Tác giả:

“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu…

Chương 737: Ngượng quá đi

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Cá Sấu nhe răng cười, sau đó vungtay đấm."Á aaaaaa!"Tiếng kêu thảm thiết của Hồ NgụyCường vang vọng khắp khách sạn.Sáng hôm sau Hứa Mộc Tình đi làmnhư bình thường.Vì tối qua uống rượu nên giờ đầu côvẫn hơi choáng váng.Quan trọng hơn là tối qua cô nằmmơ.Mà giấc mơ này từ nhỏ đến lớn côchưa bao giờ mơ đến.Giờ chỉ cần cô nghĩ lại cảnh trongmơ là mặt đỏ tai hồng.Trong mơ thế mà lại xuất hiện mộtngười đàn ông.Người này là Lý Phong!Lúc Hứa Mộc Tình bước vào quánăn, Lý Phong đặt bữa sáng đãchuẩn bị sẵn cho cô lên bàn.Giờ Hứa Mộc Tình không dám nhìnmặt anh.Cô cúi đầu tập chung ăn sáng.Giấc mơ đêm qua đúng là ngượngquá đi mất.Hứa Mộc Tình ăn qua loa bữa sáng,sau đó xách cặp vội vàng chạy đi.Lúc ra khỏi quán ăn cô còn khôngkịp chào Liễu Ngọc Phân một tiếng.Chuyện này khiến Liễu Ngọc Phânnhìn bóng dáng Hứa Mộc Tình chạyđi xa, hơi nhíu mày."Con bé kia sao thế, đi làm mà cũngkhông chào một tiếng"."Hì hì hì".Tiếng cười bỉ ổi của Hứa Hạo Nhiêntừ bên cạnh truyền tới."Mẹ à, mẹ phải hiểu là giờ chị conlớn rồi"."Mà một cô gái xinh đẹp mới lớn thìtrong lòng chắc chắn giấu rất nhiềubí mật"."Chắc chị con làm gì.... Úi, mẹđánh con làm gì chứ? Con nói thậtmà".Liễu Ngọc Phân trợn mắt nói: "Làmnhảm ít thôi, còn không đi ship đồđi".Hứa Hạo Nhiên hậm hực rời đi.Liễu Ngọc Phân hỏi Lý Phong."Phong à, đêm qua cháu đèo conbé về, có xảy ra chuyện gì không?"Lý Phong lắc đầu."Quái nhỉ, sao hôm nay con bé kháchẳn mọi hôm thế".Lúc Liễu Ngọc Phân còn đang thắcmắc, Lý Phong đã xoay người điship đồ.Cho dù là trong mơ thì Lý Phongcũng phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.Dù là xe buýt, ngõ tắt hay trongcông ty thì Lý Phong cũng đã sắpxếp người bảo vệ cô an toàn.Bất cứ ai dù chỉ có một thoáng nghĩtới việc động đến Hứa Mộc Tình.Đều bị Lý Phong phát hiện sau đóbóp chết suy nghĩ đó từ trongtrứng.Cùng lúc đó trong phòng VIP củabệnh viện.Hồ Ngụy Cường nằm trên giườngbệnh, trên người băng bó mấy chỗ.Trên mặt hắn lúc này hừng hực sựhận thù.Một gã đàn ông trung niên đứngcạnh hắn.Trên mặt ông ta cũng cực kỳ giậndữ."Con mau nói cho bố biết đêm quarốt cuộc làm sao? Sao con lại chọcphải người của Hắc Long?"Ông ta là bố của Hồ Ngụy Cường,Hồ Hải Thành.Tuy Hồ Hải Thành ở Ninh Châucũng không phải một doanh nhânrất thành đạt.Nhưng nhờ thế lực gia tộc giúp đỡnên những năm gần đây ông ta làmăn cũng xuôi chèo mát mái.Cũng có một thế lực nhất định.Có thể nói ở Ninh Châu ông takhông thèm kiêng nể ai.Sáng nay Hồ Hải Thành vội vàngchạy về Ninh Châu.Ông ta vốn đang tiếp đón mấy nhânvật máu mặt trên tỉnh.Hồ Ngụy Cường ngẩng đầu nhìn HồHải Thành, trong mắt lóe lên sự hậnthù mãnh liệt."Bố, bố phải giúp con chuyện này"."Con muốn báo thù, con nhất địnhphải báo thù, con muốn bọn chúngchết sạch".Hồ Hải Thành đặt nhẹ tay lên vaihắn vỗ vài cái nói."Thế lực của Hắc Long ở Ninh Châunày không phải dạng vừa đâu"."Nếu đối phó với ông ta thì phải tốnkha khá sức đấy".Hồ Ngụy Cường lắc đầu nói: "Khôngphải Hắc Long, con chả có thù gì vớiHắc Long cả".Thực ra sau khi bị đánh gãy taychân, Hồ Ngụy Cường nằm trongviện cả đêm nhưng không ngủ.Hắn cứ nghĩ mãi xem có phải mìnhchọc phải Hắc Long không?Nếu không Cá Sấu là đàn em đắclực dưới trướng Hắc Long sẽ khônglàm thế với hắn.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đâucó gặp Hắc Long.Hơn nữa bình thường hắn làm gìcũng rất cẩn thận.Sẽ không chọc phải nhân vật máumặt như vậy.Nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng.Chắc chẵn cũng có người thích HứaMộc Tình.Mà người này cho Hắc Long nhiềutiền hơn hắn.Hồ Ngụy Cường nói với Hồ HảiThành: "Hắc Long cũng chỉ là mộttay đấm mà thôi"."Tất cả những việc này là do ngườikhác làm, chắc chắn hắn cho HắcLong nhiều tiền hơn".Nghe Hồ Ngụy Cường nói thế, tronglòng Hồ Hải Thành thở phào nhẹnhõm.Thực ra ông ta cũng không muốnđối đầu với Hắc Long.Tuy là ông ta đủ sức để cứng đốicứng với Hắc Long, có thể gọi ngườitừ tỉnh về để đối phó Hắc Long.Nhưng làm thế sẽ dẫn theo rấtnhiều rắc rối không cần thiết.Là người làm ăn, Hồ Hải Thànhkhông muốn làm thế."Nếu thế, bố sẽ lập tức điều tra xemkẻ nào đứng sau giở trò?"Hồ Hải Thành vừa dứt lời, một gãvệ sĩ mặc vest bước nhanh đến.Hồ Hải Thành và Hồ Ngụy Cườngcùng quay đầu lại nhìn gã vệ sĩ.Hồ Hải Thành cau mày, nói với gã:"Cậu vào đây làm gì?""Ông chủ, chuyện mà cậu chủ bảotôi điều tra đã có đầu mối rồi".Hồ Ngụy Cường sửng sốt.Sáng nay hắn mới nghĩ thông suốt.Hơn nửa tiếng trước hắn cho vệ sĩđi điều tra xem ai là người đã muachuộc Cá Sấu.Không ngờ vệ sĩ hắn dùng tiền thuêvề bình thường cứ như thần giữ cửamà hôm nay làm việc lại hiệu suấtthế.Trong thời gian ngắn vậy đã điềutra ra.Hồ Ngụy Cường vội hỏi: "Rốt cuộclà ai làm?""Là một gã tên Lý Phong làm".Hồ Ngụy Cường hơi nhăn mày."Lý Phong, sao chưa từng nghethấy tên người này thế?"Vệ sĩ nói: "Thực ra thân thế ngườinày rất bình thường, chỉ là mộtshipper thôi"."Không thể nào, một shipper sao saikhiến được Cá Sấu chứ".Hồ Ngụy Cường nghe thế thì rấtkích động.Là một cậu ấm như hắn mà lại bịmột thằng shipper đánh.Nếu chuyện này mà bị truyền rangoài thì từ nay hắn sống ở NinhChâu thế nào nữa.Hắn sẽ thành trò cười ở đây, mãicũng không ngóc đầu lên nổi.Vệ sĩ nói tiếp: "Gần đây Lý Phonghay qua lại với một gã tên là CườngĐầu Trọc"."Cường Đầu Trọc hay gọi Lý Phonglà đại ca".Hồ Hải Thành đứng cạnh hỏi:"Cường Đầu Trọc là ai?"Vệ sĩ trả lời: "Gã cầm đầu một đámcôn đồ"."Gã cũng chỉ là một tên nhà quê,dẫn theo mười tên đàn em ở dướiquê lên"."Hai ngày trước không hiểu sau gãlại trở thành đàn em nòng cốt củaHắc Long"."Giờ Hắc Long giao bến cảng KimSắc cho gã quản lí"."Chúng tôi phát hiện hôm quaCường Đầu Trọc cho Cá Sấu mộttriệu tệ"."Vì số tiền này nên hắn mới đánhcậu chủ"."Chó má!"Hồ Hải Thành vỗ mạnh một cáixuống bàn."Thằng chó Cường Đầu Trọc nàydám đánh con tao à".

Cá Sấu nhe răng cười, sau đó vung

tay đấm.

"Á aaaaaa!"

Tiếng kêu thảm thiết của Hồ Ngụy

Cường vang vọng khắp khách sạn.

Sáng hôm sau Hứa Mộc Tình đi làm

như bình thường.

Vì tối qua uống rượu nên giờ đầu cô

vẫn hơi choáng váng.

Quan trọng hơn là tối qua cô nằm

mơ.

Mà giấc mơ này từ nhỏ đến lớn cô

chưa bao giờ mơ đến.

Giờ chỉ cần cô nghĩ lại cảnh trong

mơ là mặt đỏ tai hồng.

Trong mơ thế mà lại xuất hiện một

người đàn ông.

Người này là Lý Phong!

Lúc Hứa Mộc Tình bước vào quán

ăn, Lý Phong đặt bữa sáng đã

chuẩn bị sẵn cho cô lên bàn.

Giờ Hứa Mộc Tình không dám nhìn

mặt anh.

Cô cúi đầu tập chung ăn sáng.

Giấc mơ đêm qua đúng là ngượng

quá đi mất.

Hứa Mộc Tình ăn qua loa bữa sáng,

sau đó xách cặp vội vàng chạy đi.

Lúc ra khỏi quán ăn cô còn không

kịp chào Liễu Ngọc Phân một tiếng.

Chuyện này khiến Liễu Ngọc Phân

nhìn bóng dáng Hứa Mộc Tình chạy

đi xa, hơi nhíu mày.

"Con bé kia sao thế, đi làm mà cũng

không chào một tiếng".

"Hì hì hì".

Tiếng cười bỉ ổi của Hứa Hạo Nhiên

từ bên cạnh truyền tới.

"Mẹ à, mẹ phải hiểu là giờ chị con

lớn rồi".

"Mà một cô gái xinh đẹp mới lớn thì

trong lòng chắc chắn giấu rất nhiều

bí mật".

"Chắc chị con làm gì.... Úi, mẹ

đánh con làm gì chứ? Con nói thật

mà".

Liễu Ngọc Phân trợn mắt nói: "Làm

nhảm ít thôi, còn không đi ship đồ

đi".

Hứa Hạo Nhiên hậm hực rời đi.

Liễu Ngọc Phân hỏi Lý Phong.

"Phong à, đêm qua cháu đèo con

bé về, có xảy ra chuyện gì không?"

Lý Phong lắc đầu.

"Quái nhỉ, sao hôm nay con bé khác

hẳn mọi hôm thế".

Lúc Liễu Ngọc Phân còn đang thắc

mắc, Lý Phong đã xoay người đi

ship đồ.

Cho dù là trong mơ thì Lý Phong

cũng phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.

Dù là xe buýt, ngõ tắt hay trong

công ty thì Lý Phong cũng đã sắp

xếp người bảo vệ cô an toàn.

Bất cứ ai dù chỉ có một thoáng nghĩ

tới việc động đến Hứa Mộc Tình.

Đều bị Lý Phong phát hiện sau đó

bóp chết suy nghĩ đó từ trong

trứng.

Cùng lúc đó trong phòng VIP của

bệnh viện.

Hồ Ngụy Cường nằm trên giường

bệnh, trên người băng bó mấy chỗ.

Trên mặt hắn lúc này hừng hực sự

hận thù.

Một gã đàn ông trung niên đứng

cạnh hắn.

Trên mặt ông ta cũng cực kỳ giận

dữ.

"Con mau nói cho bố biết đêm qua

rốt cuộc làm sao? Sao con lại chọc

phải người của Hắc Long?"

Ông ta là bố của Hồ Ngụy Cường,

Hồ Hải Thành.

Tuy Hồ Hải Thành ở Ninh Châu

cũng không phải một doanh nhân

rất thành đạt.

Nhưng nhờ thế lực gia tộc giúp đỡ

nên những năm gần đây ông ta làm

ăn cũng xuôi chèo mát mái.

Cũng có một thế lực nhất định.

Có thể nói ở Ninh Châu ông ta

không thèm kiêng nể ai.

Sáng nay Hồ Hải Thành vội vàng

chạy về Ninh Châu.

Ông ta vốn đang tiếp đón mấy nhân

vật máu mặt trên tỉnh.

Hồ Ngụy Cường ngẩng đầu nhìn Hồ

Hải Thành, trong mắt lóe lên sự hận

thù mãnh liệt.

"Bố, bố phải giúp con chuyện này".

"Con muốn báo thù, con nhất định

phải báo thù, con muốn bọn chúng

chết sạch".

Hồ Hải Thành đặt nhẹ tay lên vai

hắn vỗ vài cái nói.

"Thế lực của Hắc Long ở Ninh Châu

này không phải dạng vừa đâu".

"Nếu đối phó với ông ta thì phải tốn

kha khá sức đấy".

Hồ Ngụy Cường lắc đầu nói: "Không

phải Hắc Long, con chả có thù gì với

Hắc Long cả".

Thực ra sau khi bị đánh gãy tay

chân, Hồ Ngụy Cường nằm trong

viện cả đêm nhưng không ngủ.

Hắn cứ nghĩ mãi xem có phải mình

chọc phải Hắc Long không?

Nếu không Cá Sấu là đàn em đắc

lực dưới trướng Hắc Long sẽ không

làm thế với hắn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đâu

có gặp Hắc Long.

Hơn nữa bình thường hắn làm gì

cũng rất cẩn thận.

Sẽ không chọc phải nhân vật máu

mặt như vậy.

Nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng.

Chắc chẵn cũng có người thích Hứa

Mộc Tình.

Mà người này cho Hắc Long nhiều

tiền hơn hắn.

Hồ Ngụy Cường nói với Hồ Hải

Thành: "Hắc Long cũng chỉ là một

tay đấm mà thôi".

"Tất cả những việc này là do người

khác làm, chắc chắn hắn cho Hắc

Long nhiều tiền hơn".

Nghe Hồ Ngụy Cường nói thế, trong

lòng Hồ Hải Thành thở phào nhẹ

nhõm.

Thực ra ông ta cũng không muốn

đối đầu với Hắc Long.

Tuy là ông ta đủ sức để cứng đối

cứng với Hắc Long, có thể gọi người

từ tỉnh về để đối phó Hắc Long.

Nhưng làm thế sẽ dẫn theo rất

nhiều rắc rối không cần thiết.

Là người làm ăn, Hồ Hải Thành

không muốn làm thế.

"Nếu thế, bố sẽ lập tức điều tra xem

kẻ nào đứng sau giở trò?"

Hồ Hải Thành vừa dứt lời, một gã

vệ sĩ mặc vest bước nhanh đến.

Hồ Hải Thành và Hồ Ngụy Cường

cùng quay đầu lại nhìn gã vệ sĩ.

Hồ Hải Thành cau mày, nói với gã:

"Cậu vào đây làm gì?"

"Ông chủ, chuyện mà cậu chủ bảo

tôi điều tra đã có đầu mối rồi".

Hồ Ngụy Cường sửng sốt.

Sáng nay hắn mới nghĩ thông suốt.

Hơn nửa tiếng trước hắn cho vệ sĩ

đi điều tra xem ai là người đã mua

chuộc Cá Sấu.

Không ngờ vệ sĩ hắn dùng tiền thuê

về bình thường cứ như thần giữ cửa

mà hôm nay làm việc lại hiệu suất

thế.

Trong thời gian ngắn vậy đã điều

tra ra.

Hồ Ngụy Cường vội hỏi: "Rốt cuộc

là ai làm?"

"Là một gã tên Lý Phong làm".

Hồ Ngụy Cường hơi nhăn mày.

"Lý Phong, sao chưa từng nghe

thấy tên người này thế?"

Vệ sĩ nói: "Thực ra thân thế người

này rất bình thường, chỉ là một

shipper thôi".

"Không thể nào, một shipper sao sai

khiến được Cá Sấu chứ".

Hồ Ngụy Cường nghe thế thì rất

kích động.

Là một cậu ấm như hắn mà lại bị

một thằng shipper đánh.

Nếu chuyện này mà bị truyền ra

ngoài thì từ nay hắn sống ở Ninh

Châu thế nào nữa.

Hắn sẽ thành trò cười ở đây, mãi

cũng không ngóc đầu lên nổi.

Vệ sĩ nói tiếp: "Gần đây Lý Phong

hay qua lại với một gã tên là Cường

Đầu Trọc".

"Cường Đầu Trọc hay gọi Lý Phong

là đại ca".

Hồ Hải Thành đứng cạnh hỏi:

"Cường Đầu Trọc là ai?"

Vệ sĩ trả lời: "Gã cầm đầu một đám

côn đồ".

"Gã cũng chỉ là một tên nhà quê,

dẫn theo mười tên đàn em ở dưới

quê lên".

"Hai ngày trước không hiểu sau gã

lại trở thành đàn em nòng cốt của

Hắc Long".

"Giờ Hắc Long giao bến cảng Kim

Sắc cho gã quản lí".

"Chúng tôi phát hiện hôm qua

Cường Đầu Trọc cho Cá Sấu một

triệu tệ".

"Vì số tiền này nên hắn mới đánh

cậu chủ".

"Chó má!"

Hồ Hải Thành vỗ mạnh một cái

xuống bàn.

"Thằng chó Cường Đầu Trọc này

dám đánh con tao à".

Nhặt Được Nữ Tổng Tài Xinh Đẹp Làm VợTác giả: Cá KoiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng“Phịch!” “Phịch!” Mấy chục chiếc xe Benz phi tới từ một hướng. Chúng đã chặn đứng lối ra của sân bay quốc tế Đông Hải. Hàng trăm người đàn ông cao to vạm vỡ mặc vest đen bước xuống xe, tản ra thành hai hàng. Họ tách đôi đoàn khách đông nườm nượp. Mở ra một con đường thẳng tắp. Ai nấy đều bày ra vẻ mặt nghiêm trọng như thể đang đối đầu với kẻ thù. Một chiếc xe Rolls Royce chầm chậm dừng lại. Một chiếc thảm đỏ được dải từ cửa xe tới cửa ra vào của sân bay. Ngay sau đó, một người đàn ông trung niên ăn mặc như một quản gia bước đi nhanh trên thảm đỏ. Lý Hùng mặc một bộ đồ thường ngày thoải mái chầm chậm bước ra từ cửa sân bay. Người quản gia và tất cả những người áo đen cung kính cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn. “Chào mừng cậu hai về nhà!” Lý Hùng gãi mũi cười lạnh lùng. Anh quay người đi sang bên cạnh. Người quản gia đứng giữa lập tức đi theo. “Cậu hai, ông chủ mời cậu về nhà!” Lý Hùng khinh thường nói: “Ông nghĩ giờ tôi còn coi cái chuồng chó ấy ra gì nữa không?” Lại có người bảo khu… Cá Sấu nhe răng cười, sau đó vungtay đấm."Á aaaaaa!"Tiếng kêu thảm thiết của Hồ NgụyCường vang vọng khắp khách sạn.Sáng hôm sau Hứa Mộc Tình đi làmnhư bình thường.Vì tối qua uống rượu nên giờ đầu côvẫn hơi choáng váng.Quan trọng hơn là tối qua cô nằmmơ.Mà giấc mơ này từ nhỏ đến lớn côchưa bao giờ mơ đến.Giờ chỉ cần cô nghĩ lại cảnh trongmơ là mặt đỏ tai hồng.Trong mơ thế mà lại xuất hiện mộtngười đàn ông.Người này là Lý Phong!Lúc Hứa Mộc Tình bước vào quánăn, Lý Phong đặt bữa sáng đãchuẩn bị sẵn cho cô lên bàn.Giờ Hứa Mộc Tình không dám nhìnmặt anh.Cô cúi đầu tập chung ăn sáng.Giấc mơ đêm qua đúng là ngượngquá đi mất.Hứa Mộc Tình ăn qua loa bữa sáng,sau đó xách cặp vội vàng chạy đi.Lúc ra khỏi quán ăn cô còn khôngkịp chào Liễu Ngọc Phân một tiếng.Chuyện này khiến Liễu Ngọc Phânnhìn bóng dáng Hứa Mộc Tình chạyđi xa, hơi nhíu mày."Con bé kia sao thế, đi làm mà cũngkhông chào một tiếng"."Hì hì hì".Tiếng cười bỉ ổi của Hứa Hạo Nhiêntừ bên cạnh truyền tới."Mẹ à, mẹ phải hiểu là giờ chị conlớn rồi"."Mà một cô gái xinh đẹp mới lớn thìtrong lòng chắc chắn giấu rất nhiềubí mật"."Chắc chị con làm gì.... Úi, mẹđánh con làm gì chứ? Con nói thậtmà".Liễu Ngọc Phân trợn mắt nói: "Làmnhảm ít thôi, còn không đi ship đồđi".Hứa Hạo Nhiên hậm hực rời đi.Liễu Ngọc Phân hỏi Lý Phong."Phong à, đêm qua cháu đèo conbé về, có xảy ra chuyện gì không?"Lý Phong lắc đầu."Quái nhỉ, sao hôm nay con bé kháchẳn mọi hôm thế".Lúc Liễu Ngọc Phân còn đang thắcmắc, Lý Phong đã xoay người điship đồ.Cho dù là trong mơ thì Lý Phongcũng phải bảo vệ Hứa Mộc Tình.Dù là xe buýt, ngõ tắt hay trongcông ty thì Lý Phong cũng đã sắpxếp người bảo vệ cô an toàn.Bất cứ ai dù chỉ có một thoáng nghĩtới việc động đến Hứa Mộc Tình.Đều bị Lý Phong phát hiện sau đóbóp chết suy nghĩ đó từ trongtrứng.Cùng lúc đó trong phòng VIP củabệnh viện.Hồ Ngụy Cường nằm trên giườngbệnh, trên người băng bó mấy chỗ.Trên mặt hắn lúc này hừng hực sựhận thù.Một gã đàn ông trung niên đứngcạnh hắn.Trên mặt ông ta cũng cực kỳ giậndữ."Con mau nói cho bố biết đêm quarốt cuộc làm sao? Sao con lại chọcphải người của Hắc Long?"Ông ta là bố của Hồ Ngụy Cường,Hồ Hải Thành.Tuy Hồ Hải Thành ở Ninh Châucũng không phải một doanh nhânrất thành đạt.Nhưng nhờ thế lực gia tộc giúp đỡnên những năm gần đây ông ta làmăn cũng xuôi chèo mát mái.Cũng có một thế lực nhất định.Có thể nói ở Ninh Châu ông takhông thèm kiêng nể ai.Sáng nay Hồ Hải Thành vội vàngchạy về Ninh Châu.Ông ta vốn đang tiếp đón mấy nhânvật máu mặt trên tỉnh.Hồ Ngụy Cường ngẩng đầu nhìn HồHải Thành, trong mắt lóe lên sự hậnthù mãnh liệt."Bố, bố phải giúp con chuyện này"."Con muốn báo thù, con nhất địnhphải báo thù, con muốn bọn chúngchết sạch".Hồ Hải Thành đặt nhẹ tay lên vaihắn vỗ vài cái nói."Thế lực của Hắc Long ở Ninh Châunày không phải dạng vừa đâu"."Nếu đối phó với ông ta thì phải tốnkha khá sức đấy".Hồ Ngụy Cường lắc đầu nói: "Khôngphải Hắc Long, con chả có thù gì vớiHắc Long cả".Thực ra sau khi bị đánh gãy taychân, Hồ Ngụy Cường nằm trongviện cả đêm nhưng không ngủ.Hắn cứ nghĩ mãi xem có phải mìnhchọc phải Hắc Long không?Nếu không Cá Sấu là đàn em đắclực dưới trướng Hắc Long sẽ khônglàm thế với hắn.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hắn đâucó gặp Hắc Long.Hơn nữa bình thường hắn làm gìcũng rất cẩn thận.Sẽ không chọc phải nhân vật máumặt như vậy.Nghĩ kỹ thì chỉ có một khả năng.Chắc chẵn cũng có người thích HứaMộc Tình.Mà người này cho Hắc Long nhiềutiền hơn hắn.Hồ Ngụy Cường nói với Hồ HảiThành: "Hắc Long cũng chỉ là mộttay đấm mà thôi"."Tất cả những việc này là do ngườikhác làm, chắc chắn hắn cho HắcLong nhiều tiền hơn".Nghe Hồ Ngụy Cường nói thế, tronglòng Hồ Hải Thành thở phào nhẹnhõm.Thực ra ông ta cũng không muốnđối đầu với Hắc Long.Tuy là ông ta đủ sức để cứng đốicứng với Hắc Long, có thể gọi ngườitừ tỉnh về để đối phó Hắc Long.Nhưng làm thế sẽ dẫn theo rấtnhiều rắc rối không cần thiết.Là người làm ăn, Hồ Hải Thànhkhông muốn làm thế."Nếu thế, bố sẽ lập tức điều tra xemkẻ nào đứng sau giở trò?"Hồ Hải Thành vừa dứt lời, một gãvệ sĩ mặc vest bước nhanh đến.Hồ Hải Thành và Hồ Ngụy Cườngcùng quay đầu lại nhìn gã vệ sĩ.Hồ Hải Thành cau mày, nói với gã:"Cậu vào đây làm gì?""Ông chủ, chuyện mà cậu chủ bảotôi điều tra đã có đầu mối rồi".Hồ Ngụy Cường sửng sốt.Sáng nay hắn mới nghĩ thông suốt.Hơn nửa tiếng trước hắn cho vệ sĩđi điều tra xem ai là người đã muachuộc Cá Sấu.Không ngờ vệ sĩ hắn dùng tiền thuêvề bình thường cứ như thần giữ cửamà hôm nay làm việc lại hiệu suấtthế.Trong thời gian ngắn vậy đã điềutra ra.Hồ Ngụy Cường vội hỏi: "Rốt cuộclà ai làm?""Là một gã tên Lý Phong làm".Hồ Ngụy Cường hơi nhăn mày."Lý Phong, sao chưa từng nghethấy tên người này thế?"Vệ sĩ nói: "Thực ra thân thế ngườinày rất bình thường, chỉ là mộtshipper thôi"."Không thể nào, một shipper sao saikhiến được Cá Sấu chứ".Hồ Ngụy Cường nghe thế thì rấtkích động.Là một cậu ấm như hắn mà lại bịmột thằng shipper đánh.Nếu chuyện này mà bị truyền rangoài thì từ nay hắn sống ở NinhChâu thế nào nữa.Hắn sẽ thành trò cười ở đây, mãicũng không ngóc đầu lên nổi.Vệ sĩ nói tiếp: "Gần đây Lý Phonghay qua lại với một gã tên là CườngĐầu Trọc"."Cường Đầu Trọc hay gọi Lý Phonglà đại ca".Hồ Hải Thành đứng cạnh hỏi:"Cường Đầu Trọc là ai?"Vệ sĩ trả lời: "Gã cầm đầu một đámcôn đồ"."Gã cũng chỉ là một tên nhà quê,dẫn theo mười tên đàn em ở dướiquê lên"."Hai ngày trước không hiểu sau gãlại trở thành đàn em nòng cốt củaHắc Long"."Giờ Hắc Long giao bến cảng KimSắc cho gã quản lí"."Chúng tôi phát hiện hôm quaCường Đầu Trọc cho Cá Sấu mộttriệu tệ"."Vì số tiền này nên hắn mới đánhcậu chủ"."Chó má!"Hồ Hải Thành vỗ mạnh một cáixuống bàn."Thằng chó Cường Đầu Trọc nàydám đánh con tao à".

Chương 737: Ngượng quá đi