp một cái, chán nản nói với LýPhong.“Anh rể, nghe bọn họ đấu võ mồmchán thật ấy!”“Có mỗi chuyện cỏn con như vậy”.Hứa Hạo Nhiên đến đây để tìmkiếm cảm giác kích thích.Đương nhiên đó không phải là bứctượng khổng lồ làm bằng vàng ròngtrước mặt cậu ta.Lúc này, Lý Phong đưa tay ra vỗnhẹ vào chân tượng.Ngay lập tức, một lối vào xuất hiệnở chỗ chân tượng.Lối vào này không lớn lắm.Cao chưa đầy một mét.Một người đàn ông nếu muốn đivào thì nhất định phải khom lưngcúi đầu xuống.Hứa Hạo Nhiên tò mò háo hức lậptức thò đầu vào quan sát xungquanh.Hứa Hạo Nhiên chưa kịp phản ứng,Lý Phong đã trực tiếp giơ chân lên,đạp Hứa Hạo Nhiên một cái baythẳng vào trong đó.Ngay lập tức, tiếng kêu oai oái củaHứa Hạo Nhiên vang vọng toàn bộmật đạo bên trong.“Anh rể, anh rể! Bên trong là mộtcái cầu trượt, cao với nghiêng lắm!”“Nhìn không thấy đáy luôn ấy! Anhrể mau đến cứu em đi”.Ngay sau đó, Lý Phong vươn tay ômchầm lấy Hứa Mộc Tình đang đứngbên cạnh.Lưng Lý Phong chạm xuống đất,giống như một đứa trẻ đang chuẩnbị chơi cầu trượt.Rồi sau đó trượt vào lối đi tối tămmù mịt này.Tốc độ trượt của Lý Phong rấtnhanh, trong nháy mắt người đãbiến mất rồi.Phía sau anh, Edek và từng ngườitrong đội của ông ấy cũng lần lượttrượt theo.Hai người còn lại cuối cùng là LýĐông Đông và Dương Thiện Tề.Dương Thiện Tề liếc nhìn TầnTrọng, sau đó nói: “Đi thôi! Có ânoán gì thì đợi sau khi ra ngoài rồigiải quyết”.Dương Thiện Tề nghiêm chỉnh làmtheo mệnh lệnh của Lý Phong.Bảo vệ Lý Đông Đông suốt cả chặngđường.Cậu ta học theo tư thế của LýPhong, ôm Lý Đông Đông vào lòngsau đó trượt vào trong.Đây là lần tiếp xúc thân mật nhấtgiữa Lý Đông Đông và Dương ThiệnTề trong mấy ngày qua.Khoảnh khắc cơ thể hai người tiếpxúc, Lý Đông Đông giống như mộtchú thỏ con, nép mình trong vòngtay của Dương Thiện Tề.Hai má cô ấy nóng bừng và đỏ ửng.Cô ấy không dám phát ra tiếngđộng, chỉ có thể ngoan ngoãn rúcvào trong lòng của Dương Thiện Tề.Sau khi hai người trượt một quãngđường dài trong mật đạo tối tăm.Lý Đông Đông cảm giác cơ thể mìnhnhư bay lên.Sau đó hai người vẽ một vòng cungdài trên không trung.Cuối cùng, Dương Thiện Tề ôm LýĐông Đông đáp xuống đất.Lúc này, Hứa Hạo Nhiên đã đội mộtchiếc mũ màu đen trên đầu.Trên chiếc mũ màu đen này có gắnmột chiếc đèn thợ mỏ rất sáng, ánhsáng mạnh mẽ chiếu rọi vào ngườiLý Đông Đông và Dương Thiện Tề.Trong hai ngày qua, Hứa Hạo Nhiênlà một cẩu độc thân không ngừngphản đối mối quan hệ của Lý ĐôngĐông và Dương Thiện Tề.Lúc hai người đứng cạnh nhau, mặcdù không nói gì.Tuy nhiên, khi hai người bị kẹt ởtrong một không gian chật hẹp nhưvậy, bầu không khí nhất định sẽ vôcùng ám muội.Hứa Hạo Nhiên luôn bày tỏ thái độkhông muốn ăn cẩu lương.Mà bây giờ, hai người đứng sátnhau như vậy.Cậu ta lại ghen tị.Bĩu môi nói: “Úi chà, ngưỡng mộquá đi!”“Vừa nãy ở trong cầu trượt dài hàngtrăm mét, hai người thân mật gầngũi như vậy, nếu như được trảinghiệm cảm giác ấy, nhất định sẽ làmột kỷ niệm vô cùng đẹp đẽ trongđời người ấy nhỉ!”“Hic! Kỷ niệm của em ở đâu rồi?”Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câunày, Hứa Mộc Tình đang định vươntay nhéo tai cậu ta thì cậu ta đã vộiim bặt.Sau đó vội vàng lướt qua Hứa MộcTình, cười hi hi hỏi Lý Phong.“Anh rể, bây giờ chúng ta đang ởđâu vậy?”“Tiếp theo chúng ta đi đâu thế?”Những lời Hứa Hạo Nhiên vừa hỏicũng là câu hỏi trong lòng của tấtcả mọi người.Bởi vì bọn họ phát hiện mình đangở trong một không gian rất rộnglớn.Không gian này giống như mộthang động dưới lòng đất.Lý Phong liếc nhìn xung quanh, nói:“Bảo tàng Sấm vương tuyệt đốikhông chỉ đơn giản là một photượng vàng khổng lồ”.“Hồi đó ông ta đã rút sạch quốckhố, lấy đi hết toàn bộ những bảovật quý hiếm trên đời”.“Vàng chỉ là một phần nhỏ trong sốcác bảo vật của Sấm vương màthôi”.“Chúng ta cần tìm kiếm cốt lõi củabảo tàng Sấm vương”.Lý Phong đột nhiên hỏi mấy ngườibên cạnh.“Tôi ví dụ như này nhé, nếu nhưmấy người là Sấm vương Lý TựThành gian trá xảo quyệt”.“Khi mấy người rút sạch quốc khố,mấy người sẽ giấu bảo vật ở nơinhư thế nào?”Khi bọn họ nghe thấy câu hỏi nàycủa Lý Phong, ai nấy cũng rơi vàotrầm tư.Hứa Hạo Nhiên vỗ tay nói: “Anh rể!Nhất định là chôn dưới đất rồi”.“Đào một cái hố thật sâu!”“Xong rồi chôn hết vàng bạc trangsức đá quý, các bức tranh thư phápxuống dưới đất! Như vậy thì khôngai có thể tìm thấy được rồi”.Hứa Hạo Nhiên vừa nói xong câunày, Hứa Mộc Tình lại tức giận nói.“Nếu như đào hố thật sâu vậy thìsau này muốn tìm lại bảo vật đãchôn không phải càng thêm khó à”.“Chuyện không hời như vậy thì sẽcó rất ít người làm”.Edek sau khi nghe xong cũng gậtđầu.“Cô Lý nói rất đúng”.“Nếu như đổi thành người kháccũng sẽ không chỉ đơn giản đàomột cái hố thật sâu rồi chôn bảo vậtxuống đâu”.“Ông ấy nhất định sẽ đặt bảo vật ởnơi dễ cất giữ, hơn nữa phải dễdàng đào được, sau đó có thể thuậntiện vận chuyển ra ngoài”.Cả đoạn đường Edek luôn gọi HứaMộc Tình là cô Lý.Xưng hô vô cùng đặc biệt này khiếnHứa Mộc Tình mỗi khi nghe thấyđều bất giác đỏ ửng mặt lên.Ở nước ngoài, sau khi một ngườiphụ nữ kết hôn với một người đànông, cô ấy thường sẽ dùng họ củachồng, giống như ở thời TrungQuốc cổ đại.Chỉ là đến bây giờ đã khác rồiTừ khi gặp mặt đến bây giờ, Edekluôn miệng gọi Hứa Mộc Tình là ‘côLý’.Điều này khiến cho Hứa Mộc Tìnhcàng thêm ngại ngùng, nhưng đồngthời cũng cảm thấy có chút tự hào.Hứa Mộc Tình có thể nhìn ra, Edekvà học sinh của ông ấy một lòngsùng bái Lý Phong.Cho dù bọn họ không nói gì, nhưngtừ thái độ thường ngày và ánh mắtnhìn Lý Phong.Có thể nhìn thấy một sự ngưỡng mộsâu sắc.Điều này cũng khiến Hứa Mộc Tìnhcó suy đoán sâu xa khác về thânphận của Lý Phong.Cô rất tò mò, chính xác thì anh làmnghề gì?Vì sao anh lại toàn năng giống nhưsiêu nhân vậy!Thậm chí còn khiến chuyên gia nổitiếng hàng đầu trên thế giới tâmphục khẩu phục.Lúc này Lý Phong nói: “Bây giờ mọingười cẩn thận nghe kỹ, có thểnghe được một chút động tĩnh”.Lý Phong vừa dứt lời.Ngay sau đó liền nghe thấy tiếngnước nhỏ giọt ở cách đó không xa.Âm thanh này truyền từ xa tới gần.

Chương 652: Nằm mơ đi