Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 692: Chạy ngay đi

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Lý Phong bước từng bước ra ngoài.Tuy vẻ mặt anh dửng dưng nhưngtrong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.Lý Phong dừng lại hơi ngẩng đầu,nhìn đến vị trí mà Madden đang maiphục.Lúc này Lý Phong và Madden cáchnhau có khoảng một trăm métvuông.Bụi cây mà Madden nấp rất kín.Cho dù có cầm kính viễn vọng cũngkhông thể nhìn rõ.Nhưng Madden có thể nhận thấyngười đàn ông phương Đông nàyđang dán mắt vào gã."Lý Phong! Hắn chính là Lý Phong!"Lý Thiên Kiêu ngồi trước TV kêu to.Bà ta vội vàng nói với Smith: "Maugiết chết hắn cho tôi".Smith khẽ cau mày, lập tức nói vớiMadden: "Cậu nhanh chóng bắnthủng tay chân tên này rồi kéo hắnvề cho tôi".Madden lập tức bắn hai mũi tên đenxì về phía Lý Phong.Lúc này hai tay Lý Phong buôngthõng bên người.Anh cũng không bắn tiền xu nữa.Ngay khi mũi tên thứ nhất đếntrước mặt Lý Phong.Thân thể anh hơi nghiêng đi.Mũi tên đen sì bay sượt qua trướcmắt anh.Sau đó cắm thẳng vào tảng đá.Mũi tên thứ hai lao đến trước mặtLý Phong.Tay anh vẫy nhẹ một cái.Trong nhát mắt, Smith ngồi trên sôpha hai mắt trợn to, vẻ mặt khó tin.Madden vừa nhìn thấy động tác củaLý Phong.Gã nấp trong bụi cây lập tức nhảydựng lên, xoay người bỏ chạy.Smith hét to vào bộ đàm: "Cậu chạylàm gì? Mau giết chết hắn cho tôi".Madden dùng hết sức vọt quanhững bụi cây.Cùng lúc đó gã cũng cực kì nghiêmtúc nhắc nhở Smith."Ông chủ chạy ngay đi. Chúng taphải rời khỏi đây, rời khỏi Hoa Hạ".Smith sững người.Bên trong bộ đàm truyền đến tiếngMadden thở hổn hển.Nghe tần suốt gã hít thở cũng biếtgiờ Madden đang dốc sức chạytrốn.Smith vội hỏi: "Sao lại thế? Rốt cuộclà làm sao? Sao cậu sợ hãi thế?""Ông chủ có nhớ một điều tôi đã nóitrước đây không? Tôi từng là línhbắn tỉa trong nhóm lính đánh thuêSói.""Nhóm lính đánh thuê Sói có tổngcộng bốn tay súng bắn tỉa"."Thực lực của bọn họ chẳng kém gìtôi"."Nhất là đội trưởng là đồ tể nổitiếng thế giới"."Thời kì đỉnh cao của nhóm línhđánh thuê Sói thậm chí có thể đánhngang tay với quân đội của mộtnước nhỏ"."Nhưng cuối cùng cả nhóm línhđánh thuê đó chết trong tay mộtngười"."Lần đấy tôi ăn may, bị nhiễm trùngnặng phải nhập viện không đi nênmới thoát chết".Chuyện nhóm lính đánh thuê Sói bịgiết đương nhiên Smith có biết.Bởi vì nhóm đó chọc giận mộtngười.Không, đó không phải người mà làthần.Lúc đấy cả nhóm lính đánh thuê Sóitiến về phía biển ca-ri-bê để làmmột nhiệm vụ đặc biệt.Với thực lực của bọn họ thì hoànthành nhiệm vụ này chỉ tốn mấygiây thôi.Nhưng bọn họ lại mắc phải một sailầm trí mạng.Một thành viên trong nhóm lúc làmnhiệm vụ đã làm bị thương một cônhóc bảy tuổi.Cô nhóc bay tuổi này khiến nhómlính đánh thuê Sói bị diệt sạch.Người này là Chiến thần Hồng Hải.Nhắc đến Chiến thần Hồng Hải,Smith đứng ngồi không yên.Lòng bàn tay và trán ông ta đầmđìa mồ hôi."Madden, ý cậu là Lý Phong làngười bên cạnh Chiến thần hả?"Chiến thần Hồng Hải là kẻ đứngtrên đỉnh cao của thế giới.Cả thế giới này có mấy ai dám đốiđầu với anh chứ.Thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hảitoàn là người giỏi.Những người này cũng không thểđộng vào.Nếu không chỉ cần thấy là giết."Không! Ông chủ, ông nghĩ lại xemlinh đánh thuê Sói bị giết thế nào?"Madden thậm chí còn không dámnhắc đến Chiến thần Hồng Hảitrước bộ đàm.Sau khi Smith ngạc nhiên, đột tabỗng ngẩng đầu, mắt trợn to.Ông ta bỗng nghĩ ra, lúc đấy Chiếnthần Hồng Hải chỉ nắm lên một nắmcát trên biển.Mà có thể diệt sạch một nhóm línhđánh thuê có đầy đủ vũ trang hạngnặng.Chiến thần Hồng Hải có một truyềnthuyết, đó là anh có một bàn taycủa Thần.Tay này có thể cứu người cũng cóthể giết người.Giờ cuối cùng Smith cũng hiểu.Ông ta lập tức lôi một cái vali kéo từtrong ngầm giường ra.Sau đó trán đầm đìa mồ hôi lao đếncửa.Lý Thiên Kiêu vội xông lên, tay bàta nắm lấy áo Smith nói: "Này, ôngđịnh làm gì thế?"Smith nhìn Lý Thiên Kiêu.Ông ta hít sâu một hơi nói."Nể tình hai chúng ta từng chungchăn chung gối, tôi khuyên bà mộtcâu"."Lập tức bảo tất cả mọi người tronggia tộc bà từ bỏ phản kháng, chấpnhận sự thật tàn khốc này đi"."Mấy người không phải đối thủ củahắn đâu"."Không! Phải là không một ai là đốithủ của hắn mới đúng"."Muốn sống chỉ có một cách đó làtránh xa hắn ra"."Hoặc là phục tùng hắn".Nói xong, mặc kệ vẻ mặt hoang macủa Lý Thiên Kiêu, ông ta vội vàngrời đi.Mà bên kia, Chachai đã ngừngchống cự.Nhìn thấy Lý Phong ra tay, anh tađã biết bản thân không phải đối thủcủa Lý Phong rồi.Chachai quỳ xuống trước Lý Phong."Rầm!""Rầm!""Rầm!"Chachai dập đầu ba cái.Đến lúc ngẩng đầu lên, trán anh tasưng tấy lên, chảy cả máu."Cầu xin anh đừng giết tôi. Cho tôithời gian một ngày"."Tôi còn có em gái nằm viện, tôiphải tìm bác sĩ cho em ấy".Lý Phong thờ ơ nhìn Chachai nói:"Em gái cậu mắc bệnh gì?"Chachai sửng sốt, lập tức nói cho LýPhong biết bệnh tình của em gái.Em gái Chachai mắc bệnh tim bẩmsinh, hơi giống tình trạng của HứaMộc Tình.Lý Phong nghe xong, nở nụ cười."Tôi sẽ không giết cậu mà còn cóthể cứu em gái cậu nữa"."Cô ấy không chỉ có thể sống màcòn có thể chạy nhảy dưới nắngnhư bao người bình thường khác".Nhưng tôi có một điều kiện, chỉ cầncậu làm theo."Tôi có thể cứu cô ấy ngay lập tức".Chachai đột nhiên ngẩng đầu."Chỉ cần cứu được em gái tôi, muốntôi làm gì cũng được".Lý Phong giơ tay vỗ vai Lý Phi nói."Từ giờ cậu sẽ dạy cháu tôi"."Trong vòng năm ngày dạy hết tinhtúy của Muay Thái cho cậu nhóc".Luyện Muay Thái rất gian khổ.Cần chú ý đến sự phản ứng, sứcbật, năng lực thích ứng.Đối với người bình thường trongnăm ngày học kiến thức nhập môncòn khó.Nói gì đến việc học hết tinh túytrong hai mươi năm qua.Nhưng lúc nãy đánh nhau với LýPhi.Anh ta nhận thấy Lý Phi khác ngườithường.Tuy để Lý Phi học Muay Thái trongthời gian ngắn thế có hơi miễncưỡng.Nhưng vì cứu em gái, dù thế nàoChachai cũng sẽ cố.

Lý Phong bước từng bước ra ngoài.

Tuy vẻ mặt anh dửng dưng nhưng

trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

Lý Phong dừng lại hơi ngẩng đầu,

nhìn đến vị trí mà Madden đang mai

phục.

Lúc này Lý Phong và Madden cách

nhau có khoảng một trăm mét

vuông.

Bụi cây mà Madden nấp rất kín.

Cho dù có cầm kính viễn vọng cũng

không thể nhìn rõ.

Nhưng Madden có thể nhận thấy

người đàn ông phương Đông này

đang dán mắt vào gã.

"Lý Phong! Hắn chính là Lý Phong!"

Lý Thiên Kiêu ngồi trước TV kêu to.

Bà ta vội vàng nói với Smith: "Mau

giết chết hắn cho tôi".

Smith khẽ cau mày, lập tức nói với

Madden: "Cậu nhanh chóng bắn

thủng tay chân tên này rồi kéo hắn

về cho tôi".

Madden lập tức bắn hai mũi tên đen

xì về phía Lý Phong.

Lúc này hai tay Lý Phong buông

thõng bên người.

Anh cũng không bắn tiền xu nữa.

Ngay khi mũi tên thứ nhất đến

trước mặt Lý Phong.

Thân thể anh hơi nghiêng đi.

Mũi tên đen sì bay sượt qua trước

mắt anh.

Sau đó cắm thẳng vào tảng đá.

Mũi tên thứ hai lao đến trước mặt

Lý Phong.

Tay anh vẫy nhẹ một cái.

Trong nhát mắt, Smith ngồi trên sô

pha hai mắt trợn to, vẻ mặt khó tin.

Madden vừa nhìn thấy động tác của

Lý Phong.

Gã nấp trong bụi cây lập tức nhảy

dựng lên, xoay người bỏ chạy.

Smith hét to vào bộ đàm: "Cậu chạy

làm gì? Mau giết chết hắn cho tôi".

Madden dùng hết sức vọt qua

những bụi cây.

Cùng lúc đó gã cũng cực kì nghiêm

túc nhắc nhở Smith.

"Ông chủ chạy ngay đi. Chúng ta

phải rời khỏi đây, rời khỏi Hoa Hạ".

Smith sững người.

Bên trong bộ đàm truyền đến tiếng

Madden thở hổn hển.

Nghe tần suốt gã hít thở cũng biết

giờ Madden đang dốc sức chạy

trốn.

Smith vội hỏi: "Sao lại thế? Rốt cuộc

là làm sao? Sao cậu sợ hãi thế?"

"Ông chủ có nhớ một điều tôi đã nói

trước đây không? Tôi từng là lính

bắn tỉa trong nhóm lính đánh thuê

Sói."

"Nhóm lính đánh thuê Sói có tổng

cộng bốn tay súng bắn tỉa".

"Thực lực của bọn họ chẳng kém gì

tôi".

"Nhất là đội trưởng là đồ tể nổi

tiếng thế giới".

"Thời kì đỉnh cao của nhóm lính

đánh thuê Sói thậm chí có thể đánh

ngang tay với quân đội của một

nước nhỏ".

"Nhưng cuối cùng cả nhóm lính

đánh thuê đó chết trong tay một

người".

"Lần đấy tôi ăn may, bị nhiễm trùng

nặng phải nhập viện không đi nên

mới thoát chết".

Chuyện nhóm lính đánh thuê Sói bị

giết đương nhiên Smith có biết.

Bởi vì nhóm đó chọc giận một

người.

Không, đó không phải người mà là

thần.

Lúc đấy cả nhóm lính đánh thuê Sói

tiến về phía biển ca-ri-bê để làm

một nhiệm vụ đặc biệt.

Với thực lực của bọn họ thì hoàn

thành nhiệm vụ này chỉ tốn mấy

giây thôi.

Nhưng bọn họ lại mắc phải một sai

lầm trí mạng.

Một thành viên trong nhóm lúc làm

nhiệm vụ đã làm bị thương một cô

nhóc bảy tuổi.

Cô nhóc bay tuổi này khiến nhóm

lính đánh thuê Sói bị diệt sạch.

Người này là Chiến thần Hồng Hải.

Nhắc đến Chiến thần Hồng Hải,

Smith đứng ngồi không yên.

Lòng bàn tay và trán ông ta đầm

đìa mồ hôi.

"Madden, ý cậu là Lý Phong là

người bên cạnh Chiến thần hả?"

Chiến thần Hồng Hải là kẻ đứng

trên đỉnh cao của thế giới.

Cả thế giới này có mấy ai dám đối

đầu với anh chứ.

Thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hải

toàn là người giỏi.

Những người này cũng không thể

động vào.

Nếu không chỉ cần thấy là giết.

"Không! Ông chủ, ông nghĩ lại xem

linh đánh thuê Sói bị giết thế nào?"

Madden thậm chí còn không dám

nhắc đến Chiến thần Hồng Hải

trước bộ đàm.

Sau khi Smith ngạc nhiên, đột ta

bỗng ngẩng đầu, mắt trợn to.

Ông ta bỗng nghĩ ra, lúc đấy Chiến

thần Hồng Hải chỉ nắm lên một nắm

cát trên biển.

Mà có thể diệt sạch một nhóm lính

đánh thuê có đầy đủ vũ trang hạng

nặng.

Chiến thần Hồng Hải có một truyền

thuyết, đó là anh có một bàn tay

của Thần.

Tay này có thể cứu người cũng có

thể giết người.

Giờ cuối cùng Smith cũng hiểu.

Ông ta lập tức lôi một cái vali kéo từ

trong ngầm giường ra.

Sau đó trán đầm đìa mồ hôi lao đến

cửa.

Lý Thiên Kiêu vội xông lên, tay bà

ta nắm lấy áo Smith nói: "Này, ông

định làm gì thế?"

Smith nhìn Lý Thiên Kiêu.

Ông ta hít sâu một hơi nói.

"Nể tình hai chúng ta từng chung

chăn chung gối, tôi khuyên bà một

câu".

"Lập tức bảo tất cả mọi người trong

gia tộc bà từ bỏ phản kháng, chấp

nhận sự thật tàn khốc này đi".

"Mấy người không phải đối thủ của

hắn đâu".

"Không! Phải là không một ai là đối

thủ của hắn mới đúng".

"Muốn sống chỉ có một cách đó là

tránh xa hắn ra".

"Hoặc là phục tùng hắn".

Nói xong, mặc kệ vẻ mặt hoang ma

của Lý Thiên Kiêu, ông ta vội vàng

rời đi.

Mà bên kia, Chachai đã ngừng

chống cự.

Nhìn thấy Lý Phong ra tay, anh ta

đã biết bản thân không phải đối thủ

của Lý Phong rồi.

Chachai quỳ xuống trước Lý Phong.

"Rầm!"

"Rầm!"

"Rầm!"

Chachai dập đầu ba cái.

Đến lúc ngẩng đầu lên, trán anh ta

sưng tấy lên, chảy cả máu.

"Cầu xin anh đừng giết tôi. Cho tôi

thời gian một ngày".

"Tôi còn có em gái nằm viện, tôi

phải tìm bác sĩ cho em ấy".

Lý Phong thờ ơ nhìn Chachai nói:

"Em gái cậu mắc bệnh gì?"

Chachai sửng sốt, lập tức nói cho Lý

Phong biết bệnh tình của em gái.

Em gái Chachai mắc bệnh tim bẩm

sinh, hơi giống tình trạng của Hứa

Mộc Tình.

Lý Phong nghe xong, nở nụ cười.

"Tôi sẽ không giết cậu mà còn có

thể cứu em gái cậu nữa".

"Cô ấy không chỉ có thể sống mà

còn có thể chạy nhảy dưới nắng

như bao người bình thường khác".

Nhưng tôi có một điều kiện, chỉ cần

cậu làm theo.

"Tôi có thể cứu cô ấy ngay lập tức".

Chachai đột nhiên ngẩng đầu.

"Chỉ cần cứu được em gái tôi, muốn

tôi làm gì cũng được".

Lý Phong giơ tay vỗ vai Lý Phi nói.

"Từ giờ cậu sẽ dạy cháu tôi".

"Trong vòng năm ngày dạy hết tinh

túy của Muay Thái cho cậu nhóc".

Luyện Muay Thái rất gian khổ.

Cần chú ý đến sự phản ứng, sức

bật, năng lực thích ứng.

Đối với người bình thường trong

năm ngày học kiến thức nhập môn

còn khó.

Nói gì đến việc học hết tinh túy

trong hai mươi năm qua.

Nhưng lúc nãy đánh nhau với Lý

Phi.

Anh ta nhận thấy Lý Phi khác người

thường.

Tuy để Lý Phi học Muay Thái trong

thời gian ngắn thế có hơi miễn

cưỡng.

Nhưng vì cứu em gái, dù thế nào

Chachai cũng sẽ cố.

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Lý Phong bước từng bước ra ngoài.Tuy vẻ mặt anh dửng dưng nhưngtrong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.Lý Phong dừng lại hơi ngẩng đầu,nhìn đến vị trí mà Madden đang maiphục.Lúc này Lý Phong và Madden cáchnhau có khoảng một trăm métvuông.Bụi cây mà Madden nấp rất kín.Cho dù có cầm kính viễn vọng cũngkhông thể nhìn rõ.Nhưng Madden có thể nhận thấyngười đàn ông phương Đông nàyđang dán mắt vào gã."Lý Phong! Hắn chính là Lý Phong!"Lý Thiên Kiêu ngồi trước TV kêu to.Bà ta vội vàng nói với Smith: "Maugiết chết hắn cho tôi".Smith khẽ cau mày, lập tức nói vớiMadden: "Cậu nhanh chóng bắnthủng tay chân tên này rồi kéo hắnvề cho tôi".Madden lập tức bắn hai mũi tên đenxì về phía Lý Phong.Lúc này hai tay Lý Phong buôngthõng bên người.Anh cũng không bắn tiền xu nữa.Ngay khi mũi tên thứ nhất đếntrước mặt Lý Phong.Thân thể anh hơi nghiêng đi.Mũi tên đen sì bay sượt qua trướcmắt anh.Sau đó cắm thẳng vào tảng đá.Mũi tên thứ hai lao đến trước mặtLý Phong.Tay anh vẫy nhẹ một cái.Trong nhát mắt, Smith ngồi trên sôpha hai mắt trợn to, vẻ mặt khó tin.Madden vừa nhìn thấy động tác củaLý Phong.Gã nấp trong bụi cây lập tức nhảydựng lên, xoay người bỏ chạy.Smith hét to vào bộ đàm: "Cậu chạylàm gì? Mau giết chết hắn cho tôi".Madden dùng hết sức vọt quanhững bụi cây.Cùng lúc đó gã cũng cực kì nghiêmtúc nhắc nhở Smith."Ông chủ chạy ngay đi. Chúng taphải rời khỏi đây, rời khỏi Hoa Hạ".Smith sững người.Bên trong bộ đàm truyền đến tiếngMadden thở hổn hển.Nghe tần suốt gã hít thở cũng biếtgiờ Madden đang dốc sức chạytrốn.Smith vội hỏi: "Sao lại thế? Rốt cuộclà làm sao? Sao cậu sợ hãi thế?""Ông chủ có nhớ một điều tôi đã nóitrước đây không? Tôi từng là línhbắn tỉa trong nhóm lính đánh thuêSói.""Nhóm lính đánh thuê Sói có tổngcộng bốn tay súng bắn tỉa"."Thực lực của bọn họ chẳng kém gìtôi"."Nhất là đội trưởng là đồ tể nổitiếng thế giới"."Thời kì đỉnh cao của nhóm línhđánh thuê Sói thậm chí có thể đánhngang tay với quân đội của mộtnước nhỏ"."Nhưng cuối cùng cả nhóm línhđánh thuê đó chết trong tay mộtngười"."Lần đấy tôi ăn may, bị nhiễm trùngnặng phải nhập viện không đi nênmới thoát chết".Chuyện nhóm lính đánh thuê Sói bịgiết đương nhiên Smith có biết.Bởi vì nhóm đó chọc giận mộtngười.Không, đó không phải người mà làthần.Lúc đấy cả nhóm lính đánh thuê Sóitiến về phía biển ca-ri-bê để làmmột nhiệm vụ đặc biệt.Với thực lực của bọn họ thì hoànthành nhiệm vụ này chỉ tốn mấygiây thôi.Nhưng bọn họ lại mắc phải một sailầm trí mạng.Một thành viên trong nhóm lúc làmnhiệm vụ đã làm bị thương một cônhóc bảy tuổi.Cô nhóc bay tuổi này khiến nhómlính đánh thuê Sói bị diệt sạch.Người này là Chiến thần Hồng Hải.Nhắc đến Chiến thần Hồng Hải,Smith đứng ngồi không yên.Lòng bàn tay và trán ông ta đầmđìa mồ hôi."Madden, ý cậu là Lý Phong làngười bên cạnh Chiến thần hả?"Chiến thần Hồng Hải là kẻ đứngtrên đỉnh cao của thế giới.Cả thế giới này có mấy ai dám đốiđầu với anh chứ.Thuộc hạ của Chiến thần Hồng Hảitoàn là người giỏi.Những người này cũng không thểđộng vào.Nếu không chỉ cần thấy là giết."Không! Ông chủ, ông nghĩ lại xemlinh đánh thuê Sói bị giết thế nào?"Madden thậm chí còn không dámnhắc đến Chiến thần Hồng Hảitrước bộ đàm.Sau khi Smith ngạc nhiên, đột tabỗng ngẩng đầu, mắt trợn to.Ông ta bỗng nghĩ ra, lúc đấy Chiếnthần Hồng Hải chỉ nắm lên một nắmcát trên biển.Mà có thể diệt sạch một nhóm línhđánh thuê có đầy đủ vũ trang hạngnặng.Chiến thần Hồng Hải có một truyềnthuyết, đó là anh có một bàn taycủa Thần.Tay này có thể cứu người cũng cóthể giết người.Giờ cuối cùng Smith cũng hiểu.Ông ta lập tức lôi một cái vali kéo từtrong ngầm giường ra.Sau đó trán đầm đìa mồ hôi lao đếncửa.Lý Thiên Kiêu vội xông lên, tay bàta nắm lấy áo Smith nói: "Này, ôngđịnh làm gì thế?"Smith nhìn Lý Thiên Kiêu.Ông ta hít sâu một hơi nói."Nể tình hai chúng ta từng chungchăn chung gối, tôi khuyên bà mộtcâu"."Lập tức bảo tất cả mọi người tronggia tộc bà từ bỏ phản kháng, chấpnhận sự thật tàn khốc này đi"."Mấy người không phải đối thủ củahắn đâu"."Không! Phải là không một ai là đốithủ của hắn mới đúng"."Muốn sống chỉ có một cách đó làtránh xa hắn ra"."Hoặc là phục tùng hắn".Nói xong, mặc kệ vẻ mặt hoang macủa Lý Thiên Kiêu, ông ta vội vàngrời đi.Mà bên kia, Chachai đã ngừngchống cự.Nhìn thấy Lý Phong ra tay, anh tađã biết bản thân không phải đối thủcủa Lý Phong rồi.Chachai quỳ xuống trước Lý Phong."Rầm!""Rầm!""Rầm!"Chachai dập đầu ba cái.Đến lúc ngẩng đầu lên, trán anh tasưng tấy lên, chảy cả máu."Cầu xin anh đừng giết tôi. Cho tôithời gian một ngày"."Tôi còn có em gái nằm viện, tôiphải tìm bác sĩ cho em ấy".Lý Phong thờ ơ nhìn Chachai nói:"Em gái cậu mắc bệnh gì?"Chachai sửng sốt, lập tức nói cho LýPhong biết bệnh tình của em gái.Em gái Chachai mắc bệnh tim bẩmsinh, hơi giống tình trạng của HứaMộc Tình.Lý Phong nghe xong, nở nụ cười."Tôi sẽ không giết cậu mà còn cóthể cứu em gái cậu nữa"."Cô ấy không chỉ có thể sống màcòn có thể chạy nhảy dưới nắngnhư bao người bình thường khác".Nhưng tôi có một điều kiện, chỉ cầncậu làm theo."Tôi có thể cứu cô ấy ngay lập tức".Chachai đột nhiên ngẩng đầu."Chỉ cần cứu được em gái tôi, muốntôi làm gì cũng được".Lý Phong giơ tay vỗ vai Lý Phi nói."Từ giờ cậu sẽ dạy cháu tôi"."Trong vòng năm ngày dạy hết tinhtúy của Muay Thái cho cậu nhóc".Luyện Muay Thái rất gian khổ.Cần chú ý đến sự phản ứng, sứcbật, năng lực thích ứng.Đối với người bình thường trongnăm ngày học kiến thức nhập môncòn khó.Nói gì đến việc học hết tinh túytrong hai mươi năm qua.Nhưng lúc nãy đánh nhau với LýPhi.Anh ta nhận thấy Lý Phi khác ngườithường.Tuy để Lý Phi học Muay Thái trongthời gian ngắn thế có hơi miễncưỡng.Nhưng vì cứu em gái, dù thế nàoChachai cũng sẽ cố.

Chương 692: Chạy ngay đi