Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 667: Anh Thiết

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Nhìn cơ thể gầy gò của người đótrông như bộ xương của phụ nữvậy.Tuy nhiên, trên người hắn khôngcó đặc điểm nào của phụ nữ cả.Nhưng mà hắn lại không có yếthầu.Vì vậy thật sự không thể phân biệtngười này thực chất là nam hay nữ!Điều đặc biệt nhất chính là chiếcmặt nạ sắt trên mặt hắn.Anh em Hắc Bạch vội vào kính cẩncúi chào.“Chào anh Thiết”.Khi hai anh em vừa đứng thẳngngười dậy, anh Thiết đang ngồi trênchiếc ghế đung đưa nói bằng mộtâm thanh không thể phân biệtđược.“Các người có chuyện nghi ngờmuốn tôi giải đáp?”Hai anh em gật đầu lia lịa.“Vâng ạ, vâng ạ. Không hổ danh làanh Thiết, chúng tôi chưa kịp nóimà anh đã biết rồi”.Anh Thiết bình thản nói tiếp.“Hai anh em các người cũng kháthú vị, thú vị hơn mấy con quỷ giếtngười trong Kiếm Các nhiều”.“Tôi cho các người một lời khuyên”.Hai anh em nhanh chóng chắp taycung kính.“Anh cứ nói ạ”.“Khi hai người tìm Lý Phong gây rắcrối, chỉ được phép tìm một mìnhanh ta là được rồi, đừng có làm gìbất kỳ người thân nào của anh ta”.“Nhớ kỹ, cho dù là một tên đàn embên cạnh Lý Phong hay là một nhânviên trong công ty cũng khôngđược”.Hai anh em cùng nhìn nhau.“Anh Thiết, ý của anh là bảo haianh em chúng tôi trực tiếp ra taytrừ khử Lý Phong luôn đúngkhông?”“Ha ha ha ha ha…..”Đằng sau chiếc mặt nạ sắt vang lênmột tiếng cười quái dị.Ngay sau đó, hai anh em cảm thấyớn lạnh sống lưng, như thể có thứgì đó vừa vụt qua sau lưng bọn họ.Bọn họ vội vàng quay đầu nhìn vềphía sau, nhưng lại phát hiện raphía sau không có ai.Và khi bọn họ quay đầu lại, anhThiết đã không còn ở trên chiếc ghếxích đu đó nữa.Nhưng chiếc ghế đó vẫn đang đungđưa.Trong phòng vang vọng tiếng cườilạnh lẽo của anh Thiết….Hai anh em Hắc Bạch vô cùng tintưởng anh Thiết.Cách đây vài năm, khi hai ngườibọn họ phải giải quyết một côngviệc, nhờ có anh Thiết nhắc nhởmột câu.Chính vì lời nhắc nhở này mà cứuhai anh em bọn họ một mạng.Lần này, hai anh em cũng rất coitrọng lời nhắc nhở này của anhThiết.Kiếm Các rất phức tạp, trong đó cóđủ thể loại người khác nhau.Trong số đó, đa phần bọn họ đềulàm việc một cách vô cùng gian trávà xảo quyệt, thậm chí đến mứccực đoan.Hai anh em Hắc Bạch đều khinhthường đám người này.Bọn họ làm đúng như những gì anhThiết nói, trực tiếp ra tay với LýPhong.Dưới ánh trăng sáng, hai anh emHắc Bạch đi trên con đường mờ ảo.Bọn họ nhanh chóng đến cửa saucủa khách sạn nơi Lý Phong đang ở.Lúc này, một nhân viên bảo vệ mặcvest đang ngồi ở trước cửa.Đột nhiên nhìn thấy hai người cóhình dáng kỳ lạ xuất hiện, bảo vệkhông khỏi giật mìnhAnh ta nhanh chóng đứng dậy, lấychiếc dùi cui điện từ trong túi ra, chỉvào bọn họ rồi nói.“Hai người nửa đêm xuất hiện ởđây, định làm gì?”“Mau rời đi ngay cho tôi, nếu nhưkhông chịu đi, đừng trách tôi khôngkhách khí”.Hai anh em Hắc Bạch phớt lờ bảovệ của khách sạn.Tên cao gầy hỏi anh trai: “Anh! Anhnói xem, chúng ta nên làm ầm ĩ ởđây để dụ tên Lý Phong đó xuống,hay là chủ động lên đó tìm hắn tađây?”Gã thấp béo hậm hực nói: “Kháchsạn lớn như vậy, bên trong baonhiêu phòng, em làm ồn ào như thếnào thì mới dụ được tên Lý Phongđó xuống?”“Anh Thiết không phải đã nói rồisao? Bảo chúng ta không được làmphiền những người bên cạnh LýPhong”.“Giờ này mọi người đều đã ngủ rồi,nếu chúng ta hùng hổ xông lên nhưvậy, nhất định sẽ đánh thức nhữngngười khác dậy”.“Nhỡ vợ của Lý Phong ngủ khôngsâu giấc, trằn trọc mãi mới ngủđược mà lại bị chúng ta đánh thức,điều này chẳng phải đi ngược lại vớinhững gì anh Thiết nói sao?”“Ừ, em nói cũng đúng”.“Vậy chúng ta làm như thế nào mớikhiến cho Lý Phong biết rằng chúngta đang ở đây?”Khi hai anh em đang xì xào bàn tán.Nhân viên bảo vệ bị phớt lờ ở bêncạnh có chút tức giận.Hai người này ăn mặc rất kỳ lạ,dáng vẻ trông không giống nhữngngười đàng hoàng.Vì vậy, anh ta cầm chiếc dùi cuiđiện trong tay và tiến lại gần.“Hai người muốn nói chuyện thì đitới nơi nào xa xa một chút mà nói,đừng có đứng đây cản đường”.“Bụp!”Bảo vệ khách sạn vừa dứt lời, anhta đột nhiên bị đánh vào bụng, sauđó cả người lập tức bay về phía sau,đập vào bức tường cách đó khôngxa.Gã thấp béo nhìn em trai của mình.“Người này không có thù oán gì vớichúng ta, sao em ra tay với cậu tanặng như vậy làm gì?”“Hơn nữa chúng ta cũng không biếtcậu ta có phải đàn em của Lý Phongkhông?”Tên gao gầy đột nhiên phản ứnglại: “Úi da, anh trai, em sai rồi, emkhông nghĩ xa như vậy!”“Anh trai đúng là anh trai, đầu óclinh hoạt hơn em nhiều”.Vì vậy, tên cao gầy vội vàng lao tớiđỡ nhân viên bảo vệ đứng dậy.“Người anh em không sao chứ?Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi dùng lựchơi mạnh”.“Đúng rồi người anh em, tôi hỏi cậumột chuyện, cậu có quen biết ngườitên Lý Phong không, cậu có phảiđàn em của hắn ta không?”Bảo vệ khách sạn đau đến mứckhông nói lên lời.Lúc này, một người đi ra từ cửa.Người này không phải ai khác, chínhlà Hứa Hạo Nhiên đêm hôm cònkhông chịu ngủ, lén lút chuồn rangoài đi tản bộ.Hứa Hạo Nhiên đang ăn kem, bướctừng bước đến gần.“Hai người tìm anh rể của tôi làm gìthế?”Hứa Hạo Nhiên nhìn ngu ngơ ngốcnghếch, lúc nói chuyện còn khôngbuồn ngẩng đầu lên, nhìn rất gợiđòn.Tên cao gầy định đánh cho HứaHạo Nhiên một trận, nhưng gã thấpbéo ở bên cạnh nhanh chóng nắmlấy cánh tay hắn.“Quên mất lời anh Thiết nói rồi sao?Cậu ta là em vợ của Lý Phong,chúng ta không thể đánh cậu ta”.Gã thấp béo bước tới, nhìn Hứa HạoNhiên nói: “Lý Phong là anh rể củacậu thật sao?”“Đúng vậy, sao thế?”“Chúng tôi có việc cần tìm LýPhong, cậu bảo anh ta một mìnhxuống dưới đây gặp chúng tôi đượckhông?”Sau khi Hứa Hạo Nhiên ngây ra vàigiây, đột nhiên phá lên cười.Cậu ta ôm bụng cười như thể vừanghe được một câu chuyện hàihước nhất.“Dựa vào hai kẻ dị hợm các ngườimà muốn đánh với anh rể của tôisao?”Tên cao gầy tức giận chỉ vào HứaHạo Nhiên nói: “Cậu đừng có màkhinh thường người khác! Hai anhem chúng tôi ra Bắc vào Nam baonhiêu năm nay, tất cả những kẻ coithường chúng tôi đều đã chết hếtrồi đấy”.“Ồ, vậy sao? Nhưng mà bây giờ tôicứ coi thường các người đấy, cácngười tới đây, giết chết tôi đi!”Hứa Hạo Nhiên vênh váo ngẩng mặtlên.“Tới đây, tới đây, mau giết chết tôiđi!”Hứa Hạo Nhiên càng bước lêntrước, hai anh em Hắc Bạch lại cànglùi về phía sau.Lúc nào bọn họ cũng khắc cốt ghiâm lời anh Thiết nói, vì vậy khôngdám ra tay với Hứa Hạo Nhiên.Mặc dù bây giờ bọn họ rất muốnđánh cho Hứa Hạo Nhiên một trậnnhừ tử.“Thẳng nhãi, tao nói cho mày biết,đừng có mà quá đáng! Mày mau lêngọi Lý Phong xuống đây cho tao”.Gã thấp béo siết chặt nắm đấm, cốgắng nhẫn nhịn để không đập nátcái đầu của Hứa Hạo Nhiên như đầulợn.Dù sao Hứa Hạo Nhiên cũng đangnhàn rỗi không có việc gì làm, thấyhai người này cũng khá thú vị, cậuta liền cố tình đi vòng xung quanhhọ.“He he he he he”.Hứa Hạo Nhiên cười xấu xa.“Hai người cho rằng muốn gặp anhrể của tôi dễ dàng như vậy sao?”

Nhìn cơ thể gầy gò của người đó

trông như bộ xương của phụ nữ

vậy.

Tuy nhiên, trên người hắn không

có đặc điểm nào của phụ nữ cả.

Nhưng mà hắn lại không có yết

hầu.

Vì vậy thật sự không thể phân biệt

người này thực chất là nam hay nữ!

Điều đặc biệt nhất chính là chiếc

mặt nạ sắt trên mặt hắn.

Anh em Hắc Bạch vội vào kính cẩn

cúi chào.

“Chào anh Thiết”.

Khi hai anh em vừa đứng thẳng

người dậy, anh Thiết đang ngồi trên

chiếc ghế đung đưa nói bằng một

âm thanh không thể phân biệt

được.

“Các người có chuyện nghi ngờ

muốn tôi giải đáp?”

Hai anh em gật đầu lia lịa.

“Vâng ạ, vâng ạ. Không hổ danh là

anh Thiết, chúng tôi chưa kịp nói

mà anh đã biết rồi”.

Anh Thiết bình thản nói tiếp.

“Hai anh em các người cũng khá

thú vị, thú vị hơn mấy con quỷ giết

người trong Kiếm Các nhiều”.

“Tôi cho các người một lời khuyên”.

Hai anh em nhanh chóng chắp tay

cung kính.

“Anh cứ nói ạ”.

“Khi hai người tìm Lý Phong gây rắc

rối, chỉ được phép tìm một mình

anh ta là được rồi, đừng có làm gì

bất kỳ người thân nào của anh ta”.

“Nhớ kỹ, cho dù là một tên đàn em

bên cạnh Lý Phong hay là một nhân

viên trong công ty cũng không

được”.

Hai anh em cùng nhìn nhau.

“Anh Thiết, ý của anh là bảo hai

anh em chúng tôi trực tiếp ra tay

trừ khử Lý Phong luôn đúng

không?”

“Ha ha ha ha ha…..”

Đằng sau chiếc mặt nạ sắt vang lên

một tiếng cười quái dị.

Ngay sau đó, hai anh em cảm thấy

ớn lạnh sống lưng, như thể có thứ

gì đó vừa vụt qua sau lưng bọn họ.

Bọn họ vội vàng quay đầu nhìn về

phía sau, nhưng lại phát hiện ra

phía sau không có ai.

Và khi bọn họ quay đầu lại, anh

Thiết đã không còn ở trên chiếc ghế

xích đu đó nữa.

Nhưng chiếc ghế đó vẫn đang đung

đưa.

Trong phòng vang vọng tiếng cười

lạnh lẽo của anh Thiết….

Hai anh em Hắc Bạch vô cùng tin

tưởng anh Thiết.

Cách đây vài năm, khi hai người

bọn họ phải giải quyết một công

việc, nhờ có anh Thiết nhắc nhở

một câu.

Chính vì lời nhắc nhở này mà cứu

hai anh em bọn họ một mạng.

Lần này, hai anh em cũng rất coi

trọng lời nhắc nhở này của anh

Thiết.

Kiếm Các rất phức tạp, trong đó có

đủ thể loại người khác nhau.

Trong số đó, đa phần bọn họ đều

làm việc một cách vô cùng gian trá

và xảo quyệt, thậm chí đến mức

cực đoan.

Hai anh em Hắc Bạch đều khinh

thường đám người này.

Bọn họ làm đúng như những gì anh

Thiết nói, trực tiếp ra tay với Lý

Phong.

Dưới ánh trăng sáng, hai anh em

Hắc Bạch đi trên con đường mờ ảo.

Bọn họ nhanh chóng đến cửa sau

của khách sạn nơi Lý Phong đang ở.

Lúc này, một nhân viên bảo vệ mặc

vest đang ngồi ở trước cửa.

Đột nhiên nhìn thấy hai người có

hình dáng kỳ lạ xuất hiện, bảo vệ

không khỏi giật mình

Anh ta nhanh chóng đứng dậy, lấy

chiếc dùi cui điện từ trong túi ra, chỉ

vào bọn họ rồi nói.

“Hai người nửa đêm xuất hiện ở

đây, định làm gì?”

“Mau rời đi ngay cho tôi, nếu như

không chịu đi, đừng trách tôi không

khách khí”.

Hai anh em Hắc Bạch phớt lờ bảo

vệ của khách sạn.

Tên cao gầy hỏi anh trai: “Anh! Anh

nói xem, chúng ta nên làm ầm ĩ ở

đây để dụ tên Lý Phong đó xuống,

hay là chủ động lên đó tìm hắn ta

đây?”

Gã thấp béo hậm hực nói: “Khách

sạn lớn như vậy, bên trong bao

nhiêu phòng, em làm ồn ào như thế

nào thì mới dụ được tên Lý Phong

đó xuống?”

“Anh Thiết không phải đã nói rồi

sao? Bảo chúng ta không được làm

phiền những người bên cạnh Lý

Phong”.

“Giờ này mọi người đều đã ngủ rồi,

nếu chúng ta hùng hổ xông lên như

vậy, nhất định sẽ đánh thức những

người khác dậy”.

“Nhỡ vợ của Lý Phong ngủ không

sâu giấc, trằn trọc mãi mới ngủ

được mà lại bị chúng ta đánh thức,

điều này chẳng phải đi ngược lại với

những gì anh Thiết nói sao?”

“Ừ, em nói cũng đúng”.

“Vậy chúng ta làm như thế nào mới

khiến cho Lý Phong biết rằng chúng

ta đang ở đây?”

Khi hai anh em đang xì xào bàn tán.

Nhân viên bảo vệ bị phớt lờ ở bên

cạnh có chút tức giận.

Hai người này ăn mặc rất kỳ lạ,

dáng vẻ trông không giống những

người đàng hoàng.

Vì vậy, anh ta cầm chiếc dùi cui

điện trong tay và tiến lại gần.

“Hai người muốn nói chuyện thì đi

tới nơi nào xa xa một chút mà nói,

đừng có đứng đây cản đường”.

“Bụp!”

Bảo vệ khách sạn vừa dứt lời, anh

ta đột nhiên bị đánh vào bụng, sau

đó cả người lập tức bay về phía sau,

đập vào bức tường cách đó không

xa.

Gã thấp béo nhìn em trai của mình.

“Người này không có thù oán gì với

chúng ta, sao em ra tay với cậu ta

nặng như vậy làm gì?”

“Hơn nữa chúng ta cũng không biết

cậu ta có phải đàn em của Lý Phong

không?”

Tên gao gầy đột nhiên phản ứng

lại: “Úi da, anh trai, em sai rồi, em

không nghĩ xa như vậy!”

“Anh trai đúng là anh trai, đầu óc

linh hoạt hơn em nhiều”.

Vì vậy, tên cao gầy vội vàng lao tới

đỡ nhân viên bảo vệ đứng dậy.

“Người anh em không sao chứ?

Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi dùng lực

hơi mạnh”.

“Đúng rồi người anh em, tôi hỏi cậu

một chuyện, cậu có quen biết người

tên Lý Phong không, cậu có phải

đàn em của hắn ta không?”

Bảo vệ khách sạn đau đến mức

không nói lên lời.

Lúc này, một người đi ra từ cửa.

Người này không phải ai khác, chính

là Hứa Hạo Nhiên đêm hôm còn

không chịu ngủ, lén lút chuồn ra

ngoài đi tản bộ.

Hứa Hạo Nhiên đang ăn kem, bước

từng bước đến gần.

“Hai người tìm anh rể của tôi làm gì

thế?”

Hứa Hạo Nhiên nhìn ngu ngơ ngốc

nghếch, lúc nói chuyện còn không

buồn ngẩng đầu lên, nhìn rất gợi

đòn.

Tên cao gầy định đánh cho Hứa

Hạo Nhiên một trận, nhưng gã thấp

béo ở bên cạnh nhanh chóng nắm

lấy cánh tay hắn.

“Quên mất lời anh Thiết nói rồi sao?

Cậu ta là em vợ của Lý Phong,

chúng ta không thể đánh cậu ta”.

Gã thấp béo bước tới, nhìn Hứa Hạo

Nhiên nói: “Lý Phong là anh rể của

cậu thật sao?”

“Đúng vậy, sao thế?”

“Chúng tôi có việc cần tìm Lý

Phong, cậu bảo anh ta một mình

xuống dưới đây gặp chúng tôi được

không?”

Sau khi Hứa Hạo Nhiên ngây ra vài

giây, đột nhiên phá lên cười.

Cậu ta ôm bụng cười như thể vừa

nghe được một câu chuyện hài

hước nhất.

“Dựa vào hai kẻ dị hợm các người

mà muốn đánh với anh rể của tôi

sao?”

Tên cao gầy tức giận chỉ vào Hứa

Hạo Nhiên nói: “Cậu đừng có mà

khinh thường người khác! Hai anh

em chúng tôi ra Bắc vào Nam bao

nhiêu năm nay, tất cả những kẻ coi

thường chúng tôi đều đã chết hết

rồi đấy”.

“Ồ, vậy sao? Nhưng mà bây giờ tôi

cứ coi thường các người đấy, các

người tới đây, giết chết tôi đi!”

Hứa Hạo Nhiên vênh váo ngẩng mặt

lên.

“Tới đây, tới đây, mau giết chết tôi

đi!”

Hứa Hạo Nhiên càng bước lên

trước, hai anh em Hắc Bạch lại càng

lùi về phía sau.

Lúc nào bọn họ cũng khắc cốt ghi

âm lời anh Thiết nói, vì vậy không

dám ra tay với Hứa Hạo Nhiên.

Mặc dù bây giờ bọn họ rất muốn

đánh cho Hứa Hạo Nhiên một trận

nhừ tử.

“Thẳng nhãi, tao nói cho mày biết,

đừng có mà quá đáng! Mày mau lên

gọi Lý Phong xuống đây cho tao”.

Gã thấp béo siết chặt nắm đấm, cố

gắng nhẫn nhịn để không đập nát

cái đầu của Hứa Hạo Nhiên như đầu

lợn.

Dù sao Hứa Hạo Nhiên cũng đang

nhàn rỗi không có việc gì làm, thấy

hai người này cũng khá thú vị, cậu

ta liền cố tình đi vòng xung quanh

họ.

“He he he he he”.

Hứa Hạo Nhiên cười xấu xa.

“Hai người cho rằng muốn gặp anh

rể của tôi dễ dàng như vậy sao?”

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Nhìn cơ thể gầy gò của người đótrông như bộ xương của phụ nữvậy.Tuy nhiên, trên người hắn khôngcó đặc điểm nào của phụ nữ cả.Nhưng mà hắn lại không có yếthầu.Vì vậy thật sự không thể phân biệtngười này thực chất là nam hay nữ!Điều đặc biệt nhất chính là chiếcmặt nạ sắt trên mặt hắn.Anh em Hắc Bạch vội vào kính cẩncúi chào.“Chào anh Thiết”.Khi hai anh em vừa đứng thẳngngười dậy, anh Thiết đang ngồi trênchiếc ghế đung đưa nói bằng mộtâm thanh không thể phân biệtđược.“Các người có chuyện nghi ngờmuốn tôi giải đáp?”Hai anh em gật đầu lia lịa.“Vâng ạ, vâng ạ. Không hổ danh làanh Thiết, chúng tôi chưa kịp nóimà anh đã biết rồi”.Anh Thiết bình thản nói tiếp.“Hai anh em các người cũng kháthú vị, thú vị hơn mấy con quỷ giếtngười trong Kiếm Các nhiều”.“Tôi cho các người một lời khuyên”.Hai anh em nhanh chóng chắp taycung kính.“Anh cứ nói ạ”.“Khi hai người tìm Lý Phong gây rắcrối, chỉ được phép tìm một mìnhanh ta là được rồi, đừng có làm gìbất kỳ người thân nào của anh ta”.“Nhớ kỹ, cho dù là một tên đàn embên cạnh Lý Phong hay là một nhânviên trong công ty cũng khôngđược”.Hai anh em cùng nhìn nhau.“Anh Thiết, ý của anh là bảo haianh em chúng tôi trực tiếp ra taytrừ khử Lý Phong luôn đúngkhông?”“Ha ha ha ha ha…..”Đằng sau chiếc mặt nạ sắt vang lênmột tiếng cười quái dị.Ngay sau đó, hai anh em cảm thấyớn lạnh sống lưng, như thể có thứgì đó vừa vụt qua sau lưng bọn họ.Bọn họ vội vàng quay đầu nhìn vềphía sau, nhưng lại phát hiện raphía sau không có ai.Và khi bọn họ quay đầu lại, anhThiết đã không còn ở trên chiếc ghếxích đu đó nữa.Nhưng chiếc ghế đó vẫn đang đungđưa.Trong phòng vang vọng tiếng cườilạnh lẽo của anh Thiết….Hai anh em Hắc Bạch vô cùng tintưởng anh Thiết.Cách đây vài năm, khi hai ngườibọn họ phải giải quyết một côngviệc, nhờ có anh Thiết nhắc nhởmột câu.Chính vì lời nhắc nhở này mà cứuhai anh em bọn họ một mạng.Lần này, hai anh em cũng rất coitrọng lời nhắc nhở này của anhThiết.Kiếm Các rất phức tạp, trong đó cóđủ thể loại người khác nhau.Trong số đó, đa phần bọn họ đềulàm việc một cách vô cùng gian trávà xảo quyệt, thậm chí đến mứccực đoan.Hai anh em Hắc Bạch đều khinhthường đám người này.Bọn họ làm đúng như những gì anhThiết nói, trực tiếp ra tay với LýPhong.Dưới ánh trăng sáng, hai anh emHắc Bạch đi trên con đường mờ ảo.Bọn họ nhanh chóng đến cửa saucủa khách sạn nơi Lý Phong đang ở.Lúc này, một nhân viên bảo vệ mặcvest đang ngồi ở trước cửa.Đột nhiên nhìn thấy hai người cóhình dáng kỳ lạ xuất hiện, bảo vệkhông khỏi giật mìnhAnh ta nhanh chóng đứng dậy, lấychiếc dùi cui điện từ trong túi ra, chỉvào bọn họ rồi nói.“Hai người nửa đêm xuất hiện ởđây, định làm gì?”“Mau rời đi ngay cho tôi, nếu nhưkhông chịu đi, đừng trách tôi khôngkhách khí”.Hai anh em Hắc Bạch phớt lờ bảovệ của khách sạn.Tên cao gầy hỏi anh trai: “Anh! Anhnói xem, chúng ta nên làm ầm ĩ ởđây để dụ tên Lý Phong đó xuống,hay là chủ động lên đó tìm hắn tađây?”Gã thấp béo hậm hực nói: “Kháchsạn lớn như vậy, bên trong baonhiêu phòng, em làm ồn ào như thếnào thì mới dụ được tên Lý Phongđó xuống?”“Anh Thiết không phải đã nói rồisao? Bảo chúng ta không được làmphiền những người bên cạnh LýPhong”.“Giờ này mọi người đều đã ngủ rồi,nếu chúng ta hùng hổ xông lên nhưvậy, nhất định sẽ đánh thức nhữngngười khác dậy”.“Nhỡ vợ của Lý Phong ngủ khôngsâu giấc, trằn trọc mãi mới ngủđược mà lại bị chúng ta đánh thức,điều này chẳng phải đi ngược lại vớinhững gì anh Thiết nói sao?”“Ừ, em nói cũng đúng”.“Vậy chúng ta làm như thế nào mớikhiến cho Lý Phong biết rằng chúngta đang ở đây?”Khi hai anh em đang xì xào bàn tán.Nhân viên bảo vệ bị phớt lờ ở bêncạnh có chút tức giận.Hai người này ăn mặc rất kỳ lạ,dáng vẻ trông không giống nhữngngười đàng hoàng.Vì vậy, anh ta cầm chiếc dùi cuiđiện trong tay và tiến lại gần.“Hai người muốn nói chuyện thì đitới nơi nào xa xa một chút mà nói,đừng có đứng đây cản đường”.“Bụp!”Bảo vệ khách sạn vừa dứt lời, anhta đột nhiên bị đánh vào bụng, sauđó cả người lập tức bay về phía sau,đập vào bức tường cách đó khôngxa.Gã thấp béo nhìn em trai của mình.“Người này không có thù oán gì vớichúng ta, sao em ra tay với cậu tanặng như vậy làm gì?”“Hơn nữa chúng ta cũng không biếtcậu ta có phải đàn em của Lý Phongkhông?”Tên gao gầy đột nhiên phản ứnglại: “Úi da, anh trai, em sai rồi, emkhông nghĩ xa như vậy!”“Anh trai đúng là anh trai, đầu óclinh hoạt hơn em nhiều”.Vì vậy, tên cao gầy vội vàng lao tớiđỡ nhân viên bảo vệ đứng dậy.“Người anh em không sao chứ?Thật sự xin lỗi, vừa nãy tôi dùng lựchơi mạnh”.“Đúng rồi người anh em, tôi hỏi cậumột chuyện, cậu có quen biết ngườitên Lý Phong không, cậu có phảiđàn em của hắn ta không?”Bảo vệ khách sạn đau đến mứckhông nói lên lời.Lúc này, một người đi ra từ cửa.Người này không phải ai khác, chínhlà Hứa Hạo Nhiên đêm hôm cònkhông chịu ngủ, lén lút chuồn rangoài đi tản bộ.Hứa Hạo Nhiên đang ăn kem, bướctừng bước đến gần.“Hai người tìm anh rể của tôi làm gìthế?”Hứa Hạo Nhiên nhìn ngu ngơ ngốcnghếch, lúc nói chuyện còn khôngbuồn ngẩng đầu lên, nhìn rất gợiđòn.Tên cao gầy định đánh cho HứaHạo Nhiên một trận, nhưng gã thấpbéo ở bên cạnh nhanh chóng nắmlấy cánh tay hắn.“Quên mất lời anh Thiết nói rồi sao?Cậu ta là em vợ của Lý Phong,chúng ta không thể đánh cậu ta”.Gã thấp béo bước tới, nhìn Hứa HạoNhiên nói: “Lý Phong là anh rể củacậu thật sao?”“Đúng vậy, sao thế?”“Chúng tôi có việc cần tìm LýPhong, cậu bảo anh ta một mìnhxuống dưới đây gặp chúng tôi đượckhông?”Sau khi Hứa Hạo Nhiên ngây ra vàigiây, đột nhiên phá lên cười.Cậu ta ôm bụng cười như thể vừanghe được một câu chuyện hàihước nhất.“Dựa vào hai kẻ dị hợm các ngườimà muốn đánh với anh rể của tôisao?”Tên cao gầy tức giận chỉ vào HứaHạo Nhiên nói: “Cậu đừng có màkhinh thường người khác! Hai anhem chúng tôi ra Bắc vào Nam baonhiêu năm nay, tất cả những kẻ coithường chúng tôi đều đã chết hếtrồi đấy”.“Ồ, vậy sao? Nhưng mà bây giờ tôicứ coi thường các người đấy, cácngười tới đây, giết chết tôi đi!”Hứa Hạo Nhiên vênh váo ngẩng mặtlên.“Tới đây, tới đây, mau giết chết tôiđi!”Hứa Hạo Nhiên càng bước lêntrước, hai anh em Hắc Bạch lại cànglùi về phía sau.Lúc nào bọn họ cũng khắc cốt ghiâm lời anh Thiết nói, vì vậy khôngdám ra tay với Hứa Hạo Nhiên.Mặc dù bây giờ bọn họ rất muốnđánh cho Hứa Hạo Nhiên một trậnnhừ tử.“Thẳng nhãi, tao nói cho mày biết,đừng có mà quá đáng! Mày mau lêngọi Lý Phong xuống đây cho tao”.Gã thấp béo siết chặt nắm đấm, cốgắng nhẫn nhịn để không đập nátcái đầu của Hứa Hạo Nhiên như đầulợn.Dù sao Hứa Hạo Nhiên cũng đangnhàn rỗi không có việc gì làm, thấyhai người này cũng khá thú vị, cậuta liền cố tình đi vòng xung quanhhọ.“He he he he he”.Hứa Hạo Nhiên cười xấu xa.“Hai người cho rằng muốn gặp anhrể của tôi dễ dàng như vậy sao?”

Chương 667: Anh Thiết