“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…
Chương 722: Trong mơ
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Anh quay đầu nhìn xung quanh,thấy khung cảnh hơi quen.Lý Phong lập tức nhớ ra.Đây là nơi anh và Hứa Mộc Tình lầnđầu tiên gặp nhau.Lý Phong ra khỏi ngõ nhỏ, thấy trênđường tấp nập người đi.Anh giơ tay vỗ lên cái cột điện bênđường, cảm thấy tay hơi đau.Rất lâu rồi anh không cảm nhậnđược loại đau này.Lợn Vòi nói đúng.Sau khi tiến vào giấc mơ anh đãthành người bình thường.Lý Phong lập tức xoay người, đi vềphía khu chung cư Dương Quang,nơi trước kia cả nhà Hứa Mộc Tìnhở.Nhưng lúc Lý Phong đứng trước cửanhà Hứa Mộc Tình, anh giơ tay gõcửa.Anh ngạc nhiên khi thấy một ngườiphụ nữ mà anh không quen biết mởcửa cho anh.Miệng cô ta ngậm điếu thuốc lá, vẻmặt khó chịu nhìn Lý Phong: "Cậutìm ai?"Lý Phong hơi nhíu mày, sau khi hỏirõ mới biết đây không phải nhà HứaMộc Tình.Giờ Lý Phong đang ở trong mơ,nhưng cảm giác rất chân thực.Cho dù anh véo mạnh một cái trênđùi thì cũng sẽ cảm thấy đau.Thảo nào Lợn Vòi nhắc nhở anh saukhi đi vào rất khó để đi ra.Đa số không thoát được khỏi giấcmơ nên mới chết bên trong.Nếu đã là mơ, vậy thì hoàn cảnhtrong mơ có lẽ sẽ phát triển theosuy nghĩ của Hứa Mộc Tình.Vì thế những cảnh ngoài đời có,trong mơ chưa chắc đã có.Mà Lý Phong nhanh chóng nhận ra,vì Hứa Mộc Tình hoàn toàn khôngbiết gì về thế lực của Lý Phong ởnước ngoài.Lại do Lợn Vòi ở giữa cản trở.Nên trong giấc mơ của cô ấy hoàntoàn không có Lý Phong.Lý Phong tiến vào giấc mơ với haibàn tay trắng, chẳng có gì cả.Ở đây, Lý Phong không phải Chiếnthần Hồng Hải, cũng không có thếlực và tiền tài để thay đổi thế giới.Anh còn thua cả một người bìnhthường.Bởi vì trong túi Lý Phong chỉ có mộttệ.Ngoài ra trên người anh chả có thứgì đáng tiền cả.Anh mặc một bộ quần áo bìnhthường đi lại trên đường lớn.Giờ thì anh cũng hiểu tại sao có rấtít người có thể sống sót trong mơrồi.Ở trong đây mọi thứ đều là thật.Tất cả những thứ có liên quan đếnanh đều biến mất.Lý Phong khố rách áo ôm không cóchút ưu thế nào trên thế giới này.Lúc đi trên đường, bỗng nhiên cóhai tên côn đồ đi qua người anh.Trong đó có một tên đang khoekhoang những gì mình mới làm đêmqua.Hắn ta khoa tay múa chân, bả vaihuých vào vai Lý Phong.Sau đó tự ngã ra đất.Đến lúc hắn ta đứng lên, giơ tay chỉthẳng vào mặt Lý Phong nói:"Thằng ranh kia, mày đứng lại chotao".Lý Phong từ từ quay đầu lại nhìn.Hai tên đó đứng hai bên cạnh anh.Tên bị Lý Phong đụng ngã giơ taychỉ vào anh."Mày không có mắt à, làm tao ngãrồi đấy. Giờ chuyện này tính saođây".Lý Phong nhếch miệng hỏi: "Màythấy nên tính sao?""Hì hì, tao nói cho mày biết, đây làđịa bàn của bang Hổ Đầu bọn taođấy"."Nếu mày muốn sống sót rời đi thìquỳ xuống dập đầu giải thích chotao ngay"."Sau đó đưa cho tao hai nghìn tệ,nếu không mày đừng hòng nhìnthấy mặt trời ngày mai nhé".Nụ cười của Lý Phong không đổi,anh nói với hai tên côn đồ: "Ngạiquá, nhưng mà tao không có tiền"."Không có tiền á?""Không có tiền thì lấy đồ trên ngườimày ra thế chấp đi".Nói xong, hai tên đó kèm hai bên LýPhong, lôi anh vào trong ngõ nhỏ.Nhưng bọn chúng vừa mới vàotrong ngõ đã kêu lên oai oái.Lúc Lý Phong từ trong ngõ nhỏ đira, trên tay anh đã có mấy trăm tệ.Lý Phong nhìn về phía ngõ nhỏ saulưng bật cười.Ban đầu anh cũng đi từ ngõ nhỏnày ra.Nhưng anh lại chọn rời đi.Mười mấy năm anh không ở cạnhHứa Mộc Tình.Nhưng trong lòng Hứa Mộc Tìnhvẫn nhớ đến anh.Tình cảm này không phải chỉ códăm ba câu là nói rõ được.Lý Phong ngồi xe buýt đến tòa nhàvăn phòng lúc trước của Hứa HiếuDương.Nhưng tòa nhà này cũng không cócông ty của ông ấy.Điều tra rất lâu Lý Phong mới pháthiện hoàn cảnh của cả nhà Hứa MộcTình trong mơ rất bình thường.Lúc này anh đang đứng ở một cáingã tư.Đối diện với chỗ anh đứng là mộtquán ăn.Giờ quán ăn này là chỗ làm ăn củacả nhà Hứa Mộc Tình.Mặt tiền quán ăn chỉ chiếm khoảngba gian.Trang trí rất bình thường.Nhưng buôn bán rất tốt.Lý Phong gặp được Hứa HiếuDương trong quán.Hai chân ông ấy có thể đi lại bìnhthường.Ông ấy là chủ quán, cũng là ngườiphụ trách mua đồ.Còn bếp núc thì giao cho Liễu NgọcPhân.Hứa Hạo Nhiên phụ trách đi ship đồăn.Lý Phong nhìn hơn hai tiếng cũngkhông thấy Hứa Mộc Tình đâu.Lý Phong đang thấy lạ thì nghe thấyHứa Hạo Nhiên vừa đi ship hàng vềoán trách."Mẹ, mẹ đừng để chị con mất thờigian đi nộp CV xin việc nữa"."Giờ tìm việc khó thế, mà làm vănphòng ý, tiền lương một thángnhiều lắm cũng chỉ được có mấynghìn tệ thôi"."Thà để chị ấy ở nhà kinh doanhquán ăn với nhà mình còn hơn"."Chỉ có một mình con đi ship đồ ănthì làm không xuể".Hứa Hạo Nhiên vừa mới phàn nànmấy câu, Liễu Ngọc Phân đã bỏmấy bọc đồ ăn đóng gói cẩn thậnvào cái hòm trên xe điện."Chị con là sinh viên đại học tàinăng đầy mình, con có thể so vớicon bé à?""Thời gian gần đây việc làm ăn củanhà ta ngày càng tốt"."Mẹ gọi điện tuyển người rồi, ngườita bảo hai hôm nữa sẽ đến nhà talàm".Hứa Hạo Nhiên vẻ mặt nhăn nhónói: "Thanh niên bây giờ mấy aichịu khổ được như con chứ"."Đã gọi mấy shipper rồi, chả có aichịu khó mà làm cả".Liễu Ngọc Phân đá Hứa Hạo Nhiênmột cái: "Nói nhảm ít thôi! Mau điship đồ đi"."Nếu muộn một phút mẹ trừ mộttrăm tệ vào tiền lương của con".Vừa nghe thấy trừ tiền lương, HứaHạo Nhiên lập tức nhảy lên xe điệnlao đi.Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dángHứa Hạo Nhiên phóng xe đi xe, lắcđầu cười chua chát.Liễu Ngọc Phân vô tình nhìn thấy LýPhong bên kia đường.Hai người đứng nhìn nhau từ xa.Lý Phong nhanh chân bước đến chỗLiễu Ngọc Phân.Anh hỏi Liễu Ngọc Phân: "Cô ơi,quán nhà cô giờ có tuyển ngườikhông?"Lúc này, trên người anh chẳng cóchút khí thế sắc bén nào của Chiếnthần Hồng Hải cả.Anh che dấu bản thân như mộtchàng thanh niên mới ở quê lên.Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Phong mộtlượt rồi gật đầu nói."Nhà chúng tôi có tuyển người,nhưng tuyển người đi ship đồ ănthôi"."Một ngày mấy tiếng đều ngồi xeđiện đi ship đồ ăn"."Dù nắng hay mưa cũng phải giaođồ cho khách đúng giờ, cậu có làmđược không?"
Anh quay đầu nhìn xung quanh,
thấy khung cảnh hơi quen.
Lý Phong lập tức nhớ ra.
Đây là nơi anh và Hứa Mộc Tình lần
đầu tiên gặp nhau.
Lý Phong ra khỏi ngõ nhỏ, thấy trên
đường tấp nập người đi.
Anh giơ tay vỗ lên cái cột điện bên
đường, cảm thấy tay hơi đau.
Rất lâu rồi anh không cảm nhận
được loại đau này.
Lợn Vòi nói đúng.
Sau khi tiến vào giấc mơ anh đã
thành người bình thường.
Lý Phong lập tức xoay người, đi về
phía khu chung cư Dương Quang,
nơi trước kia cả nhà Hứa Mộc Tình
ở.
Nhưng lúc Lý Phong đứng trước cửa
nhà Hứa Mộc Tình, anh giơ tay gõ
cửa.
Anh ngạc nhiên khi thấy một người
phụ nữ mà anh không quen biết mở
cửa cho anh.
Miệng cô ta ngậm điếu thuốc lá, vẻ
mặt khó chịu nhìn Lý Phong: "Cậu
tìm ai?"
Lý Phong hơi nhíu mày, sau khi hỏi
rõ mới biết đây không phải nhà Hứa
Mộc Tình.
Giờ Lý Phong đang ở trong mơ,
nhưng cảm giác rất chân thực.
Cho dù anh véo mạnh một cái trên
đùi thì cũng sẽ cảm thấy đau.
Thảo nào Lợn Vòi nhắc nhở anh sau
khi đi vào rất khó để đi ra.
Đa số không thoát được khỏi giấc
mơ nên mới chết bên trong.
Nếu đã là mơ, vậy thì hoàn cảnh
trong mơ có lẽ sẽ phát triển theo
suy nghĩ của Hứa Mộc Tình.
Vì thế những cảnh ngoài đời có,
trong mơ chưa chắc đã có.
Mà Lý Phong nhanh chóng nhận ra,
vì Hứa Mộc Tình hoàn toàn không
biết gì về thế lực của Lý Phong ở
nước ngoài.
Lại do Lợn Vòi ở giữa cản trở.
Nên trong giấc mơ của cô ấy hoàn
toàn không có Lý Phong.
Lý Phong tiến vào giấc mơ với hai
bàn tay trắng, chẳng có gì cả.
Ở đây, Lý Phong không phải Chiến
thần Hồng Hải, cũng không có thế
lực và tiền tài để thay đổi thế giới.
Anh còn thua cả một người bình
thường.
Bởi vì trong túi Lý Phong chỉ có một
tệ.
Ngoài ra trên người anh chả có thứ
gì đáng tiền cả.
Anh mặc một bộ quần áo bình
thường đi lại trên đường lớn.
Giờ thì anh cũng hiểu tại sao có rất
ít người có thể sống sót trong mơ
rồi.
Ở trong đây mọi thứ đều là thật.
Tất cả những thứ có liên quan đến
anh đều biến mất.
Lý Phong khố rách áo ôm không có
chút ưu thế nào trên thế giới này.
Lúc đi trên đường, bỗng nhiên có
hai tên côn đồ đi qua người anh.
Trong đó có một tên đang khoe
khoang những gì mình mới làm đêm
qua.
Hắn ta khoa tay múa chân, bả vai
huých vào vai Lý Phong.
Sau đó tự ngã ra đất.
Đến lúc hắn ta đứng lên, giơ tay chỉ
thẳng vào mặt Lý Phong nói:
"Thằng ranh kia, mày đứng lại cho
tao".
Lý Phong từ từ quay đầu lại nhìn.
Hai tên đó đứng hai bên cạnh anh.
Tên bị Lý Phong đụng ngã giơ tay
chỉ vào anh.
"Mày không có mắt à, làm tao ngã
rồi đấy. Giờ chuyện này tính sao
đây".
Lý Phong nhếch miệng hỏi: "Mày
thấy nên tính sao?"
"Hì hì, tao nói cho mày biết, đây là
địa bàn của bang Hổ Đầu bọn tao
đấy".
"Nếu mày muốn sống sót rời đi thì
quỳ xuống dập đầu giải thích cho
tao ngay".
"Sau đó đưa cho tao hai nghìn tệ,
nếu không mày đừng hòng nhìn
thấy mặt trời ngày mai nhé".
Nụ cười của Lý Phong không đổi,
anh nói với hai tên côn đồ: "Ngại
quá, nhưng mà tao không có tiền".
"Không có tiền á?"
"Không có tiền thì lấy đồ trên người
mày ra thế chấp đi".
Nói xong, hai tên đó kèm hai bên Lý
Phong, lôi anh vào trong ngõ nhỏ.
Nhưng bọn chúng vừa mới vào
trong ngõ đã kêu lên oai oái.
Lúc Lý Phong từ trong ngõ nhỏ đi
ra, trên tay anh đã có mấy trăm tệ.
Lý Phong nhìn về phía ngõ nhỏ sau
lưng bật cười.
Ban đầu anh cũng đi từ ngõ nhỏ
này ra.
Nhưng anh lại chọn rời đi.
Mười mấy năm anh không ở cạnh
Hứa Mộc Tình.
Nhưng trong lòng Hứa Mộc Tình
vẫn nhớ đến anh.
Tình cảm này không phải chỉ có
dăm ba câu là nói rõ được.
Lý Phong ngồi xe buýt đến tòa nhà
văn phòng lúc trước của Hứa Hiếu
Dương.
Nhưng tòa nhà này cũng không có
công ty của ông ấy.
Điều tra rất lâu Lý Phong mới phát
hiện hoàn cảnh của cả nhà Hứa Mộc
Tình trong mơ rất bình thường.
Lúc này anh đang đứng ở một cái
ngã tư.
Đối diện với chỗ anh đứng là một
quán ăn.
Giờ quán ăn này là chỗ làm ăn của
cả nhà Hứa Mộc Tình.
Mặt tiền quán ăn chỉ chiếm khoảng
ba gian.
Trang trí rất bình thường.
Nhưng buôn bán rất tốt.
Lý Phong gặp được Hứa Hiếu
Dương trong quán.
Hai chân ông ấy có thể đi lại bình
thường.
Ông ấy là chủ quán, cũng là người
phụ trách mua đồ.
Còn bếp núc thì giao cho Liễu Ngọc
Phân.
Hứa Hạo Nhiên phụ trách đi ship đồ
ăn.
Lý Phong nhìn hơn hai tiếng cũng
không thấy Hứa Mộc Tình đâu.
Lý Phong đang thấy lạ thì nghe thấy
Hứa Hạo Nhiên vừa đi ship hàng về
oán trách.
"Mẹ, mẹ đừng để chị con mất thời
gian đi nộp CV xin việc nữa".
"Giờ tìm việc khó thế, mà làm văn
phòng ý, tiền lương một tháng
nhiều lắm cũng chỉ được có mấy
nghìn tệ thôi".
"Thà để chị ấy ở nhà kinh doanh
quán ăn với nhà mình còn hơn".
"Chỉ có một mình con đi ship đồ ăn
thì làm không xuể".
Hứa Hạo Nhiên vừa mới phàn nàn
mấy câu, Liễu Ngọc Phân đã bỏ
mấy bọc đồ ăn đóng gói cẩn thận
vào cái hòm trên xe điện.
"Chị con là sinh viên đại học tài
năng đầy mình, con có thể so với
con bé à?"
"Thời gian gần đây việc làm ăn của
nhà ta ngày càng tốt".
"Mẹ gọi điện tuyển người rồi, người
ta bảo hai hôm nữa sẽ đến nhà ta
làm".
Hứa Hạo Nhiên vẻ mặt nhăn nhó
nói: "Thanh niên bây giờ mấy ai
chịu khổ được như con chứ".
"Đã gọi mấy shipper rồi, chả có ai
chịu khó mà làm cả".
Liễu Ngọc Phân đá Hứa Hạo Nhiên
một cái: "Nói nhảm ít thôi! Mau đi
ship đồ đi".
"Nếu muộn một phút mẹ trừ một
trăm tệ vào tiền lương của con".
Vừa nghe thấy trừ tiền lương, Hứa
Hạo Nhiên lập tức nhảy lên xe điện
lao đi.
Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dáng
Hứa Hạo Nhiên phóng xe đi xe, lắc
đầu cười chua chát.
Liễu Ngọc Phân vô tình nhìn thấy Lý
Phong bên kia đường.
Hai người đứng nhìn nhau từ xa.
Lý Phong nhanh chân bước đến chỗ
Liễu Ngọc Phân.
Anh hỏi Liễu Ngọc Phân: "Cô ơi,
quán nhà cô giờ có tuyển người
không?"
Lúc này, trên người anh chẳng có
chút khí thế sắc bén nào của Chiến
thần Hồng Hải cả.
Anh che dấu bản thân như một
chàng thanh niên mới ở quê lên.
Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Phong một
lượt rồi gật đầu nói.
"Nhà chúng tôi có tuyển người,
nhưng tuyển người đi ship đồ ăn
thôi".
"Một ngày mấy tiếng đều ngồi xe
điện đi ship đồ ăn".
"Dù nắng hay mưa cũng phải giao
đồ cho khách đúng giờ, cậu có làm
được không?"
Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Anh quay đầu nhìn xung quanh,thấy khung cảnh hơi quen.Lý Phong lập tức nhớ ra.Đây là nơi anh và Hứa Mộc Tình lầnđầu tiên gặp nhau.Lý Phong ra khỏi ngõ nhỏ, thấy trênđường tấp nập người đi.Anh giơ tay vỗ lên cái cột điện bênđường, cảm thấy tay hơi đau.Rất lâu rồi anh không cảm nhậnđược loại đau này.Lợn Vòi nói đúng.Sau khi tiến vào giấc mơ anh đãthành người bình thường.Lý Phong lập tức xoay người, đi vềphía khu chung cư Dương Quang,nơi trước kia cả nhà Hứa Mộc Tìnhở.Nhưng lúc Lý Phong đứng trước cửanhà Hứa Mộc Tình, anh giơ tay gõcửa.Anh ngạc nhiên khi thấy một ngườiphụ nữ mà anh không quen biết mởcửa cho anh.Miệng cô ta ngậm điếu thuốc lá, vẻmặt khó chịu nhìn Lý Phong: "Cậutìm ai?"Lý Phong hơi nhíu mày, sau khi hỏirõ mới biết đây không phải nhà HứaMộc Tình.Giờ Lý Phong đang ở trong mơ,nhưng cảm giác rất chân thực.Cho dù anh véo mạnh một cái trênđùi thì cũng sẽ cảm thấy đau.Thảo nào Lợn Vòi nhắc nhở anh saukhi đi vào rất khó để đi ra.Đa số không thoát được khỏi giấcmơ nên mới chết bên trong.Nếu đã là mơ, vậy thì hoàn cảnhtrong mơ có lẽ sẽ phát triển theosuy nghĩ của Hứa Mộc Tình.Vì thế những cảnh ngoài đời có,trong mơ chưa chắc đã có.Mà Lý Phong nhanh chóng nhận ra,vì Hứa Mộc Tình hoàn toàn khôngbiết gì về thế lực của Lý Phong ởnước ngoài.Lại do Lợn Vòi ở giữa cản trở.Nên trong giấc mơ của cô ấy hoàntoàn không có Lý Phong.Lý Phong tiến vào giấc mơ với haibàn tay trắng, chẳng có gì cả.Ở đây, Lý Phong không phải Chiếnthần Hồng Hải, cũng không có thếlực và tiền tài để thay đổi thế giới.Anh còn thua cả một người bìnhthường.Bởi vì trong túi Lý Phong chỉ có mộttệ.Ngoài ra trên người anh chả có thứgì đáng tiền cả.Anh mặc một bộ quần áo bìnhthường đi lại trên đường lớn.Giờ thì anh cũng hiểu tại sao có rấtít người có thể sống sót trong mơrồi.Ở trong đây mọi thứ đều là thật.Tất cả những thứ có liên quan đếnanh đều biến mất.Lý Phong khố rách áo ôm không cóchút ưu thế nào trên thế giới này.Lúc đi trên đường, bỗng nhiên cóhai tên côn đồ đi qua người anh.Trong đó có một tên đang khoekhoang những gì mình mới làm đêmqua.Hắn ta khoa tay múa chân, bả vaihuých vào vai Lý Phong.Sau đó tự ngã ra đất.Đến lúc hắn ta đứng lên, giơ tay chỉthẳng vào mặt Lý Phong nói:"Thằng ranh kia, mày đứng lại chotao".Lý Phong từ từ quay đầu lại nhìn.Hai tên đó đứng hai bên cạnh anh.Tên bị Lý Phong đụng ngã giơ taychỉ vào anh."Mày không có mắt à, làm tao ngãrồi đấy. Giờ chuyện này tính saođây".Lý Phong nhếch miệng hỏi: "Màythấy nên tính sao?""Hì hì, tao nói cho mày biết, đây làđịa bàn của bang Hổ Đầu bọn taođấy"."Nếu mày muốn sống sót rời đi thìquỳ xuống dập đầu giải thích chotao ngay"."Sau đó đưa cho tao hai nghìn tệ,nếu không mày đừng hòng nhìnthấy mặt trời ngày mai nhé".Nụ cười của Lý Phong không đổi,anh nói với hai tên côn đồ: "Ngạiquá, nhưng mà tao không có tiền"."Không có tiền á?""Không có tiền thì lấy đồ trên ngườimày ra thế chấp đi".Nói xong, hai tên đó kèm hai bên LýPhong, lôi anh vào trong ngõ nhỏ.Nhưng bọn chúng vừa mới vàotrong ngõ đã kêu lên oai oái.Lúc Lý Phong từ trong ngõ nhỏ đira, trên tay anh đã có mấy trăm tệ.Lý Phong nhìn về phía ngõ nhỏ saulưng bật cười.Ban đầu anh cũng đi từ ngõ nhỏnày ra.Nhưng anh lại chọn rời đi.Mười mấy năm anh không ở cạnhHứa Mộc Tình.Nhưng trong lòng Hứa Mộc Tìnhvẫn nhớ đến anh.Tình cảm này không phải chỉ códăm ba câu là nói rõ được.Lý Phong ngồi xe buýt đến tòa nhàvăn phòng lúc trước của Hứa HiếuDương.Nhưng tòa nhà này cũng không cócông ty của ông ấy.Điều tra rất lâu Lý Phong mới pháthiện hoàn cảnh của cả nhà Hứa MộcTình trong mơ rất bình thường.Lúc này anh đang đứng ở một cáingã tư.Đối diện với chỗ anh đứng là mộtquán ăn.Giờ quán ăn này là chỗ làm ăn củacả nhà Hứa Mộc Tình.Mặt tiền quán ăn chỉ chiếm khoảngba gian.Trang trí rất bình thường.Nhưng buôn bán rất tốt.Lý Phong gặp được Hứa HiếuDương trong quán.Hai chân ông ấy có thể đi lại bìnhthường.Ông ấy là chủ quán, cũng là ngườiphụ trách mua đồ.Còn bếp núc thì giao cho Liễu NgọcPhân.Hứa Hạo Nhiên phụ trách đi ship đồăn.Lý Phong nhìn hơn hai tiếng cũngkhông thấy Hứa Mộc Tình đâu.Lý Phong đang thấy lạ thì nghe thấyHứa Hạo Nhiên vừa đi ship hàng vềoán trách."Mẹ, mẹ đừng để chị con mất thờigian đi nộp CV xin việc nữa"."Giờ tìm việc khó thế, mà làm vănphòng ý, tiền lương một thángnhiều lắm cũng chỉ được có mấynghìn tệ thôi"."Thà để chị ấy ở nhà kinh doanhquán ăn với nhà mình còn hơn"."Chỉ có một mình con đi ship đồ ănthì làm không xuể".Hứa Hạo Nhiên vừa mới phàn nànmấy câu, Liễu Ngọc Phân đã bỏmấy bọc đồ ăn đóng gói cẩn thậnvào cái hòm trên xe điện."Chị con là sinh viên đại học tàinăng đầy mình, con có thể so vớicon bé à?""Thời gian gần đây việc làm ăn củanhà ta ngày càng tốt"."Mẹ gọi điện tuyển người rồi, ngườita bảo hai hôm nữa sẽ đến nhà talàm".Hứa Hạo Nhiên vẻ mặt nhăn nhónói: "Thanh niên bây giờ mấy aichịu khổ được như con chứ"."Đã gọi mấy shipper rồi, chả có aichịu khó mà làm cả".Liễu Ngọc Phân đá Hứa Hạo Nhiênmột cái: "Nói nhảm ít thôi! Mau điship đồ đi"."Nếu muộn một phút mẹ trừ mộttrăm tệ vào tiền lương của con".Vừa nghe thấy trừ tiền lương, HứaHạo Nhiên lập tức nhảy lên xe điệnlao đi.Liễu Ngọc Phân nhìn bóng dángHứa Hạo Nhiên phóng xe đi xe, lắcđầu cười chua chát.Liễu Ngọc Phân vô tình nhìn thấy LýPhong bên kia đường.Hai người đứng nhìn nhau từ xa.Lý Phong nhanh chân bước đến chỗLiễu Ngọc Phân.Anh hỏi Liễu Ngọc Phân: "Cô ơi,quán nhà cô giờ có tuyển ngườikhông?"Lúc này, trên người anh chẳng cóchút khí thế sắc bén nào của Chiếnthần Hồng Hải cả.Anh che dấu bản thân như mộtchàng thanh niên mới ở quê lên.Liễu Ngọc Phân nhìn Lý Phong mộtlượt rồi gật đầu nói."Nhà chúng tôi có tuyển người,nhưng tuyển người đi ship đồ ănthôi"."Một ngày mấy tiếng đều ngồi xeđiện đi ship đồ ăn"."Dù nắng hay mưa cũng phải giaođồ cho khách đúng giờ, cậu có làmđược không?"