“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 655: Rốt cuộc mày là ai
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Giờ phút này, Lý Phong giống nhưmột mãnh thú từ thời xa xưa, toànthân anh tràn ngập hơi thở mạnhmẽ khiến người ta phải quỳ rạpxuống vái lạy.Tần Vạn Hào và đám sát thủ bêncạnh ông ta không thể đứng vữngtrước mặt anh.Một gã da đen đứng cạnh Mallorybỗng nhiên hét lớn.Ngay sau đó gã lao vút đến chỗ LýPhong, tốc độ nhanh như tia chớp.Nhưng dù tốc độ của gã nhanh thế. Truyện Khoa Huyễnnào, nắm đấm mạnh ra sao thìtrước mặt Lý Phong cũng chả là gì.Lý Phong nhấc tay trái lên, tùy ýnắm lại trong không trung.Trong phút chốc, không gian giốngnhư bị bóp méo, rung động.Sau đó gã da đen bị Lý Phong bắtđược."Rắc!"Xương gã nát vụn.Chết tươi!Mallory trợn mắt há mồm.Sao có thể chứ?Sao lại vậy được?Gã da đen là một tên đàn em cựcmạnh dưới trướng Mallory.Theo như cấp bậc thân chia ở HoaHạ thì ít nhất gã cũng là cao thủcấp Vương.Trong giới quốc tế gã được xưng làChiến Vương!Chiến Vương ở khắp mọi nơi trênthế giới đều có tầm ảnh hưởng rấtlớn.Ít nhất ở trong một vùng nào đóbọn họ cũng là nhất.Là người đứng đầu một thế lực.Hoặc cũng có thể được huấn luyệnchuyên sâu bởi lực lượng đặc biệtcủa một quốc gia nào đó, đạt đượcnhiều danh hiệu và thành tích.Nhưng Chiến Vương trước mặt LýPhong cũng chỉ là đứa trẻ ba bốntuổi mà thôi.Vừa ra đòn đã bị Lý Phong giếtchết.Hai mắt Mallory trợn to, sự tự tin vàung dung lúc đầu của gã đã mấtsạch.Giờ gã giống như vừa nhìn thấychuyện lạ trên đời."Mày là ai? Sao thực lực mày có thểmạnh thể được? Rốt cuộc mày làai?"Lý Phong tiện tay ném gã da đensang bên cạnh.Anh giống như không nghe thấytiếng hét của Mallory, cũng chảthèm liếc nhìn bọn họ.Lý Phong từng bước đến gần TầnVạn Hào.Tần Vạn Hào và đám người ông tadẫn theo không ngừng lùi về sau.Ông ta cũng bị dọa sợ mất mật.Thấy Lý Phong ngày càng đến gần,ông ta vội hô to."Chúng mày lên hết cho tao, ai màgiết được Lý Phong thì tao thưởngcho một triệu tệ".Đám người phía sau Tần Vạn Hào lànhững cao thủ hàng đầu trong giatộc.Có thể nói bọn họ là lực lượng nòngcốt của nhà họ Tần.Lần này Tần Vạn Hào coi như là dốchết vốn liếng ra.Vốn định trong thời khắc mấu chốtthì đâm Mallory một dao, chiếm hếtcái bảo tàng Sấm vương này.Nhưng không ngờ đến nửa đườngthì đám người Tần Trọng lại độtnhiên phản bội.Tần Vạn Hào không còn cách nàokhác, chỉ có thể gọi hết lực lượngông ta giấu trong tối ra.Nghe thấy tiếng hét của Tần VạnHào, đám người bên cạnh ông tarất nghe lời, cả đám lao lên như cơnlốc.Nhưng ngay tức khắc, từng ngườimột bị đánh bật trở về.Bọn họ không ngừng văng sượt quangười Tần Vạn Hào.Bay vun vút như những hồn mamàu đen.Trong nháy mắt, bọn họ đã hoàntoàn biến mất trong không gian tốiđen phía sau, không phát ra âmthanh gì nữa.Giờ không gian trở nên cực kì yêntĩnh.Chỉ có tiếng thác nước lúc gần lúcxa vọng đến.Lúc này, ngoài tiếng thác nước, bọnhọ chỉ nghe thấy tiếng tim mìnhđập.Đám người Tần Vạn Hào và Mallorybị hơi thở mạnh mẽ của Lý Phongbao trùm lấy.Giờ không nói đến việc phản kháng,bọn họ còn chẳng có gan quỳ xuốngđất xin Lý Phong tha cho.Đáng sợ quá.Sức mạnh mà Lý Phong phô ramạnh đến mức thân thể và linh hồncủa bọn họ phải run rẩy.Đến lúc này, giáo sư Edek - ngườiquen biết Mallory mới nói.Ông ấy nhìn Mallory: "Đám ngườicác cậu giống như châu chấu"."Đi đến nơi nào thì nơi đấy ngay cảmột ngọn cỏ cũng không còn"."Làm bao nhiêu chuyện ác"."Người như các cậu, ông trời cũngkhông thể tha thứ".Tim Mallory đập thình thịch.Sức mạnh trên người Lý Phong làmgã không dám tiếp tục ở lại đây.Hai tên đàn em dưới trướng gã vì sợquá mà xoay người bỏ chạy.Bọn chúng chạy vào bóng tối, rấtnhanh liền mất hút.Chỉ thỉnh thoảng truyền lại tiếngbước chân bọn chúng chạy trongbóng tối.Lý Phong lấy ra hai đồng tiền xu.Anh chẳng cần nhìn, bắn nhẹ vàotrong bóng tối.Hai đồng xu giống như hai mũi tênlao đi, ngay sau đó phía trước liềntruyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.Chỉ cần nghe tiếng kêu của bọnchúng cũng biết, cả hai người đókhông chết thì cũng tàn phế.Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫnluôn nhìn chằm chằm vào Tần VạnHào."Tần Vạn Hào, tôi không phải làngười kiên nhẫn đâu"."Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, nóihết ra những gì ông biết đi"."Nếu không hôm nay ông sẽ chết ởđây đấy"."Tất cả những thành viên nòng cốtcủa gia tộc ông sẽ không thấy ánhmặt trời ngày mai đâu".Dù giờ Lý Phong chỉ có một mình,nhưng những gì anh nói ra lại khiếnngười khác không thể không tin.Lúc này Tần Vạn Hào mới hiểu.Ông ta đã hiểu sao trong một thờigian ngắn như thế mà nhà họ Viênlại sụp đổ.Xử lí toàn bộ tài sản của gia tộc, sợhãi rời khỏi thủ đô.Sang phía bên kia đại dương sốngnhững ngày tạm bợ.Hóa ra đều là do Lý Phong làm.Tần Vạn Hào rống lên với Lý Phong.Tuy trong lòng rất sợ nhưng saulưng ông ta vẫn còn nhà họ Sở ởKinh Châu.Đó là chỗ dựa vững chắc nhất củaông ta."Lý Phong, tuy là mày cũng có chútthực lực, có thể diễu võ dương oai ởđây"."Nhưng tao nói cho mày biết, saulưng tao là nhà họ Sở đấy"."Một mình mày mà muốn đối đầuvới một gia tộc gần nghìn năm á?""Trong mắt họ thì mày cũng chỉ làcỏ dại ven đường mà thôi"."Cho dù bất kì người nào trong nhàhọ Sở cũng có thể dẫm nát đầumày, nghiền mày ra bã".Lý Phong không nói gì.Nhưng ánh mắt anh vẫn sáng quắc,nhìn chằm chằm Tần Vạn Hào.Lúc này, giáo sư Edek nói vớiMallory: "Mallory, cậu có nhớ lầntrước chúng ta gặp nhau ở Nam Mĩkhông?""Lúc đó, cậu dẫn theo hơn hai trămngười bao vây chúng tôi ở đầm cásấu trong rừng mưa nhiệt đới"."Giờ phút ấy, chúng tôi chẳng cònđường lui nữa”."Giống như ông bạn đứng cạnh cậunói đấy"."Lúc ấy trước mặt cậu, chúng tôicũng như cỏ dại ven đường thôi, aicũng có thể dẫm nát"."Nhưng bỗng có một đoàn người từtrên trời xuống cứu chúng tôi".Mallory đương nhiên nhớ rõ chuyệnnày.Đối với gã, đoàn người mà lúc đấygã gặp có thể xem là kẻ địch mạnhnhất, đáng sợ nhất trong đời gã".Gã cảm nhận được hơi thở cònđáng sợ hơn cả thú hoang trênngười bọn họ.Nếu lúc ấy không nhờ Mallory chạynhanh.Thì giờ gã đã bị cá sấu Nam Mĩ nhainát rồi.
Giờ phút này, Lý Phong giống như
một mãnh thú từ thời xa xưa, toàn
thân anh tràn ngập hơi thở mạnh
mẽ khiến người ta phải quỳ rạp
xuống vái lạy.
Tần Vạn Hào và đám sát thủ bên
cạnh ông ta không thể đứng vững
trước mặt anh.
Một gã da đen đứng cạnh Mallory
bỗng nhiên hét lớn.
Ngay sau đó gã lao vút đến chỗ Lý
Phong, tốc độ nhanh như tia chớp.
Nhưng dù tốc độ của gã nhanh thế. Truyện Khoa Huyễn
nào, nắm đấm mạnh ra sao thì
trước mặt Lý Phong cũng chả là gì.
Lý Phong nhấc tay trái lên, tùy ý
nắm lại trong không trung.
Trong phút chốc, không gian giống
như bị bóp méo, rung động.
Sau đó gã da đen bị Lý Phong bắt
được.
"Rắc!"
Xương gã nát vụn.
Chết tươi!
Mallory trợn mắt há mồm.
Sao có thể chứ?
Sao lại vậy được?
Gã da đen là một tên đàn em cực
mạnh dưới trướng Mallory.
Theo như cấp bậc thân chia ở Hoa
Hạ thì ít nhất gã cũng là cao thủ
cấp Vương.
Trong giới quốc tế gã được xưng là
Chiến Vương!
Chiến Vương ở khắp mọi nơi trên
thế giới đều có tầm ảnh hưởng rất
lớn.
Ít nhất ở trong một vùng nào đó
bọn họ cũng là nhất.
Là người đứng đầu một thế lực.
Hoặc cũng có thể được huấn luyện
chuyên sâu bởi lực lượng đặc biệt
của một quốc gia nào đó, đạt được
nhiều danh hiệu và thành tích.
Nhưng Chiến Vương trước mặt Lý
Phong cũng chỉ là đứa trẻ ba bốn
tuổi mà thôi.
Vừa ra đòn đã bị Lý Phong giết
chết.
Hai mắt Mallory trợn to, sự tự tin và
ung dung lúc đầu của gã đã mất
sạch.
Giờ gã giống như vừa nhìn thấy
chuyện lạ trên đời.
"Mày là ai? Sao thực lực mày có thể
mạnh thể được? Rốt cuộc mày là
ai?"
Lý Phong tiện tay ném gã da đen
sang bên cạnh.
Anh giống như không nghe thấy
tiếng hét của Mallory, cũng chả
thèm liếc nhìn bọn họ.
Lý Phong từng bước đến gần Tần
Vạn Hào.
Tần Vạn Hào và đám người ông ta
dẫn theo không ngừng lùi về sau.
Ông ta cũng bị dọa sợ mất mật.
Thấy Lý Phong ngày càng đến gần,
ông ta vội hô to.
"Chúng mày lên hết cho tao, ai mà
giết được Lý Phong thì tao thưởng
cho một triệu tệ".
Đám người phía sau Tần Vạn Hào là
những cao thủ hàng đầu trong gia
tộc.
Có thể nói bọn họ là lực lượng nòng
cốt của nhà họ Tần.
Lần này Tần Vạn Hào coi như là dốc
hết vốn liếng ra.
Vốn định trong thời khắc mấu chốt
thì đâm Mallory một dao, chiếm hết
cái bảo tàng Sấm vương này.
Nhưng không ngờ đến nửa đường
thì đám người Tần Trọng lại đột
nhiên phản bội.
Tần Vạn Hào không còn cách nào
khác, chỉ có thể gọi hết lực lượng
ông ta giấu trong tối ra.
Nghe thấy tiếng hét của Tần Vạn
Hào, đám người bên cạnh ông ta
rất nghe lời, cả đám lao lên như cơn
lốc.
Nhưng ngay tức khắc, từng người
một bị đánh bật trở về.
Bọn họ không ngừng văng sượt qua
người Tần Vạn Hào.
Bay vun vút như những hồn ma
màu đen.
Trong nháy mắt, bọn họ đã hoàn
toàn biến mất trong không gian tối
đen phía sau, không phát ra âm
thanh gì nữa.
Giờ không gian trở nên cực kì yên
tĩnh.
Chỉ có tiếng thác nước lúc gần lúc
xa vọng đến.
Lúc này, ngoài tiếng thác nước, bọn
họ chỉ nghe thấy tiếng tim mình
đập.
Đám người Tần Vạn Hào và Mallory
bị hơi thở mạnh mẽ của Lý Phong
bao trùm lấy.
Giờ không nói đến việc phản kháng,
bọn họ còn chẳng có gan quỳ xuống
đất xin Lý Phong tha cho.
Đáng sợ quá.
Sức mạnh mà Lý Phong phô ra
mạnh đến mức thân thể và linh hồn
của bọn họ phải run rẩy.
Đến lúc này, giáo sư Edek - người
quen biết Mallory mới nói.
Ông ấy nhìn Mallory: "Đám người
các cậu giống như châu chấu".
"Đi đến nơi nào thì nơi đấy ngay cả
một ngọn cỏ cũng không còn".
"Làm bao nhiêu chuyện ác".
"Người như các cậu, ông trời cũng
không thể tha thứ".
Tim Mallory đập thình thịch.
Sức mạnh trên người Lý Phong làm
gã không dám tiếp tục ở lại đây.
Hai tên đàn em dưới trướng gã vì sợ
quá mà xoay người bỏ chạy.
Bọn chúng chạy vào bóng tối, rất
nhanh liền mất hút.
Chỉ thỉnh thoảng truyền lại tiếng
bước chân bọn chúng chạy trong
bóng tối.
Lý Phong lấy ra hai đồng tiền xu.
Anh chẳng cần nhìn, bắn nhẹ vào
trong bóng tối.
Hai đồng xu giống như hai mũi tên
lao đi, ngay sau đó phía trước liền
truyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.
Chỉ cần nghe tiếng kêu của bọn
chúng cũng biết, cả hai người đó
không chết thì cũng tàn phế.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫn
luôn nhìn chằm chằm vào Tần Vạn
Hào.
"Tần Vạn Hào, tôi không phải là
người kiên nhẫn đâu".
"Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, nói
hết ra những gì ông biết đi".
"Nếu không hôm nay ông sẽ chết ở
đây đấy".
"Tất cả những thành viên nòng cốt
của gia tộc ông sẽ không thấy ánh
mặt trời ngày mai đâu".
Dù giờ Lý Phong chỉ có một mình,
nhưng những gì anh nói ra lại khiến
người khác không thể không tin.
Lúc này Tần Vạn Hào mới hiểu.
Ông ta đã hiểu sao trong một thời
gian ngắn như thế mà nhà họ Viên
lại sụp đổ.
Xử lí toàn bộ tài sản của gia tộc, sợ
hãi rời khỏi thủ đô.
Sang phía bên kia đại dương sống
những ngày tạm bợ.
Hóa ra đều là do Lý Phong làm.
Tần Vạn Hào rống lên với Lý Phong.
Tuy trong lòng rất sợ nhưng sau
lưng ông ta vẫn còn nhà họ Sở ở
Kinh Châu.
Đó là chỗ dựa vững chắc nhất của
ông ta.
"Lý Phong, tuy là mày cũng có chút
thực lực, có thể diễu võ dương oai ở
đây".
"Nhưng tao nói cho mày biết, sau
lưng tao là nhà họ Sở đấy".
"Một mình mày mà muốn đối đầu
với một gia tộc gần nghìn năm á?"
"Trong mắt họ thì mày cũng chỉ là
cỏ dại ven đường mà thôi".
"Cho dù bất kì người nào trong nhà
họ Sở cũng có thể dẫm nát đầu
mày, nghiền mày ra bã".
Lý Phong không nói gì.
Nhưng ánh mắt anh vẫn sáng quắc,
nhìn chằm chằm Tần Vạn Hào.
Lúc này, giáo sư Edek nói với
Mallory: "Mallory, cậu có nhớ lần
trước chúng ta gặp nhau ở Nam Mĩ
không?"
"Lúc đó, cậu dẫn theo hơn hai trăm
người bao vây chúng tôi ở đầm cá
sấu trong rừng mưa nhiệt đới".
"Giờ phút ấy, chúng tôi chẳng còn
đường lui nữa”.
"Giống như ông bạn đứng cạnh cậu
nói đấy".
"Lúc ấy trước mặt cậu, chúng tôi
cũng như cỏ dại ven đường thôi, ai
cũng có thể dẫm nát".
"Nhưng bỗng có một đoàn người từ
trên trời xuống cứu chúng tôi".
Mallory đương nhiên nhớ rõ chuyện
này.
Đối với gã, đoàn người mà lúc đấy
gã gặp có thể xem là kẻ địch mạnh
nhất, đáng sợ nhất trong đời gã".
Gã cảm nhận được hơi thở còn
đáng sợ hơn cả thú hoang trên
người bọn họ.
Nếu lúc ấy không nhờ Mallory chạy
nhanh.
Thì giờ gã đã bị cá sấu Nam Mĩ nhai
nát rồi.
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Giờ phút này, Lý Phong giống nhưmột mãnh thú từ thời xa xưa, toànthân anh tràn ngập hơi thở mạnhmẽ khiến người ta phải quỳ rạpxuống vái lạy.Tần Vạn Hào và đám sát thủ bêncạnh ông ta không thể đứng vữngtrước mặt anh.Một gã da đen đứng cạnh Mallorybỗng nhiên hét lớn.Ngay sau đó gã lao vút đến chỗ LýPhong, tốc độ nhanh như tia chớp.Nhưng dù tốc độ của gã nhanh thế. Truyện Khoa Huyễnnào, nắm đấm mạnh ra sao thìtrước mặt Lý Phong cũng chả là gì.Lý Phong nhấc tay trái lên, tùy ýnắm lại trong không trung.Trong phút chốc, không gian giốngnhư bị bóp méo, rung động.Sau đó gã da đen bị Lý Phong bắtđược."Rắc!"Xương gã nát vụn.Chết tươi!Mallory trợn mắt há mồm.Sao có thể chứ?Sao lại vậy được?Gã da đen là một tên đàn em cựcmạnh dưới trướng Mallory.Theo như cấp bậc thân chia ở HoaHạ thì ít nhất gã cũng là cao thủcấp Vương.Trong giới quốc tế gã được xưng làChiến Vương!Chiến Vương ở khắp mọi nơi trênthế giới đều có tầm ảnh hưởng rấtlớn.Ít nhất ở trong một vùng nào đóbọn họ cũng là nhất.Là người đứng đầu một thế lực.Hoặc cũng có thể được huấn luyệnchuyên sâu bởi lực lượng đặc biệtcủa một quốc gia nào đó, đạt đượcnhiều danh hiệu và thành tích.Nhưng Chiến Vương trước mặt LýPhong cũng chỉ là đứa trẻ ba bốntuổi mà thôi.Vừa ra đòn đã bị Lý Phong giếtchết.Hai mắt Mallory trợn to, sự tự tin vàung dung lúc đầu của gã đã mấtsạch.Giờ gã giống như vừa nhìn thấychuyện lạ trên đời."Mày là ai? Sao thực lực mày có thểmạnh thể được? Rốt cuộc mày làai?"Lý Phong tiện tay ném gã da đensang bên cạnh.Anh giống như không nghe thấytiếng hét của Mallory, cũng chảthèm liếc nhìn bọn họ.Lý Phong từng bước đến gần TầnVạn Hào.Tần Vạn Hào và đám người ông tadẫn theo không ngừng lùi về sau.Ông ta cũng bị dọa sợ mất mật.Thấy Lý Phong ngày càng đến gần,ông ta vội hô to."Chúng mày lên hết cho tao, ai màgiết được Lý Phong thì tao thưởngcho một triệu tệ".Đám người phía sau Tần Vạn Hào lànhững cao thủ hàng đầu trong giatộc.Có thể nói bọn họ là lực lượng nòngcốt của nhà họ Tần.Lần này Tần Vạn Hào coi như là dốchết vốn liếng ra.Vốn định trong thời khắc mấu chốtthì đâm Mallory một dao, chiếm hếtcái bảo tàng Sấm vương này.Nhưng không ngờ đến nửa đườngthì đám người Tần Trọng lại độtnhiên phản bội.Tần Vạn Hào không còn cách nàokhác, chỉ có thể gọi hết lực lượngông ta giấu trong tối ra.Nghe thấy tiếng hét của Tần VạnHào, đám người bên cạnh ông tarất nghe lời, cả đám lao lên như cơnlốc.Nhưng ngay tức khắc, từng ngườimột bị đánh bật trở về.Bọn họ không ngừng văng sượt quangười Tần Vạn Hào.Bay vun vút như những hồn mamàu đen.Trong nháy mắt, bọn họ đã hoàntoàn biến mất trong không gian tốiđen phía sau, không phát ra âmthanh gì nữa.Giờ không gian trở nên cực kì yêntĩnh.Chỉ có tiếng thác nước lúc gần lúcxa vọng đến.Lúc này, ngoài tiếng thác nước, bọnhọ chỉ nghe thấy tiếng tim mìnhđập.Đám người Tần Vạn Hào và Mallorybị hơi thở mạnh mẽ của Lý Phongbao trùm lấy.Giờ không nói đến việc phản kháng,bọn họ còn chẳng có gan quỳ xuốngđất xin Lý Phong tha cho.Đáng sợ quá.Sức mạnh mà Lý Phong phô ramạnh đến mức thân thể và linh hồncủa bọn họ phải run rẩy.Đến lúc này, giáo sư Edek - ngườiquen biết Mallory mới nói.Ông ấy nhìn Mallory: "Đám ngườicác cậu giống như châu chấu"."Đi đến nơi nào thì nơi đấy ngay cảmột ngọn cỏ cũng không còn"."Làm bao nhiêu chuyện ác"."Người như các cậu, ông trời cũngkhông thể tha thứ".Tim Mallory đập thình thịch.Sức mạnh trên người Lý Phong làmgã không dám tiếp tục ở lại đây.Hai tên đàn em dưới trướng gã vì sợquá mà xoay người bỏ chạy.Bọn chúng chạy vào bóng tối, rấtnhanh liền mất hút.Chỉ thỉnh thoảng truyền lại tiếngbước chân bọn chúng chạy trongbóng tối.Lý Phong lấy ra hai đồng tiền xu.Anh chẳng cần nhìn, bắn nhẹ vàotrong bóng tối.Hai đồng xu giống như hai mũi tênlao đi, ngay sau đó phía trước liềntruyền đến hai tiếng kêu thảm thiết.Chỉ cần nghe tiếng kêu của bọnchúng cũng biết, cả hai người đókhông chết thì cũng tàn phế.Từ đầu đến cuối, ánh mắt anh vẫnluôn nhìn chằm chằm vào Tần VạnHào."Tần Vạn Hào, tôi không phải làngười kiên nhẫn đâu"."Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, nóihết ra những gì ông biết đi"."Nếu không hôm nay ông sẽ chết ởđây đấy"."Tất cả những thành viên nòng cốtcủa gia tộc ông sẽ không thấy ánhmặt trời ngày mai đâu".Dù giờ Lý Phong chỉ có một mình,nhưng những gì anh nói ra lại khiếnngười khác không thể không tin.Lúc này Tần Vạn Hào mới hiểu.Ông ta đã hiểu sao trong một thờigian ngắn như thế mà nhà họ Viênlại sụp đổ.Xử lí toàn bộ tài sản của gia tộc, sợhãi rời khỏi thủ đô.Sang phía bên kia đại dương sốngnhững ngày tạm bợ.Hóa ra đều là do Lý Phong làm.Tần Vạn Hào rống lên với Lý Phong.Tuy trong lòng rất sợ nhưng saulưng ông ta vẫn còn nhà họ Sở ởKinh Châu.Đó là chỗ dựa vững chắc nhất củaông ta."Lý Phong, tuy là mày cũng có chútthực lực, có thể diễu võ dương oai ởđây"."Nhưng tao nói cho mày biết, saulưng tao là nhà họ Sở đấy"."Một mình mày mà muốn đối đầuvới một gia tộc gần nghìn năm á?""Trong mắt họ thì mày cũng chỉ làcỏ dại ven đường mà thôi"."Cho dù bất kì người nào trong nhàhọ Sở cũng có thể dẫm nát đầumày, nghiền mày ra bã".Lý Phong không nói gì.Nhưng ánh mắt anh vẫn sáng quắc,nhìn chằm chằm Tần Vạn Hào.Lúc này, giáo sư Edek nói vớiMallory: "Mallory, cậu có nhớ lầntrước chúng ta gặp nhau ở Nam Mĩkhông?""Lúc đó, cậu dẫn theo hơn hai trămngười bao vây chúng tôi ở đầm cásấu trong rừng mưa nhiệt đới"."Giờ phút ấy, chúng tôi chẳng cònđường lui nữa”."Giống như ông bạn đứng cạnh cậunói đấy"."Lúc ấy trước mặt cậu, chúng tôicũng như cỏ dại ven đường thôi, aicũng có thể dẫm nát"."Nhưng bỗng có một đoàn người từtrên trời xuống cứu chúng tôi".Mallory đương nhiên nhớ rõ chuyệnnày.Đối với gã, đoàn người mà lúc đấygã gặp có thể xem là kẻ địch mạnhnhất, đáng sợ nhất trong đời gã".Gã cảm nhận được hơi thở cònđáng sợ hơn cả thú hoang trênngười bọn họ.Nếu lúc ấy không nhờ Mallory chạynhanh.Thì giờ gã đã bị cá sấu Nam Mĩ nhainát rồi.