Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 694: Tôi bỏ cuộc

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Đồng hồ bấm giờ trên tay ông tacũng đã kết thúc đếm ngược.Lúc này ông ta lập tức tuyên bố vớimọi người: "Cuộc tỉ thí đầu tiên đãkết thúc, tất cả những ai chưa leolên được đỉnh núi đều bị loại".Nói xong, ông già tóc trắng phi từdưới đất lên như một viên đạn.Vách núi đá cao vài trăm mét so vớimực nước biển, ông già chỉ cầnnhón chân vài bước là đã có thểnhảy lên đỉnh.Lúc này, trên đỉnh Hoa Sơn tổngcộng chỉ có mười mấy người.Ông già tóc trắng liếc nhìn bốnphía, sau đó liếc nhìn Lý Phong mộtcái đầy ẩn ý."Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hànhcuộc thi thứ hai".Cái gọi là đại hội võ lâm thực chấtlà để mấy người trẻ tuổi có cơ hộithể hiện bản lĩnh.Những người đến đều là những cậuấm xuất thân từ thế gia có tiếng.Hoặc cũng có thể là những ngườitrẻ tuổi có chút thực lực của mônphái nào đó.Luật của cuộc thi rất đơn giản,giống như trò chơi xổ số.Hai người bốc phiếu giống nhau sẽđấu với nhau.Mọi người đều tiến hành rút thăm,Lý Phong cũng không ngoại lệ.Điều thú vị là Lý Phong là người rasân đầu tiên.Đối thủ của Lý Phong là cậu chủtrong gia tộc họ Trương.Người đàn ông này diễu võ giươngoai, không ngừng vênh mặt lên,nhìn Lý Phong bằng ánh mắt đầykhinh thường."Thằng kia, mày có biết tao là aikhông?""Tao là nhà vô địch Sanda cấp thếgiới ba lần đấy"."Số người bị tao bẻ gãy tay chânnhiều không đếm xuể"."Nếu bây giờ mày đầu hàng thì vẫncòn kịp, bằng không…""Tôi bỏ cuộc".Tên cậu chủ nhà họ Trương cònchưa kịp nói xong, Lý Phong đã trựctiếp bỏ phiếu trắng.Không chỉ cậu chủ nhà họ Trươngmà cả ông già tóc trắng cũng ngạcnhiên."Hahahaha! Kẻ thức thời mới làtrang tuấn kiệt, tên nhóc này quả làthú vị!""Sau khi đại hội võ lâm này kếtthúc, mày đấu với tao đi".Lý Phong cười nhạt, chả buồn nói gìthêm.Lúc này, Lý Phong lại làm một độngtác khiến mọi người cảm thấy rấtkhó hiểu.Anh lùi lại.Tên cậu chủ nhà họ Trương pháthiện Lý Phong đã lui đến mép vực,không khỏi trừng to mắt hét lên."Này, này, mày không muốn sốngnữa à!"Khi cậu chủ họ Trương chuẩn bị tiếnlên nắm lấy Lý Phong, thì đồng tửđột nhiên giãn ra, nhãn cầu nhưmuốn nhảy ra khỏi hốc mắt.Không chỉ có hắn, tất cả mọi ngườixung quanh đều nhìn Lý Phong vớivẻ ngạc nhiên.Một ngọn cỏ mọc ở mép vách đá.Một loại cỏ dại rất phổ biến.Loại cỏ này, có một chiếc lá tươngđối dài, đã vươn ra khỏi vách đá.Mà Lý Phong lúc này đang đứngtrên chiếc lá này.Cơ thể anh uốn lượn nhẹ nhàngtheo cơn gió trên vách đá."Ôi chúa ơi!""Trời ạ, tôi không nhìn nhầm đấychứ!""Đây, đây, đây là khinh công gì?"Lý Phong bình tĩnh nói với mọingười: "Tôi hôm nay chỉ ở đây quansát, chỉ là người qua đường thôi,mấy người cứ tiếp tục đi".Lý Phong nói rất bình thản.Tuy nhiên, tất cả mọi người, kể cảcậu chủ Trương, đều không khỏikinh ngạc.Đây là một xã hội tôn thờ kẻ mạnh.Chỉ có kẻ mạnh mới được tôn thờ.Khi Lý Phong bỏ phiếu trắng vừarồi, phần lớn mọi người đều coithường anh.Nhưng chỉ một hành động bấtthường lại khiến tất cả mọi ngườitôn kính.Ngay cả ông già tóc bạc cũng tự ti!Ông ta càng ngày càng tò mò về LýPhong.Rốt cuộc cao thủ vô song nào cóthể đào tạo ra một đệ tử xuất sắcnhư vậy!?Cậu Trương không ngừng vỗ ngực,thầm thở phào nhủ bản thân thật làmay mắn.Nếu Lý Phong ra tay, e rằng hắn sẽkhông tiếp nổi một chiêu của LýPhong mất!Thế là, mặc kệ người khác khinhthường, cậu Trương đã lặng lẽ tớigần Lý Phong."Đại ca, em tên là Trương ThànhChân, em là người nhà họ Trương ởThục Trung".Lý Phong nhẹ gật đầu nói: "Cậu nêntập trung vào đối thủ. Trận sau cậusẽ đấu với cháu trai của tôi đấy".Ngay khi Lý Phong vừa dứt lời, ônggià đã báo tên của Lý Phi và TrươngThành Chân.Với sự xuất hiện của Lý Phong,Trương Thành Chân không dám coithường Lý Phi nữa. Sau khi cả hai rasân, trận đấu diễn ra vô cùng đặcsắc.Thứ mà Trương Thành Chân sửdụng là võ công gia truyền củaChính Nhi Bát Kinh.Có động tác võ thuật rõ ràng.Nhưng Lý Phi thì khác.Đầu tiên, thân pháp của Lý Phi rấttuyệt vời, Trương Thành Chân, mộtngười bắt đầu học võ từ năm batuổi.Thế mà lại không đấm được vàongười Lý Phi.Mà mỗi lần Lý Phi phản công,Trương Thành Chân đều sợ chếtkhiếp!"Dừng lại! Đừng đánh nữa, đừngđánh nữa!"Trương Thành Chân đột nhiên nhảysang một bên và vội vàng xua tay.Lý Phi ngạc nhiên nhìn TrươngThành Chân."Sao anh không đánh nữa?"Trương Thành Chân nhanh chóngnói: "Ai dám đánh với cậu chứ!?""Mỗi chiêu của cậu đều nhằm vàođiểm yếu của tôi!""Sơ ý một chút là có thể bị cậuđánh cho tàn phế, lại còn hỏi vì saoà!?"Lý Phi vươn tay gãi gãi đầu, cườinói: "Thật sao?"Rõ ràng là cậu ta không hề nhận rađiều này.Bởi vì những gì Lý Phi và Chachaihọc được đều là những mánh khóegiết người, khác với những chiêuthức hoa mỹ mà các cậu ấm thế giahọc từ nhỏ.Cũng chính vì thế.Trong cả cuộc thi, Lý Phi đã sớm lọtvào chung kết.Về phần Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đãbị loại ở vòng hai.Người mà Lý Phi phải đối mặt vàolúc này là một thanh niên họ Vưu.Tên ông ta là Vưu Thắng Kiệt.Vưu Thắng Kiệt trông rất dữ tợn.Trong con mắt diều hâu mang theovẻ hung ác nham hiểm.Đúng lúc mọi người xung quanhđang rất mong chờ Lý Phi và VưuThắng Kiệt có thể có một cuộcchiến vô cùng khốc liệt.Lý Phong nói với Lý Phi: "Đi thôi".Lý Phi sửng sốt một chút, sau đóquay đầu nhìn Lý Phong."Chú, cháu còn chưa đánh mà".Lý Phi rất phấn khích, lòng tràn đầytự tin.Cậu ta đã nhìn Vưu Thắng Kiệt đấuvới người khác từ nãy đến giờ, cậuta nghĩ rằng bản thân sẽ có thểđánh bại Vưu Thắng Kiệt trong vòngba mươi chiêu.Lý Phong cười nói: "Về sau sẽ cónhiều cơ hội"."Mục tiêu lần này của cháu đã hoànthành, không cần tốn sức như vậy".Vừa dứt lời.Lý Phong vốn đang đứng trên lá cỏđung đưa trong gió bỗng nhiên rơixuống!Khi Lý Phi và Hứa Hạo Nhiên chạyđến vách đá nhìn xuống.Lý Phong đã đứng ở phía dưới bìnhchân như vại.Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi nhìn nhau.So với trận chung kết, lấy cái đượcgọi là quán quân giải đấu.Cả hai chợt nhận ra rằng theo họcLý Phong mới là niềm vui lớn nhất."Anh rể, em tới đây!""Chú đợi cháu với".Nhìn thấy Lý Phi, Hứa Hạo Nhiênnhanh chóng leo xuống vách đá.Vưu Thắng Kiệt, người đã chuẩn bịgiết Lý Phi bằng những thủ đoạnhung hãn nhất, liền nắm chặt taycay cú!Ông ta đến tham gia cuộc thi nhàmchán lần này, mục đích là muốn giếtLý Phi!..."Ông nói cái gì? Lý Phi đã bỏ cuộcvào phút chót!?"Trường An, nhà cũ của nhà họ Lý.Lý Thiên Sách vô cùng ngạc nhiênkhi biết tin.Ban đầu ông ta định thông qua giảiđấu này để giết Lý Phi trên đỉnhHoa Sơn.Mà không ngờ rằng.Lý Phong lại thông minh như vậy,trong nháy mắt có thể nhìn ra mánhkhóe của Vưu Thắng Kiệt!Danh tính của Vưu Thắng Kiệt là giảmạo.Thân phận thực sự của ông ta làhắc vệ của nhà họ Lý!

Đồng hồ bấm giờ trên tay ông ta

cũng đã kết thúc đếm ngược.

Lúc này ông ta lập tức tuyên bố với

mọi người: "Cuộc tỉ thí đầu tiên đã

kết thúc, tất cả những ai chưa leo

lên được đỉnh núi đều bị loại".

Nói xong, ông già tóc trắng phi từ

dưới đất lên như một viên đạn.

Vách núi đá cao vài trăm mét so với

mực nước biển, ông già chỉ cần

nhón chân vài bước là đã có thể

nhảy lên đỉnh.

Lúc này, trên đỉnh Hoa Sơn tổng

cộng chỉ có mười mấy người.

Ông già tóc trắng liếc nhìn bốn

phía, sau đó liếc nhìn Lý Phong một

cái đầy ẩn ý.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hành

cuộc thi thứ hai".

Cái gọi là đại hội võ lâm thực chất

là để mấy người trẻ tuổi có cơ hội

thể hiện bản lĩnh.

Những người đến đều là những cậu

ấm xuất thân từ thế gia có tiếng.

Hoặc cũng có thể là những người

trẻ tuổi có chút thực lực của môn

phái nào đó.

Luật của cuộc thi rất đơn giản,

giống như trò chơi xổ số.

Hai người bốc phiếu giống nhau sẽ

đấu với nhau.

Mọi người đều tiến hành rút thăm,

Lý Phong cũng không ngoại lệ.

Điều thú vị là Lý Phong là người ra

sân đầu tiên.

Đối thủ của Lý Phong là cậu chủ

trong gia tộc họ Trương.

Người đàn ông này diễu võ giương

oai, không ngừng vênh mặt lên,

nhìn Lý Phong bằng ánh mắt đầy

khinh thường.

"Thằng kia, mày có biết tao là ai

không?"

"Tao là nhà vô địch Sanda cấp thế

giới ba lần đấy".

"Số người bị tao bẻ gãy tay chân

nhiều không đếm xuể".

"Nếu bây giờ mày đầu hàng thì vẫn

còn kịp, bằng không…"

"Tôi bỏ cuộc".

Tên cậu chủ nhà họ Trương còn

chưa kịp nói xong, Lý Phong đã trực

tiếp bỏ phiếu trắng.

Không chỉ cậu chủ nhà họ Trương

mà cả ông già tóc trắng cũng ngạc

nhiên.

"Hahahaha! Kẻ thức thời mới là

trang tuấn kiệt, tên nhóc này quả là

thú vị!"

"Sau khi đại hội võ lâm này kết

thúc, mày đấu với tao đi".

Lý Phong cười nhạt, chả buồn nói gì

thêm.

Lúc này, Lý Phong lại làm một động

tác khiến mọi người cảm thấy rất

khó hiểu.

Anh lùi lại.

Tên cậu chủ nhà họ Trương phát

hiện Lý Phong đã lui đến mép vực,

không khỏi trừng to mắt hét lên.

"Này, này, mày không muốn sống

nữa à!"

Khi cậu chủ họ Trương chuẩn bị tiến

lên nắm lấy Lý Phong, thì đồng tử

đột nhiên giãn ra, nhãn cầu như

muốn nhảy ra khỏi hốc mắt.

Không chỉ có hắn, tất cả mọi người

xung quanh đều nhìn Lý Phong với

vẻ ngạc nhiên.

Một ngọn cỏ mọc ở mép vách đá.

Một loại cỏ dại rất phổ biến.

Loại cỏ này, có một chiếc lá tương

đối dài, đã vươn ra khỏi vách đá.

Mà Lý Phong lúc này đang đứng

trên chiếc lá này.

Cơ thể anh uốn lượn nhẹ nhàng

theo cơn gió trên vách đá.

"Ôi chúa ơi!"

"Trời ạ, tôi không nhìn nhầm đấy

chứ!"

"Đây, đây, đây là khinh công gì?"

Lý Phong bình tĩnh nói với mọi

người: "Tôi hôm nay chỉ ở đây quan

sát, chỉ là người qua đường thôi,

mấy người cứ tiếp tục đi".

Lý Phong nói rất bình thản.

Tuy nhiên, tất cả mọi người, kể cả

cậu chủ Trương, đều không khỏi

kinh ngạc.

Đây là một xã hội tôn thờ kẻ mạnh.

Chỉ có kẻ mạnh mới được tôn thờ.

Khi Lý Phong bỏ phiếu trắng vừa

rồi, phần lớn mọi người đều coi

thường anh.

Nhưng chỉ một hành động bất

thường lại khiến tất cả mọi người

tôn kính.

Ngay cả ông già tóc bạc cũng tự ti!

Ông ta càng ngày càng tò mò về Lý

Phong.

Rốt cuộc cao thủ vô song nào có

thể đào tạo ra một đệ tử xuất sắc

như vậy!?

Cậu Trương không ngừng vỗ ngực,

thầm thở phào nhủ bản thân thật là

may mắn.

Nếu Lý Phong ra tay, e rằng hắn sẽ

không tiếp nổi một chiêu của Lý

Phong mất!

Thế là, mặc kệ người khác khinh

thường, cậu Trương đã lặng lẽ tới

gần Lý Phong.

"Đại ca, em tên là Trương Thành

Chân, em là người nhà họ Trương ở

Thục Trung".

Lý Phong nhẹ gật đầu nói: "Cậu nên

tập trung vào đối thủ. Trận sau cậu

sẽ đấu với cháu trai của tôi đấy".

Ngay khi Lý Phong vừa dứt lời, ông

già đã báo tên của Lý Phi và Trương

Thành Chân.

Với sự xuất hiện của Lý Phong,

Trương Thành Chân không dám coi

thường Lý Phi nữa. Sau khi cả hai ra

sân, trận đấu diễn ra vô cùng đặc

sắc.

Thứ mà Trương Thành Chân sử

dụng là võ công gia truyền của

Chính Nhi Bát Kinh.

Có động tác võ thuật rõ ràng.

Nhưng Lý Phi thì khác.

Đầu tiên, thân pháp của Lý Phi rất

tuyệt vời, Trương Thành Chân, một

người bắt đầu học võ từ năm ba

tuổi.

Thế mà lại không đấm được vào

người Lý Phi.

Mà mỗi lần Lý Phi phản công,

Trương Thành Chân đều sợ chết

khiếp!

"Dừng lại! Đừng đánh nữa, đừng

đánh nữa!"

Trương Thành Chân đột nhiên nhảy

sang một bên và vội vàng xua tay.

Lý Phi ngạc nhiên nhìn Trương

Thành Chân.

"Sao anh không đánh nữa?"

Trương Thành Chân nhanh chóng

nói: "Ai dám đánh với cậu chứ!?"

"Mỗi chiêu của cậu đều nhằm vào

điểm yếu của tôi!"

"Sơ ý một chút là có thể bị cậu

đánh cho tàn phế, lại còn hỏi vì sao

à!?"

Lý Phi vươn tay gãi gãi đầu, cười

nói: "Thật sao?"

Rõ ràng là cậu ta không hề nhận ra

điều này.

Bởi vì những gì Lý Phi và Chachai

học được đều là những mánh khóe

giết người, khác với những chiêu

thức hoa mỹ mà các cậu ấm thế gia

học từ nhỏ.

Cũng chính vì thế.

Trong cả cuộc thi, Lý Phi đã sớm lọt

vào chung kết.

Về phần Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đã

bị loại ở vòng hai.

Người mà Lý Phi phải đối mặt vào

lúc này là một thanh niên họ Vưu.

Tên ông ta là Vưu Thắng Kiệt.

Vưu Thắng Kiệt trông rất dữ tợn.

Trong con mắt diều hâu mang theo

vẻ hung ác nham hiểm.

Đúng lúc mọi người xung quanh

đang rất mong chờ Lý Phi và Vưu

Thắng Kiệt có thể có một cuộc

chiến vô cùng khốc liệt.

Lý Phong nói với Lý Phi: "Đi thôi".

Lý Phi sửng sốt một chút, sau đó

quay đầu nhìn Lý Phong.

"Chú, cháu còn chưa đánh mà".

Lý Phi rất phấn khích, lòng tràn đầy

tự tin.

Cậu ta đã nhìn Vưu Thắng Kiệt đấu

với người khác từ nãy đến giờ, cậu

ta nghĩ rằng bản thân sẽ có thể

đánh bại Vưu Thắng Kiệt trong vòng

ba mươi chiêu.

Lý Phong cười nói: "Về sau sẽ có

nhiều cơ hội".

"Mục tiêu lần này của cháu đã hoàn

thành, không cần tốn sức như vậy".

Vừa dứt lời.

Lý Phong vốn đang đứng trên lá cỏ

đung đưa trong gió bỗng nhiên rơi

xuống!

Khi Lý Phi và Hứa Hạo Nhiên chạy

đến vách đá nhìn xuống.

Lý Phong đã đứng ở phía dưới bình

chân như vại.

Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi nhìn nhau.

So với trận chung kết, lấy cái được

gọi là quán quân giải đấu.

Cả hai chợt nhận ra rằng theo học

Lý Phong mới là niềm vui lớn nhất.

"Anh rể, em tới đây!"

"Chú đợi cháu với".

Nhìn thấy Lý Phi, Hứa Hạo Nhiên

nhanh chóng leo xuống vách đá.

Vưu Thắng Kiệt, người đã chuẩn bị

giết Lý Phi bằng những thủ đoạn

hung hãn nhất, liền nắm chặt tay

cay cú!

Ông ta đến tham gia cuộc thi nhàm

chán lần này, mục đích là muốn giết

Lý Phi!

...

"Ông nói cái gì? Lý Phi đã bỏ cuộc

vào phút chót!?"

Trường An, nhà cũ của nhà họ Lý.

Lý Thiên Sách vô cùng ngạc nhiên

khi biết tin.

Ban đầu ông ta định thông qua giải

đấu này để giết Lý Phi trên đỉnh

Hoa Sơn.

Mà không ngờ rằng.

Lý Phong lại thông minh như vậy,

trong nháy mắt có thể nhìn ra mánh

khóe của Vưu Thắng Kiệt!

Danh tính của Vưu Thắng Kiệt là giả

mạo.

Thân phận thực sự của ông ta là

hắc vệ của nhà họ Lý!

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Đồng hồ bấm giờ trên tay ông tacũng đã kết thúc đếm ngược.Lúc này ông ta lập tức tuyên bố vớimọi người: "Cuộc tỉ thí đầu tiên đãkết thúc, tất cả những ai chưa leolên được đỉnh núi đều bị loại".Nói xong, ông già tóc trắng phi từdưới đất lên như một viên đạn.Vách núi đá cao vài trăm mét so vớimực nước biển, ông già chỉ cầnnhón chân vài bước là đã có thểnhảy lên đỉnh.Lúc này, trên đỉnh Hoa Sơn tổngcộng chỉ có mười mấy người.Ông già tóc trắng liếc nhìn bốnphía, sau đó liếc nhìn Lý Phong mộtcái đầy ẩn ý."Tiếp theo, chúng ta sẽ tiến hànhcuộc thi thứ hai".Cái gọi là đại hội võ lâm thực chấtlà để mấy người trẻ tuổi có cơ hộithể hiện bản lĩnh.Những người đến đều là những cậuấm xuất thân từ thế gia có tiếng.Hoặc cũng có thể là những ngườitrẻ tuổi có chút thực lực của mônphái nào đó.Luật của cuộc thi rất đơn giản,giống như trò chơi xổ số.Hai người bốc phiếu giống nhau sẽđấu với nhau.Mọi người đều tiến hành rút thăm,Lý Phong cũng không ngoại lệ.Điều thú vị là Lý Phong là người rasân đầu tiên.Đối thủ của Lý Phong là cậu chủtrong gia tộc họ Trương.Người đàn ông này diễu võ giươngoai, không ngừng vênh mặt lên,nhìn Lý Phong bằng ánh mắt đầykhinh thường."Thằng kia, mày có biết tao là aikhông?""Tao là nhà vô địch Sanda cấp thếgiới ba lần đấy"."Số người bị tao bẻ gãy tay chânnhiều không đếm xuể"."Nếu bây giờ mày đầu hàng thì vẫncòn kịp, bằng không…""Tôi bỏ cuộc".Tên cậu chủ nhà họ Trương cònchưa kịp nói xong, Lý Phong đã trựctiếp bỏ phiếu trắng.Không chỉ cậu chủ nhà họ Trươngmà cả ông già tóc trắng cũng ngạcnhiên."Hahahaha! Kẻ thức thời mới làtrang tuấn kiệt, tên nhóc này quả làthú vị!""Sau khi đại hội võ lâm này kếtthúc, mày đấu với tao đi".Lý Phong cười nhạt, chả buồn nói gìthêm.Lúc này, Lý Phong lại làm một độngtác khiến mọi người cảm thấy rấtkhó hiểu.Anh lùi lại.Tên cậu chủ nhà họ Trương pháthiện Lý Phong đã lui đến mép vực,không khỏi trừng to mắt hét lên."Này, này, mày không muốn sốngnữa à!"Khi cậu chủ họ Trương chuẩn bị tiếnlên nắm lấy Lý Phong, thì đồng tửđột nhiên giãn ra, nhãn cầu nhưmuốn nhảy ra khỏi hốc mắt.Không chỉ có hắn, tất cả mọi ngườixung quanh đều nhìn Lý Phong vớivẻ ngạc nhiên.Một ngọn cỏ mọc ở mép vách đá.Một loại cỏ dại rất phổ biến.Loại cỏ này, có một chiếc lá tươngđối dài, đã vươn ra khỏi vách đá.Mà Lý Phong lúc này đang đứngtrên chiếc lá này.Cơ thể anh uốn lượn nhẹ nhàngtheo cơn gió trên vách đá."Ôi chúa ơi!""Trời ạ, tôi không nhìn nhầm đấychứ!""Đây, đây, đây là khinh công gì?"Lý Phong bình tĩnh nói với mọingười: "Tôi hôm nay chỉ ở đây quansát, chỉ là người qua đường thôi,mấy người cứ tiếp tục đi".Lý Phong nói rất bình thản.Tuy nhiên, tất cả mọi người, kể cảcậu chủ Trương, đều không khỏikinh ngạc.Đây là một xã hội tôn thờ kẻ mạnh.Chỉ có kẻ mạnh mới được tôn thờ.Khi Lý Phong bỏ phiếu trắng vừarồi, phần lớn mọi người đều coithường anh.Nhưng chỉ một hành động bấtthường lại khiến tất cả mọi ngườitôn kính.Ngay cả ông già tóc bạc cũng tự ti!Ông ta càng ngày càng tò mò về LýPhong.Rốt cuộc cao thủ vô song nào cóthể đào tạo ra một đệ tử xuất sắcnhư vậy!?Cậu Trương không ngừng vỗ ngực,thầm thở phào nhủ bản thân thật làmay mắn.Nếu Lý Phong ra tay, e rằng hắn sẽkhông tiếp nổi một chiêu của LýPhong mất!Thế là, mặc kệ người khác khinhthường, cậu Trương đã lặng lẽ tớigần Lý Phong."Đại ca, em tên là Trương ThànhChân, em là người nhà họ Trương ởThục Trung".Lý Phong nhẹ gật đầu nói: "Cậu nêntập trung vào đối thủ. Trận sau cậusẽ đấu với cháu trai của tôi đấy".Ngay khi Lý Phong vừa dứt lời, ônggià đã báo tên của Lý Phi và TrươngThành Chân.Với sự xuất hiện của Lý Phong,Trương Thành Chân không dám coithường Lý Phi nữa. Sau khi cả hai rasân, trận đấu diễn ra vô cùng đặcsắc.Thứ mà Trương Thành Chân sửdụng là võ công gia truyền củaChính Nhi Bát Kinh.Có động tác võ thuật rõ ràng.Nhưng Lý Phi thì khác.Đầu tiên, thân pháp của Lý Phi rấttuyệt vời, Trương Thành Chân, mộtngười bắt đầu học võ từ năm batuổi.Thế mà lại không đấm được vàongười Lý Phi.Mà mỗi lần Lý Phi phản công,Trương Thành Chân đều sợ chếtkhiếp!"Dừng lại! Đừng đánh nữa, đừngđánh nữa!"Trương Thành Chân đột nhiên nhảysang một bên và vội vàng xua tay.Lý Phi ngạc nhiên nhìn TrươngThành Chân."Sao anh không đánh nữa?"Trương Thành Chân nhanh chóngnói: "Ai dám đánh với cậu chứ!?""Mỗi chiêu của cậu đều nhằm vàođiểm yếu của tôi!""Sơ ý một chút là có thể bị cậuđánh cho tàn phế, lại còn hỏi vì saoà!?"Lý Phi vươn tay gãi gãi đầu, cườinói: "Thật sao?"Rõ ràng là cậu ta không hề nhận rađiều này.Bởi vì những gì Lý Phi và Chachaihọc được đều là những mánh khóegiết người, khác với những chiêuthức hoa mỹ mà các cậu ấm thế giahọc từ nhỏ.Cũng chính vì thế.Trong cả cuộc thi, Lý Phi đã sớm lọtvào chung kết.Về phần Hứa Hạo Nhiên, cậu ta đãbị loại ở vòng hai.Người mà Lý Phi phải đối mặt vàolúc này là một thanh niên họ Vưu.Tên ông ta là Vưu Thắng Kiệt.Vưu Thắng Kiệt trông rất dữ tợn.Trong con mắt diều hâu mang theovẻ hung ác nham hiểm.Đúng lúc mọi người xung quanhđang rất mong chờ Lý Phi và VưuThắng Kiệt có thể có một cuộcchiến vô cùng khốc liệt.Lý Phong nói với Lý Phi: "Đi thôi".Lý Phi sửng sốt một chút, sau đóquay đầu nhìn Lý Phong."Chú, cháu còn chưa đánh mà".Lý Phi rất phấn khích, lòng tràn đầytự tin.Cậu ta đã nhìn Vưu Thắng Kiệt đấuvới người khác từ nãy đến giờ, cậuta nghĩ rằng bản thân sẽ có thểđánh bại Vưu Thắng Kiệt trong vòngba mươi chiêu.Lý Phong cười nói: "Về sau sẽ cónhiều cơ hội"."Mục tiêu lần này của cháu đã hoànthành, không cần tốn sức như vậy".Vừa dứt lời.Lý Phong vốn đang đứng trên lá cỏđung đưa trong gió bỗng nhiên rơixuống!Khi Lý Phi và Hứa Hạo Nhiên chạyđến vách đá nhìn xuống.Lý Phong đã đứng ở phía dưới bìnhchân như vại.Hứa Hạo Nhiên và Lý Phi nhìn nhau.So với trận chung kết, lấy cái đượcgọi là quán quân giải đấu.Cả hai chợt nhận ra rằng theo họcLý Phong mới là niềm vui lớn nhất."Anh rể, em tới đây!""Chú đợi cháu với".Nhìn thấy Lý Phi, Hứa Hạo Nhiênnhanh chóng leo xuống vách đá.Vưu Thắng Kiệt, người đã chuẩn bịgiết Lý Phi bằng những thủ đoạnhung hãn nhất, liền nắm chặt taycay cú!Ông ta đến tham gia cuộc thi nhàmchán lần này, mục đích là muốn giếtLý Phi!..."Ông nói cái gì? Lý Phi đã bỏ cuộcvào phút chót!?"Trường An, nhà cũ của nhà họ Lý.Lý Thiên Sách vô cùng ngạc nhiênkhi biết tin.Ban đầu ông ta định thông qua giảiđấu này để giết Lý Phi trên đỉnhHoa Sơn.Mà không ngờ rằng.Lý Phong lại thông minh như vậy,trong nháy mắt có thể nhìn ra mánhkhóe của Vưu Thắng Kiệt!Danh tính của Vưu Thắng Kiệt là giảmạo.Thân phận thực sự của ông ta làhắc vệ của nhà họ Lý!

Chương 694: Tôi bỏ cuộc