Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 672: Thế gia tranh đấu

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Lúc nghe thấy tên Lý Hán Thần, conngươi Doanh Tập lóe lên luồng sátkhí cực kì sắc bén.Thế hệ trẻ của nhà họ Lý tổng cộngcó mười mấy thanh niên tài giỏi.Trong đó có ba người cực kì nổi bật.Cậu năm Lý Hàn Thần là một trongsố đó.Lúc Lý Hàn Thần ba tuổi đã thuộcthơ Đường từ Tống.Từ nhỏ đã được mọi người coi làthiên tài.Năm mười lăm tuổi anh ta rời khỏiTrường An ra nước ngoài du học.Sau mười năm, anh ta cầm trongtay năm bằng tiến sĩ về nước.Sau khi về nước, anh ta đã mượntài chính của gia tộc để mở một tậpđoàn.Anh ta là chủ tịch kiêm chức giámđốc.Ở miền trung, tập đoàn của Lý HánThần cũng được xếp vào những tậpđoàn hàng đầu.Cậu ba nhà họ Doanh - Doanh TửHanh.Tuy tài năng không nổi bật vượt trộinhư Lý Hán Thần.Nhưng cũng là kẻ tuổi trẻ tài cao.Sau khi tốt nghiệp đại họcCambridge, anh ta đã thành lậpcông ty ở nước ngoài.Sau đó dùng công ty này làm bànđạp trở về nước mở một tập đoàn.Tập đoàn của Doanh Tử Hanh và LýHán Thần vẫn luôn cạnh tranh vớinhau.Có câu làm cùng nghề thì sẽ là kẻthù.Không chỉ tập đoàn của bọn họcạnh tranh với nhau.Mà nhân viên dưới trướng hai tậpđoàn cũng thường xuyên xỉa xói lẫnnhau.Dù tranh chấp trong một thời giandài nhưng mâu thuẫn của hai bêncũng không lớn lắm.Cùng lắm là bới móc nhau mấy câulà xong, chưa từng chơi khăm nhau.Nhưng tối qua tay trái của DoanhTử Hanh bị đánh gãy.Nghe nói Lý Hán Thần cũng bịthương nhưng không nặng lắm.Sáng sớm hôm sau anh ta đã đi làmnhư bình thường, thế mà Doanh TửHanh giờ vẫn đang phải nằm trongbệnh viện.Gã đàn ông trung niên bị đánh gãytay cúi đầu nói nhỏ."Cậu ba vẫn luôn nhẫn nhịn, tránhxảy ra tranh chấp với Lý Hán Thần"."Nhưng nguyên nhân của chuyệnđêm qua là do một người thanhniên mà Lý Hán Thần dẫn theo"."Hình như hắn cũng là người củanhà họ Lý"."Nhưng có vẻ Lý Hán Thần cũngkhông ưa hắn lắm, sai vặt hắn nhưsai chó vậy"."Cậu ba nhìn ngứa mắt, mới nói đỡmột câu"."Sau đó hai người cãi nhau, cãi quacãi lại, Lý Hán Thần liền lao vàođánh người".Nghe thấy thuộc hạ báo lại, DoanhTập đặt tay lên trán, vẻ mặt chánnản ngồi trên ghế.Chuyện sau đó không cần nói ôngta cũng biết.Cháu trai bị người ta đánh phảinhập viện, chuyện này làm ông tacảm thấy rất mất mặt.Cũng may Doanh Tử Hanh bịthương không nặng lắm, nằm việnvài ngày là xuất viện được rồi.Doanh Tập hỏi: "Người thanh niênmà ông vừa nói tên là gì?"Hai người đàn ông trung niên nhìnnhau, một người suy nghĩ rồi nói:"Hình như tên là Lý Thuần thì phải".Lý Thuần?Doanh Tập chưa từng nghe thấytên này.Ông ta biết rất rõ đám con cháunhà họ Lý.Doanh Tập nghĩ rồi nói: "Hai ngườilập tức cho người điều tra Lý Thuầnđó cho tôi"."Với thân thế và tính tình của LýHán Thần, chả việc gì phải làm mấthình tượng bản thân, trước mặt mọingười mà sỉ nhục một người vôdụng cả"."Vâng ạ!"Hai người vừa đáp lời, quản gia vộivàng chạy từ ngoài vào."Lão gia, vừa nãy bệnh viện gọiđến, nói cậu ba đột nhiên nằng nặcđòi xuất viện"."Nói là có một người rất quan trọngtừ thủ đô tới, cậu ấy phải đi đón".Doanh Tập nhếch mày."Người ở thủ đô tới á, có biết là aikhông?"Quản gia nói: "Hình như giám đốccủa tập đoàn Lăng Tiêu tới ạ".Tập đoàn Lăng Tiêu?Doanh Tập không biết gì về tậpđoàn Lăng Tiêu này.Nhưng khiến cháu trai ông ta phảixuất viện đi đón thì chắc chắnkhông đơn giản.Vì thế ông ta lập tức đứng dậy."Chuẩn bị xe ngay".Lúc Doanh Tập lái chiếc Rolls-Roycedừng trước cửa tập đoàn của DoanhTử Hanh thì thấy có rất nhiều ngườiđã đứng ở đây.Đội lễ tân chuẩn bị rất hoành tránglàm Doanh Tập thấy mới lạ.Vì lúc trước có một tổng giám đốcnằm trong top năm trăm tổng giámđốc trên thế giới đến đây.Cho dù cháu trai ông ta đón tiếp rấtnồng hậu nhưng cũng không đếnmức này."Ông nội".Lúc này, một chàng trai trẻ mặc bộvest màu xanh da trời được thư kídìu bước nhanh tới.Đây chính là người cháu trai DoanhTập hết mực yêu thương - DoanhTử Hanh.Người thư kí đỡ anh ta cũng là vợchưa cưới Từ Viện Viện của anh ta.Từ Viện Viện không phải con cháuthế gia.Gia cảnh của cô ấy rất bình thường.Gia đình làm công ăn lương, bố làcông nhân, mẹ là giáo viên.Từ Viện Viện học cùng cấp hai vớiDoanh Tử Hanh.Hai người bắt đầu yêu nhau từ cấphai.Lúc đó gia đình từng phản đối bọnhọ.Nhưng Doanh Tử Hanh kiên trì đếncùng, cuối cùng hai người vẫn đínhhôn với nhau.Sau khi đính hôn, Từ Viện Việncũng dần bộc lộ tài năng của mìnhtrong công việc.Tuy là gia thế không tốt nhưng tàinăng và tính tình của cô ấy làmDoanh Tập cảm thấy cực kỳ vừalòng.Doanh Tập bước đến trước mặtDoanh Tử Hanh, vừa mở miệng đãmắng."Thằng nhóc này, cháu sao thế hả?Bệnh viện bảo cháu phải nằm trêngường mấy ngày cơ mà"."Cho dù có là nhân vật tầm cỡ đếnđây thì để ông nội đón tiếp khôngđược à?"Doanh Tử Hanh cười nói: "Ông nội,cháu không sao"."Hai người chuẩn bị đến cùng vaiphải lứa với cháu, chắc chắn khôngthể để ông đón tiếp được".Lúc nói chuyện, di động của nhânviên bên cạnh Từ Viện Viện bỗng đổchuông.Sau khi anh ta nghe máy, vẻ mặtlập tức thay đổi.Anh ta vội vàng bước đến trước mặtTừ Viện Viện và Doanh Tử Hanh."Chủ tịch, hỏng rồi"."Xe thương mại của giám đốc Hứabị người ta chặn lại".Doanh Tử Hanh nhăn mày."Ai dám chặn đường khách củaDoanh Tử Hanh tôi?""Dạ, là người nhà họ Lý ạ"."Xe thể thao của nhà họ Lý xảy rava chạm với xe thương mại củagiám đốc Hứa"."Giờ người của bọn chúng đã baovây giám đốc Hứa rồi"."Gì cơ?"Mắt Doanh Tử Hanh trợn to.Anh ta giận dữ nắm chặt tay."Khốn nạn! Khinh người quá rồiđấy".Doanh Tập đứng cạnh khẽ cau mày,bình tĩnh nói: "Mấy đứa lên xe vớiông"."Hôm nay ông phải xem cậu nămnhà họ Lý rốt cuộc hống hách đếnmức nào?""Hống hách?""Ha ha, ông đây ở Trường An cứhống hách thế đấy".Lúc này trên đường chính gần thápĐại Nhạn.Chủ chiếc xe thể thao Porsche màuđỏ hai tay chống nạnh, ngửa đầucười thích chí, hống hách vô cùng.Hứa Hạo Nhiên dẫn theo hai anhem Hắc Bạch Nhị Sát đứng trướcmặt hắn ta.Hứa Hạo Nhiên lạnh lùng nói:"Người anh em, hống hách cũngphải có mức độ thôi"."Chưa nghe câu núi cao còn có núicao hơn à?"Chủ xe Porsche bước lên trước haibước.Hắn ta đứng trước mặt Hứa HạoNhiên, giơ một ngón tay lên chọcmạnh hai cái lên vai cậu ta."Thằng ranh, mày có biết tao là aikhông?""Tao là Ngụy Hải Đông, anh rể taolà Lý Hán Thần".Hứa Hạo Nhiên cười khẩy: "Mày cóanh rể thì tao cũng có. Anh rể tao làLý Phong đấy"."Lý Phong cái khỉ gì! Ông đây chưatừng nghe đến"."Anh rể tao là cậu năm nhà họ Lý ởTrường An"."Ở Trường An này ai mà không biếtnhà họ Lý chứ?"Nhìn Ngụy Hải Đông nước bọt văngtung tóe trước mặt.Hứa Hạo Nhiên nhún vai: "Ngại quá,nhưng mà tao chưa từng nghequa"."Chưa từng nghe chứ gì, thế hômnay tao sẽ khiến cho mày phải nhớthật kĩ".

Lúc nghe thấy tên Lý Hán Thần, con

ngươi Doanh Tập lóe lên luồng sát

khí cực kì sắc bén.

Thế hệ trẻ của nhà họ Lý tổng cộng

có mười mấy thanh niên tài giỏi.

Trong đó có ba người cực kì nổi bật.

Cậu năm Lý Hàn Thần là một trong

số đó.

Lúc Lý Hàn Thần ba tuổi đã thuộc

thơ Đường từ Tống.

Từ nhỏ đã được mọi người coi là

thiên tài.

Năm mười lăm tuổi anh ta rời khỏi

Trường An ra nước ngoài du học.

Sau mười năm, anh ta cầm trong

tay năm bằng tiến sĩ về nước.

Sau khi về nước, anh ta đã mượn

tài chính của gia tộc để mở một tập

đoàn.

Anh ta là chủ tịch kiêm chức giám

đốc.

Ở miền trung, tập đoàn của Lý Hán

Thần cũng được xếp vào những tập

đoàn hàng đầu.

Cậu ba nhà họ Doanh - Doanh Tử

Hanh.

Tuy tài năng không nổi bật vượt trội

như Lý Hán Thần.

Nhưng cũng là kẻ tuổi trẻ tài cao.

Sau khi tốt nghiệp đại học

Cambridge, anh ta đã thành lập

công ty ở nước ngoài.

Sau đó dùng công ty này làm bàn

đạp trở về nước mở một tập đoàn.

Tập đoàn của Doanh Tử Hanh và Lý

Hán Thần vẫn luôn cạnh tranh với

nhau.

Có câu làm cùng nghề thì sẽ là kẻ

thù.

Không chỉ tập đoàn của bọn họ

cạnh tranh với nhau.

Mà nhân viên dưới trướng hai tập

đoàn cũng thường xuyên xỉa xói lẫn

nhau.

Dù tranh chấp trong một thời gian

dài nhưng mâu thuẫn của hai bên

cũng không lớn lắm.

Cùng lắm là bới móc nhau mấy câu

là xong, chưa từng chơi khăm nhau.

Nhưng tối qua tay trái của Doanh

Tử Hanh bị đánh gãy.

Nghe nói Lý Hán Thần cũng bị

thương nhưng không nặng lắm.

Sáng sớm hôm sau anh ta đã đi làm

như bình thường, thế mà Doanh Tử

Hanh giờ vẫn đang phải nằm trong

bệnh viện.

Gã đàn ông trung niên bị đánh gãy

tay cúi đầu nói nhỏ.

"Cậu ba vẫn luôn nhẫn nhịn, tránh

xảy ra tranh chấp với Lý Hán Thần".

"Nhưng nguyên nhân của chuyện

đêm qua là do một người thanh

niên mà Lý Hán Thần dẫn theo".

"Hình như hắn cũng là người của

nhà họ Lý".

"Nhưng có vẻ Lý Hán Thần cũng

không ưa hắn lắm, sai vặt hắn như

sai chó vậy".

"Cậu ba nhìn ngứa mắt, mới nói đỡ

một câu".

"Sau đó hai người cãi nhau, cãi qua

cãi lại, Lý Hán Thần liền lao vào

đánh người".

Nghe thấy thuộc hạ báo lại, Doanh

Tập đặt tay lên trán, vẻ mặt chán

nản ngồi trên ghế.

Chuyện sau đó không cần nói ông

ta cũng biết.

Cháu trai bị người ta đánh phải

nhập viện, chuyện này làm ông ta

cảm thấy rất mất mặt.

Cũng may Doanh Tử Hanh bị

thương không nặng lắm, nằm viện

vài ngày là xuất viện được rồi.

Doanh Tập hỏi: "Người thanh niên

mà ông vừa nói tên là gì?"

Hai người đàn ông trung niên nhìn

nhau, một người suy nghĩ rồi nói:

"Hình như tên là Lý Thuần thì phải".

Lý Thuần?

Doanh Tập chưa từng nghe thấy

tên này.

Ông ta biết rất rõ đám con cháu

nhà họ Lý.

Doanh Tập nghĩ rồi nói: "Hai người

lập tức cho người điều tra Lý Thuần

đó cho tôi".

"Với thân thế và tính tình của Lý

Hán Thần, chả việc gì phải làm mất

hình tượng bản thân, trước mặt mọi

người mà sỉ nhục một người vô

dụng cả".

"Vâng ạ!"

Hai người vừa đáp lời, quản gia vội

vàng chạy từ ngoài vào.

"Lão gia, vừa nãy bệnh viện gọi

đến, nói cậu ba đột nhiên nằng nặc

đòi xuất viện".

"Nói là có một người rất quan trọng

từ thủ đô tới, cậu ấy phải đi đón".

Doanh Tập nhếch mày.

"Người ở thủ đô tới á, có biết là ai

không?"

Quản gia nói: "Hình như giám đốc

của tập đoàn Lăng Tiêu tới ạ".

Tập đoàn Lăng Tiêu?

Doanh Tập không biết gì về tập

đoàn Lăng Tiêu này.

Nhưng khiến cháu trai ông ta phải

xuất viện đi đón thì chắc chắn

không đơn giản.

Vì thế ông ta lập tức đứng dậy.

"Chuẩn bị xe ngay".

Lúc Doanh Tập lái chiếc Rolls-Royce

dừng trước cửa tập đoàn của Doanh

Tử Hanh thì thấy có rất nhiều người

đã đứng ở đây.

Đội lễ tân chuẩn bị rất hoành tráng

làm Doanh Tập thấy mới lạ.

Vì lúc trước có một tổng giám đốc

nằm trong top năm trăm tổng giám

đốc trên thế giới đến đây.

Cho dù cháu trai ông ta đón tiếp rất

nồng hậu nhưng cũng không đến

mức này.

"Ông nội".

Lúc này, một chàng trai trẻ mặc bộ

vest màu xanh da trời được thư kí

dìu bước nhanh tới.

Đây chính là người cháu trai Doanh

Tập hết mực yêu thương - Doanh

Tử Hanh.

Người thư kí đỡ anh ta cũng là vợ

chưa cưới Từ Viện Viện của anh ta.

Từ Viện Viện không phải con cháu

thế gia.

Gia cảnh của cô ấy rất bình thường.

Gia đình làm công ăn lương, bố là

công nhân, mẹ là giáo viên.

Từ Viện Viện học cùng cấp hai với

Doanh Tử Hanh.

Hai người bắt đầu yêu nhau từ cấp

hai.

Lúc đó gia đình từng phản đối bọn

họ.

Nhưng Doanh Tử Hanh kiên trì đến

cùng, cuối cùng hai người vẫn đính

hôn với nhau.

Sau khi đính hôn, Từ Viện Viện

cũng dần bộc lộ tài năng của mình

trong công việc.

Tuy là gia thế không tốt nhưng tài

năng và tính tình của cô ấy làm

Doanh Tập cảm thấy cực kỳ vừa

lòng.

Doanh Tập bước đến trước mặt

Doanh Tử Hanh, vừa mở miệng đã

mắng.

"Thằng nhóc này, cháu sao thế hả?

Bệnh viện bảo cháu phải nằm trên

gường mấy ngày cơ mà".

"Cho dù có là nhân vật tầm cỡ đến

đây thì để ông nội đón tiếp không

được à?"

Doanh Tử Hanh cười nói: "Ông nội,

cháu không sao".

"Hai người chuẩn bị đến cùng vai

phải lứa với cháu, chắc chắn không

thể để ông đón tiếp được".

Lúc nói chuyện, di động của nhân

viên bên cạnh Từ Viện Viện bỗng đổ

chuông.

Sau khi anh ta nghe máy, vẻ mặt

lập tức thay đổi.

Anh ta vội vàng bước đến trước mặt

Từ Viện Viện và Doanh Tử Hanh.

"Chủ tịch, hỏng rồi".

"Xe thương mại của giám đốc Hứa

bị người ta chặn lại".

Doanh Tử Hanh nhăn mày.

"Ai dám chặn đường khách của

Doanh Tử Hanh tôi?"

"Dạ, là người nhà họ Lý ạ".

"Xe thể thao của nhà họ Lý xảy ra

va chạm với xe thương mại của

giám đốc Hứa".

"Giờ người của bọn chúng đã bao

vây giám đốc Hứa rồi".

"Gì cơ?"

Mắt Doanh Tử Hanh trợn to.

Anh ta giận dữ nắm chặt tay.

"Khốn nạn! Khinh người quá rồi

đấy".

Doanh Tập đứng cạnh khẽ cau mày,

bình tĩnh nói: "Mấy đứa lên xe với

ông".

"Hôm nay ông phải xem cậu năm

nhà họ Lý rốt cuộc hống hách đến

mức nào?"

"Hống hách?"

"Ha ha, ông đây ở Trường An cứ

hống hách thế đấy".

Lúc này trên đường chính gần tháp

Đại Nhạn.

Chủ chiếc xe thể thao Porsche màu

đỏ hai tay chống nạnh, ngửa đầu

cười thích chí, hống hách vô cùng.

Hứa Hạo Nhiên dẫn theo hai anh

em Hắc Bạch Nhị Sát đứng trước

mặt hắn ta.

Hứa Hạo Nhiên lạnh lùng nói:

"Người anh em, hống hách cũng

phải có mức độ thôi".

"Chưa nghe câu núi cao còn có núi

cao hơn à?"

Chủ xe Porsche bước lên trước hai

bước.

Hắn ta đứng trước mặt Hứa Hạo

Nhiên, giơ một ngón tay lên chọc

mạnh hai cái lên vai cậu ta.

"Thằng ranh, mày có biết tao là ai

không?"

"Tao là Ngụy Hải Đông, anh rể tao

là Lý Hán Thần".

Hứa Hạo Nhiên cười khẩy: "Mày có

anh rể thì tao cũng có. Anh rể tao là

Lý Phong đấy".

"Lý Phong cái khỉ gì! Ông đây chưa

từng nghe đến".

"Anh rể tao là cậu năm nhà họ Lý ở

Trường An".

"Ở Trường An này ai mà không biết

nhà họ Lý chứ?"

Nhìn Ngụy Hải Đông nước bọt văng

tung tóe trước mặt.

Hứa Hạo Nhiên nhún vai: "Ngại quá,

nhưng mà tao chưa từng nghe

qua".

"Chưa từng nghe chứ gì, thế hôm

nay tao sẽ khiến cho mày phải nhớ

thật kĩ".

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Lúc nghe thấy tên Lý Hán Thần, conngươi Doanh Tập lóe lên luồng sátkhí cực kì sắc bén.Thế hệ trẻ của nhà họ Lý tổng cộngcó mười mấy thanh niên tài giỏi.Trong đó có ba người cực kì nổi bật.Cậu năm Lý Hàn Thần là một trongsố đó.Lúc Lý Hàn Thần ba tuổi đã thuộcthơ Đường từ Tống.Từ nhỏ đã được mọi người coi làthiên tài.Năm mười lăm tuổi anh ta rời khỏiTrường An ra nước ngoài du học.Sau mười năm, anh ta cầm trongtay năm bằng tiến sĩ về nước.Sau khi về nước, anh ta đã mượntài chính của gia tộc để mở một tậpđoàn.Anh ta là chủ tịch kiêm chức giámđốc.Ở miền trung, tập đoàn của Lý HánThần cũng được xếp vào những tậpđoàn hàng đầu.Cậu ba nhà họ Doanh - Doanh TửHanh.Tuy tài năng không nổi bật vượt trộinhư Lý Hán Thần.Nhưng cũng là kẻ tuổi trẻ tài cao.Sau khi tốt nghiệp đại họcCambridge, anh ta đã thành lậpcông ty ở nước ngoài.Sau đó dùng công ty này làm bànđạp trở về nước mở một tập đoàn.Tập đoàn của Doanh Tử Hanh và LýHán Thần vẫn luôn cạnh tranh vớinhau.Có câu làm cùng nghề thì sẽ là kẻthù.Không chỉ tập đoàn của bọn họcạnh tranh với nhau.Mà nhân viên dưới trướng hai tậpđoàn cũng thường xuyên xỉa xói lẫnnhau.Dù tranh chấp trong một thời giandài nhưng mâu thuẫn của hai bêncũng không lớn lắm.Cùng lắm là bới móc nhau mấy câulà xong, chưa từng chơi khăm nhau.Nhưng tối qua tay trái của DoanhTử Hanh bị đánh gãy.Nghe nói Lý Hán Thần cũng bịthương nhưng không nặng lắm.Sáng sớm hôm sau anh ta đã đi làmnhư bình thường, thế mà Doanh TửHanh giờ vẫn đang phải nằm trongbệnh viện.Gã đàn ông trung niên bị đánh gãytay cúi đầu nói nhỏ."Cậu ba vẫn luôn nhẫn nhịn, tránhxảy ra tranh chấp với Lý Hán Thần"."Nhưng nguyên nhân của chuyệnđêm qua là do một người thanhniên mà Lý Hán Thần dẫn theo"."Hình như hắn cũng là người củanhà họ Lý"."Nhưng có vẻ Lý Hán Thần cũngkhông ưa hắn lắm, sai vặt hắn nhưsai chó vậy"."Cậu ba nhìn ngứa mắt, mới nói đỡmột câu"."Sau đó hai người cãi nhau, cãi quacãi lại, Lý Hán Thần liền lao vàođánh người".Nghe thấy thuộc hạ báo lại, DoanhTập đặt tay lên trán, vẻ mặt chánnản ngồi trên ghế.Chuyện sau đó không cần nói ôngta cũng biết.Cháu trai bị người ta đánh phảinhập viện, chuyện này làm ông tacảm thấy rất mất mặt.Cũng may Doanh Tử Hanh bịthương không nặng lắm, nằm việnvài ngày là xuất viện được rồi.Doanh Tập hỏi: "Người thanh niênmà ông vừa nói tên là gì?"Hai người đàn ông trung niên nhìnnhau, một người suy nghĩ rồi nói:"Hình như tên là Lý Thuần thì phải".Lý Thuần?Doanh Tập chưa từng nghe thấytên này.Ông ta biết rất rõ đám con cháunhà họ Lý.Doanh Tập nghĩ rồi nói: "Hai ngườilập tức cho người điều tra Lý Thuầnđó cho tôi"."Với thân thế và tính tình của LýHán Thần, chả việc gì phải làm mấthình tượng bản thân, trước mặt mọingười mà sỉ nhục một người vôdụng cả"."Vâng ạ!"Hai người vừa đáp lời, quản gia vộivàng chạy từ ngoài vào."Lão gia, vừa nãy bệnh viện gọiđến, nói cậu ba đột nhiên nằng nặcđòi xuất viện"."Nói là có một người rất quan trọngtừ thủ đô tới, cậu ấy phải đi đón".Doanh Tập nhếch mày."Người ở thủ đô tới á, có biết là aikhông?"Quản gia nói: "Hình như giám đốccủa tập đoàn Lăng Tiêu tới ạ".Tập đoàn Lăng Tiêu?Doanh Tập không biết gì về tậpđoàn Lăng Tiêu này.Nhưng khiến cháu trai ông ta phảixuất viện đi đón thì chắc chắnkhông đơn giản.Vì thế ông ta lập tức đứng dậy."Chuẩn bị xe ngay".Lúc Doanh Tập lái chiếc Rolls-Roycedừng trước cửa tập đoàn của DoanhTử Hanh thì thấy có rất nhiều ngườiđã đứng ở đây.Đội lễ tân chuẩn bị rất hoành tránglàm Doanh Tập thấy mới lạ.Vì lúc trước có một tổng giám đốcnằm trong top năm trăm tổng giámđốc trên thế giới đến đây.Cho dù cháu trai ông ta đón tiếp rấtnồng hậu nhưng cũng không đếnmức này."Ông nội".Lúc này, một chàng trai trẻ mặc bộvest màu xanh da trời được thư kídìu bước nhanh tới.Đây chính là người cháu trai DoanhTập hết mực yêu thương - DoanhTử Hanh.Người thư kí đỡ anh ta cũng là vợchưa cưới Từ Viện Viện của anh ta.Từ Viện Viện không phải con cháuthế gia.Gia cảnh của cô ấy rất bình thường.Gia đình làm công ăn lương, bố làcông nhân, mẹ là giáo viên.Từ Viện Viện học cùng cấp hai vớiDoanh Tử Hanh.Hai người bắt đầu yêu nhau từ cấphai.Lúc đó gia đình từng phản đối bọnhọ.Nhưng Doanh Tử Hanh kiên trì đếncùng, cuối cùng hai người vẫn đínhhôn với nhau.Sau khi đính hôn, Từ Viện Việncũng dần bộc lộ tài năng của mìnhtrong công việc.Tuy là gia thế không tốt nhưng tàinăng và tính tình của cô ấy làmDoanh Tập cảm thấy cực kỳ vừalòng.Doanh Tập bước đến trước mặtDoanh Tử Hanh, vừa mở miệng đãmắng."Thằng nhóc này, cháu sao thế hả?Bệnh viện bảo cháu phải nằm trêngường mấy ngày cơ mà"."Cho dù có là nhân vật tầm cỡ đếnđây thì để ông nội đón tiếp khôngđược à?"Doanh Tử Hanh cười nói: "Ông nội,cháu không sao"."Hai người chuẩn bị đến cùng vaiphải lứa với cháu, chắc chắn khôngthể để ông đón tiếp được".Lúc nói chuyện, di động của nhânviên bên cạnh Từ Viện Viện bỗng đổchuông.Sau khi anh ta nghe máy, vẻ mặtlập tức thay đổi.Anh ta vội vàng bước đến trước mặtTừ Viện Viện và Doanh Tử Hanh."Chủ tịch, hỏng rồi"."Xe thương mại của giám đốc Hứabị người ta chặn lại".Doanh Tử Hanh nhăn mày."Ai dám chặn đường khách củaDoanh Tử Hanh tôi?""Dạ, là người nhà họ Lý ạ"."Xe thể thao của nhà họ Lý xảy rava chạm với xe thương mại củagiám đốc Hứa"."Giờ người của bọn chúng đã baovây giám đốc Hứa rồi"."Gì cơ?"Mắt Doanh Tử Hanh trợn to.Anh ta giận dữ nắm chặt tay."Khốn nạn! Khinh người quá rồiđấy".Doanh Tập đứng cạnh khẽ cau mày,bình tĩnh nói: "Mấy đứa lên xe vớiông"."Hôm nay ông phải xem cậu nămnhà họ Lý rốt cuộc hống hách đếnmức nào?""Hống hách?""Ha ha, ông đây ở Trường An cứhống hách thế đấy".Lúc này trên đường chính gần thápĐại Nhạn.Chủ chiếc xe thể thao Porsche màuđỏ hai tay chống nạnh, ngửa đầucười thích chí, hống hách vô cùng.Hứa Hạo Nhiên dẫn theo hai anhem Hắc Bạch Nhị Sát đứng trướcmặt hắn ta.Hứa Hạo Nhiên lạnh lùng nói:"Người anh em, hống hách cũngphải có mức độ thôi"."Chưa nghe câu núi cao còn có núicao hơn à?"Chủ xe Porsche bước lên trước haibước.Hắn ta đứng trước mặt Hứa HạoNhiên, giơ một ngón tay lên chọcmạnh hai cái lên vai cậu ta."Thằng ranh, mày có biết tao là aikhông?""Tao là Ngụy Hải Đông, anh rể taolà Lý Hán Thần".Hứa Hạo Nhiên cười khẩy: "Mày cóanh rể thì tao cũng có. Anh rể tao làLý Phong đấy"."Lý Phong cái khỉ gì! Ông đây chưatừng nghe đến"."Anh rể tao là cậu năm nhà họ Lý ởTrường An"."Ở Trường An này ai mà không biếtnhà họ Lý chứ?"Nhìn Ngụy Hải Đông nước bọt văngtung tóe trước mặt.Hứa Hạo Nhiên nhún vai: "Ngại quá,nhưng mà tao chưa từng nghequa"."Chưa từng nghe chứ gì, thế hômnay tao sẽ khiến cho mày phải nhớthật kĩ".

Chương 672: Thế gia tranh đấu