Đêm nay trăng rất sáng chiếu rọi xuống cả cánh rừng, ánh trăng le lói xuyên qua từng tán lá như soi đường dẫn lối cho chàng thiếu niên. Tiểu Thất cứ chạy mãi cho dù tay có bị cây gai cứa bị thương hay chân bị ngã chảy máu cũng không dừng lại, đằng sau tiếng hét rung trời càng làm cho Tiểu Thất hoảng sợ hơn. Ôm chặt tay nải vào người y cứ thế băng qua nơi rậm rạp nhất của khu rừng đến một nơi thưa thớt cây, chưa vội vui mừng Tiểu Thất như chết sững không dám tin, phía trước là một dốc núi thẳng đứng căn bản không có cách nào vượt qua. Tiểu Thất tay chân đều hoảng loạn ngoái đầu về đằng sau, bọn chúng sớm đã đuổi tới nơi, tên lão đại đắc chí như vừa săn được một con mồi lớn, gã vác cây đao trên vai bước lại gần Tiểu Thất cười lớn: "Khà khà khà..xem ngươi còn chạy được nữa không." Tiểu Thất cả người đều run lẩy bẩy vùi về phía sau miệng lắp bắp: "Các người muốn làm gì? Không...!không được qua đây....Á..." Tên lão đại đi lại gần nắm lấy cổ áo ném Tiểu Thất ngã xuống đất rồi giơ cây đao…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...